HNI 19/12
Bài thơ cho Chương 42
Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo
Khi con người bắt đầu tỉnh thức,
Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu?
Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác:
Ta đang sống như thế nào?
Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo,
Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong,
Nơi chân lý không mang tên gọi,
Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời.
Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin,
Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng,
Họ trực nhận sự sống đang thở,
Ngay trong từng khoảnh khắc rất người.
Không còn tranh luận ai đúng ai sai,
Vì ánh sáng không cần bảo vệ,
Chỉ cần hiện diện là đủ,
Bóng tối tự tan khi bình minh lên.
Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng,
Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều,
Không phủ nhận con đường đã đi,
Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ.
Khi ấy, Phật không còn ở tượng,
Chúa không còn ở thập giá,
Đạo không còn ở kinh văn,
Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày.
Một lời nói biết yêu thương,
Một quyết định không làm tổn hại,
Một hành động thuận lương tri,
Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa.
Tỉnh thức không tách con người khỏi đời,
Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế,
Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên,
Giữa biến động vẫn không lạc mình.
Vượt khỏi giới hạn tôn giáo,
Không phải để cao hơn ai,
Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất,
Nơi tất cả đều là con người đang học yêu.
Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế,
Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng,
Không cần hỏi ai được cứu rỗi,
Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình.
Và khi con người tỉnh thức đủ sâu,
Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh:
Soi đường cho con người quay về ánh sáng,
Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
Bài thơ cho Chương 42
Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo
Khi con người bắt đầu tỉnh thức,
Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu?
Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác:
Ta đang sống như thế nào?
Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo,
Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong,
Nơi chân lý không mang tên gọi,
Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời.
Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin,
Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng,
Họ trực nhận sự sống đang thở,
Ngay trong từng khoảnh khắc rất người.
Không còn tranh luận ai đúng ai sai,
Vì ánh sáng không cần bảo vệ,
Chỉ cần hiện diện là đủ,
Bóng tối tự tan khi bình minh lên.
Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng,
Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều,
Không phủ nhận con đường đã đi,
Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ.
Khi ấy, Phật không còn ở tượng,
Chúa không còn ở thập giá,
Đạo không còn ở kinh văn,
Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày.
Một lời nói biết yêu thương,
Một quyết định không làm tổn hại,
Một hành động thuận lương tri,
Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa.
Tỉnh thức không tách con người khỏi đời,
Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế,
Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên,
Giữa biến động vẫn không lạc mình.
Vượt khỏi giới hạn tôn giáo,
Không phải để cao hơn ai,
Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất,
Nơi tất cả đều là con người đang học yêu.
Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế,
Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng,
Không cần hỏi ai được cứu rỗi,
Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình.
Và khi con người tỉnh thức đủ sâu,
Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh:
Soi đường cho con người quay về ánh sáng,
Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
HNI 19/12
📕Bài thơ cho Chương 42
Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo
Khi con người bắt đầu tỉnh thức,
Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu?
Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác:
Ta đang sống như thế nào?
Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo,
Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong,
Nơi chân lý không mang tên gọi,
Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời.
Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin,
Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng,
Họ trực nhận sự sống đang thở,
Ngay trong từng khoảnh khắc rất người.
Không còn tranh luận ai đúng ai sai,
Vì ánh sáng không cần bảo vệ,
Chỉ cần hiện diện là đủ,
Bóng tối tự tan khi bình minh lên.
Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng,
Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều,
Không phủ nhận con đường đã đi,
Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ.
Khi ấy, Phật không còn ở tượng,
Chúa không còn ở thập giá,
Đạo không còn ở kinh văn,
Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày.
Một lời nói biết yêu thương,
Một quyết định không làm tổn hại,
Một hành động thuận lương tri,
Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa.
Tỉnh thức không tách con người khỏi đời,
Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế,
Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên,
Giữa biến động vẫn không lạc mình.
Vượt khỏi giới hạn tôn giáo,
Không phải để cao hơn ai,
Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất,
Nơi tất cả đều là con người đang học yêu.
Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế,
Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng,
Không cần hỏi ai được cứu rỗi,
Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình.
Và khi con người tỉnh thức đủ sâu,
Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh:
Soi đường cho con người quay về ánh sáng,
Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.