HNI 20/12
Chương 7. Sống theo chuẩn mực xã hội, quên mất bản thể
Con người sinh ra vốn là một sinh thể tự do. Đứa trẻ khi chào đời không mang theo danh xưng, địa vị, tiêu chuẩn hay kỳ vọng nào. Nó chỉ mang theo bản thể thuần khiết – một sự hiện diện sống động, chân thật và đầy cảm xúc. Nhưng càng lớn lên, con người càng bước sâu vào mạng lưới vô hình của những chuẩn mực xã hội, và từ đó, từng lớp bản thể nguyên sơ dần bị che phủ.
Xã hội không xấu. Chuẩn mực không sai. Vấn đề nằm ở chỗ: khi con người đồng nhất mình với những chuẩn mực ấy, ta đánh mất khả năng lắng nghe tiếng gọi bên trong. Ta bắt đầu sống theo “phải là”, thay vì “được là”.
1. Chuẩn mực – chiếc khuôn vô hình
Chuẩn mực xã hội được tạo ra để duy trì trật tự:
– Phải học giỏi
– Phải thành công
– Phải có địa vị
– Phải được công nhận
– Phải sống giống số đông
Những điều “phải” ấy ban đầu giúp con người hòa nhập, nhưng dần dần trở thành chiếc khuôn vô hìnhép chặt đời sống nội tâm. Con người không còn hỏi: “Tôi là ai?”, mà hỏi: “Người khác mong tôi trở thành ai?”
Từ đó, ta học cách đeo mặt nạ. Mỗi vai diễn xã hội – người con ngoan, người vợ tốt, người lãnh đạo giỏi, người thành đạt – đều khiến ta xa thêm một chút khỏi bản thể thật. Ta diễn giỏi đến mức… quên mất mình đang diễn.
2. Khi cái “tôi xã hội” lấn át cái “ta bản thể”
Cái tôi xã hội được xây dựng từ:
Danh xưng
Thành tích
Sự so sánh
Kỳ vọng
Nỗi sợ bị đánh giá
Trong khi đó, bản thể chỉ cần:
Sự hiện diện
Tính chân thật
Cảm nhận sâu sắc
Kết nối với chính mình
Khi cái tôi xã hội trở nên quá lớn, con người sống trong nỗi lo thường trực: lo không đủ tốt, lo bị bỏ lại, lo không được yêu thương. Ta chạy theo những giá trị bên ngoài, nhưng càng chạy càng thấy trống rỗng.
Đó là nghịch lý lớn của thời đại:
Con người có nhiều hơn bao giờ hết, nhưng lại là chính mình ít hơn bao giờ hết.
3. Sự xa rời bản thể và nỗi khổ thầm lặng
Xa rời bản thể không tạo ra đau khổ tức thì, mà tạo ra nỗi mệt mỏi âm thầm:
Mệt vì phải gồng
Mệt vì phải chứng minh
Mệt vì không được là mình
Nhiều người thành công rực rỡ bên ngoài nhưng bên trong lại trống trải. Nhiều người được xã hội ngưỡng mộ nhưng khi ở một mình lại không biết mình thực sự muốn gì.
HNI 20/12 🌺Chương 7. Sống theo chuẩn mực xã hội, quên mất bản thể Con người sinh ra vốn là một sinh thể tự do. Đứa trẻ khi chào đời không mang theo danh xưng, địa vị, tiêu chuẩn hay kỳ vọng nào. Nó chỉ mang theo bản thể thuần khiết – một sự hiện diện sống động, chân thật và đầy cảm xúc. Nhưng càng lớn lên, con người càng bước sâu vào mạng lưới vô hình của những chuẩn mực xã hội, và từ đó, từng lớp bản thể nguyên sơ dần bị che phủ. Xã hội không xấu. Chuẩn mực không sai. Vấn đề nằm ở chỗ: khi con người đồng nhất mình với những chuẩn mực ấy, ta đánh mất khả năng lắng nghe tiếng gọi bên trong. Ta bắt đầu sống theo “phải là”, thay vì “được là”. 1. Chuẩn mực – chiếc khuôn vô hình Chuẩn mực xã hội được tạo ra để duy trì trật tự: – Phải học giỏi – Phải thành công – Phải có địa vị – Phải được công nhận – Phải sống giống số đông Những điều “phải” ấy ban đầu giúp con người hòa nhập, nhưng dần dần trở thành chiếc khuôn vô hìnhép chặt đời sống nội tâm. Con người không còn hỏi: “Tôi là ai?”, mà hỏi: “Người khác mong tôi trở thành ai?” Từ đó, ta học cách đeo mặt nạ. Mỗi vai diễn xã hội – người con ngoan, người vợ tốt, người lãnh đạo giỏi, người thành đạt – đều khiến ta xa thêm một chút khỏi bản thể thật. Ta diễn giỏi đến mức… quên mất mình đang diễn. 2. Khi cái “tôi xã hội” lấn át cái “ta bản thể” Cái tôi xã hội được xây dựng từ: Danh xưng Thành tích Sự so sánh Kỳ vọng Nỗi sợ bị đánh giá Trong khi đó, bản thể chỉ cần: Sự hiện diện Tính chân thật Cảm nhận sâu sắc Kết nối với chính mình Khi cái tôi xã hội trở nên quá lớn, con người sống trong nỗi lo thường trực: lo không đủ tốt, lo bị bỏ lại, lo không được yêu thương. Ta chạy theo những giá trị bên ngoài, nhưng càng chạy càng thấy trống rỗng. Đó là nghịch lý lớn của thời đại: Con người có nhiều hơn bao giờ hết, nhưng lại là chính mình ít hơn bao giờ hết. 3. Sự xa rời bản thể và nỗi khổ thầm lặng Xa rời bản thể không tạo ra đau khổ tức thì, mà tạo ra nỗi mệt mỏi âm thầm: Mệt vì phải gồng Mệt vì phải chứng minh Mệt vì không được là mình Nhiều người thành công rực rỡ bên ngoài nhưng bên trong lại trống trải. Nhiều người được xã hội ngưỡng mộ nhưng khi ở một mình lại không biết mình thực sự muốn gì.
Like
Wow
Love
Sad
13
1 Bình luận 0 Chia sẽ