• HNI 27/10
    CHƯƠNG 36: XÃ HỘI HÒA BÌNH – GIẤC MƠ NHÂN LOẠI
    Sách Trắng: Minh Triết & Kỷ Nguyên Mới.

    1. Hòa bình – giá trị vĩnh hằng của tiến hóa nhân loại

    Từ buổi bình minh của lịch sử, con người luôn đi tìm hòa bình như đi tìm chính bản thể của mình.
    Hòa bình không chỉ là sự vắng bóng của chiến tranh, mà là trạng thái tỉnh thức của tâm thức tập thể – nơi mỗi cá nhân nhận ra mình không tách rời khỏi người khác, khỏi thiên nhiên, khỏi vũ trụ.
    Trong kỷ nguyên công nghệ và toàn cầu hóa, hòa bình không còn là lý tưởng xa vời, mà là một năng lực phải được kiến tạo, duy trì, và lập trình trong từng con người, từng hệ thống, từng quốc gia.

    2. Nguyên nhân sâu xa của xung đột

    Chiến tranh, bất công, và chia rẽ không khởi nguồn từ súng đạn – mà từ tâm thức sợ hãi, tham lam và vô minh.
    Khi con người quên mất rằng mình là một phần của tổng thể, họ bắt đầu chiếm đoạt thay vì sẻ chia, thống trị thay vì hòa hợp.
    Thế giới vật chất càng tiến bộ, năng lực hủy diệt càng lớn, nhưng nếu ý thức không tiến hóa tương ứng, công nghệ sẽ trở thành công cụ phản lại nhân loại.

    “Không có hòa bình bên ngoài khi chưa có hòa bình bên trong.”
    — HenryLe – Lê Đình Hải

    3. Nền hòa bình nội tâm – gốc rễ của xã hội bền vững

    Mỗi người là một “vũ trụ nhỏ”, và sự hòa hợp nội tâm chính là điểm khởi đầu cho hòa bình thế giới.
    Một xã hội hòa bình không thể hình thành bằng hiệp ước chính trị, mà bằng sự thức tỉnh tinh thần của từng công dân.
    Giáo dục, nghệ thuật, triết học, và công nghệ nếu cùng hướng đến sự hiểu biết – lòng trắc ẩn – và chánh niệm, thì chiến tranh sẽ tự mất đi nền tảng tồn tại.

    4. Hệ thống xã hội hòa bình – mô hình minh triết

    Xã hội hòa bình không phải là xã hội không có khác biệt, mà là xã hội biết tôn trọng và dung hòa khác biệt.
    Mô hình “Minh Triết & Kỷ Nguyên Mới” hướng đến:

    Công dân khai sáng: sống có trách nhiệm, hiểu biết, và tỉnh thức.

    Chính phủ minh triết: hành động dựa trên sự thật, đạo đức và lợi ích chung.

    Kinh tế từ bi: doanh nghiệp phục vụ con người, không bóc lột con người.

    Công nghệ vị nhân sinh: phát triển vì hạnh phúc, không vì kiểm soát.

    Giáo dục toàn thức: dạy trẻ em không chỉ tri thức mà cả tình thương và ý thức hợp nhất.

    Đó là nền tảng của một xã hội hòa bình thật sự – xã hội của trí tuệ, tình thương và niềm tin.
    5. Vai trò của Việt Nam trong giấc mơ hòa bình toàn cầu

    Việt Nam – quốc gia từng trải qua hàng ngàn năm chiến tranh – chính là biểu tượng của sức sống, lòng nhân ái và khát vọng hòa bình.
    Từ nỗi đau của lịch sử, Việt Nam có thể chuyển hóa thành minh triết, để trở thành ngọn đuốc dẫn đường cho thời đại mới.
    Hòa bình Việt Nam không chỉ là yên ổn biên cương, mà là hòa bình trong tâm thức quốc gia, nơi tri thức, đạo đức và tình thương cùng hòa quyện.

    6. Hòa bình – giấc mơ của thế kỷ XXI

    Trong kỷ nguyên của trí tuệ nhân tạo và Web3, hòa bình phải được lập trình bằng ý thức tập thể.
    Blockchain của tương lai không chỉ lưu trữ giao dịch, mà có thể ghi nhận lòng tốt, công đức và hành động nhân văn.
    Đó là “Blockchain của Nhân Loại Mới” – nơi niềm tin, đạo đức và minh triết trở thành tài sản vô hình.

    Hòa bình sẽ không đến từ những bài diễn văn, mà từ từng lựa chọn nhỏ hàng ngày – khi con người biết yêu hơn là sợ, hiểu hơn là tranh, và cho đi hơn là chiếm giữ.

    7. Kết luận – Hòa bình là di sản vĩnh cửu

    Giấc mơ hòa bình của nhân loại là bản giao hưởng của trí tuệ và tình thương.
    Nếu con người học được cách hòa giải với chính mình, thì thế giới sẽ tự hòa giải.
    Và khi hòa bình trở thành bản chất tự nhiên của loài người, đó sẽ là thời khắc nhân loại bước sang kỷ nguyên minh triết thật sự.

    “Hòa bình không phải là phần thưởng – nó là bản chất thật của con người được thức tỉn .”
    — HenryLe – Lê Đình Hải
    Đọc thêm
    HNI 27/10 CHƯƠNG 36: XÃ HỘI HÒA BÌNH – GIẤC MƠ NHÂN LOẠI Sách Trắng: Minh Triết & Kỷ Nguyên Mới. 1. Hòa bình – giá trị vĩnh hằng của tiến hóa nhân loại Từ buổi bình minh của lịch sử, con người luôn đi tìm hòa bình như đi tìm chính bản thể của mình. Hòa bình không chỉ là sự vắng bóng của chiến tranh, mà là trạng thái tỉnh thức của tâm thức tập thể – nơi mỗi cá nhân nhận ra mình không tách rời khỏi người khác, khỏi thiên nhiên, khỏi vũ trụ. Trong kỷ nguyên công nghệ và toàn cầu hóa, hòa bình không còn là lý tưởng xa vời, mà là một năng lực phải được kiến tạo, duy trì, và lập trình trong từng con người, từng hệ thống, từng quốc gia. 2. Nguyên nhân sâu xa của xung đột Chiến tranh, bất công, và chia rẽ không khởi nguồn từ súng đạn – mà từ tâm thức sợ hãi, tham lam và vô minh. Khi con người quên mất rằng mình là một phần của tổng thể, họ bắt đầu chiếm đoạt thay vì sẻ chia, thống trị thay vì hòa hợp. Thế giới vật chất càng tiến bộ, năng lực hủy diệt càng lớn, nhưng nếu ý thức không tiến hóa tương ứng, công nghệ sẽ trở thành công cụ phản lại nhân loại. “Không có hòa bình bên ngoài khi chưa có hòa bình bên trong.” — HenryLe – Lê Đình Hải 3. Nền hòa bình nội tâm – gốc rễ của xã hội bền vững Mỗi người là một “vũ trụ nhỏ”, và sự hòa hợp nội tâm chính là điểm khởi đầu cho hòa bình thế giới. Một xã hội hòa bình không thể hình thành bằng hiệp ước chính trị, mà bằng sự thức tỉnh tinh thần của từng công dân. Giáo dục, nghệ thuật, triết học, và công nghệ nếu cùng hướng đến sự hiểu biết – lòng trắc ẩn – và chánh niệm, thì chiến tranh sẽ tự mất đi nền tảng tồn tại. 4. Hệ thống xã hội hòa bình – mô hình minh triết Xã hội hòa bình không phải là xã hội không có khác biệt, mà là xã hội biết tôn trọng và dung hòa khác biệt. Mô hình “Minh Triết & Kỷ Nguyên Mới” hướng đến: Công dân khai sáng: sống có trách nhiệm, hiểu biết, và tỉnh thức. Chính phủ minh triết: hành động dựa trên sự thật, đạo đức và lợi ích chung. Kinh tế từ bi: doanh nghiệp phục vụ con người, không bóc lột con người. Công nghệ vị nhân sinh: phát triển vì hạnh phúc, không vì kiểm soát. Giáo dục toàn thức: dạy trẻ em không chỉ tri thức mà cả tình thương và ý thức hợp nhất. Đó là nền tảng của một xã hội hòa bình thật sự – xã hội của trí tuệ, tình thương và niềm tin. 5. Vai trò của Việt Nam trong giấc mơ hòa bình toàn cầu Việt Nam – quốc gia từng trải qua hàng ngàn năm chiến tranh – chính là biểu tượng của sức sống, lòng nhân ái và khát vọng hòa bình. Từ nỗi đau của lịch sử, Việt Nam có thể chuyển hóa thành minh triết, để trở thành ngọn đuốc dẫn đường cho thời đại mới. Hòa bình Việt Nam không chỉ là yên ổn biên cương, mà là hòa bình trong tâm thức quốc gia, nơi tri thức, đạo đức và tình thương cùng hòa quyện. 6. Hòa bình – giấc mơ của thế kỷ XXI Trong kỷ nguyên của trí tuệ nhân tạo và Web3, hòa bình phải được lập trình bằng ý thức tập thể. Blockchain của tương lai không chỉ lưu trữ giao dịch, mà có thể ghi nhận lòng tốt, công đức và hành động nhân văn. Đó là “Blockchain của Nhân Loại Mới” – nơi niềm tin, đạo đức và minh triết trở thành tài sản vô hình. Hòa bình sẽ không đến từ những bài diễn văn, mà từ từng lựa chọn nhỏ hàng ngày – khi con người biết yêu hơn là sợ, hiểu hơn là tranh, và cho đi hơn là chiếm giữ. 7. Kết luận – Hòa bình là di sản vĩnh cửu Giấc mơ hòa bình của nhân loại là bản giao hưởng của trí tuệ và tình thương. Nếu con người học được cách hòa giải với chính mình, thì thế giới sẽ tự hòa giải. Và khi hòa bình trở thành bản chất tự nhiên của loài người, đó sẽ là thời khắc nhân loại bước sang kỷ nguyên minh triết thật sự. “Hòa bình không phải là phần thưởng – nó là bản chất thật của con người được thức tỉn .” — HenryLe – Lê Đình Hải Đọc thêm
    Like
    Love
    9
    0 Comments 0 Shares
  • LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC
    HNI 27-10. LỜI CẦU NGUYỆN CHO CỘNG ĐỒNG H-COIN VÀ NGÔI LÀNG THÔNG MINH HẠNH PHÚC Lạy Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo của vũ trụ! Chúng con, những người con của Ngài, hôm nay đồng lòng hướng về Ngài với tất cả sự khiêm nhường, thành kính và lòng biết ơn sâu sắc. Xin Ngài ban phước...
    Love
    Like
    9
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/e0OmRhxV9_g?si=Tn_963aFIgUfz79I
    https://youtu.be/e0OmRhxV9_g?si=Tn_963aFIgUfz79I
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: bài thơ chương 22
    Minh chủ – người khơi dậy tinh thần quốc gia
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Minh chủ chẳng cần áo bào hay trượng,
    Chỉ cần tim biết đập vì dân.
    Không trị quốc bằng sắt và máu,
    Mà khơi dậy lửa sống trong lòng nhân.
    Người không nói bằng ngôn từ giáo điều,
    Mà bằng ánh mắt gieo niềm tin mới.
    Khi dân tuyệt vọng, người thắp hy vọng,
    Khi nước nghiêng, người dựng lại hồn sông.
    Minh chủ là người hiểu dân trước hết,
    Không cai trị, mà dẫn lối, nâng tâm.
    Biết thức tỉnh những điều đang ngủ quên,
    Gọi tên lại hồn thiêng dân tộc.
    Không ai sinh ra để thống trị,
    Chỉ ai đủ sáng để soi đường.
    Người cầm đuốc giữa đêm dài lịch sử,
    Không vì mình, mà vì ánh dương chung.
    Minh chủ là người biết hòa dân trí,
    Chắt lọc tinh hoa đất nước nghìn năm.
    Người nghe được tiếng thì thầm đất mẹ,
    Và truyền cho dân một giấc mơ vàng.
    Người dám nói khi người khác im,
    Dám hành động khi thời đang hỗn loạn.
    Từ một tấm lòng bền như thép,
    Gọi trỗi dậy sức mạnh Việt muôn dân.
    Minh chủ không hứa điều hư ảo,
    Chỉ chỉ đường – để dân tự bước đi.
    Không ban phước – mà mở cánh cửa,
    Cho dân nhận lại chính giá trị mình.
    Người nhìn xa – vượt qua biên giới,
    Thấy tương lai trong ánh mắt đồng bào.
    Người hiểu rõ: quốc gia không là đất,
    Mà là tinh thần – là niềm tin nhân đạo.
    Minh chủ đến – khi dân đã sẵn sàng,
    Khi hồn nước tìm người để thức tỉnh.
    Người không tạo ra niềm tin,
    Chỉ khơi lại – mạch nguồn thiêng trong dân tộc.
    Một quốc gia hưng không vì của cải,
    Mà vì có người biết dẫn lòng dân.
    Khi Minh chủ thắp đuốc trong đêm tối,
    Cả giang sơn cùng hóa ánh bình minh.
    HNI 27/10: 📕 bài thơ chương 22 Minh chủ – người khơi dậy tinh thần quốc gia (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Minh chủ chẳng cần áo bào hay trượng, Chỉ cần tim biết đập vì dân. Không trị quốc bằng sắt và máu, Mà khơi dậy lửa sống trong lòng nhân. Người không nói bằng ngôn từ giáo điều, Mà bằng ánh mắt gieo niềm tin mới. Khi dân tuyệt vọng, người thắp hy vọng, Khi nước nghiêng, người dựng lại hồn sông. Minh chủ là người hiểu dân trước hết, Không cai trị, mà dẫn lối, nâng tâm. Biết thức tỉnh những điều đang ngủ quên, Gọi tên lại hồn thiêng dân tộc. Không ai sinh ra để thống trị, Chỉ ai đủ sáng để soi đường. Người cầm đuốc giữa đêm dài lịch sử, Không vì mình, mà vì ánh dương chung. Minh chủ là người biết hòa dân trí, Chắt lọc tinh hoa đất nước nghìn năm. Người nghe được tiếng thì thầm đất mẹ, Và truyền cho dân một giấc mơ vàng. Người dám nói khi người khác im, Dám hành động khi thời đang hỗn loạn. Từ một tấm lòng bền như thép, Gọi trỗi dậy sức mạnh Việt muôn dân. Minh chủ không hứa điều hư ảo, Chỉ chỉ đường – để dân tự bước đi. Không ban phước – mà mở cánh cửa, Cho dân nhận lại chính giá trị mình. Người nhìn xa – vượt qua biên giới, Thấy tương lai trong ánh mắt đồng bào. Người hiểu rõ: quốc gia không là đất, Mà là tinh thần – là niềm tin nhân đạo. Minh chủ đến – khi dân đã sẵn sàng, Khi hồn nước tìm người để thức tỉnh. Người không tạo ra niềm tin, Chỉ khơi lại – mạch nguồn thiêng trong dân tộc. Một quốc gia hưng không vì của cải, Mà vì có người biết dẫn lòng dân. Khi Minh chủ thắp đuốc trong đêm tối, Cả giang sơn cùng hóa ánh bình minh.
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/cI6gYRe65Bs?si=vAD1jhsv4KQjoYge
    https://youtu.be/cI6gYRe65Bs?si=vAD1jhsv4KQjoYge
    Like
    Love
    Haha
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: bài thơ chương 23
    Minh trị – chính trị trong sáng, công chính, vô tư
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Minh trị là khi chính quyền soi sáng,
    Như trăng trong – không dấu một làn mây.
    Quyền không để che, mà để chiếu rọi,
    Công lý không nghiêng, đạo lý chẳng lay.
    Chính trị ấy không vì danh hay lợi,
    Mà vì dân – nguồn sống của quốc gia.
    Không lấy mưu để dối lòng thiên hạ,
    Mà lấy chân thành để dựng sơn hà.
    Minh trị là khi quan không sợ thật,
    Dám nhận sai – để sửa giữa nhân gian.
    Không nịnh trên, chẳng dối dưới,
    Mỗi lời nói – như ngọc sáng muôn vàn.
    Minh trị là khi luật không vì kẻ mạnh,
    Pháp công minh – dù sang hèn cũng như nhau.
    Công chức chẳng vì quyền mà kiêu ngạo,
    Dân nghèo vẫn được nói tiếng công bằng.
    Minh trị là khi lòng người được mở,
    Không sợ hãi mỗi khi nói điều ngay.
    Chính quyền biết nghe và biết hỏi,
    Không phán xét – mà đối thoại đêm ngày.
    Minh trị là khi trong cung không bóng tối,
    Không bức rèm che dấu chuyện dân sinh.
    Mỗi việc nước – minh bạch như suối mát,
    Mỗi quyết định – tắm dưới ánh bình minh.
    Minh trị là khi vua coi mình nhỏ,
    Chỉ là người giữ đạo cho muôn dân.
    Biết lắng nghe hơn là ra mệnh lệnh,
    Biết cảm thông hơn là xử phân.
    Minh trị là khi dân làm gốc rễ,
    Quan là người chăm đất để cây xanh.
    Không cướp công, không giấu tội,
    Đem chính tâm mà trị chính danh.
    Chính trị ấy như dòng sông thuần khiết,
    Trong mà sâu – chảy mãi chẳng đục phai.
    Dân tin, nước mạnh, Trời soi chiếu,
    Ngàn năm sau – đạo trị vẫn còn hoài.
    Minh trị không phải mộng hão huyền,
    Mà là đích nhân tâm hướng tới.
    Khi lòng dân hòa cùng lòng chính trị,
    Ấy là ngày quốc đạo rạng ngời.
    HNI 27/10: 📕 bài thơ chương 23 Minh trị – chính trị trong sáng, công chính, vô tư (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Minh trị là khi chính quyền soi sáng, Như trăng trong – không dấu một làn mây. Quyền không để che, mà để chiếu rọi, Công lý không nghiêng, đạo lý chẳng lay. Chính trị ấy không vì danh hay lợi, Mà vì dân – nguồn sống của quốc gia. Không lấy mưu để dối lòng thiên hạ, Mà lấy chân thành để dựng sơn hà. Minh trị là khi quan không sợ thật, Dám nhận sai – để sửa giữa nhân gian. Không nịnh trên, chẳng dối dưới, Mỗi lời nói – như ngọc sáng muôn vàn. Minh trị là khi luật không vì kẻ mạnh, Pháp công minh – dù sang hèn cũng như nhau. Công chức chẳng vì quyền mà kiêu ngạo, Dân nghèo vẫn được nói tiếng công bằng. Minh trị là khi lòng người được mở, Không sợ hãi mỗi khi nói điều ngay. Chính quyền biết nghe và biết hỏi, Không phán xét – mà đối thoại đêm ngày. Minh trị là khi trong cung không bóng tối, Không bức rèm che dấu chuyện dân sinh. Mỗi việc nước – minh bạch như suối mát, Mỗi quyết định – tắm dưới ánh bình minh. Minh trị là khi vua coi mình nhỏ, Chỉ là người giữ đạo cho muôn dân. Biết lắng nghe hơn là ra mệnh lệnh, Biết cảm thông hơn là xử phân. Minh trị là khi dân làm gốc rễ, Quan là người chăm đất để cây xanh. Không cướp công, không giấu tội, Đem chính tâm mà trị chính danh. Chính trị ấy như dòng sông thuần khiết, Trong mà sâu – chảy mãi chẳng đục phai. Dân tin, nước mạnh, Trời soi chiếu, Ngàn năm sau – đạo trị vẫn còn hoài. Minh trị không phải mộng hão huyền, Mà là đích nhân tâm hướng tới. Khi lòng dân hòa cùng lòng chính trị, Ấy là ngày quốc đạo rạng ngời.
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT)
    HNI 27-10  LỜI CẦU NGUYỆN CHO TẬP ĐOÀN HGROUP & CỘNG ĐỒNG ( ĐỨC PHÂT) 🙏🙏🙏 Nam mô a di Đà phật Hôm nay ngày 27/10/2025 dương lịch - 7/9 âm lịch 🙏🙏🙏 Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Chúng con thành kính hướng về Tam Bảo, dâng lên lời cầu nguyện với tất cả lòng thành, nguyện...
    Like
    Love
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10:
    LỜI CẦU NGUY…HNI 27/10:
    LỜI CẦU NGUY…Xem thêm thêm
    HNI 27/10: LỜI CẦU NGUY…HNI 27/10: LỜI CẦU NGUY…Xem thêm thêm
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • 10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VỀ ĐỒNG TIỀN
    HCOIN 27-10 10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VỀ ĐỒNG TIỀN   1. Tiền Là Phương Tiện, Không Phải Mục Đích: Hãy coi tiền như công cụ phục vụ cuộc sống chứ không biến nó thành mục tiêu tối thượng.  2. Kiếm Tiền Chân Chính: Chỉ tạo ra của cải từ công sức, trí tuệ và con đường hợp pháp, không lừa...
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: bài thơ chương 24:
    Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
    Quyền hóa nhẹ như mây trời buổi sớm.
    Không còn ngôi vua, mà chỉ còn người dẫn,
    Cùng dân đi qua sóng gió thăng trầm.
    Quyền không phải để ra lệnh, ban ơn,
    Mà để gánh trách nhiệm cùng dân chúng.
    Khi dân khóc – người biết đau trong dạ,
    Khi dân cười – tim người nở như xuân.
    Lãnh đạo lớn là người biết cúi đầu,
    Không trước kẻ mạnh, mà trước lòng dân yếu.
    Bởi hiểu rõ: sức mạnh quyền lực thật,
    Không từ sắt thép, mà từ lòng thương yêu.
    Người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền,
    Không sợ mất, vì dân là chỗ dựa.
    Quyền tự nhiên như sông xuôi về biển,
    Thuận lòng dân – Trời cũng thuận mà thôi.
    Người không lấy chức danh làm ngai báu,
    Không lấy quyền hành để đo sự vĩ nhân.
    Mà lấy tấm lòng – làm thước đo công chính,
    Lấy niềm tin dân – làm chuẩn mực nhân văn.
    Khi dân được sống trong điều họ chọn,
    Chính trị sáng như trăng giữa đêm dài.
    Người lãnh đạo chỉ là người cầm đuốc,
    Dẫn dân qua ngã rẽ của thời đại.
    Đặt dân lên – không phải lời khẩu hiệu,
    Mà là triết lý sống giữa nhân gian.
    Người biết nghe từng hơi thở nhỏ,
    Biết dừng lại trước nỗi đau âm thầm.
    Người không dùng dân làm bậc thang danh vọng,
    Mà làm gốc để dựng nghiệp ngàn năm.
    Không biến dân thành công cụ phục vụ,
    Mà làm chủ – đồng sáng tạo cùng dân.
    Khi người lãnh đạo biết hạ mình,
    Chính trị trở nên thuần khiết như suối mát.
    Quyền và dân hòa cùng nhau một nhịp,
    Trời và người chẳng cách bởi bức tường.
    Dân là gốc, quyền là cành,
    Cây chỉ sống khi rễ sâu vững chãi.
    Đặt dân lên – là đặt Đạo lên đầu,
    Người ấy – xứng đáng làm minh chủ của nhân sinh.
    HNI 27/10: 📕 bài thơ chương 24: Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, Quyền hóa nhẹ như mây trời buổi sớm. Không còn ngôi vua, mà chỉ còn người dẫn, Cùng dân đi qua sóng gió thăng trầm. Quyền không phải để ra lệnh, ban ơn, Mà để gánh trách nhiệm cùng dân chúng. Khi dân khóc – người biết đau trong dạ, Khi dân cười – tim người nở như xuân. Lãnh đạo lớn là người biết cúi đầu, Không trước kẻ mạnh, mà trước lòng dân yếu. Bởi hiểu rõ: sức mạnh quyền lực thật, Không từ sắt thép, mà từ lòng thương yêu. Người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, Không sợ mất, vì dân là chỗ dựa. Quyền tự nhiên như sông xuôi về biển, Thuận lòng dân – Trời cũng thuận mà thôi. Người không lấy chức danh làm ngai báu, Không lấy quyền hành để đo sự vĩ nhân. Mà lấy tấm lòng – làm thước đo công chính, Lấy niềm tin dân – làm chuẩn mực nhân văn. Khi dân được sống trong điều họ chọn, Chính trị sáng như trăng giữa đêm dài. Người lãnh đạo chỉ là người cầm đuốc, Dẫn dân qua ngã rẽ của thời đại. Đặt dân lên – không phải lời khẩu hiệu, Mà là triết lý sống giữa nhân gian. Người biết nghe từng hơi thở nhỏ, Biết dừng lại trước nỗi đau âm thầm. Người không dùng dân làm bậc thang danh vọng, Mà làm gốc để dựng nghiệp ngàn năm. Không biến dân thành công cụ phục vụ, Mà làm chủ – đồng sáng tạo cùng dân. Khi người lãnh đạo biết hạ mình, Chính trị trở nên thuần khiết như suối mát. Quyền và dân hòa cùng nhau một nhịp, Trời và người chẳng cách bởi bức tường. Dân là gốc, quyền là cành, Cây chỉ sống khi rễ sâu vững chãi. Đặt dân lên – là đặt Đạo lên đầu, Người ấy – xứng đáng làm minh chủ của nhân sinh.
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares