HNI 19/12
bài thơ CHƯƠNG 45
TỔNG KẾT: TRỞ VỀ GỐC – THUẬN LÒNG DÂN – HỢP ĐẠO TRỜI
Đi hết ngàn con đường nhân thế,
Cuối cùng ta lại trở về Gốc xưa.
Gốc không ở đâu xa vời,
Mà ở nơi tâm người còn trong sáng.
Gốc là chỗ con người biết đủ,
Biết cúi đầu trước Trời –
Và ngẩng mặt nhìn nhau bằng lòng nhân ái.
Không tranh hơn,
Không giành phần đúng tuyệt đối.
Thuận Lòng Dân
Không phải là chiều theo dục vọng,
Mà là lắng nghe tiếng thở sâu thẳm của nhân tâm.
Khi dân an, xã hội tự yên,
Khi lòng người thông, vận nước tự mở.
Không cần lời hứa lớn lao,
Chỉ cần sự thật được sống mỗi ngày.
Không cần quyền lực cao sang,
Chỉ cần công bằng đứng đúng chỗ.
Hợp Đạo Trời
Là sống thuận quy luật tự nhiên,
Không cưỡng ép, không cực đoan, không tách rời.
Biết rằng:
Trời không ở trên cao để sợ hãi,
Mà ở trong từng hành vi chân chính.
Khi con người hợp Đạo,
Trí tuệ không còn đối đầu với yêu thương.
Khoa học cúi chào đạo lý,
Và đạo lý soi đường cho văn minh.
Chương sách khép lại,
Nhưng hành trình làm người mới bắt đầu.
Không ai dẫn đường thay ai được,
Chỉ có tự mình bước đi trong tỉnh thức.
Trở về Gốc — để không lạc lối.
Thuận Lòng Dân — để không cô độc.
Hợp Đạo Trời — để nhân loại cùng bền lâu.
Và khi ấy,
Không cần gọi tên kỷ nguyên mới,
Vì chính con người
Đã trở thành mùa xuân của thế gian.
bài thơ CHƯƠNG 45
TỔNG KẾT: TRỞ VỀ GỐC – THUẬN LÒNG DÂN – HỢP ĐẠO TRỜI
Đi hết ngàn con đường nhân thế,
Cuối cùng ta lại trở về Gốc xưa.
Gốc không ở đâu xa vời,
Mà ở nơi tâm người còn trong sáng.
Gốc là chỗ con người biết đủ,
Biết cúi đầu trước Trời –
Và ngẩng mặt nhìn nhau bằng lòng nhân ái.
Không tranh hơn,
Không giành phần đúng tuyệt đối.
Thuận Lòng Dân
Không phải là chiều theo dục vọng,
Mà là lắng nghe tiếng thở sâu thẳm của nhân tâm.
Khi dân an, xã hội tự yên,
Khi lòng người thông, vận nước tự mở.
Không cần lời hứa lớn lao,
Chỉ cần sự thật được sống mỗi ngày.
Không cần quyền lực cao sang,
Chỉ cần công bằng đứng đúng chỗ.
Hợp Đạo Trời
Là sống thuận quy luật tự nhiên,
Không cưỡng ép, không cực đoan, không tách rời.
Biết rằng:
Trời không ở trên cao để sợ hãi,
Mà ở trong từng hành vi chân chính.
Khi con người hợp Đạo,
Trí tuệ không còn đối đầu với yêu thương.
Khoa học cúi chào đạo lý,
Và đạo lý soi đường cho văn minh.
Chương sách khép lại,
Nhưng hành trình làm người mới bắt đầu.
Không ai dẫn đường thay ai được,
Chỉ có tự mình bước đi trong tỉnh thức.
Trở về Gốc — để không lạc lối.
Thuận Lòng Dân — để không cô độc.
Hợp Đạo Trời — để nhân loại cùng bền lâu.
Và khi ấy,
Không cần gọi tên kỷ nguyên mới,
Vì chính con người
Đã trở thành mùa xuân của thế gian.
HNI 19/12
📕 bài thơ CHƯƠNG 45
TỔNG KẾT: TRỞ VỀ GỐC – THUẬN LÒNG DÂN – HỢP ĐẠO TRỜI
Đi hết ngàn con đường nhân thế,
Cuối cùng ta lại trở về Gốc xưa.
Gốc không ở đâu xa vời,
Mà ở nơi tâm người còn trong sáng.
Gốc là chỗ con người biết đủ,
Biết cúi đầu trước Trời –
Và ngẩng mặt nhìn nhau bằng lòng nhân ái.
Không tranh hơn,
Không giành phần đúng tuyệt đối.
Thuận Lòng Dân
Không phải là chiều theo dục vọng,
Mà là lắng nghe tiếng thở sâu thẳm của nhân tâm.
Khi dân an, xã hội tự yên,
Khi lòng người thông, vận nước tự mở.
Không cần lời hứa lớn lao,
Chỉ cần sự thật được sống mỗi ngày.
Không cần quyền lực cao sang,
Chỉ cần công bằng đứng đúng chỗ.
Hợp Đạo Trời
Là sống thuận quy luật tự nhiên,
Không cưỡng ép, không cực đoan, không tách rời.
Biết rằng:
Trời không ở trên cao để sợ hãi,
Mà ở trong từng hành vi chân chính.
Khi con người hợp Đạo,
Trí tuệ không còn đối đầu với yêu thương.
Khoa học cúi chào đạo lý,
Và đạo lý soi đường cho văn minh.
Chương sách khép lại,
Nhưng hành trình làm người mới bắt đầu.
Không ai dẫn đường thay ai được,
Chỉ có tự mình bước đi trong tỉnh thức.
Trở về Gốc — để không lạc lối.
Thuận Lòng Dân — để không cô độc.
Hợp Đạo Trời — để nhân loại cùng bền lâu.
Và khi ấy,
Không cần gọi tên kỷ nguyên mới,
Vì chính con người
Đã trở thành mùa xuân của thế gian.