HNI 22/12
Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình

Con người rời bỏ rừng xanh,
Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông.
Đổi trăng sao lấy đèn hồng,
Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông.
Sáng nhìn màn hình thay mây,
Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên.
Bước nhanh giữa chốn ồn êm,
Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta.
Ta quên cây cũng biết già,
Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn.
Chặt rừng như chặt tâm hồn,
Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình.
Có khi giữa phố đông nghìn,
Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong.
Có nhà cao, có tiền đồng,
Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn.
Tự nhiên vốn ở rất gần,
Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im.
Xa rừng là lạc trái tim,
Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài.
Ngày nào ta biết dừng lại,
Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung.
Tự nhiên trở lại trong ta,
Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình Con người rời bỏ rừng xanh, Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông. Đổi trăng sao lấy đèn hồng, Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông. Sáng nhìn màn hình thay mây, Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên. Bước nhanh giữa chốn ồn êm, Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta. Ta quên cây cũng biết già, Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn. Chặt rừng như chặt tâm hồn, Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình. Có khi giữa phố đông nghìn, Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong. Có nhà cao, có tiền đồng, Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn. Tự nhiên vốn ở rất gần, Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im. Xa rừng là lạc trái tim, Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài. Ngày nào ta biết dừng lại, Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung. Tự nhiên trở lại trong ta, Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
Like
Love
Wow
9
0 Comments 0 Shares