HNI 29/10: BÀI THƠ CHƯƠNG 31:
SỰ CHUYỂN HÓA CỦA NHÀ NƯỚC TRONG DÒNG TIẾN HÓA NHÂN LOẠI
Henry Lê – Lê Đình Hải
Từ thuở hồng hoang con người dựng lửa,
Nhà nước sinh ra để giữ bình yên.
Khi hỗn mang cần một trật tự vững bền,
Quyền lực gom lại – rồi hóa thành thể chế.
Nhưng dòng thời gian chẳng bao giờ đứng nghỉ,
Mỗi triều đại đến – rồi cũng đi qua.
Mỗi cuộc cách mạng như một cơn mưa lạ,
Tưới lên nhân loại những hạt giống tự do.
Khi dân trí sáng, lòng người mở,
Nhà nước không thể mãi ở trên cao.
Bởi chân lý vốn chẳng thuộc ngai vàng nào,
Mà nằm trong tim của từng con người nhỏ.
Quyền lực – vốn chỉ là công cụ,
Khi phục vụ dân, nó hóa ánh vàng son.
Nhưng nếu quên dân, đổi nghĩa lấy vương quyền,
Nó trở thành xiềng xích của muôn đời u tối.
Nhà nước nay không còn là kẻ giám hộ,
Mà là người đồng hành của dân tộc đang đi.
Không cai trị – mà khai phóng năng tri,
Không ban ơn – mà mở đường cho sáng tạo.
Trong thời đại lượng tử, biên giới mờ ảo,
Chính phủ không còn chỉ là bộ máy hành văn.
Mỗi công dân – một điểm sáng trong mạng lưới nhân sinh,
Mỗi quyết định – là sóng gợn trong đại dương ý thức.
Nhà nước tiến hóa – không bằng bạo lực,
Mà bằng đạo đức và trí tuệ khai quang.
Khi quyền lực được phân tán như ánh trăng,
Cả dân tộc cùng soi chung một lối sáng.
Đến lúc đó, không còn “họ” và “ta”,
Nhà nước chính là nhân dân hội tụ.
Một nền chính trị không ngôi vua – không ngai chủ,
Chỉ còn lại Đạo Trời dẫn lối con người tiến hóa muôn năm.
SỰ CHUYỂN HÓA CỦA NHÀ NƯỚC TRONG DÒNG TIẾN HÓA NHÂN LOẠI
Henry Lê – Lê Đình Hải
Từ thuở hồng hoang con người dựng lửa,
Nhà nước sinh ra để giữ bình yên.
Khi hỗn mang cần một trật tự vững bền,
Quyền lực gom lại – rồi hóa thành thể chế.
Nhưng dòng thời gian chẳng bao giờ đứng nghỉ,
Mỗi triều đại đến – rồi cũng đi qua.
Mỗi cuộc cách mạng như một cơn mưa lạ,
Tưới lên nhân loại những hạt giống tự do.
Khi dân trí sáng, lòng người mở,
Nhà nước không thể mãi ở trên cao.
Bởi chân lý vốn chẳng thuộc ngai vàng nào,
Mà nằm trong tim của từng con người nhỏ.
Quyền lực – vốn chỉ là công cụ,
Khi phục vụ dân, nó hóa ánh vàng son.
Nhưng nếu quên dân, đổi nghĩa lấy vương quyền,
Nó trở thành xiềng xích của muôn đời u tối.
Nhà nước nay không còn là kẻ giám hộ,
Mà là người đồng hành của dân tộc đang đi.
Không cai trị – mà khai phóng năng tri,
Không ban ơn – mà mở đường cho sáng tạo.
Trong thời đại lượng tử, biên giới mờ ảo,
Chính phủ không còn chỉ là bộ máy hành văn.
Mỗi công dân – một điểm sáng trong mạng lưới nhân sinh,
Mỗi quyết định – là sóng gợn trong đại dương ý thức.
Nhà nước tiến hóa – không bằng bạo lực,
Mà bằng đạo đức và trí tuệ khai quang.
Khi quyền lực được phân tán như ánh trăng,
Cả dân tộc cùng soi chung một lối sáng.
Đến lúc đó, không còn “họ” và “ta”,
Nhà nước chính là nhân dân hội tụ.
Một nền chính trị không ngôi vua – không ngai chủ,
Chỉ còn lại Đạo Trời dẫn lối con người tiến hóa muôn năm.
HNI 29/10: 📕BÀI THƠ CHƯƠNG 31:
SỰ CHUYỂN HÓA CỦA NHÀ NƯỚC TRONG DÒNG TIẾN HÓA NHÂN LOẠI
Henry Lê – Lê Đình Hải
Từ thuở hồng hoang con người dựng lửa,
Nhà nước sinh ra để giữ bình yên.
Khi hỗn mang cần một trật tự vững bền,
Quyền lực gom lại – rồi hóa thành thể chế.
Nhưng dòng thời gian chẳng bao giờ đứng nghỉ,
Mỗi triều đại đến – rồi cũng đi qua.
Mỗi cuộc cách mạng như một cơn mưa lạ,
Tưới lên nhân loại những hạt giống tự do.
Khi dân trí sáng, lòng người mở,
Nhà nước không thể mãi ở trên cao.
Bởi chân lý vốn chẳng thuộc ngai vàng nào,
Mà nằm trong tim của từng con người nhỏ.
Quyền lực – vốn chỉ là công cụ,
Khi phục vụ dân, nó hóa ánh vàng son.
Nhưng nếu quên dân, đổi nghĩa lấy vương quyền,
Nó trở thành xiềng xích của muôn đời u tối.
Nhà nước nay không còn là kẻ giám hộ,
Mà là người đồng hành của dân tộc đang đi.
Không cai trị – mà khai phóng năng tri,
Không ban ơn – mà mở đường cho sáng tạo.
Trong thời đại lượng tử, biên giới mờ ảo,
Chính phủ không còn chỉ là bộ máy hành văn.
Mỗi công dân – một điểm sáng trong mạng lưới nhân sinh,
Mỗi quyết định – là sóng gợn trong đại dương ý thức.
Nhà nước tiến hóa – không bằng bạo lực,
Mà bằng đạo đức và trí tuệ khai quang.
Khi quyền lực được phân tán như ánh trăng,
Cả dân tộc cùng soi chung một lối sáng.
Đến lúc đó, không còn “họ” và “ta”,
Nhà nước chính là nhân dân hội tụ.
Một nền chính trị không ngôi vua – không ngai chủ,
Chỉ còn lại Đạo Trời dẫn lối con người tiến hóa muôn năm.