HNI 22/12
Bài thơ Chương 12:
Công nghệ kết nối thế giới nhưng chia cắt con người
Một cú chạm tay,
cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ.
Tin nhắn đến rất nhanh,
nhưng ánh mắt thì chậm dần
không còn tìm nhau.
Chúng ta nói chuyện mỗi ngày,
nhưng ít khi thật sự trò chuyện.
Ngón tay lướt,
cảm xúc đứng yên.
Tiếng thông báo vang lên,
cắt ngang những phút giây
đáng lẽ cần im lặng.
Bàn ăn có đủ người,
nhưng mỗi tâm hồn
ở một nơi rất xa.
Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng,
còn nỗi buồn
không biết gõ vào đâu.
Công nghệ hứa hẹn kết nối,
nhưng lại dạy ta
cách né tránh hiện diện.
Ta quen nhìn cuộc đời
qua lớp kính lạnh,
đến mức quên mất
hơi ấm của một bàn tay thật.
Ta biết nhiều về thế giới,
nhưng hiểu rất ít
về người ngồi cạnh.
Biết cập nhật tin tức mỗi giờ,
mà không biết
tim mình đang cần gì
vào lúc này.
Có những khoảng lặng
không thể gửi qua mạng.
Có những tổn thương
không thể chữa bằng “đã xem”.
Chỉ sự có mặt trọn vẹn
mới vá được
những vết nứt vô hình
giữa con người với nhau.
Khi ta dám đặt màn hình xuống,
nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở,
thế giới bỗng nhỏ lại,
nhưng lòng người
thì rộng ra.
Công nghệ trở về đúng chỗ của nó,
và con người
trở về với con người.
Bài thơ Chương 12:
Công nghệ kết nối thế giới nhưng chia cắt con người
Một cú chạm tay,
cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ.
Tin nhắn đến rất nhanh,
nhưng ánh mắt thì chậm dần
không còn tìm nhau.
Chúng ta nói chuyện mỗi ngày,
nhưng ít khi thật sự trò chuyện.
Ngón tay lướt,
cảm xúc đứng yên.
Tiếng thông báo vang lên,
cắt ngang những phút giây
đáng lẽ cần im lặng.
Bàn ăn có đủ người,
nhưng mỗi tâm hồn
ở một nơi rất xa.
Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng,
còn nỗi buồn
không biết gõ vào đâu.
Công nghệ hứa hẹn kết nối,
nhưng lại dạy ta
cách né tránh hiện diện.
Ta quen nhìn cuộc đời
qua lớp kính lạnh,
đến mức quên mất
hơi ấm của một bàn tay thật.
Ta biết nhiều về thế giới,
nhưng hiểu rất ít
về người ngồi cạnh.
Biết cập nhật tin tức mỗi giờ,
mà không biết
tim mình đang cần gì
vào lúc này.
Có những khoảng lặng
không thể gửi qua mạng.
Có những tổn thương
không thể chữa bằng “đã xem”.
Chỉ sự có mặt trọn vẹn
mới vá được
những vết nứt vô hình
giữa con người với nhau.
Khi ta dám đặt màn hình xuống,
nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở,
thế giới bỗng nhỏ lại,
nhưng lòng người
thì rộng ra.
Công nghệ trở về đúng chỗ của nó,
và con người
trở về với con người.
HNI 22/12
📕 Bài thơ Chương 12:
Công nghệ kết nối thế giới nhưng chia cắt con người
Một cú chạm tay,
cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ.
Tin nhắn đến rất nhanh,
nhưng ánh mắt thì chậm dần
không còn tìm nhau.
Chúng ta nói chuyện mỗi ngày,
nhưng ít khi thật sự trò chuyện.
Ngón tay lướt,
cảm xúc đứng yên.
Tiếng thông báo vang lên,
cắt ngang những phút giây
đáng lẽ cần im lặng.
Bàn ăn có đủ người,
nhưng mỗi tâm hồn
ở một nơi rất xa.
Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng,
còn nỗi buồn
không biết gõ vào đâu.
Công nghệ hứa hẹn kết nối,
nhưng lại dạy ta
cách né tránh hiện diện.
Ta quen nhìn cuộc đời
qua lớp kính lạnh,
đến mức quên mất
hơi ấm của một bàn tay thật.
Ta biết nhiều về thế giới,
nhưng hiểu rất ít
về người ngồi cạnh.
Biết cập nhật tin tức mỗi giờ,
mà không biết
tim mình đang cần gì
vào lúc này.
Có những khoảng lặng
không thể gửi qua mạng.
Có những tổn thương
không thể chữa bằng “đã xem”.
Chỉ sự có mặt trọn vẹn
mới vá được
những vết nứt vô hình
giữa con người với nhau.
Khi ta dám đặt màn hình xuống,
nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở,
thế giới bỗng nhỏ lại,
nhưng lòng người
thì rộng ra.
Công nghệ trở về đúng chỗ của nó,
và con người
trở về với con người.