• HNI 29/10: (Henry Lê – Lê Đình Hải)
    CHƯƠNG 34: CHÍNH TRỊ LƯỢNG TỬ – VẬN HÀNH BẰNG NĂNG LƯỢNG ĐẠO
    I. Chính trị hôm nay: cỗ máy cũ trong thời đại mới
    Chính trị của nhân loại trong hàng ngàn năm qua vẫn chủ yếu vận hành trên nguyên tắc cạnh tranh – kiểm soát – quyền lực. Nó giống như một cỗ máy cơ học khổng lồ, nơi các bánh răng quyền lực quay bằng dầu mỡ của lợi ích. Người dân, dù là mục tiêu được hô hào, vẫn chỉ là “nguyên liệu” nuôi dưỡng cho cỗ máy ấy tiếp tục vận hành.
    Nhưng thế kỷ XXI – thế kỷ của trí tuệ nhân tạo, dữ liệu, và lượng tử – đang khiến cỗ máy chính trị truyền thống trở nên lỗi thời. Nó không thể phản ứng nhanh với biến động toàn cầu, không thể lắng nghe từng nhịp thở của xã hội, không thể kết nối linh hồn của hàng triệu con người thành một dòng chảy thống nhất.
    Những quyết định được ban hành từ tháp ngà, những bộ máy hành chính nặng nề, những lớp ngăn cách giữa dân và quyền – tất cả đang trở nên lạc điệu. Khi thế giới vận hành bằng năng lượng, bằng sự cộng hưởng, thì chính trị cơ học trở thành tảng đá kéo lùi tiến trình tiến hóa của nhân loại.
    Cỗ máy cũ chỉ biết vận hành bằng mệnh lệnh, trong khi con người hôm nay đang tiến hóa để vận hành bằng đạo lý.
    Và chính tại ngưỡng cửa này, khái niệm “Chính trị lượng tử” ra đời – không còn là trò chơi quyền lực, mà là một trường năng lượng đạo đức, nơi từng cá nhân là một hạt nhân phát sáng.
    II. Chính trị lượng tử là gì?
    Chính trị lượng tử không phải là sự thay thế máy móc bằng máy tính, cũng không phải chỉ áp dụng công nghệ vào quản trị.
    Nó là sự chuyển hóa nền tảng vận hành chính trị – từ “quyền lực cưỡng chế” sang “năng lượng cộng hưởng”.
    Trong thế giới lượng tử, mọi hạt đều liên kết với nhau trong một mạng lưới vô hình. Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của một cá nhân đều có thể tạo ra hiệu ứng lan truyền đến toàn hệ thống. Tương tự, trong chính trị lượng tử, mọi công dân đều là trung tâm, đều có năng lượng ảnh hưởng tới hướng đi chung của quốc gia.
    Chính trị lượng tử không quản trị bằng sợ hãi – mà vận hành bằng sự đồng cảm.
    Không ra lệnh từ trên xuống – mà khơi dậy năng lượng từ trong mỗi người.
    Không cần ép buộc – mà khiến con người tự nguyện vì họ cảm nhận được chân lý.
    HNI 29/10: (Henry Lê – Lê Đình Hải) 🌺CHƯƠNG 34: CHÍNH TRỊ LƯỢNG TỬ – VẬN HÀNH BẰNG NĂNG LƯỢNG ĐẠO I. Chính trị hôm nay: cỗ máy cũ trong thời đại mới Chính trị của nhân loại trong hàng ngàn năm qua vẫn chủ yếu vận hành trên nguyên tắc cạnh tranh – kiểm soát – quyền lực. Nó giống như một cỗ máy cơ học khổng lồ, nơi các bánh răng quyền lực quay bằng dầu mỡ của lợi ích. Người dân, dù là mục tiêu được hô hào, vẫn chỉ là “nguyên liệu” nuôi dưỡng cho cỗ máy ấy tiếp tục vận hành. Nhưng thế kỷ XXI – thế kỷ của trí tuệ nhân tạo, dữ liệu, và lượng tử – đang khiến cỗ máy chính trị truyền thống trở nên lỗi thời. Nó không thể phản ứng nhanh với biến động toàn cầu, không thể lắng nghe từng nhịp thở của xã hội, không thể kết nối linh hồn của hàng triệu con người thành một dòng chảy thống nhất. Những quyết định được ban hành từ tháp ngà, những bộ máy hành chính nặng nề, những lớp ngăn cách giữa dân và quyền – tất cả đang trở nên lạc điệu. Khi thế giới vận hành bằng năng lượng, bằng sự cộng hưởng, thì chính trị cơ học trở thành tảng đá kéo lùi tiến trình tiến hóa của nhân loại. Cỗ máy cũ chỉ biết vận hành bằng mệnh lệnh, trong khi con người hôm nay đang tiến hóa để vận hành bằng đạo lý. Và chính tại ngưỡng cửa này, khái niệm “Chính trị lượng tử” ra đời – không còn là trò chơi quyền lực, mà là một trường năng lượng đạo đức, nơi từng cá nhân là một hạt nhân phát sáng. II. Chính trị lượng tử là gì? Chính trị lượng tử không phải là sự thay thế máy móc bằng máy tính, cũng không phải chỉ áp dụng công nghệ vào quản trị. Nó là sự chuyển hóa nền tảng vận hành chính trị – từ “quyền lực cưỡng chế” sang “năng lượng cộng hưởng”. Trong thế giới lượng tử, mọi hạt đều liên kết với nhau trong một mạng lưới vô hình. Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của một cá nhân đều có thể tạo ra hiệu ứng lan truyền đến toàn hệ thống. Tương tự, trong chính trị lượng tử, mọi công dân đều là trung tâm, đều có năng lượng ảnh hưởng tới hướng đi chung của quốc gia. Chính trị lượng tử không quản trị bằng sợ hãi – mà vận hành bằng sự đồng cảm. Không ra lệnh từ trên xuống – mà khơi dậy năng lượng từ trong mỗi người. Không cần ép buộc – mà khiến con người tự nguyện vì họ cảm nhận được chân lý.
    Love
    Like
    Yay
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - B22 DOANH NHÂN HENRYLE – LÊ ĐÌNH HẢI NHẬN GIẢI SAO VÀNG DOANH NHÂN ĐẤT VIỆT

    Người tiên phong kiến tạo bất động sản nông – công nghiệp, đô thị thông minh và nghỉ dưỡng dược liệu 6 sao

    Hà Nội, tháng 10/2025 – Tại lễ trao giải Sao Vàng Doanh Nhân Đất Việt 2025, giới kinh tế – tài chính trong và ngoài nước đã dành sự chú ý đặc biệt khi Doanh nhân HenryLe – Lê Đình Hải, Chủ tịch Tập đoàn Bất động sản Nông – Công nghiệp Việt Nam, được vinh danh. Đây là sự kiện không chỉ ghi nhận những đóng góp to lớn của ông đối với nền kinh tế Việt Nam mà còn khẳng định một tầm nhìn chiến lược: biến bất động sản thành nền tảng phát triển kinh tế xanh, hiện đại và bền vững cho quốc gia.



    Tập đoàn Bất động sản Nông – Công nghiệp: Định nghĩa lại bất động sản Việt

    Khác với mô hình bất động sản truyền thống chỉ xoay quanh nhà ở, đất nền và cao ốc thương mại, Tập đoàn Bất động sản Nông – Công nghiệp do ông HenryLe sáng lập đã đưa ra một triết lý mới: bất động sản gắn liền với sản xuất, đời sống, công nghệ và thiên nhiên.

    Các dự án do tập đoàn triển khai không chỉ mang giá trị thương mại mà còn đóng vai trò kiến tạo:
    • Khu đô thị thông minh: Kết hợp công nghệ AI, IoT, năng lượng tái tạo, quản lý đô thị hiện đại.
    • Thành phố thông minh: Tích hợp trung tâm tài chính, khu công nghiệp công nghệ cao, khu dân cư thông minh và dịch vụ công cộng số hóa.
    • Khu bất động sản nông – công nghiệp: Quy hoạch vùng đất nông nghiệp gắn với chế biến, logistic và thương mại toàn cầu.
    • Bất động sản nghỉ dưỡng dược liệu: Hình thành các khu nghỉ dưỡng sinh thái 6 sao, kết hợp trị liệu bằng dược liệu quý, nâng tầm y học và du lịch Việt Nam.



    Siêu dự án phát triển nông nghiệp dược liệu kết hợp nghỉ dưỡng 6 sao

    Một trong những dự án được coi là “ngọc sáng” trong chiến lược của HenryLe là khu nông nghiệp dược liệu và nghỉ dưỡng 6 sao tại các vùng núi giàu thảo dược tự nhiên.

    Dự án này có 3 mục tiêu chính:
    1. Bảo tồn và khai thác dược liệu quý hiếm của Việt Nam, đưa vào nghiên cứu và phát triển y học.
    Đọc thêm
    HNI 29/10 - B22 DOANH NHÂN HENRYLE – LÊ ĐÌNH HẢI NHẬN GIẢI SAO VÀNG DOANH NHÂN ĐẤT VIỆT Người tiên phong kiến tạo bất động sản nông – công nghiệp, đô thị thông minh và nghỉ dưỡng dược liệu 6 sao Hà Nội, tháng 10/2025 – Tại lễ trao giải Sao Vàng Doanh Nhân Đất Việt 2025, giới kinh tế – tài chính trong và ngoài nước đã dành sự chú ý đặc biệt khi Doanh nhân HenryLe – Lê Đình Hải, Chủ tịch Tập đoàn Bất động sản Nông – Công nghiệp Việt Nam, được vinh danh. Đây là sự kiện không chỉ ghi nhận những đóng góp to lớn của ông đối với nền kinh tế Việt Nam mà còn khẳng định một tầm nhìn chiến lược: biến bất động sản thành nền tảng phát triển kinh tế xanh, hiện đại và bền vững cho quốc gia. ⸻ Tập đoàn Bất động sản Nông – Công nghiệp: Định nghĩa lại bất động sản Việt Khác với mô hình bất động sản truyền thống chỉ xoay quanh nhà ở, đất nền và cao ốc thương mại, Tập đoàn Bất động sản Nông – Công nghiệp do ông HenryLe sáng lập đã đưa ra một triết lý mới: bất động sản gắn liền với sản xuất, đời sống, công nghệ và thiên nhiên. Các dự án do tập đoàn triển khai không chỉ mang giá trị thương mại mà còn đóng vai trò kiến tạo: • Khu đô thị thông minh: Kết hợp công nghệ AI, IoT, năng lượng tái tạo, quản lý đô thị hiện đại. • Thành phố thông minh: Tích hợp trung tâm tài chính, khu công nghiệp công nghệ cao, khu dân cư thông minh và dịch vụ công cộng số hóa. • Khu bất động sản nông – công nghiệp: Quy hoạch vùng đất nông nghiệp gắn với chế biến, logistic và thương mại toàn cầu. • Bất động sản nghỉ dưỡng dược liệu: Hình thành các khu nghỉ dưỡng sinh thái 6 sao, kết hợp trị liệu bằng dược liệu quý, nâng tầm y học và du lịch Việt Nam. ⸻ Siêu dự án phát triển nông nghiệp dược liệu kết hợp nghỉ dưỡng 6 sao Một trong những dự án được coi là “ngọc sáng” trong chiến lược của HenryLe là khu nông nghiệp dược liệu và nghỉ dưỡng 6 sao tại các vùng núi giàu thảo dược tự nhiên. Dự án này có 3 mục tiêu chính: 1. Bảo tồn và khai thác dược liệu quý hiếm của Việt Nam, đưa vào nghiên cứu và phát triển y học. Đọc thêm
    Love
    Like
    Haha
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10: CHƯƠNG 35: Quyền lực phân tán – Quản trị phi tập trung
    I. Sự sụp đổ của mô hình quyền lực tập trung
    Từ ngàn xưa, xã hội loài người đã được tổ chức theo trật tự thẳng đứng. Quyền lực dồn lên đỉnh tháp, nơi vua chúa, lãnh chúa, hay tầng lớp thống trị nắm giữ mọi quyết định. Dân chỉ là những người ở đáy, bị cai quản, bị điều khiển, bị quyết định thay cho cả số phận của mình. Mô hình ấy tưởng chừng vững chắc, nhưng thực ra lại chứa mầm mống sụp đổ ngay từ trong bản chất – vì quyền lực tập trung luôn dẫn đến tha hóa.
    Khi quyền lực nằm trong tay một số ít, lòng tham sẽ nảy nở. Khi tiếng nói của số đông bị lãng quên, sự phẫn uất sẽ dâng trào. Mọi đế chế, dù hùng mạnh đến đâu, đều sụp đổ không phải vì kẻ thù bên ngoài, mà vì sự mục ruỗng của chính nội tâm quyền lực. Đó là quy luật bất biến của lịch sử: quyền lực càng tập trung, xã hội càng mất cân bằng.
    Nhưng bước vào kỷ nguyên số – kỷ nguyên của mạng lưới, blockchain, và trí tuệ nhân tạo phân tán – nhân loại đang chứng kiến sự trỗi dậy của một mô hình hoàn toàn mới: quản trị phi tập trung, nơi quyền lực không còn là kim tự tháp, mà là mạng lưới tròn vô tận.
    Không còn trung tâm, không còn “đỉnh” để sụp đổ, không còn “đáy” để chịu đựng. Mỗi cá nhân là một nút quyền lực nhỏ, kết nối với hàng triệu nút khác, cùng vận hành một hệ thống minh bạch, công bằng và tự điều chỉnh. Đây chính là bản thể mới của chính trị nhân loại, khi nhân dân không chỉ là người bị trị – mà là người đồng trị.
    II. Quyền lực – không còn là đặc quyền, mà là trách nhiệm
    Trong xã hội tập trung, quyền lực được xem như đặc quyền, thứ mà chỉ một số người được ban, được hưởng, được giữ. Nhưng trong thế giới phi tập trung, quyền lực trở thành trách nhiệm chia sẻ.
    Quyền lực không còn là ngai vàng, mà là hệ thống giá trị chung được bảo vệ bởi cộng đồng. Mỗi người, khi tham gia vào mạng lưới, đều có quyền biểu quyết, quyền phản biện, quyền xây dựng. Nhưng kèm theo đó, là trách nhiệm lắng nghe, tôn trọng và hành động có đạo đức.
    HNI 29/10: 🌺CHƯƠNG 35: Quyền lực phân tán – Quản trị phi tập trung I. Sự sụp đổ của mô hình quyền lực tập trung Từ ngàn xưa, xã hội loài người đã được tổ chức theo trật tự thẳng đứng. Quyền lực dồn lên đỉnh tháp, nơi vua chúa, lãnh chúa, hay tầng lớp thống trị nắm giữ mọi quyết định. Dân chỉ là những người ở đáy, bị cai quản, bị điều khiển, bị quyết định thay cho cả số phận của mình. Mô hình ấy tưởng chừng vững chắc, nhưng thực ra lại chứa mầm mống sụp đổ ngay từ trong bản chất – vì quyền lực tập trung luôn dẫn đến tha hóa. Khi quyền lực nằm trong tay một số ít, lòng tham sẽ nảy nở. Khi tiếng nói của số đông bị lãng quên, sự phẫn uất sẽ dâng trào. Mọi đế chế, dù hùng mạnh đến đâu, đều sụp đổ không phải vì kẻ thù bên ngoài, mà vì sự mục ruỗng của chính nội tâm quyền lực. Đó là quy luật bất biến của lịch sử: quyền lực càng tập trung, xã hội càng mất cân bằng. Nhưng bước vào kỷ nguyên số – kỷ nguyên của mạng lưới, blockchain, và trí tuệ nhân tạo phân tán – nhân loại đang chứng kiến sự trỗi dậy của một mô hình hoàn toàn mới: quản trị phi tập trung, nơi quyền lực không còn là kim tự tháp, mà là mạng lưới tròn vô tận. Không còn trung tâm, không còn “đỉnh” để sụp đổ, không còn “đáy” để chịu đựng. Mỗi cá nhân là một nút quyền lực nhỏ, kết nối với hàng triệu nút khác, cùng vận hành một hệ thống minh bạch, công bằng và tự điều chỉnh. Đây chính là bản thể mới của chính trị nhân loại, khi nhân dân không chỉ là người bị trị – mà là người đồng trị. II. Quyền lực – không còn là đặc quyền, mà là trách nhiệm Trong xã hội tập trung, quyền lực được xem như đặc quyền, thứ mà chỉ một số người được ban, được hưởng, được giữ. Nhưng trong thế giới phi tập trung, quyền lực trở thành trách nhiệm chia sẻ. Quyền lực không còn là ngai vàng, mà là hệ thống giá trị chung được bảo vệ bởi cộng đồng. Mỗi người, khi tham gia vào mạng lưới, đều có quyền biểu quyết, quyền phản biện, quyền xây dựng. Nhưng kèm theo đó, là trách nhiệm lắng nghe, tôn trọng và hành động có đạo đức.
    Love
    Like
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - B25 BÀI THƠ CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Phúc là gốc của tài sinh,
    Tài là cành lá, phúc là nền rêu.
    Không phúc, tài như hoa sớm,
    Rực một thời, tàn tựa sương mai.
    Phúc do đức kết trong lòng,
    Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan.
    Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng,
    Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn.
    Người xưa hiểu lẽ âm dương,
    Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh.
    Tích phúc chẳng phải gom vàng,
    Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian.
    Phúc đến nhẹ như làn gió,
    Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo.
    Người thuận Đạo, tâm trong trẻo,
    Của tự về, như nước xuôi kheo.
    Tài không giữ được nếu tâm ác,
    Phúc chẳng bền nếu ý gian.
    Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu,
    Người có tài mà vô đức – tàn.
    Phúc là đất, tài là hoa,
    Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh.
    Nếu đất khô, hoa héo úa,
    Nếu đất lành, muôn sắc lung linh.
    Đông phương dạy: biết tri túc,
    Của đến vừa, lòng chẳng say.
    Phúc lớn nhất là tâm an định,
    Tài lớn nhất là đức hiển bày.
    Người vun phúc, chẳng cầu nhanh,
    Như gieo hạt giữa trời thanh.
    Một mai mưa thuận gió hòa tới,
    Ruộng đời nở ngát hương lành.
    Phúc – tài vốn chung một thể,
    Như trăng soi nước chẳng rời nhau.
    Người có đức, phúc theo mãi,
    Người có tâm, tài hóa bền lâu.
    Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi,
    Tài vạn kho không giữ được lâu.
    Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu,
    Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 29/10 - B25 🌺🌺🌺 BÀI THƠ CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Phúc là gốc của tài sinh, Tài là cành lá, phúc là nền rêu. Không phúc, tài như hoa sớm, Rực một thời, tàn tựa sương mai. Phúc do đức kết trong lòng, Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan. Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng, Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn. Người xưa hiểu lẽ âm dương, Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh. Tích phúc chẳng phải gom vàng, Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian. Phúc đến nhẹ như làn gió, Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo. Người thuận Đạo, tâm trong trẻo, Của tự về, như nước xuôi kheo. Tài không giữ được nếu tâm ác, Phúc chẳng bền nếu ý gian. Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu, Người có tài mà vô đức – tàn. Phúc là đất, tài là hoa, Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh. Nếu đất khô, hoa héo úa, Nếu đất lành, muôn sắc lung linh. Đông phương dạy: biết tri túc, Của đến vừa, lòng chẳng say. Phúc lớn nhất là tâm an định, Tài lớn nhất là đức hiển bày. Người vun phúc, chẳng cầu nhanh, Như gieo hạt giữa trời thanh. Một mai mưa thuận gió hòa tới, Ruộng đời nở ngát hương lành. Phúc – tài vốn chung một thể, Như trăng soi nước chẳng rời nhau. Người có đức, phúc theo mãi, Người có tâm, tài hóa bền lâu. Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi, Tài vạn kho không giữ được lâu. Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu, Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu. Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    8
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/lP6nPLJr26M?si=-6LrL7ZFUZiqRO79
    https://youtu.be/lP6nPLJr26M?si=-6LrL7ZFUZiqRO79
    Love
    Like
    Wow
    Angry
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Phúc là gốc của tài sinh,
    Tài là cành lá, phúc là nền rêu.
    Không phúc, tài như hoa sớm,
    Rực một thời, tàn tựa sương mai.
    Phúc do đức kết trong lòng,
    Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan.
    Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng,
    Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn.
    Người xưa hiểu lẽ âm dương,
    Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh.
    Tích phúc chẳng phải gom vàng,
    Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian.
    Phúc đến nhẹ như làn gió,
    Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo.
    Người thuận Đạo, tâm trong trẻo,
    Của tự về, như nước xuôi kheo.
    Tài không giữ được nếu tâm ác,
    Phúc chẳng bền nếu ý gian.
    Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu,
    Người có tài mà vô đức – tàn.
    Phúc là đất, tài là hoa,
    Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh.
    Nếu đất khô, hoa héo úa,
    Nếu đất lành, muôn sắc lung linh.
    Đông phương dạy: biết tri túc,
    Của đến vừa, lòng chẳng say.
    Phúc lớn nhất là tâm an định,
    Tài lớn nhất là đức hiển bày.
    Người vun phúc, chẳng cầu nhanh,
    Như gieo hạt giữa trời thanh.
    Một mai mưa thuận gió hòa tới,
    Ruộng đời nở ngát hương lành.
    Phúc – tài vốn chung một thể,
    Như trăng soi nước chẳng rời nhau.
    Người có đức, phúc theo mãi,
    Người có tâm, tài hóa bền lâu.
    Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi,
    Tài vạn kho không giữ được lâu.
    Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu,
    Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Phúc là gốc của tài sinh, Tài là cành lá, phúc là nền rêu. Không phúc, tài như hoa sớm, Rực một thời, tàn tựa sương mai. Phúc do đức kết trong lòng, Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan. Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng, Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn. Người xưa hiểu lẽ âm dương, Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh. Tích phúc chẳng phải gom vàng, Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian. Phúc đến nhẹ như làn gió, Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo. Người thuận Đạo, tâm trong trẻo, Của tự về, như nước xuôi kheo. Tài không giữ được nếu tâm ác, Phúc chẳng bền nếu ý gian. Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu, Người có tài mà vô đức – tàn. Phúc là đất, tài là hoa, Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh. Nếu đất khô, hoa héo úa, Nếu đất lành, muôn sắc lung linh. Đông phương dạy: biết tri túc, Của đến vừa, lòng chẳng say. Phúc lớn nhất là tâm an định, Tài lớn nhất là đức hiển bày. Người vun phúc, chẳng cầu nhanh, Như gieo hạt giữa trời thanh. Một mai mưa thuận gió hòa tới, Ruộng đời nở ngát hương lành. Phúc – tài vốn chung một thể, Như trăng soi nước chẳng rời nhau. Người có đức, phúc theo mãi, Người có tâm, tài hóa bền lâu. Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi, Tài vạn kho không giữ được lâu. Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu, Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu. Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Sad
    7
    0 Comments 0 Shares
  • Love
    Like
    Wow
    Angry
    7
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10: Bài thơ chương 26:
    LẤY DÂN LÀM GỐC
    (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Trời sinh ra nước để nuôi cây,
    Dân sinh ra quốc để dựng xây.
    Gốc có vững thì rừng xanh mãi,
    Dân yên vui thì nước thịnh ngày.
    Một giọt mồ hôi thành cơm áo,
    Một tấm lòng son dựng sơn hà.
    Dân là đất, là nền cho mọi đạo,
    Là cội nguồn sinh khí của quốc gia.
    Kẻ trị quốc nếu quên dân khổ,
    Thì lâu đài quyền lực hóa tro bay.
    Còn ai thấu nỗi dân rên đói,
    Mới hiểu được chữ Trị quốc an dân này.
    Dân là biển, vua là thuyền nhỏ,
    Thuyền yên khi sóng lặng lòng dân.
    Một khi biển nổi cuồn cuộn đổ,
    Thì thuyền nào chống nổi phong vân?
    Nước chẳng sợ trời, chỉ sợ mất dân tâm,
    Mất lòng dân là mất luôn mệnh Đạo.
    Dân chính là Trời, là vô cùng hư ảo,
    Nhưng hiện trong từng hạt thóc, manh áo, nụ cười.
    Trị quốc không phải dựng tường cao,
    Mà dựng lòng tin trong từng mái nhỏ.
    Không phải pháp lệnh khô khan ban bố,
    Mà là lắng nghe hơi thở của dân thôi.
    Khi dân nói, đất trời vang vọng,
    Khi dân khóc, Trời cũng ngậm ngùi.
    Dân yên ổn thì Đạo Trời sáng rực,
    Dân lầm than – Trời cũng mất nụ cười.
    Lấy dân làm gốc – ấy chân lý ngàn đời,
    Bao triều đại hưng suy đều vì lẽ đó.
    Ai biết cúi đầu trước lòng dân như gió,
    Sẽ dựng nên cơ nghiệp vững như non Côi.
    HNI 29/10: 📕Bài thơ chương 26: LẤY DÂN LÀM GỐC (Thơ cho Chương 26 – Henry Lê – Lê Đình Hải) Trời sinh ra nước để nuôi cây, Dân sinh ra quốc để dựng xây. Gốc có vững thì rừng xanh mãi, Dân yên vui thì nước thịnh ngày. Một giọt mồ hôi thành cơm áo, Một tấm lòng son dựng sơn hà. Dân là đất, là nền cho mọi đạo, Là cội nguồn sinh khí của quốc gia. Kẻ trị quốc nếu quên dân khổ, Thì lâu đài quyền lực hóa tro bay. Còn ai thấu nỗi dân rên đói, Mới hiểu được chữ Trị quốc an dân này. Dân là biển, vua là thuyền nhỏ, Thuyền yên khi sóng lặng lòng dân. Một khi biển nổi cuồn cuộn đổ, Thì thuyền nào chống nổi phong vân? Nước chẳng sợ trời, chỉ sợ mất dân tâm, Mất lòng dân là mất luôn mệnh Đạo. Dân chính là Trời, là vô cùng hư ảo, Nhưng hiện trong từng hạt thóc, manh áo, nụ cười. Trị quốc không phải dựng tường cao, Mà dựng lòng tin trong từng mái nhỏ. Không phải pháp lệnh khô khan ban bố, Mà là lắng nghe hơi thở của dân thôi. Khi dân nói, đất trời vang vọng, Khi dân khóc, Trời cũng ngậm ngùi. Dân yên ổn thì Đạo Trời sáng rực, Dân lầm than – Trời cũng mất nụ cười. Lấy dân làm gốc – ấy chân lý ngàn đời, Bao triều đại hưng suy đều vì lẽ đó. Ai biết cúi đầu trước lòng dân như gió, Sẽ dựng nên cơ nghiệp vững như non Côi.
    Love
    Like
    Yay
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - B26 - BÀI THƠ CHƯƠNG 15 : KHI CON NGƯỜI XEM TIỀN LÀ THƯỢNG ĐẾ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi đồng tiền được tôn lên ngôi,
    Thì lòng người hóa đá, hóa khôi.
    Thần linh ngã xuống nơi chợ chác,
    Đạo nghĩa tan theo tiếng bạc rơi.
    Tiền trở thành chuẩn mực muôn đời,
    Đo cả công, tình, nghĩa và lời.
    Người yêu người vì con số,
    Kẻ bán lương tâm để đổi cười.
    Khi tiền chi phối cả nhân sinh,
    Thì thiện – ác cũng thành hàng hóa.
    Một lời nói, một nụ cười,
    Đều cân đong bằng cân giá lạ.
    Kẻ nhiều tiền tưởng mình là chúa,
    Nắm quyền sinh sát giữa nhân gian.
    Nhưng chẳng biết, trong vòng vay trả,
    Tiền cũng là xiềng trói linh hồn tan.
    Đồng tiền vốn không tội tình,
    Chỉ vì tâm người mất phân minh.
    Dùng tiền để tạo – là phúc,
    Dùng tiền để chiếm – là hình khổ đau.
    Người mê tiền quên đạo lý,
    Đổi nghĩa tình lấy lợi mau.
    Chùa xây cao, nhưng tâm lạnh,
    Đường thênh thang, mà đạo đâu?
    Khi tiền là chúa, lòng người là nô,
    Đời mất hồn, chỉ còn toan tính.
    Con dâng cha, bạn phản bạn,
    Mọi giá trị hóa vô hình.
    Những bàn tay vàng kim sáng,
    Chẳng sưởi nổi một tâm hồn.
    Những lâu đài cao ngất ngưởng,
    Che nổi đâu tội lỗi ngồn ngộn.
    Thượng Đế thật – là lòng thiện,
    Không ngự trong két sắt hay ngân hàng.
    Ai giữ Đạo trong tâm tĩnh,
    Đó là người giàu muôn vàn.
    Tiền chỉ là gió của đời,
    Thuận Đạo thì mát, nghịch thì bão giông.
    Người xem tiền như phương tiện,
    Sẽ ung dung giữa thế trần đông.
    Còn ai thờ tiền như Thượng Đế,
    Sẽ tự giam mình trong lửa tham.
    Khi mất phúc, của cũng mất,
    Chỉ tro tàn – chẳng ánh vàng.
    Hãy để tiền phục vụ người,
    Đừng để người thành nô của tiền.
    Khi tâm sáng, vật tự thuận,
    Đạo khai thông – phúc nối liền.
    Đọc thêm
    HNI 29/10 - B26 - BÀI THƠ CHƯƠNG 15 : KHI CON NGƯỜI XEM TIỀN LÀ THƯỢNG ĐẾ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi đồng tiền được tôn lên ngôi, Thì lòng người hóa đá, hóa khôi. Thần linh ngã xuống nơi chợ chác, Đạo nghĩa tan theo tiếng bạc rơi. Tiền trở thành chuẩn mực muôn đời, Đo cả công, tình, nghĩa và lời. Người yêu người vì con số, Kẻ bán lương tâm để đổi cười. Khi tiền chi phối cả nhân sinh, Thì thiện – ác cũng thành hàng hóa. Một lời nói, một nụ cười, Đều cân đong bằng cân giá lạ. Kẻ nhiều tiền tưởng mình là chúa, Nắm quyền sinh sát giữa nhân gian. Nhưng chẳng biết, trong vòng vay trả, Tiền cũng là xiềng trói linh hồn tan. Đồng tiền vốn không tội tình, Chỉ vì tâm người mất phân minh. Dùng tiền để tạo – là phúc, Dùng tiền để chiếm – là hình khổ đau. Người mê tiền quên đạo lý, Đổi nghĩa tình lấy lợi mau. Chùa xây cao, nhưng tâm lạnh, Đường thênh thang, mà đạo đâu? Khi tiền là chúa, lòng người là nô, Đời mất hồn, chỉ còn toan tính. Con dâng cha, bạn phản bạn, Mọi giá trị hóa vô hình. Những bàn tay vàng kim sáng, Chẳng sưởi nổi một tâm hồn. Những lâu đài cao ngất ngưởng, Che nổi đâu tội lỗi ngồn ngộn. Thượng Đế thật – là lòng thiện, Không ngự trong két sắt hay ngân hàng. Ai giữ Đạo trong tâm tĩnh, Đó là người giàu muôn vàn. Tiền chỉ là gió của đời, Thuận Đạo thì mát, nghịch thì bão giông. Người xem tiền như phương tiện, Sẽ ung dung giữa thế trần đông. Còn ai thờ tiền như Thượng Đế, Sẽ tự giam mình trong lửa tham. Khi mất phúc, của cũng mất, Chỉ tro tàn – chẳng ánh vàng. Hãy để tiền phục vụ người, Đừng để người thành nô của tiền. Khi tâm sáng, vật tự thuận, Đạo khai thông – phúc nối liền. Đọc thêm
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Phúc là gốc của tài sinh,
    Tài là cành lá, phúc là nền rêu.
    Không phúc, tài như hoa sớm,
    Rực một thời, tàn tựa sương mai.
    Phúc do đức kết trong lòng,
    Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan.
    Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng,
    Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn.
    Người xưa hiểu lẽ âm dương,
    Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh.
    Tích phúc chẳng phải gom vàng,
    Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian.
    Phúc đến nhẹ như làn gió,
    Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo.
    Người thuận Đạo, tâm trong trẻo,
    Của tự về, như nước xuôi kheo.
    Tài không giữ được nếu tâm ác,
    Phúc chẳng bền nếu ý gian.
    Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu,
    Người có tài mà vô đức – tàn.
    Phúc là đất, tài là hoa,
    Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh.
    Nếu đất khô, hoa héo úa,
    Nếu đất lành, muôn sắc lung linh.
    Đông phương dạy: biết tri túc,
    Của đến vừa, lòng chẳng say.
    Phúc lớn nhất là tâm an định,
    Tài lớn nhất là đức hiển bày.
    Người vun phúc, chẳng cầu nhanh,
    Như gieo hạt giữa trời thanh.
    Một mai mưa thuận gió hòa tới,
    Ruộng đời nở ngát hương lành.
    Phúc – tài vốn chung một thể,
    Như trăng soi nước chẳng rời nhau.
    Người có đức, phúc theo mãi,
    Người có tâm, tài hóa bền lâu.
    Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi,
    Tài vạn kho không giữ được lâu.
    Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu,
    Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 29/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Phúc là gốc của tài sinh, Tài là cành lá, phúc là nền rêu. Không phúc, tài như hoa sớm, Rực một thời, tàn tựa sương mai. Phúc do đức kết trong lòng, Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan. Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng, Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn. Người xưa hiểu lẽ âm dương, Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh. Tích phúc chẳng phải gom vàng, Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian. Phúc đến nhẹ như làn gió, Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo. Người thuận Đạo, tâm trong trẻo, Của tự về, như nước xuôi kheo. Tài không giữ được nếu tâm ác, Phúc chẳng bền nếu ý gian. Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu, Người có tài mà vô đức – tàn. Phúc là đất, tài là hoa, Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh. Nếu đất khô, hoa héo úa, Nếu đất lành, muôn sắc lung linh. Đông phương dạy: biết tri túc, Của đến vừa, lòng chẳng say. Phúc lớn nhất là tâm an định, Tài lớn nhất là đức hiển bày. Người vun phúc, chẳng cầu nhanh, Như gieo hạt giữa trời thanh. Một mai mưa thuận gió hòa tới, Ruộng đời nở ngát hương lành. Phúc – tài vốn chung một thể, Như trăng soi nước chẳng rời nhau. Người có đức, phúc theo mãi, Người có tâm, tài hóa bền lâu. Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi, Tài vạn kho không giữ được lâu. Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu, Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu. Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    7
    0 Comments 0 Shares