HNI 16-12
BÀI THƠ CHƯƠNG 12 : TINH HOA CHUNG: TÌNH THƯƠNG – PHỤNG SỰ – GIÁC NGỘ

Khi mọi giáo điều dần rơi xuống,
Chỉ còn lại điều cốt lõi nhất của người.
Không kinh sách, không danh xưng tôn giáo,
Chỉ một trái tim biết sống cho đời.

Tình thương không cần lời tuyên thệ,
Nó hiện hình trong từng nhịp thở bao dung.
Là khi ta thấy mình trong nỗi khổ kẻ khác,
Và không quay lưng trước một phận người chung.

Phụng sự không phải là hy sinh cao cả,
Mà là sống đúng vai trò giữa nhân gian.
Làm tròn bổn phận với tâm không vướng ngã,
Thì mỗi việc thường ngày cũng hóa đạo vàng.

Người quét lá, nếu quét bằng tỉnh thức,
Cũng đang thiền giữa cõi bụi trần.
Người bán hàng, nếu bán bằng chân thật,
Cũng đang gieo phước giữa chợ đời xoay vần.

Giác ngộ không ở nơi xa thẳm,
Không đợi ngày thoát xác lên mây.
Giác ngộ là khi thôi tìm kiếm,
Biết quay về sống trọn phút giây này.

Khi thương mà không còn chiếm hữu,
Khi cho đi không đòi báo ân.
Khi hiểu rằng mọi người là một,
Thì ánh sáng bừng lên giữa tâm thân.

Ba dòng chảy tưởng như riêng biệt,
Kỳ thực là một mạch nguồn sâu.
Tình thương là gốc, phụng sự là nhánh,
Giác ngộ là hoa nở nhiệm mầu.

Không có giác ngộ nào tách khỏi nhân thế,
Cũng chẳng có phụng sự thiếu tình yêu.
Ai trốn đời để tìm sự giải thoát,
Chỉ đang chạy vòng trong ảo ảnh phiêu diêu.

Bậc tỉnh thức không rời cuộc sống,
Họ đi giữa đời với bước chân an nhiên.
Không phô bày trí tuệ hay quyền năng,
Chỉ lặng lẽ làm người – rất hiền.

Ngày nhân loại thôi tranh luận chân lý,
Mà bắt đầu sống bằng chân tâm.
Thì mọi tôn giáo sẽ cùng tan chảy,
Trở về làm suối mát nuôi dưỡng trần gian.

Và khi ấy, không còn ai cần hỏi:
Đạo nào đúng? Ai được cứu rỗi sau cùng?
Vì nơi sâu nhất của mọi con đường,
Chỉ có tình thương – phụng sự – giác ngộ là chung.
HNI 16-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 12 : TINH HOA CHUNG: TÌNH THƯƠNG – PHỤNG SỰ – GIÁC NGỘ Khi mọi giáo điều dần rơi xuống, Chỉ còn lại điều cốt lõi nhất của người. Không kinh sách, không danh xưng tôn giáo, Chỉ một trái tim biết sống cho đời. Tình thương không cần lời tuyên thệ, Nó hiện hình trong từng nhịp thở bao dung. Là khi ta thấy mình trong nỗi khổ kẻ khác, Và không quay lưng trước một phận người chung. Phụng sự không phải là hy sinh cao cả, Mà là sống đúng vai trò giữa nhân gian. Làm tròn bổn phận với tâm không vướng ngã, Thì mỗi việc thường ngày cũng hóa đạo vàng. Người quét lá, nếu quét bằng tỉnh thức, Cũng đang thiền giữa cõi bụi trần. Người bán hàng, nếu bán bằng chân thật, Cũng đang gieo phước giữa chợ đời xoay vần. Giác ngộ không ở nơi xa thẳm, Không đợi ngày thoát xác lên mây. Giác ngộ là khi thôi tìm kiếm, Biết quay về sống trọn phút giây này. Khi thương mà không còn chiếm hữu, Khi cho đi không đòi báo ân. Khi hiểu rằng mọi người là một, Thì ánh sáng bừng lên giữa tâm thân. Ba dòng chảy tưởng như riêng biệt, Kỳ thực là một mạch nguồn sâu. Tình thương là gốc, phụng sự là nhánh, Giác ngộ là hoa nở nhiệm mầu. Không có giác ngộ nào tách khỏi nhân thế, Cũng chẳng có phụng sự thiếu tình yêu. Ai trốn đời để tìm sự giải thoát, Chỉ đang chạy vòng trong ảo ảnh phiêu diêu. Bậc tỉnh thức không rời cuộc sống, Họ đi giữa đời với bước chân an nhiên. Không phô bày trí tuệ hay quyền năng, Chỉ lặng lẽ làm người – rất hiền. Ngày nhân loại thôi tranh luận chân lý, Mà bắt đầu sống bằng chân tâm. Thì mọi tôn giáo sẽ cùng tan chảy, Trở về làm suối mát nuôi dưỡng trần gian. Và khi ấy, không còn ai cần hỏi: Đạo nào đúng? Ai được cứu rỗi sau cùng? Vì nơi sâu nhất của mọi con đường, Chỉ có tình thương – phụng sự – giác ngộ là chung.
Love
Like
Sad
7
0 Comments 0 Shares