HNI 31/10 - B29  CHƯƠNG 45 : KẾT LUẬN – KHI ĐẠO TRỜI DẪN ĐƯỜNG, CHÍNH TRỊ TRỞ VỀ PHỤC VỤ NHÂN LOẠI
 
1. Chính trị – con đường lạc khỏi Đạo Trời
Trong hàng nghìn năm lịch sử nhân loại, chính trị được dựng nên như một cơ chế để quản trị con người, nhưng rồi nó lại dần trở thành công cụ để kiểm soát con người. Khi quyền lực bị tách khỏi tình thương, khi những người cầm quyền quên mất rằng họ chỉ là người phục vụ cộng đồng, thì chính trị biến dạng, trở thành trò chơi của quyền lực, của lợi ích và của sợ hãi.
Từ triều đại này sang triều đại khác, từ chủ nghĩa này đến học thuyết khác, nhân loại vẫn loay hoay trong câu hỏi: “Làm thế nào để người trị vì không phản bội dân? Làm thế nào để quyền lực không tha hóa linh hồn?”
Câu trả lời thật ra luôn nằm đó – trong Đạo Trời, trong nguyên lý bất biến của vũ trụ rằng: mọi quyền lực chỉ có giá trị khi được vận hành trong Tình Thương và Trí Tuệ.
Chính trị khi mất Đạo, chẳng khác gì con thuyền không la bàn, cứ trôi theo dòng tham vọng. Và khi cả một dân tộc cùng đánh mất Đạo, xã hội ấy sẽ trôi vào thời kỳ đen tối – nơi con người sợ hãi lẫn nhau, nơi kẻ mạnh tự xưng là “thượng đế”, còn kẻ yếu quên rằng mình vốn dĩ mang trong tim ánh sáng của Trời.
 
2. Khi Đạo trở lại – chính trị trở về phục vụ
Kỷ nguyên mới đang mở ra – thời đại của chính trị tâm linh, nơi mỗi quyết định quốc gia không còn dựa vào mệnh lệnh hành chính hay toan tính quyền lợi, mà dựa trên tần số Đạo Tâm.
Đạo ở đây không phải là tôn giáo, càng không phải giáo điều. Đạo là nguyên lý vận hành của Trời, là trật tự tự nhiên mà mọi sinh thể đều đang tuân theo. Khi con người nhận ra mình chỉ là một tế bào trong cơ thể vũ trụ, họ sẽ không còn tìm cách thống trị, mà sẽ phục vụ cho sự hài hòa chung của toàn thể.
Chính trị khi đặt Đạo làm trung tâm sẽ không còn phân chia thành “phe cánh”, “đảng phái”, “bên thắng – bên thua”. Nó trở thành một dòng chảy hợp nhất, nơi người lãnh đạo là người có năng lực cảm nhận dòng năng lượng chung của dân, của đất, của trời, và điều tiết nó bằng lòng
  1. Chính trị – con đường lạc khỏi Đạo Trời
Trong hàng nghìn năm lịch sử nhân loại, chính trị được dựng nên như một cơ chế để quản trị con người, nhưng rồi nó lại dần trở thành công cụ để kiểm soát con người. Khi quyền lực bị tách khỏi tình thương, khi những người cầm quyền quên mất rằng họ chỉ là người phục vụ cộng đồng, thì chính trị biến dạng, trở thành trò chơi của quyền lực, của lợi ích và của sợ hãi.
Từ triều đại này sang triều đại khác, từ chủ nghĩa này đến học thuyết khác, nhân loại vẫn loay hoay trong câu hỏi: “Làm thế nào để người trị vì không phản bội dân? Làm thế nào để quyền lực không tha hóa linh hồn?”
Câu trả lời thật ra luôn nằm đó – trong Đạo Trời, trong nguyên lý bất biến của vũ trụ rằng: mọi quyền lực chỉ có giá trị khi được vận hành trong Tình Thương và Trí Tuệ.
Chính trị khi mất Đạo, chẳng khác gì con thuyền không la bàn, cứ trôi theo dòng tham vọng. Và khi cả một dân tộc cùng đánh mất Đạo, xã hội ấy sẽ trôi vào thời kỳ đen tối – nơi con người sợ hãi lẫn nhau, nơi kẻ mạnh tự xưng là “thượng đế”, còn kẻ yếu quên rằng mình vốn dĩ mang trong tim ánh sáng của Trời.
2. Khi Đạo trở lại – chính trị trở về phục vụ
Kỷ nguyên mới đang mở ra – thời đại của chính trị tâm linh, nơi mỗi quyết định quốc gia không còn dựa vào mệnh lệnh hành chính hay toan tính quyền lợi, mà dựa trên tần số Đạo Tâm.
Đạo ở đây không phải là tôn giáo, càng không phải giáo điều. Đạo là nguyên lý vận hành của Trời, là trật tự tự nhiên mà mọi sinh thể đều đang tuân theo. Khi con người nhận ra mình chỉ là một tế bào trong cơ thể vũ trụ, họ sẽ không còn tìm cách thống trị, mà sẽ phục vụ cho sự hài hòa chung của toàn thể.
Chính trị khi đặt Đạo làm trung tâm sẽ không còn phân chia thành “phe cánh”, “đảng phái”, “bên thắng – bên thua”. Nó trở thành một dòng chảy hợp nhất, nơi người lãnh đạo là người có năng lực cảm nhận dòng năng lượng chung của dân, của đất, của trời, và điều tiết nó bằng lòng
HNI 31/10 - B29 🌺 CHƯƠNG 45 : KẾT LUẬN – KHI ĐẠO TRỜI DẪN ĐƯỜNG, CHÍNH TRỊ TRỞ VỀ PHỤC VỤ NHÂN LOẠI
1. Chính trị – con đường lạc khỏi Đạo Trời
Trong hàng nghìn năm lịch sử nhân loại, chính trị được dựng nên như một cơ chế để quản trị con người, nhưng rồi nó lại dần trở thành công cụ để kiểm soát con người. Khi quyền lực bị tách khỏi tình thương, khi những người cầm quyền quên mất rằng họ chỉ là người phục vụ cộng đồng, thì chính trị biến dạng, trở thành trò chơi của quyền lực, của lợi ích và của sợ hãi.
Từ triều đại này sang triều đại khác, từ chủ nghĩa này đến học thuyết khác, nhân loại vẫn loay hoay trong câu hỏi: “Làm thế nào để người trị vì không phản bội dân? Làm thế nào để quyền lực không tha hóa linh hồn?”
Câu trả lời thật ra luôn nằm đó – trong Đạo Trời, trong nguyên lý bất biến của vũ trụ rằng: mọi quyền lực chỉ có giá trị khi được vận hành trong Tình Thương và Trí Tuệ.
Chính trị khi mất Đạo, chẳng khác gì con thuyền không la bàn, cứ trôi theo dòng tham vọng. Và khi cả một dân tộc cùng đánh mất Đạo, xã hội ấy sẽ trôi vào thời kỳ đen tối – nơi con người sợ hãi lẫn nhau, nơi kẻ mạnh tự xưng là “thượng đế”, còn kẻ yếu quên rằng mình vốn dĩ mang trong tim ánh sáng của Trời.
2. Khi Đạo trở lại – chính trị trở về phục vụ
Kỷ nguyên mới đang mở ra – thời đại của chính trị tâm linh, nơi mỗi quyết định quốc gia không còn dựa vào mệnh lệnh hành chính hay toan tính quyền lợi, mà dựa trên tần số Đạo Tâm.
Đạo ở đây không phải là tôn giáo, càng không phải giáo điều. Đạo là nguyên lý vận hành của Trời, là trật tự tự nhiên mà mọi sinh thể đều đang tuân theo. Khi con người nhận ra mình chỉ là một tế bào trong cơ thể vũ trụ, họ sẽ không còn tìm cách thống trị, mà sẽ phục vụ cho sự hài hòa chung của toàn thể.
Chính trị khi đặt Đạo làm trung tâm sẽ không còn phân chia thành “phe cánh”, “đảng phái”, “bên thắng – bên thua”. Nó trở thành một dòng chảy hợp nhất, nơi người lãnh đạo là người có năng lực cảm nhận dòng năng lượng chung của dân, của đất, của trời, và điều tiết nó bằng lòng
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  English
English