HNI 17/12
CHƯƠNG 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM – KHI CON NGƯỜI SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN
Con người từ thuở sơ khai đã sống trong Đạo mà không gọi tên Đạo.
Như dòng suối chảy xuống thấp, như cây vươn lên tìm ánh sáng, như hơi thở vào ra không cần suy nghĩ. Khi ấy, con người chưa bị chia cắt khỏi tự nhiên, chưa tách mình khỏi Trời – Đất – Muôn loài. Đạo hiện hữu trong từng hành vi, từng nhịp sống, từng mối quan hệ giản dị giữa người với người.
Nhưng khi trí óc con người ngày càng phát triển, bản ngã dần hình thành, Đạo không mất đi – chỉ là bị che khuất. Con người bắt đầu tìm Đạo ở những nơi xa xôi, trong kinh sách, trong nghi lễ, trong hình tướng… mà quên rằng Đạo vốn đã ở sẵn trong nhân tâm.
1. Đạo không ở ngoài – Đạo ở trong lòng người
Đạo Trời không phải một hệ thống giáo điều để học thuộc, cũng không phải một con đường để tranh giành đúng – sai. Đạo là trật tự tự nhiên của vũ trụ, là nguyên lý vận hành khiến mọi sự sinh – trụ – hoại – diệt diễn ra hài hòa.
Khi con người sống trái với trật tự ấy, khổ đau sinh ra.
Khi con người quay về sống thuận theo nó, an nhiên xuất hiện.
Đạo trong nhân tâm biểu hiện qua những điều rất giản dị:
Biết đủ khi lòng đã đủ
Biết dừng khi tham vọng vượt quá khả năng
Biết lắng nghe khi cái tôi muốn áp đặt
Biết nhường nhịn khi tranh chấp sắp bùng nổ
Không ai cần dạy một đứa trẻ phải yêu thương. Đứa trẻ tự nhiên biết khóc khi người khác đau, biết cười khi được ôm ấp. Đó chính là Đạo nguyên sơ trong nhân tâm. Chỉ khi lớn lên, bị uốn nắn bởi sợ hãi, cạnh tranh, hơn thua, con người mới dần đánh mất sự tự nhiên ấy.
2. Thuận tự nhiên – không phải buông xuôi, mà là hiểu quy luật
Nhiều người hiểu lầm rằng “sống thuận tự nhiên” là phó mặc, là không cố gắng, là chấp nhận số phận. Nhưng thuận tự nhiên không phải là thụ động. Đó là hành động đúng lúc, đúng cách, đúng vị trí của mình trong tổng thể lớn hơn.
Cây không cố gắng ra hoa vào mùa đông.
Sông không chống lại địa hình, mà uốn mình để chảy xa hơn.
Mặt trời không vội vàng, nhưng không ngày nào không mọc.
Con người sống thuận tự nhiên là người:
Lao động nhưng không kiệt quệ
Phấn đấu nhưng không chấp ngã người khác
Thành công mà không đánh mất chính mình
Thất bại mà không oán trách Trời Đất
HNI 17/12 🌺CHƯƠNG 31: ĐẠO TRONG NHÂN TÂM – KHI CON NGƯỜI SỐNG THUẬN TỰ NHIÊN Con người từ thuở sơ khai đã sống trong Đạo mà không gọi tên Đạo. Như dòng suối chảy xuống thấp, như cây vươn lên tìm ánh sáng, như hơi thở vào ra không cần suy nghĩ. Khi ấy, con người chưa bị chia cắt khỏi tự nhiên, chưa tách mình khỏi Trời – Đất – Muôn loài. Đạo hiện hữu trong từng hành vi, từng nhịp sống, từng mối quan hệ giản dị giữa người với người. Nhưng khi trí óc con người ngày càng phát triển, bản ngã dần hình thành, Đạo không mất đi – chỉ là bị che khuất. Con người bắt đầu tìm Đạo ở những nơi xa xôi, trong kinh sách, trong nghi lễ, trong hình tướng… mà quên rằng Đạo vốn đã ở sẵn trong nhân tâm. 1. Đạo không ở ngoài – Đạo ở trong lòng người Đạo Trời không phải một hệ thống giáo điều để học thuộc, cũng không phải một con đường để tranh giành đúng – sai. Đạo là trật tự tự nhiên của vũ trụ, là nguyên lý vận hành khiến mọi sự sinh – trụ – hoại – diệt diễn ra hài hòa. Khi con người sống trái với trật tự ấy, khổ đau sinh ra. Khi con người quay về sống thuận theo nó, an nhiên xuất hiện. Đạo trong nhân tâm biểu hiện qua những điều rất giản dị: Biết đủ khi lòng đã đủ Biết dừng khi tham vọng vượt quá khả năng Biết lắng nghe khi cái tôi muốn áp đặt Biết nhường nhịn khi tranh chấp sắp bùng nổ Không ai cần dạy một đứa trẻ phải yêu thương. Đứa trẻ tự nhiên biết khóc khi người khác đau, biết cười khi được ôm ấp. Đó chính là Đạo nguyên sơ trong nhân tâm. Chỉ khi lớn lên, bị uốn nắn bởi sợ hãi, cạnh tranh, hơn thua, con người mới dần đánh mất sự tự nhiên ấy. 2. Thuận tự nhiên – không phải buông xuôi, mà là hiểu quy luật Nhiều người hiểu lầm rằng “sống thuận tự nhiên” là phó mặc, là không cố gắng, là chấp nhận số phận. Nhưng thuận tự nhiên không phải là thụ động. Đó là hành động đúng lúc, đúng cách, đúng vị trí của mình trong tổng thể lớn hơn. Cây không cố gắng ra hoa vào mùa đông. Sông không chống lại địa hình, mà uốn mình để chảy xa hơn. Mặt trời không vội vàng, nhưng không ngày nào không mọc. Con người sống thuận tự nhiên là người: Lao động nhưng không kiệt quệ Phấn đấu nhưng không chấp ngã người khác Thành công mà không đánh mất chính mình Thất bại mà không oán trách Trời Đất
Love
Like
Angry
11
2 Comments 0 Shares