HNI 29-11 -
BÀI THƠ CHƯƠNG 34: CÁI TA LÊN NGÔI
Cái tôi bé tựa hạt mầm,
Nở ra quá lớn hóa dần chông chênh.
Cái ta rộng tựa trời xanh,
Ôm vào vạn mảnh ngọn ngành nhân gian.
Người sống chỉ biết lo toan,
Cho riêng mình trước dễ tàn duyên chung.
Người sống biết giữ đại đồng,
Càng đi càng sáng, càng trông càng bền.
Cái tôi dễ đốt lửa đen,
Cái ta thắp sáng mọi bên ấm hòa.
Một lời nói cũng thành ra,
Gươm hay nước mát tùy ta chọn dùng.
Phụng sự chẳng phải cúi chung,
Phụng sự là giữ đại dung của đời.
Cái tôi hỏi “Tôi được gì?”,
Cái ta hỏi “Hội được chi từ mình?”
Cái tôi muốn được phân minh,
Cái ta muốn cả hành trình vững lên.
Cái tôi dễ cuốn theo khen,
Cái ta đứng vững ở miền sáng trong.
Một người giữ được đại đồng,
Là người biết đặt cộng đồng trước tiên.
Cái tôi hay nổi muộn phiền,
Cái ta biết lắng, biết yên tâm mình.
Người phụng sự biết lặng thinh,
Nhưng làm mạnh mẽ, nghĩa tình sáng soi.
Cái ta nâng được muôn người,
Cái tôi chỉ giữ một nơi của mình.
Một tay đặt xuống lợi riêng,
Một tay nâng cả hành trình Hội lên.
Sống sao cho rộng tâm bền,
Để không bỏ mất điều nên giữ gìn.
Phụng sự chẳng phải làm hình,
Phụng sự là giữ an bình giữa tâm.
Cái tôi khiến bước lạc âm,
Cái ta khiến cả trăm năm bền nhà.
Thế gian giữa cõi ta – bà,
Ai mang cái ta sẽ là bậc minh.
Người đi trước sáng nghĩa tình,
Người sau giữ đạo lành xinh nối dòng.
HNI mạnh đại đồng,
Nhờ bao cái tôi hóa không để thành.