HNI 29/10: BÀI THƠ CHƯƠNG 33:
MÔ HÌNH NHÀ NƯỚC TỰ CHỦ – CÔNG DÂN LÀ TRUNG TÂM
Henry Lê – Lê Đình Hải
Khi con người đứng giữa vũ trụ bao la,
Họ nhận ra mình không nhỏ bé, mà là hạt nhân của vạn vật.
Nhà nước không còn là đỉnh cao quyền lực,
Mà là vòng tròn xoay quanh từng con người.
Không ai cai trị, cũng chẳng ai phục tùng,
Chỉ có sự tự giác vận hành như nhịp thở.
Mỗi công dân – một tế bào sống động,
Kết nối thành cơ thể quốc gia minh triết.
Nhà nước tự chủ – không cần bàn tay áp đặt,
Mà bằng trí tuệ cộng đồng hòa quyện thành dòng.
Khi mỗi người tự thấy trách nhiệm trong mình,
Cả dân tộc cùng chuyển động như một sinh thể thống nhất.
Không còn biên giới giữa “dân” và “quan”,
Vì mọi người đều là người kiến tạo.
Quyền lực không chảy về trung ương nữa,
Mà tỏa ra khắp nơi – như ánh sáng bình minh.
Hệ thống tự vận hành bằng lòng tin,
Bằng hợp đồng thông minh và sự đồng thuận.
Công nghệ chỉ là công cụ của ý chí thiện lành,
Minh bạch hóa mọi hành động, loại bỏ bóng tối dối gian.
Ở đó, chính phủ không còn ngồi trên dân,
Mà sống giữa dân – như người bạn đồng hành.
Mỗi quyết sách được tạo ra từ đối thoại,
Mỗi luật lệ được viết bằng ý nguyện của nhân tâm.
Khi dân làm chủ, nhà nước cũng tự chủ,
Không phụ thuộc, không sợ hãi biến thiên.
Mỗi cá nhân tự do nhưng không cô lập,
Bởi cộng đồng là tấm lưới đỡ cho nhau vững bền.
Tự chủ – không phải là chia rẽ,
Mà là tự do trong trật tự hài hòa.
Mỗi công dân như hạt sao trong dải ngân hà,
Cùng tỏa sáng, mà không che lấp nhau.
Khi con người là trung tâm của mọi thể chế,
Chính trị trở thành nghệ thuật của lòng tin.
Nhà nước không phải tháp ngà quyền lực,
Mà là tấm gương phản chiếu trí tuệ của toàn dân.
Đó là tương lai – khi quyền lực không còn sợ minh bạch,
Vì minh bạch chính là nguồn năng lượng sống.
Mỗi người dân – vừa là người lãnh đạo,
Vừa là người sáng tạo nên định mệnh quốc gia.
Và trong vòng xoay tiến hóa bất tận,
Nhà nước trở lại đúng bản chất của mình:
Không còn cai trị, mà phụng sự con người,
Đặt nhân tâm vào trung tâm của mọi Vĩnh hằng
Đọc thêm
MÔ HÌNH NHÀ NƯỚC TỰ CHỦ – CÔNG DÂN LÀ TRUNG TÂM
Henry Lê – Lê Đình Hải
Khi con người đứng giữa vũ trụ bao la,
Họ nhận ra mình không nhỏ bé, mà là hạt nhân của vạn vật.
Nhà nước không còn là đỉnh cao quyền lực,
Mà là vòng tròn xoay quanh từng con người.
Không ai cai trị, cũng chẳng ai phục tùng,
Chỉ có sự tự giác vận hành như nhịp thở.
Mỗi công dân – một tế bào sống động,
Kết nối thành cơ thể quốc gia minh triết.
Nhà nước tự chủ – không cần bàn tay áp đặt,
Mà bằng trí tuệ cộng đồng hòa quyện thành dòng.
Khi mỗi người tự thấy trách nhiệm trong mình,
Cả dân tộc cùng chuyển động như một sinh thể thống nhất.
Không còn biên giới giữa “dân” và “quan”,
Vì mọi người đều là người kiến tạo.
Quyền lực không chảy về trung ương nữa,
Mà tỏa ra khắp nơi – như ánh sáng bình minh.
Hệ thống tự vận hành bằng lòng tin,
Bằng hợp đồng thông minh và sự đồng thuận.
Công nghệ chỉ là công cụ của ý chí thiện lành,
Minh bạch hóa mọi hành động, loại bỏ bóng tối dối gian.
Ở đó, chính phủ không còn ngồi trên dân,
Mà sống giữa dân – như người bạn đồng hành.
Mỗi quyết sách được tạo ra từ đối thoại,
Mỗi luật lệ được viết bằng ý nguyện của nhân tâm.
Khi dân làm chủ, nhà nước cũng tự chủ,
Không phụ thuộc, không sợ hãi biến thiên.
Mỗi cá nhân tự do nhưng không cô lập,
Bởi cộng đồng là tấm lưới đỡ cho nhau vững bền.
Tự chủ – không phải là chia rẽ,
Mà là tự do trong trật tự hài hòa.
Mỗi công dân như hạt sao trong dải ngân hà,
Cùng tỏa sáng, mà không che lấp nhau.
Khi con người là trung tâm của mọi thể chế,
Chính trị trở thành nghệ thuật của lòng tin.
Nhà nước không phải tháp ngà quyền lực,
Mà là tấm gương phản chiếu trí tuệ của toàn dân.
Đó là tương lai – khi quyền lực không còn sợ minh bạch,
Vì minh bạch chính là nguồn năng lượng sống.
Mỗi người dân – vừa là người lãnh đạo,
Vừa là người sáng tạo nên định mệnh quốc gia.
Và trong vòng xoay tiến hóa bất tận,
Nhà nước trở lại đúng bản chất của mình:
Không còn cai trị, mà phụng sự con người,
Đặt nhân tâm vào trung tâm của mọi Vĩnh hằng
Đọc thêm
HNI 29/10: BÀI THƠ CHƯƠNG 33:
MÔ HÌNH NHÀ NƯỚC TỰ CHỦ – CÔNG DÂN LÀ TRUNG TÂM
Henry Lê – Lê Đình Hải
Khi con người đứng giữa vũ trụ bao la,
Họ nhận ra mình không nhỏ bé, mà là hạt nhân của vạn vật.
Nhà nước không còn là đỉnh cao quyền lực,
Mà là vòng tròn xoay quanh từng con người.
Không ai cai trị, cũng chẳng ai phục tùng,
Chỉ có sự tự giác vận hành như nhịp thở.
Mỗi công dân – một tế bào sống động,
Kết nối thành cơ thể quốc gia minh triết.
Nhà nước tự chủ – không cần bàn tay áp đặt,
Mà bằng trí tuệ cộng đồng hòa quyện thành dòng.
Khi mỗi người tự thấy trách nhiệm trong mình,
Cả dân tộc cùng chuyển động như một sinh thể thống nhất.
Không còn biên giới giữa “dân” và “quan”,
Vì mọi người đều là người kiến tạo.
Quyền lực không chảy về trung ương nữa,
Mà tỏa ra khắp nơi – như ánh sáng bình minh.
Hệ thống tự vận hành bằng lòng tin,
Bằng hợp đồng thông minh và sự đồng thuận.
Công nghệ chỉ là công cụ của ý chí thiện lành,
Minh bạch hóa mọi hành động, loại bỏ bóng tối dối gian.
Ở đó, chính phủ không còn ngồi trên dân,
Mà sống giữa dân – như người bạn đồng hành.
Mỗi quyết sách được tạo ra từ đối thoại,
Mỗi luật lệ được viết bằng ý nguyện của nhân tâm.
Khi dân làm chủ, nhà nước cũng tự chủ,
Không phụ thuộc, không sợ hãi biến thiên.
Mỗi cá nhân tự do nhưng không cô lập,
Bởi cộng đồng là tấm lưới đỡ cho nhau vững bền.
Tự chủ – không phải là chia rẽ,
Mà là tự do trong trật tự hài hòa.
Mỗi công dân như hạt sao trong dải ngân hà,
Cùng tỏa sáng, mà không che lấp nhau.
Khi con người là trung tâm của mọi thể chế,
Chính trị trở thành nghệ thuật của lòng tin.
Nhà nước không phải tháp ngà quyền lực,
Mà là tấm gương phản chiếu trí tuệ của toàn dân.
Đó là tương lai – khi quyền lực không còn sợ minh bạch,
Vì minh bạch chính là nguồn năng lượng sống.
Mỗi người dân – vừa là người lãnh đạo,
Vừa là người sáng tạo nên định mệnh quốc gia.
Và trong vòng xoay tiến hóa bất tận,
Nhà nước trở lại đúng bản chất của mình:
Không còn cai trị, mà phụng sự con người,
Đặt nhân tâm vào trung tâm của mọi Vĩnh hằng
Đọc thêm