• HNI 28/10 -
    CHƯƠNG 24: KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN
    (Trong kỷ nguyên Đạo Trời, người cầm quyền trở lại làm người phụng sự)

    1. Quyền không phải để thống trị mà để phụng sự
    Từ khi loài người hình thành các thiết chế chính trị đầu tiên, quyền lực luôn là con dao hai lưỡi. Một mặt, nó đem lại trật tự, bảo vệ cộng đồng khỏi hỗn loạn. Nhưng mặt khác, nếu quyền được đặt lên trên dân, nó sẽ trở thành xiềng xích trói buộc chính những người mà nó phải phục vụ.
    Người lãnh đạo thực sự hiểu Đạo Trời không xem quyền như bậc thang vinh quang, mà như gánh nặng thiêng liêng của lòng dân. Họ biết rằng quyền lực chỉ tồn tại để gìn giữ, bảo hộ, khai sáng – chứ không phải để ép buộc, sai khiến, hay tôn thờ bản ngã.
    Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, họ trở lại đúng bản chất của người dẫn đường, không phải kẻ đứng đầu. Bởi trong trật tự của Trời Đất, dân mới là gốc; lãnh đạo chỉ là người tạm thời được dân ủy thác trách nhiệm hành Đạo.
    Chỉ khi ấy, quyền lực mới trở nên trong sáng. Nó không còn là “quyền trên đầu người”, mà trở thành “quyền trong tay dân”. Và người lãnh đạo – thay vì được xem là người cai trị – trở thành người phục vụ cao quý nhất, vì dám cúi mình trước nguyện vọng của dân tộc, dám đặt lợi ích chung lên trên mọi ham muốn cá nhân.

    2. Sự khác biệt giữa người cầm quyền và người lãnh đạo
    Có một ranh giới rất mỏng giữa “cầm quyền” và “lãnh đạo”, nhưng hệ quả của nó là hai con đường lịch sử hoàn toàn trái ngược.
    Người cầm quyền dựa vào sức mạnh, luật lệ, mệnh lệnh.
    Người lãnh đạo dựa vào niềm tin, tấm gương, và đạo đức.
    Người cầm quyền dùng “quyền uy” để buộc người khác tuân phục.
    Người lãnh đạo dùng “tâm uy” để khiến người khác tự nguyện đi theo.
    Người cầm quyền sợ mất ghế.
    Người lãnh đạo sợ mất lòng dân.
    Một xã hội có thể tồn tại với người cầm quyền, nhưng chỉ có thể phát triển và tiến hóa khi có người lãnh đạo đích thực. Bởi khi dân chỉ bị quản lý, họ sẽ sống trong khuôn phép và sợ hãi; nhưng khi dân được dẫn dắt, họ sẽ sống trong sáng tạo và niềm ti
    Đọc thêm
    HNI 28/10 - CHƯƠNG 24: KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN (Trong kỷ nguyên Đạo Trời, người cầm quyền trở lại làm người phụng sự) 1. Quyền không phải để thống trị mà để phụng sự Từ khi loài người hình thành các thiết chế chính trị đầu tiên, quyền lực luôn là con dao hai lưỡi. Một mặt, nó đem lại trật tự, bảo vệ cộng đồng khỏi hỗn loạn. Nhưng mặt khác, nếu quyền được đặt lên trên dân, nó sẽ trở thành xiềng xích trói buộc chính những người mà nó phải phục vụ. Người lãnh đạo thực sự hiểu Đạo Trời không xem quyền như bậc thang vinh quang, mà như gánh nặng thiêng liêng của lòng dân. Họ biết rằng quyền lực chỉ tồn tại để gìn giữ, bảo hộ, khai sáng – chứ không phải để ép buộc, sai khiến, hay tôn thờ bản ngã. Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, họ trở lại đúng bản chất của người dẫn đường, không phải kẻ đứng đầu. Bởi trong trật tự của Trời Đất, dân mới là gốc; lãnh đạo chỉ là người tạm thời được dân ủy thác trách nhiệm hành Đạo. Chỉ khi ấy, quyền lực mới trở nên trong sáng. Nó không còn là “quyền trên đầu người”, mà trở thành “quyền trong tay dân”. Và người lãnh đạo – thay vì được xem là người cai trị – trở thành người phục vụ cao quý nhất, vì dám cúi mình trước nguyện vọng của dân tộc, dám đặt lợi ích chung lên trên mọi ham muốn cá nhân. 2. Sự khác biệt giữa người cầm quyền và người lãnh đạo Có một ranh giới rất mỏng giữa “cầm quyền” và “lãnh đạo”, nhưng hệ quả của nó là hai con đường lịch sử hoàn toàn trái ngược. Người cầm quyền dựa vào sức mạnh, luật lệ, mệnh lệnh. Người lãnh đạo dựa vào niềm tin, tấm gương, và đạo đức. Người cầm quyền dùng “quyền uy” để buộc người khác tuân phục. Người lãnh đạo dùng “tâm uy” để khiến người khác tự nguyện đi theo. Người cầm quyền sợ mất ghế. Người lãnh đạo sợ mất lòng dân. Một xã hội có thể tồn tại với người cầm quyền, nhưng chỉ có thể phát triển và tiến hóa khi có người lãnh đạo đích thực. Bởi khi dân chỉ bị quản lý, họ sẽ sống trong khuôn phép và sợ hãi; nhưng khi dân được dẫn dắt, họ sẽ sống trong sáng tạo và niềm ti Đọc thêm
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - B5 CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ
    Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng.
    Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn.
    Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ.
    Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn.
    Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức.

    2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI
    Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập.
    Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất.
    Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư
    HNI 28/10 - B5 🌺 CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN (HenryLe – Lê Đình Hải) 1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng. Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn. Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ. Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn. Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức. 2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập. Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất. Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư
    Like
    Love
    Haha
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ
    Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng.
    Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn.
    Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ.
    Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn.
    Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức.

    2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI
    Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập.
    Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất.
    Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư
    Đọc thêm
    HNI 28/10 - CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN (HenryLe – Lê Đình Hải) 1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng. Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn. Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ. Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn. Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức. 2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập. Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất. Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư Đọc thêm
    Like
    Love
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - B4 QUYỂN 5 : LÊ ĐÌNH HẢI
    BỘ SÁCH TRẮNG “ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN” – Quyển 5
    ---
    PHẦN I: QUY LUẬT KINH TẾ & TRẬT TỰ TỰ NHIÊN
    CHƯƠNG 1: ĐẠO TRỜI TRONG VẬN HÀNH CỦA KINH TẾ NHÂN LOẠI
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải

    I. Kinh tế không chỉ là của cải – mà là biểu hiện của Đạo Trời
    Từ thuở con người biết gieo hạt xuống đất, biết đổi vật này lấy vật kia, nền kinh tế đã bắt đầu vận hành. Nhưng ẩn sâu trong từng giao dịch, từng hạt thóc trao tay, từng đồng xu lưu thông – là một quy luật bất biến: quy luật của Trời.
    Kinh tế không phải sản phẩm của con người. Nó là biểu hiện của dòng chảy năng lượng giữa các sinh thể trong vũ trụ. Khi muôn vật trao đổi để cùng tồn tại, khi rừng cho oxy và nhận lại khí CO₂, khi ong hút mật mà giúp hoa sinh sôi – đó là kinh tế tự nhiên, là Đạo Trời trong vận hành sinh học.
    : Đ#ẠO TRỜI & KINH TẾ

    Tác giả: Henry Lê – Nhưng khi con người lớn lên, mang trong mình ý chí thống trị thay vì hòa hợp, kinh tế bị tách khỏi Đạo. Tiền tệ trở thành trung tâm, lòng tham được thần thánh hóa, của cải trở thành thước đo giá trị. Và từ đó, con người tưởng rằng mình làm chủ kinh tế, nhưng thực ra chỉ đang phá vỡ trật tự tự nhiên mà Trời đã sắp đặt.
    Đạo Trời trong kinh tế không nằm ở “giá cả”, “lãi suất” hay “thị trường”. Nó nằm ở sự cân bằng – giữa cho và nhận, tích lũy và chia sẻ, vật chất và tinh thần. Khi con người hiểu được sự cân bằng đó, kinh tế trở về đúng vị trí của nó: phục vụ sự sống, chứ không thống trị sự sống.

    II. Quy luật vũ trụ và nguyên tắc của kinh tế tự nhiên
    Trong Đạo Trời, mọi thứ đều có chu kỳ.
    Mặt trời mọc và lặn. Mùa xuân sinh – mùa hạ trưởng – mùa thu thu hoạch – mùa đông nghỉ ngơi. Dòng chảy kinh tế nhân loại cũng không nằm ngoài chu kỳ ấy.
    Khi một quốc gia tích lũy quá nhiều mà không chia sẻ, của cải sẽ tụ lại thành điểm chết. Khi người dân làm việc không vì lợi ích chung, xã hội sẽ bị kẹt trong luồng khí trì trệ. Đó chính là biểu hiện của “nghịch thiên hành đạo” – đi ngược với quy luật tuần hoàn của Trời.
    Đạo Trời dạy rằng: “Cá
    HNI 28/10 - B4 📕 QUYỂN 5 : LÊ ĐÌNH HẢI BỘ SÁCH TRẮNG “ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN” – Quyển 5 --- 💎PHẦN I: QUY LUẬT KINH TẾ & TRẬT TỰ TỰ NHIÊN 🌺 CHƯƠNG 1: ĐẠO TRỜI TRONG VẬN HÀNH CỦA KINH TẾ NHÂN LOẠI Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải I. Kinh tế không chỉ là của cải – mà là biểu hiện của Đạo Trời Từ thuở con người biết gieo hạt xuống đất, biết đổi vật này lấy vật kia, nền kinh tế đã bắt đầu vận hành. Nhưng ẩn sâu trong từng giao dịch, từng hạt thóc trao tay, từng đồng xu lưu thông – là một quy luật bất biến: quy luật của Trời. Kinh tế không phải sản phẩm của con người. Nó là biểu hiện của dòng chảy năng lượng giữa các sinh thể trong vũ trụ. Khi muôn vật trao đổi để cùng tồn tại, khi rừng cho oxy và nhận lại khí CO₂, khi ong hút mật mà giúp hoa sinh sôi – đó là kinh tế tự nhiên, là Đạo Trời trong vận hành sinh học. : Đ#ẠO TRỜI & KINH TẾ Tác giả: Henry Lê – Nhưng khi con người lớn lên, mang trong mình ý chí thống trị thay vì hòa hợp, kinh tế bị tách khỏi Đạo. Tiền tệ trở thành trung tâm, lòng tham được thần thánh hóa, của cải trở thành thước đo giá trị. Và từ đó, con người tưởng rằng mình làm chủ kinh tế, nhưng thực ra chỉ đang phá vỡ trật tự tự nhiên mà Trời đã sắp đặt. Đạo Trời trong kinh tế không nằm ở “giá cả”, “lãi suất” hay “thị trường”. Nó nằm ở sự cân bằng – giữa cho và nhận, tích lũy và chia sẻ, vật chất và tinh thần. Khi con người hiểu được sự cân bằng đó, kinh tế trở về đúng vị trí của nó: phục vụ sự sống, chứ không thống trị sự sống. II. Quy luật vũ trụ và nguyên tắc của kinh tế tự nhiên Trong Đạo Trời, mọi thứ đều có chu kỳ. Mặt trời mọc và lặn. Mùa xuân sinh – mùa hạ trưởng – mùa thu thu hoạch – mùa đông nghỉ ngơi. Dòng chảy kinh tế nhân loại cũng không nằm ngoài chu kỳ ấy. Khi một quốc gia tích lũy quá nhiều mà không chia sẻ, của cải sẽ tụ lại thành điểm chết. Khi người dân làm việc không vì lợi ích chung, xã hội sẽ bị kẹt trong luồng khí trì trệ. Đó chính là biểu hiện của “nghịch thiên hành đạo” – đi ngược với quy luật tuần hoàn của Trời. Đạo Trời dạy rằng: “Cá
    Like
    Love
    Sad
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 -

    CHƯƠNG 24: KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN
    (Trong kỷ nguyên Đạo Trời, người cầm quyền trở lại làm người phụng sự)

    1. Quyền không phải để thống trị mà để phụng sự
    Từ khi loài người hình thành các thiết chế chính trị đầu tiên, quyền lực luôn là con dao hai lưỡi. Một mặt, nó đem lại trật tự, bảo vệ cộng đồng khỏi hỗn loạn. Nhưng mặt khác, nếu quyền được đặt lên trên dân, nó sẽ trở thành xiềng xích trói buộc chính những người mà nó phải phục vụ.
    Người lãnh đạo thực sự hiểu Đạo Trời không xem quyền như bậc thang vinh quang, mà như gánh nặng thiêng liêng của lòng dân. Họ biết rằng quyền lực chỉ tồn tại để gìn giữ, bảo hộ, khai sáng – chứ không phải để ép buộc, sai khiến, hay tôn thờ bản ngã.
    Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, họ trở lại đúng bản chất của người dẫn đường, không phải kẻ đứng đầu. Bởi trong trật tự của Trời Đất, dân mới là gốc; lãnh đạo chỉ là người tạm thời được dân ủy thác trách nhiệm hành Đạo.
    Chỉ khi ấy, quyền lực mới trở nên trong sáng. Nó không còn là “quyền trên đầu người”, mà trở thành “quyền trong tay dân”. Và người lãnh đạo – thay vì được xem là người cai trị – trở thành người phục vụ cao quý nhất, vì dám cúi mình trước nguyện vọng của dân tộc, dám đặt lợi ích chung lên trên mọi ham muốn cá nhân.

    2. Sự khác biệt giữa người cầm quyền và người lãnh đạo
    Có một ranh giới rất mỏng giữa “cầm quyền” và “lãnh đạo”, nhưng hệ quả của nó là hai con đường lịch sử hoàn toàn trái ngược.
    Người cầm quyền dựa vào sức mạnh, luật lệ, mệnh lệnh.
    Người lãnh đạo dựa vào niềm tin, tấm gương, và đạo đức.
    Người cầm quyền dùng “quyền uy” để buộc người khác tuân phục.
    Người lãnh đạo dùng “tâm uy” để khiến người khác tự nguyện đi theo.
    Người cầm quyền sợ mất ghế.
    Người lãnh đạo sợ mất lòng dân.
    Một xã hội có thể tồn tại với người cầm quyền, nhưng chỉ có thể phát triển và tiến hóa khi có người lãnh đạo đích thực. Bởi khi dân chỉ bị quản lý, họ sẽ sống trong khuôn phép và sợ hãi; nhưng khi dân được dẫn dắt, họ sẽ sống trong sáng tạo và niềm ti
    Đọc thêm
    HNI 28/10 - CHƯƠNG 24: KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN (Trong kỷ nguyên Đạo Trời, người cầm quyền trở lại làm người phụng sự) 1. Quyền không phải để thống trị mà để phụng sự Từ khi loài người hình thành các thiết chế chính trị đầu tiên, quyền lực luôn là con dao hai lưỡi. Một mặt, nó đem lại trật tự, bảo vệ cộng đồng khỏi hỗn loạn. Nhưng mặt khác, nếu quyền được đặt lên trên dân, nó sẽ trở thành xiềng xích trói buộc chính những người mà nó phải phục vụ. Người lãnh đạo thực sự hiểu Đạo Trời không xem quyền như bậc thang vinh quang, mà như gánh nặng thiêng liêng của lòng dân. Họ biết rằng quyền lực chỉ tồn tại để gìn giữ, bảo hộ, khai sáng – chứ không phải để ép buộc, sai khiến, hay tôn thờ bản ngã. Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, họ trở lại đúng bản chất của người dẫn đường, không phải kẻ đứng đầu. Bởi trong trật tự của Trời Đất, dân mới là gốc; lãnh đạo chỉ là người tạm thời được dân ủy thác trách nhiệm hành Đạo. Chỉ khi ấy, quyền lực mới trở nên trong sáng. Nó không còn là “quyền trên đầu người”, mà trở thành “quyền trong tay dân”. Và người lãnh đạo – thay vì được xem là người cai trị – trở thành người phục vụ cao quý nhất, vì dám cúi mình trước nguyện vọng của dân tộc, dám đặt lợi ích chung lên trên mọi ham muốn cá nhân. 2. Sự khác biệt giữa người cầm quyền và người lãnh đạo Có một ranh giới rất mỏng giữa “cầm quyền” và “lãnh đạo”, nhưng hệ quả của nó là hai con đường lịch sử hoàn toàn trái ngược. Người cầm quyền dựa vào sức mạnh, luật lệ, mệnh lệnh. Người lãnh đạo dựa vào niềm tin, tấm gương, và đạo đức. Người cầm quyền dùng “quyền uy” để buộc người khác tuân phục. Người lãnh đạo dùng “tâm uy” để khiến người khác tự nguyện đi theo. Người cầm quyền sợ mất ghế. Người lãnh đạo sợ mất lòng dân. Một xã hội có thể tồn tại với người cầm quyền, nhưng chỉ có thể phát triển và tiến hóa khi có người lãnh đạo đích thực. Bởi khi dân chỉ bị quản lý, họ sẽ sống trong khuôn phép và sợ hãi; nhưng khi dân được dẫn dắt, họ sẽ sống trong sáng tạo và niềm ti Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - B5 CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ
    Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng.
    Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn.
    Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ.
    Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn.
    Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức.

    2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI
    Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập.
    Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất.
    Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư
    HNI 28/10 - B5 🌺 CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN (HenryLe – Lê Đình Hải) 1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng. Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn. Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ. Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn. Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức. 2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập. Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất. Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 10:
    KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời,
    Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng.
    Không cần ép dân phải phục tùng,
    Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi.
    Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm,
    Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ.
    Pháp luật chẳng cần răn quá nặng,
    Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác.
    Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành,
    Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh.
    Không cần dựng tường xây đồn trại,
    Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông.
    Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành,
    Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc.
    Dân no ấm – không do bố thí,
    Mà bởi ai nấy biết góp phần chung.
    Đạo Trời chẳng thiên vị ai,
    Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính.
    Người cầm quyền biết khiêm cung,
    Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi.
    Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải,
    Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang.
    Khi luật được viết bằng nhân nghĩa,
    Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc.
    Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi,
    Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người.
    Khi dân an – Trời cũng mỉm cười,
    Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý.
    Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng,
    Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn.
    Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần,
    Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi.
    Thịnh trị không ở nơi cung điện,
    Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm.
    An dân không phải dâng bánh, phát cơm,
    Mà khiến họ thấy mình làm chủ.
    Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo,
    Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh.
    Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng,
    Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời.
    Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời,
    Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc.
    Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa,
    Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt
    Đọc thêm
    HNI 28/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 10: KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời, Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng. Không cần ép dân phải phục tùng, Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi. Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm, Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ. Pháp luật chẳng cần răn quá nặng, Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác. Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành, Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh. Không cần dựng tường xây đồn trại, Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông. Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành, Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc. Dân no ấm – không do bố thí, Mà bởi ai nấy biết góp phần chung. Đạo Trời chẳng thiên vị ai, Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính. Người cầm quyền biết khiêm cung, Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi. Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải, Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang. Khi luật được viết bằng nhân nghĩa, Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc. Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi, Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người. Khi dân an – Trời cũng mỉm cười, Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý. Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng, Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn. Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần, Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi. Thịnh trị không ở nơi cung điện, Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm. An dân không phải dâng bánh, phát cơm, Mà khiến họ thấy mình làm chủ. Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo, Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh. Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng, Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời. Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời, Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc. Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa, Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28/10 - B5 CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ
    Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng.
    Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn.
    Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ.
    Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn.
    Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức.

    2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI
    Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập.
    Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất.
    Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư
    Đọc thêm
    HNI 28/10 - B5 CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN (HenryLe – Lê Đình Hải) 1. CUNG – cầu không chỉ là con số, mà là nhịp thở của vũ trụ Từ khi con người biết trao đổi vật phẩm, quy luật cung – cầu đã âm thầm vận hành. Nó không do ai tạo ra, không thuộc về học thuyết kinh tế nào, mà là biểu hiện của một quy luật sâu xa hơn – Đạo Trời về sự cân bằng. Cũng như nước chảy từ cao xuống thấp, cũng như âm – dương phải giao hòa, mọi hiện tượng kinh tế đều tìm đến một điểm cân bằng tự nhiên. Khi vật chất thừa thãi, giá trị giảm xuống; khi khan hiếm, giá trị tăng lên – đó là tiếng nói của vạn vật đang tự điều chỉnh, để dòng năng lượng không bị tắc nghẽn. Thế nhưng, trong thời đại hiện nay, con người đã quên mất nhịp thở ấy. Ta can thiệp vào thị trường như thể có thể bẻ cong được quy luật tự nhiên. Ta in tiền vô tội vạ, tạo khan hiếm giả tạo, đầu cơ hàng hóa, và nhân danh “phát triển” để làm méo mó sự cân bằng vốn tinh tế của vũ trụ. Khi con người không còn lắng nghe Đạo Trời trong từng dòng chảy cung – cầu, xã hội rơi vào hỗn loạn: người thì dư thừa của cải nhưng thiếu niềm tin, kẻ thì thiếu thốn vật chất nhưng thừa bất công. Cung – cầu bị cắt lìa khỏi đạo, và kinh tế trở thành một cỗ máy vô hồn. Quy luật cung – cầu, vì thế, không chỉ là bài toán số học, mà là bài học đạo lý. Nó nhắc ta rằng mọi thứ trong đời đều có chừng mực: nếu ta tham lam vượt quá nhu cầu tự nhiên, thì sớm muộn cũng phải trả lại cho vũ trụ bằng một hình thức khác – khủng hoảng, lạm phát, hay suy thoái đạo đức. 2. SỰ CÂN BẰNG LÀ LINH HỒN CỦA ĐẠO TRỜI Trong Đạo Trời, cân bằng không phải là đứng yên, mà là sự vận động hài hòa giữa hai cực đối lập. Cung và cầu cũng vậy. Không có “cung tuyệt đối” hay “cầu vĩnh cửu”, mà chỉ có những dao động quanh điểm cân bằng – nơi mà năng lượng được lưu thông tự nhiên nhất. Hãy quan sát thiên nhiên: khi trời hạn, nước bốc hơi, mây tụ lại, rồi mưa rơi xuống đất – đó là quá trình cân bằng. Khi mùa đông lạnh, năng lượng dự trữ trong lòng đất; đến xuân, năng lư Đọc thêm
    Like
    Love
    Yay
    Angry
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28-10 - B3
    “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH”

    Tiền không xấu.
    Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền.
    Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang.
    Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do.
    “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực.
    “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức.
    Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu.
    Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc.
    Làm giàu không khó,
    Giữ nhân cách khi giàu mới khó.
    Thà chậm hơn một chút,
    nhưng đi bằng con đường sáng và sạch.
    Bởi vì —
    > Tiền có thể mua được mọi thứ,
    trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”.
    #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp
    HNI 28-10 - B3 🌺🌺🌺 “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH” Tiền không xấu. Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền. Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang. Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do. 👉 “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực. 👉 “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức. Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu. Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc. Làm giàu không khó, Giữ nhân cách khi giàu mới khó. Thà chậm hơn một chút, nhưng đi bằng con đường sáng và sạch. Bởi vì — > Tiền có thể mua được mọi thứ, trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”. #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 28-10 - B3
    “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH”

    Tiền không xấu.
    Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền.
    Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang.
    Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do.
    “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực.
    “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức.
    Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu.
    Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc.
    Làm giàu không khó,
    Giữ nhân cách khi giàu mới khó.
    Thà chậm hơn một chút,
    nhưng đi bằng con đường sáng và sạch.
    Bởi vì —
    > Tiền có thể mua được mọi thứ,
    trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”.
    #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp
    HNI 28-10 - B3 🌺🌺🌺 “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH” Tiền không xấu. Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền. Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang. Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do. 👉 “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực. 👉 “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức. Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu. Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc. Làm giàu không khó, Giữ nhân cách khi giàu mới khó. Thà chậm hơn một chút, nhưng đi bằng con đường sáng và sạch. Bởi vì — > Tiền có thể mua được mọi thứ, trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”. #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ