HNI 9/9 - Bài hát chương 45
Lời Nguyện Người Viết Sách
[Điệp khúc]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên.
[Đoạn 1]
Ta viết cho con cháu mai sau,
Hiểu rằng dân mới là gốc sâu,
Một trang sách không chỉ là chữ,
Mà là máu, là hồn, là trách nhiệm cao.
Ta viết cho nỗi đau nhân thế,
Cho giọt lệ hóa ánh mặt trời,
Để dân biết đứng lên làm chủ,
Không khuất phục trước bóng tối rã rời.
[Điệp khúc]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên.
[Đoạn 2]
Ta viết cho từng người dân nhỏ bé,
Có tiếng nói trong vận mệnh chung,
Ta viết để nhắc nhở kẻ mạnh,
Quyền lực sinh ra là để phụng sự cùng.
Ngòi bút không run trước cường quyền,
Ngòi bút không mòn trước bạo tàn,
Ngòi bút chỉ cúi đầu trước Chân Lý,
Và ngẩng cao cùng Dân Tộc hiên ngang.
[Cao trào]
Lời nguyện này, ta khắc vào trời đất,
Cho gió mang đi, cho nước ghi vào,
Nếu một ngày tim ta ngừng đập,
Thì trang sách vẫn còn sống, còn reo hò cùng nhân gian.
[Điệp khúc cuối]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên
Lời Nguyện Người Viết Sách
[Điệp khúc]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên.
[Đoạn 1]
Ta viết cho con cháu mai sau,
Hiểu rằng dân mới là gốc sâu,
Một trang sách không chỉ là chữ,
Mà là máu, là hồn, là trách nhiệm cao.
Ta viết cho nỗi đau nhân thế,
Cho giọt lệ hóa ánh mặt trời,
Để dân biết đứng lên làm chủ,
Không khuất phục trước bóng tối rã rời.
[Điệp khúc]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên.
[Đoạn 2]
Ta viết cho từng người dân nhỏ bé,
Có tiếng nói trong vận mệnh chung,
Ta viết để nhắc nhở kẻ mạnh,
Quyền lực sinh ra là để phụng sự cùng.
Ngòi bút không run trước cường quyền,
Ngòi bút không mòn trước bạo tàn,
Ngòi bút chỉ cúi đầu trước Chân Lý,
Và ngẩng cao cùng Dân Tộc hiên ngang.
[Cao trào]
Lời nguyện này, ta khắc vào trời đất,
Cho gió mang đi, cho nước ghi vào,
Nếu một ngày tim ta ngừng đập,
Thì trang sách vẫn còn sống, còn reo hò cùng nhân gian.
[Điệp khúc cuối]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên
HNI 9/9 - Bài hát chương 45
Lời Nguyện Người Viết Sách
[Điệp khúc]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên.
[Đoạn 1]
Ta viết cho con cháu mai sau,
Hiểu rằng dân mới là gốc sâu,
Một trang sách không chỉ là chữ,
Mà là máu, là hồn, là trách nhiệm cao.
Ta viết cho nỗi đau nhân thế,
Cho giọt lệ hóa ánh mặt trời,
Để dân biết đứng lên làm chủ,
Không khuất phục trước bóng tối rã rời.
[Điệp khúc]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên.
[Đoạn 2]
Ta viết cho từng người dân nhỏ bé,
Có tiếng nói trong vận mệnh chung,
Ta viết để nhắc nhở kẻ mạnh,
Quyền lực sinh ra là để phụng sự cùng.
Ngòi bút không run trước cường quyền,
Ngòi bút không mòn trước bạo tàn,
Ngòi bút chỉ cúi đầu trước Chân Lý,
Và ngẩng cao cùng Dân Tộc hiên ngang.
[Cao trào]
Lời nguyện này, ta khắc vào trời đất,
Cho gió mang đi, cho nước ghi vào,
Nếu một ngày tim ta ngừng đập,
Thì trang sách vẫn còn sống, còn reo hò cùng nhân gian.
[Điệp khúc cuối]
Ta nguyện viết bằng máu tim mình,
Từng trang giấy hóa thành lời thiêng,
Không để dân quên nguồn cội,
Không để đời lạc mất ánh linh thiêng.
Ngòi bút này là sứ mệnh,
Ngòi bút này là lời nguyền,
Ngòi bút này trao trách nhiệm,
Để muôn đời còn mãi ánh nhân duyên

