HNI 3/9 - Chương 20: Coi thường bản thân là tự sát tinh thần - Lê Đình Hải
(1) Mở đầu: Một dạng tự sát vô hình
Có những người bước đi trên đường đời với đôi mắt mở to, trái tim còn đập, nhưng linh hồn thì đã lụi tàn từ lâu. Nguyên nhân không phải do một biến cố quá khủng khiếp, mà bởi họ đã âm thầm hạ thấp chính mình, từng ngày gặm nhấm giá trị bản thân, coi thường bản thân như một kẻ không đáng để tồn tại. Sự tự hạ thấp ấy không khác gì một hình thức tự sát – không phải thể xác, mà là tự sát tinh thần.
Nếu cái chết thể xác là dấu chấm hết cho sự sống, thì cái chết tinh thần là dấu chấm hết cho khát vọng, niềm tin và ý nghĩa sống. Một con người khi đã đánh mất niềm tôn trọng chính mình, thì dẫu có còn thở, họ chỉ tồn tại như một cái bóng mờ nhạt.
(2) Bản chất của việc coi thường bản thân
Coi thường bản thân không đơn thuần là một thái độ tiêu cực thoáng qua. Nó là một trạng thái tâm lý lặp đi lặp lại, ăn sâu vào nhận thức và dần dần trở thành niềm tin giới hạn. Người coi thường bản thân luôn nghĩ:
"Tôi không đủ giỏi."
"Tôi không xứng đáng được yêu thương."
"Tôi chẳng bao giờ làm được gì ra hồn."
Những câu nói tưởng chừng vô hại ấy, khi lặp lại nhiều lần, trở thành xiềng xích giam hãm linh hồn. Nó khiến người ta tự tước bỏ cơ hội, tự rút lui khỏi đấu trường cuộc sống, trước khi kẻ khác kịp phủ nhận họ. Và thế là, sự đầu hàng diễn ra ngay trong nội tâm.
(3) Hậu quả khủng khiếp – cái chết của tinh thần
Một người coi thường bản thân sẽ đối diện với những bi kịch sau:
Mất đi động lực sống
Không còn khát vọng, không còn lý do để nỗ lực, họ chỉ sống cầm chừng.
Đánh mất cơ hội
Bởi trước mỗi cơ hội, họ nghĩ: "Tôi không làm được." Và thế là cánh cửa tự động đóng sập trước khi họ dám thử.
Phụ thuộc vào sự công nhận từ bên ngoài
Khi không coi trọng mình, họ phải sống nhờ vào ánh mắt người khác. Một lời chê có thể giết chết tinh thần họ, một lời khen có thể khiến họ sống sót thêm chút ít.
Đánh mất phẩm giá con người
Khi tự hạ thấp bản thân, họ vô tình cho phép người khác chà đạp mình. Và bi kịch hơn cả là: họ tin rằng mình xứng đáng bị đối xử tệ bạc.
Đây chính là cái chết tinh thần – cái chết không đổ máu, nhưng đau đớn hơn bất kỳ vết thương thể xác nào.
(4) Nguyên nhân của sự coi thường bản thân
(1) Mở đầu: Một dạng tự sát vô hình
Có những người bước đi trên đường đời với đôi mắt mở to, trái tim còn đập, nhưng linh hồn thì đã lụi tàn từ lâu. Nguyên nhân không phải do một biến cố quá khủng khiếp, mà bởi họ đã âm thầm hạ thấp chính mình, từng ngày gặm nhấm giá trị bản thân, coi thường bản thân như một kẻ không đáng để tồn tại. Sự tự hạ thấp ấy không khác gì một hình thức tự sát – không phải thể xác, mà là tự sát tinh thần.
Nếu cái chết thể xác là dấu chấm hết cho sự sống, thì cái chết tinh thần là dấu chấm hết cho khát vọng, niềm tin và ý nghĩa sống. Một con người khi đã đánh mất niềm tôn trọng chính mình, thì dẫu có còn thở, họ chỉ tồn tại như một cái bóng mờ nhạt.
(2) Bản chất của việc coi thường bản thân
Coi thường bản thân không đơn thuần là một thái độ tiêu cực thoáng qua. Nó là một trạng thái tâm lý lặp đi lặp lại, ăn sâu vào nhận thức và dần dần trở thành niềm tin giới hạn. Người coi thường bản thân luôn nghĩ:
"Tôi không đủ giỏi."
"Tôi không xứng đáng được yêu thương."
"Tôi chẳng bao giờ làm được gì ra hồn."
Những câu nói tưởng chừng vô hại ấy, khi lặp lại nhiều lần, trở thành xiềng xích giam hãm linh hồn. Nó khiến người ta tự tước bỏ cơ hội, tự rút lui khỏi đấu trường cuộc sống, trước khi kẻ khác kịp phủ nhận họ. Và thế là, sự đầu hàng diễn ra ngay trong nội tâm.
(3) Hậu quả khủng khiếp – cái chết của tinh thần
Một người coi thường bản thân sẽ đối diện với những bi kịch sau:
Mất đi động lực sống
Không còn khát vọng, không còn lý do để nỗ lực, họ chỉ sống cầm chừng.
Đánh mất cơ hội
Bởi trước mỗi cơ hội, họ nghĩ: "Tôi không làm được." Và thế là cánh cửa tự động đóng sập trước khi họ dám thử.
Phụ thuộc vào sự công nhận từ bên ngoài
Khi không coi trọng mình, họ phải sống nhờ vào ánh mắt người khác. Một lời chê có thể giết chết tinh thần họ, một lời khen có thể khiến họ sống sót thêm chút ít.
Đánh mất phẩm giá con người
Khi tự hạ thấp bản thân, họ vô tình cho phép người khác chà đạp mình. Và bi kịch hơn cả là: họ tin rằng mình xứng đáng bị đối xử tệ bạc.
Đây chính là cái chết tinh thần – cái chết không đổ máu, nhưng đau đớn hơn bất kỳ vết thương thể xác nào.
(4) Nguyên nhân của sự coi thường bản thân
HNI 3/9 - Chương 20: Coi thường bản thân là tự sát tinh thần - Lê Đình Hải
(1) Mở đầu: Một dạng tự sát vô hình
Có những người bước đi trên đường đời với đôi mắt mở to, trái tim còn đập, nhưng linh hồn thì đã lụi tàn từ lâu. Nguyên nhân không phải do một biến cố quá khủng khiếp, mà bởi họ đã âm thầm hạ thấp chính mình, từng ngày gặm nhấm giá trị bản thân, coi thường bản thân như một kẻ không đáng để tồn tại. Sự tự hạ thấp ấy không khác gì một hình thức tự sát – không phải thể xác, mà là tự sát tinh thần.
Nếu cái chết thể xác là dấu chấm hết cho sự sống, thì cái chết tinh thần là dấu chấm hết cho khát vọng, niềm tin và ý nghĩa sống. Một con người khi đã đánh mất niềm tôn trọng chính mình, thì dẫu có còn thở, họ chỉ tồn tại như một cái bóng mờ nhạt.
(2) Bản chất của việc coi thường bản thân
Coi thường bản thân không đơn thuần là một thái độ tiêu cực thoáng qua. Nó là một trạng thái tâm lý lặp đi lặp lại, ăn sâu vào nhận thức và dần dần trở thành niềm tin giới hạn. Người coi thường bản thân luôn nghĩ:
"Tôi không đủ giỏi."
"Tôi không xứng đáng được yêu thương."
"Tôi chẳng bao giờ làm được gì ra hồn."
Những câu nói tưởng chừng vô hại ấy, khi lặp lại nhiều lần, trở thành xiềng xích giam hãm linh hồn. Nó khiến người ta tự tước bỏ cơ hội, tự rút lui khỏi đấu trường cuộc sống, trước khi kẻ khác kịp phủ nhận họ. Và thế là, sự đầu hàng diễn ra ngay trong nội tâm.
(3) Hậu quả khủng khiếp – cái chết của tinh thần
Một người coi thường bản thân sẽ đối diện với những bi kịch sau:
Mất đi động lực sống
Không còn khát vọng, không còn lý do để nỗ lực, họ chỉ sống cầm chừng.
Đánh mất cơ hội
Bởi trước mỗi cơ hội, họ nghĩ: "Tôi không làm được." Và thế là cánh cửa tự động đóng sập trước khi họ dám thử.
Phụ thuộc vào sự công nhận từ bên ngoài
Khi không coi trọng mình, họ phải sống nhờ vào ánh mắt người khác. Một lời chê có thể giết chết tinh thần họ, một lời khen có thể khiến họ sống sót thêm chút ít.
Đánh mất phẩm giá con người
Khi tự hạ thấp bản thân, họ vô tình cho phép người khác chà đạp mình. Và bi kịch hơn cả là: họ tin rằng mình xứng đáng bị đối xử tệ bạc.
Đây chính là cái chết tinh thần – cái chết không đổ máu, nhưng đau đớn hơn bất kỳ vết thương thể xác nào.
(4) Nguyên nhân của sự coi thường bản thân



