HNI 14/12
CHƯƠNG 19: KHAI MINH TÂM LINH – NGHỊCH LÝ GIỮA HÌNH TƯỚNG VÀ CHÂN LÝ
Khai minh tâm linh không phải là một sự kiện bùng nổ xảy ra trong khoảnh khắc, cũng không phải một danh hiệu có thể tự xưng hay được phong tặng. Khai minh là một tiến trình âm thầm, lặng lẽ, trong đó con người dần thoát khỏi sự lệ thuộc vào hình tướng để chạm đến bản chất của chân lý. Và chính tại đây, một nghịch lý lớn xuất hiện: con người thường tìm kiếm chân lý thông qua hình tướng, trong khi chân lý lại chỉ hiển lộ khi hình tướng không còn là điểm bám.
1. Hình tướng – chiếc bè cần thiết nhưng không phải bờ bến
Trong suốt chiều dài lịch sử tâm linh của nhân loại, hình tướng luôn đóng vai trò trung gian: nghi lễ, biểu tượng, giáo điều, kinh sách, bậc thầy, tổ chức, đền đài… Tất cả đều được sinh ra từ nhu cầu tự nhiên của con người: cần một thứ gì đó hữu hình để nương tựa trên hành trình vô hình.
Hình tướng giống như chiếc bè đưa người qua sông. Khi chưa qua bờ, chiếc bè là ân huệ. Nhưng khi đã sang sông, nếu vẫn vác chiếc bè trên vai, nó trở thành gánh nặng. Bi kịch tâm linh của nhiều cá nhân và cộng đồng nằm ở chỗ: họ tôn thờ chiếc bè và quên mất bờ bên kia.
Hình tướng không sai. Sai lầm chỉ xuất hiện khi con người nhầm lẫn hình tướng với chân lý tuyệt đối, khi phương tiện bị thần thánh hóa thành cứu cánh.
2. Nghịch lý đầu tiên: càng bám hình tướng, càng xa chân lý
Nhiều người tin rằng tu hành là tích lũy: càng nhiều nghi thức, càng nhiều kinh sách, càng nhiều tri thức tâm linh thì càng gần giác ngộ. Nhưng thực tế cho thấy điều ngược lại: chân lý không đến từ việc thêm vào, mà từ việc buông bỏ.
Buông bỏ không có nghĩa là phủ nhận hình tướng, mà là không còn đồng nhất mình với nó. Khi một người nói: “Tôi thuộc tôn giáo này”, “Tôi theo pháp môn kia”, “Tôi đã đạt tầng này, cấp độ nọ”, thì chính những nhãn dán ấy đã vô tình tạo ra bức tường ngăn cách họ với chân lý sống động.
Chân lý không thuộc về bất kỳ hình thức nào, bởi nếu có thể bị đóng khung, nó đã không còn là chân lý. Cái gì có thể gọi tên thì không phải là cái tối hậu.
3. Khai minh không làm con người “cao hơn” mà làm họ “trống hơn”
Đọc thềm
HNI 14/12 CHƯƠNG 19: KHAI MINH TÂM LINH – NGHỊCH LÝ GIỮA HÌNH TƯỚNG VÀ CHÂN LÝ Khai minh tâm linh không phải là một sự kiện bùng nổ xảy ra trong khoảnh khắc, cũng không phải một danh hiệu có thể tự xưng hay được phong tặng. Khai minh là một tiến trình âm thầm, lặng lẽ, trong đó con người dần thoát khỏi sự lệ thuộc vào hình tướng để chạm đến bản chất của chân lý. Và chính tại đây, một nghịch lý lớn xuất hiện: con người thường tìm kiếm chân lý thông qua hình tướng, trong khi chân lý lại chỉ hiển lộ khi hình tướng không còn là điểm bám. 1. Hình tướng – chiếc bè cần thiết nhưng không phải bờ bến Trong suốt chiều dài lịch sử tâm linh của nhân loại, hình tướng luôn đóng vai trò trung gian: nghi lễ, biểu tượng, giáo điều, kinh sách, bậc thầy, tổ chức, đền đài… Tất cả đều được sinh ra từ nhu cầu tự nhiên của con người: cần một thứ gì đó hữu hình để nương tựa trên hành trình vô hình. Hình tướng giống như chiếc bè đưa người qua sông. Khi chưa qua bờ, chiếc bè là ân huệ. Nhưng khi đã sang sông, nếu vẫn vác chiếc bè trên vai, nó trở thành gánh nặng. Bi kịch tâm linh của nhiều cá nhân và cộng đồng nằm ở chỗ: họ tôn thờ chiếc bè và quên mất bờ bên kia. Hình tướng không sai. Sai lầm chỉ xuất hiện khi con người nhầm lẫn hình tướng với chân lý tuyệt đối, khi phương tiện bị thần thánh hóa thành cứu cánh. 2. Nghịch lý đầu tiên: càng bám hình tướng, càng xa chân lý Nhiều người tin rằng tu hành là tích lũy: càng nhiều nghi thức, càng nhiều kinh sách, càng nhiều tri thức tâm linh thì càng gần giác ngộ. Nhưng thực tế cho thấy điều ngược lại: chân lý không đến từ việc thêm vào, mà từ việc buông bỏ. Buông bỏ không có nghĩa là phủ nhận hình tướng, mà là không còn đồng nhất mình với nó. Khi một người nói: “Tôi thuộc tôn giáo này”, “Tôi theo pháp môn kia”, “Tôi đã đạt tầng này, cấp độ nọ”, thì chính những nhãn dán ấy đã vô tình tạo ra bức tường ngăn cách họ với chân lý sống động. Chân lý không thuộc về bất kỳ hình thức nào, bởi nếu có thể bị đóng khung, nó đã không còn là chân lý. Cái gì có thể gọi tên thì không phải là cái tối hậu. 3. Khai minh không làm con người “cao hơn” mà làm họ “trống hơn” Đọc thềm
Like
Love
10
2 Bình luận 0 Chia sẽ