• HNI 3/11: LONG KHÁNH - NƠI CON TRỞ VỀ TRONG TÌNH MẸ .
    Trên mảnh đất Long Khánh xanh tươi, hiền hòa, nơi những vườn cây trái trĩu quả, có một khoảng trời linh thiêng mà lòng người luôn hướng về. Ở đây, người ta tin rằng Chúa Giêsu đã có một hành trình trở lại, một hành trình hồi hương không phải để vinh danh bản thân, mà để cúi đầu trước Đức Mẹ – Người Mẹ muôn đời nhân ái.
    Trong Kinh Thánh, Giêsu đã từng dạy: “Ý Cha ở trên trời mới là ý trọn vẹn.” Nhưng trong hành trình làm Con, Ngài cũng đã có những lúc không trọn vẹn vâng lời Mẹ. Khi mới mười hai tuổi, ở Đền Thờ Giêrusalem, Giêsu đã ở lại ba ngày mà không báo cho cha mẹ biết. Đức Mẹ và Thánh Giuse lo lắng đi tìm, trong nước mắt và nỗi đau. Giây phút ấy chính là dấu ấn đầu tiên cho thấy rằng, tình mẫu tử luôn đòi hỏi sự lắng nghe và vâng phục.
    Và hôm nay, trong tưởng niệm linh thiêng, Long Khánh trở thành nơi Con về bên Mẹ. Không phải với hào quang của Đấng Cứu Độ, mà là với trái tim của một người con cúi đầu xin lỗi, nhận ra giá trị vô biên của tình mẫu tử và sự vâng phục.
    Lời Xin Lỗi Cúi Đầu Của Người Con
    Hình ảnh Giêsu quỳ dưới chân Đức Mẹ ở Long Khánh mang sức mạnh của một biểu tượng vĩnh hằng:
    • Xin lỗi vì những phút giây đã để Mẹ phải lo âu, rơi lệ.
    • Xin lỗi vì đã không luôn vâng phục trong sự thơ ngây, dù Ngài hiểu thấu ý định cao cả của Thiên Chúa.
    • Xin lỗi để rồi cũng chính từ lời xin lỗi ấy, cả nhân loại được học một bài học vô giá: dù là Con Thiên Chúa, Giêsu cũng cúi mình trước Mẹ Người.
    Trong khoảnh khắc ấy, sự vĩ đại không nằm ở quyền năng, mà ở sự khiêm nhường. Quyền lực không phải chỉ để cai quản, mà để yêu thương và hàn gắn
    Long Khánh – Núi Mẹ, Núi Nhân Loại
    Long Khánh hôm nay không chỉ là địa danh địa lý, mà là núi tâm linh. Núi ấy tượng trưng cho nơi con người tìm về cội nguồn, nơi mọi đứa con dù đi xa đến đâu cũng có lúc phải cúi đầu trước Mẹ mình.
    Tại đây, Đức Mẹ không trách cứ, không oán giận, mà mở rộng vòng tay tha thứ. Ngài cho nhân loại thấy hình ảnh một tình yêu không điều kiện. Nếu Chúa Giêsu đã từng xin lỗi Mẹ, thì mỗi con người chúng ta cũng cần biết xin lỗi cha mẹ mình – khi vô tình làm họ đau khổ, khi không vâng lời, khi để những giọt nước mắt rơi lặng lẽ.
    Thông Điệp Cho Nhân Loại
    Hành trình hồi hương ở Long Khánh chính là thông điệp gửi đến nhân loại hôm nay:
    • Quyền lực cao cả nhất không phải là chinh phục, mà là biết cúi đầu.
    • Tình yêu vĩ đại nhất không phải là tạo dựng vũ trụ, mà là ôm lấy Mẹ mình và nói: “Con xin lỗi.”
    • Niềm tin mạnh mẽ nhất không phải nằm ở lý trí, mà ở sự khiêm nhường trong tình thân.
    Kết
    Long Khánh sẽ mãi được ghi dấu như một Núi Mẹ, nơi Chúa Giêsu đã dạy nhân loại một bài học không có trong bất cứ sách thánh nào: lời xin lỗi chân thành chính là cánh cửa dẫn đến sự cứu rỗi.
    Trong sự thinh lặng của đất trời, hình ảnh Đức Mẹ mỉm cười và Giêsu cúi đầu đã trở thành biểu tượng cho một tình yêu vô lượng – tình yêu vượt qua mọi nỗi đau, mọi lỗi lầm, mọi khoảng cách.
    Đọc thêm
    HNI 3/11: LONG KHÁNH - NƠI CON TRỞ VỀ TRONG TÌNH MẸ . Trên mảnh đất Long Khánh xanh tươi, hiền hòa, nơi những vườn cây trái trĩu quả, có một khoảng trời linh thiêng mà lòng người luôn hướng về. Ở đây, người ta tin rằng Chúa Giêsu đã có một hành trình trở lại, một hành trình hồi hương không phải để vinh danh bản thân, mà để cúi đầu trước Đức Mẹ – Người Mẹ muôn đời nhân ái. Trong Kinh Thánh, Giêsu đã từng dạy: “Ý Cha ở trên trời mới là ý trọn vẹn.” Nhưng trong hành trình làm Con, Ngài cũng đã có những lúc không trọn vẹn vâng lời Mẹ. Khi mới mười hai tuổi, ở Đền Thờ Giêrusalem, Giêsu đã ở lại ba ngày mà không báo cho cha mẹ biết. Đức Mẹ và Thánh Giuse lo lắng đi tìm, trong nước mắt và nỗi đau. Giây phút ấy chính là dấu ấn đầu tiên cho thấy rằng, tình mẫu tử luôn đòi hỏi sự lắng nghe và vâng phục. Và hôm nay, trong tưởng niệm linh thiêng, Long Khánh trở thành nơi Con về bên Mẹ. Không phải với hào quang của Đấng Cứu Độ, mà là với trái tim của một người con cúi đầu xin lỗi, nhận ra giá trị vô biên của tình mẫu tử và sự vâng phục. Lời Xin Lỗi Cúi Đầu Của Người Con Hình ảnh Giêsu quỳ dưới chân Đức Mẹ ở Long Khánh mang sức mạnh của một biểu tượng vĩnh hằng: • Xin lỗi vì những phút giây đã để Mẹ phải lo âu, rơi lệ. • Xin lỗi vì đã không luôn vâng phục trong sự thơ ngây, dù Ngài hiểu thấu ý định cao cả của Thiên Chúa. • Xin lỗi để rồi cũng chính từ lời xin lỗi ấy, cả nhân loại được học một bài học vô giá: dù là Con Thiên Chúa, Giêsu cũng cúi mình trước Mẹ Người. Trong khoảnh khắc ấy, sự vĩ đại không nằm ở quyền năng, mà ở sự khiêm nhường. Quyền lực không phải chỉ để cai quản, mà để yêu thương và hàn gắn Long Khánh – Núi Mẹ, Núi Nhân Loại Long Khánh hôm nay không chỉ là địa danh địa lý, mà là núi tâm linh. Núi ấy tượng trưng cho nơi con người tìm về cội nguồn, nơi mọi đứa con dù đi xa đến đâu cũng có lúc phải cúi đầu trước Mẹ mình. Tại đây, Đức Mẹ không trách cứ, không oán giận, mà mở rộng vòng tay tha thứ. Ngài cho nhân loại thấy hình ảnh một tình yêu không điều kiện. Nếu Chúa Giêsu đã từng xin lỗi Mẹ, thì mỗi con người chúng ta cũng cần biết xin lỗi cha mẹ mình – khi vô tình làm họ đau khổ, khi không vâng lời, khi để những giọt nước mắt rơi lặng lẽ. Thông Điệp Cho Nhân Loại Hành trình hồi hương ở Long Khánh chính là thông điệp gửi đến nhân loại hôm nay: • Quyền lực cao cả nhất không phải là chinh phục, mà là biết cúi đầu. • Tình yêu vĩ đại nhất không phải là tạo dựng vũ trụ, mà là ôm lấy Mẹ mình và nói: “Con xin lỗi.” • Niềm tin mạnh mẽ nhất không phải nằm ở lý trí, mà ở sự khiêm nhường trong tình thân. Kết Long Khánh sẽ mãi được ghi dấu như một Núi Mẹ, nơi Chúa Giêsu đã dạy nhân loại một bài học không có trong bất cứ sách thánh nào: lời xin lỗi chân thành chính là cánh cửa dẫn đến sự cứu rỗi. Trong sự thinh lặng của đất trời, hình ảnh Đức Mẹ mỉm cười và Giêsu cúi đầu đã trở thành biểu tượng cho một tình yêu vô lượng – tình yêu vượt qua mọi nỗi đau, mọi lỗi lầm, mọi khoảng cách. Đọc thêm
    Like
    Love
    Haha
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: Bài thơ chương 5
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 3/11: 📕 Bài thơ chương 5 Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Love
    Like
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • 🌺Chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    HNI 3/11 🌺Chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người   I. Văn hóa – mạch sống của Trời và Đất trong con người Từ buổi hồng hoang, khi con người còn chưa có chữ viết, chưa có ngôn ngữ tinh luyện, họ vẫn đã sống trong một trật tự vô hình – trật tự của Đạo. Họ nhìn thấy sấm...
    Like
    Love
    5
    8 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: Bài thơ chương 5
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 3/11: 📕 Bài thơ chương 5 Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Love
    Like
    Angry
    5
    8 Bình luận 0 Chia sẽ
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 03.11
      👉🏻ĐỀ 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị viêm da cơ địa 1. Thực phẩm nên ăn: Khi bị viêm da cơ địa, chế độ ăn uống đóng vai trò rất quan trọng trong việc giảm viêm và cải thiện làn da. Người bệnh nên bổ sung: Rau xanh và trái cây tươi: như bông cải xanh, cải bó...
    Love
    Like
    Sad
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: Bài thơ chương 4
    Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt
    Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm.
    Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời.
    Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về.
    Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc.
    Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt.
    Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông.
    Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt.
    Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời.
    Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng.
    Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng.
    Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ.
    Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng.
    Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân.
    Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện.
    Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất.
    Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân.
    Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước.
    Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông.
    Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi.
    Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt.
    Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất.
    Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên.
    Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày.
    Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa.
    Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng.
    Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời.
    Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời.
    Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố.
    Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên.
    Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước.
    Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam.
    Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt.
    Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ.
    Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ.
    Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương.
    Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
    HNI 3/11: 📕 Bài thơ chương 4 Nguồn gốc thiên mệnh của văn hóa Việt Từ lòng đất mẹ linh thiêng, hồn Việt nảy mầm trong sương sớm. Giọt máu Tiên Rồng kết thành dòng giống bất diệt giữa trời. Một tiếng trống đồng vang, là linh hồn sông núi gọi về. Ánh bình minh phương Nam soi lên dáng hình dân tộc. Trước khi có chữ, đã có Đạo trong tim người Việt. Trước khi có lời, đã có tình trong nhịp thở núi sông. Văn hóa Việt không được dạy bằng sách, mà truyền qua giọt mồ hôi và ánh mắt. Không được khắc trong đá, mà in trong huyết mạch bao đời. Đất – Nước – Trời hòa làm một thể thống nhất linh thiêng. Người Việt sống thuận Trời, thuận Đất, thuận Lòng. Chẳng cần chinh phục thiên nhiên, mà học cách hòa vào nhịp thở của vũ trụ. Bởi trong từng hạt gạo cũng có linh khí Tiên Rồng. Thiên mệnh của dân tộc không ở ngai vàng mà trong tâm dân. Không do vua ban mà do Trời gửi qua tấm lòng người thiện. Mỗi người Việt là một sợi tơ nối giữa Trời và Đất. Cả dân tộc là tấm lụa vàng dệt nên bởi niềm tin và lòng nhân. Tổ tiên ta hiểu rằng: chỉ có Đức mới giữ được Nước. Chỉ có Nhân mới hóa giải được mọi bão giông. Khi dân hòa, nước vững; khi lòng sáng, Trời soi. Đó là thiên mệnh được khắc sâu trong máu thịt. Từ Lạc Long Quân đến Âu Cơ là biểu tượng của sự hợp nhất. Từ núi Nghĩa đến sông Nhân là lời thề của tổ tiên. Văn hóa Việt không đến từ sự vĩ đại, mà từ cái thiện nhỏ bé hằng ngày. Không từ quyền lực, mà từ lòng bao dung và đạo nghĩa. Thiên mệnh không phải đặc quyền, mà là trách nhiệm thiêng liêng. Giữ gìn linh hồn dân tộc chính là gìn giữ Đạo Trời. Khi con người còn biết cúi đầu trước Đất, biết ngẩng nhìn lên Trời. Thì văn hóa Việt vẫn sẽ sống, dù nghìn năm bão tố. Trên từng mái đình, khói hương vẫn nói chuyện với tổ tiên. Trong từng câu ca dao, tiếng mẹ vẫn hát cùng đất nước. Dòng sông chảy qua nghìn năm vẫn mang ký ức Trời Nam. Mỗi con người Việt là một hạt giống của thiên mệnh bất diệt. Và khi thế giới đổi thay, văn hóa Việt vẫn tỏa hương lặng lẽ. Không phô trương mà sâu thẳm như lời ru của mẹ. Bởi thiên mệnh ấy không đến từ quyền lực, mà từ tình thương. Và chỉ có dân tộc nào biết yêu thương, mới có thể trường tồn cùng Trời Đất.
    Love
    Like
    Wow
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: �bài thơ chương 3
    Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo
    Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
    Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
    Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
    Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
    Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
    Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
    Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
    Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
    Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
    Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
    Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
    Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
    Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
    Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
    Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
    Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
    Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
    Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
    Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
    Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
    Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
    Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
    Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
    Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
    Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
    Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
    Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
    Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
    Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
    Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
    Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
    Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
    Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
    Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
    Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
    Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.
    HNI 3/11: 📕�bài thơ chương 3 Khi Đạo sinh ra Văn, Văn phản chiếu Đạo Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng. Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế. Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn. Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt. Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng. Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe. Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống. Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian. Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người. Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình. Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm. Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng. Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ. Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin. Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời. Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời. Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không. Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới. Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức. Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời. Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian. Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế. Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm. Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội. Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng. Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính. Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh. Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời. Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một. Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo. Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành. Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại. Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói. Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca. Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn. Và khi con sông hòa về biển, Đạo và Văn lại trở thành Một.
    Love
    Like
    Yay
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: LÒNG BIẾT ƠN H'GROUP Tôi vô cùng biết ơn khi được là một phần của cộng đồng H’GROUP – nơi mỗi thành viên không chỉ kết nối bằng công việc, mà còn gắn bó bằng sự sẻ chia chân thành. Ở đây, tôi cảm nhận rõ tinh thần hỗ trợ lẫn nhau, sẵn sàng cho đi kiến thức, kinh nghiệm và cả sự khích lệ vào những lúc khó khăn.
    H’GROUP không chỉ mang đến cơ hội học hỏi, mà còn truyền cảm hứng để mỗi người dám ước mơ và hành động. Mỗi buổi chia sẻ, mỗi câu chuyện thành công hay bài học vấp ngã đều giúp tôi mở rộng tư duy, củng cố niềm tin và tăng thêm động lực.
    Tôi biết ơn ban điều hành đã tạo ra môi trường năng lượng tích cực, định hướng rõ ràng và luôn lắng nghe tiếng nói của mọi thành viên. Tôi cũng trân trọng từng người bạn đồng hành – những người sẵn sàng trao đi ý tưởng, nụ cười và cả sự động viên khi tôi cần nhất.
    Nhờ H’GROUP, tôi hiểu rằng thành công không chỉ đến từ nỗ lực cá nhân, mà còn từ sức mạnh cộng hưởng của tập thể cùng chung tầm nhìn. Xin cảm ơn H’GROUP – gia đình thứ hai đã giúp tôi trưởng thành và tin tưởng hơn vào hành trình phía trước.
    HNI 3/11: LÒNG BIẾT ƠN H'GROUP Tôi vô cùng biết ơn khi được là một phần của cộng đồng H’GROUP – nơi mỗi thành viên không chỉ kết nối bằng công việc, mà còn gắn bó bằng sự sẻ chia chân thành. Ở đây, tôi cảm nhận rõ tinh thần hỗ trợ lẫn nhau, sẵn sàng cho đi kiến thức, kinh nghiệm và cả sự khích lệ vào những lúc khó khăn. H’GROUP không chỉ mang đến cơ hội học hỏi, mà còn truyền cảm hứng để mỗi người dám ước mơ và hành động. Mỗi buổi chia sẻ, mỗi câu chuyện thành công hay bài học vấp ngã đều giúp tôi mở rộng tư duy, củng cố niềm tin và tăng thêm động lực. Tôi biết ơn ban điều hành đã tạo ra môi trường năng lượng tích cực, định hướng rõ ràng và luôn lắng nghe tiếng nói của mọi thành viên. Tôi cũng trân trọng từng người bạn đồng hành – những người sẵn sàng trao đi ý tưởng, nụ cười và cả sự động viên khi tôi cần nhất. Nhờ H’GROUP, tôi hiểu rằng thành công không chỉ đến từ nỗ lực cá nhân, mà còn từ sức mạnh cộng hưởng của tập thể cùng chung tầm nhìn. Xin cảm ơn H’GROUP – gia đình thứ hai đã giúp tôi trưởng thành và tin tưởng hơn vào hành trình phía trước.
    Love
    Like
    Haha
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: bài thơ chương 2
    LINH HỒN DÂN TỘC – NĂNG LƯỢNG VÔ HÌNH CỦA LÒNG DÂN
    Có một dòng sông không chảy bằng nước,
    Mà chảy bằng ký ức của bao thế hệ người.
    Dòng sông ấy tên là Linh hồn Dân tộc,
    Thấm vào đất, hòa vào trời, và cháy trong tim mỗi người.
    Không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng cảm,
    Như hơi ấm mẹ ru khi đêm về tĩnh lặng.
    Là tiếng trống làng, tiếng mõ chùa, tiếng hò mái nhịp,
    Là mạch sống ẩn sâu, không bao giờ tắt.
    Linh hồn dân tộc không nằm trong sử sách,
    Mà trong giọt mồ hôi, trong giọt lệ người dân.
    Trong tiếng cày xới đất, tiếng trẻ con cười,
    Và trong sự kiên cường không lùi bước trước bão giông.
    Dân tộc sống không chỉ bằng cơm gạo,
    Mà bằng niềm tin, bằng nghĩa đồng bào.
    Khi đất nước nguy nan, lòng dân là thành lũy,
    Không ai ra lệnh – mà muôn triệu tim cùng vang.
    Linh hồn ấy không chết, chỉ chuyển dạng,
    Từ kháng chiến đến hòa bình, vẫn thắp sáng niềm tin.
    Từ mái tranh nghèo đến đô thành rực rỡ,
    Vẫn cùng chung một mạch khí thiêng liêng.
    Có những điều không thể đo bằng máy,
    Nhưng ta biết – nó có thật trong tim.
    Đó là năng lượng vô hình của lòng dân,
    Thứ sức mạnh làm run sợ cả bạo quyền và thời gian.
    Khi lòng dân đồng thanh, Trời cũng thuận,
    Khi lòng dân chia rẽ, Trời cũng buồn.
    Bởi Trời đâu ở xa trong mây khói,
    Mà ở chính trong ý chí của muôn người.
    Linh hồn dân tộc là hạt giống bất tử,
    Truyền qua bao thế hệ chẳng phai mờ.
    Dù thân xác người có tan cùng cát bụi,
    Tinh thần Việt vẫn bay như gió giữa muôn phương.
    Đó là khí phách của kẻ không khuất phục,
    Là từ bi của người biết thương người.
    Là dám đứng dậy khi bị đè nén,
    Và biết cúi đầu trước Đạo Trời bao la.
    Không cần tôn vinh bằng tượng đài hay khẩu hiệu,
    Chỉ cần sống đúng với lẽ người.
    Thì từng hành động nhỏ, từng nụ cười, lời nói,
    Cũng góp thêm năng lượng cho linh hồn dân tộc lớn lên.
    Khi một người quên nguồn cội, dân tộc yếu,
    Khi một người giữ được gốc, nước mạnh thêm.
    Vì sức mạnh thật không nằm trong vũ khí,
    Mà trong niềm tin và tình thương giữa con người.
    Hỡi ai đang sống giữa thời đại mới,
    Đừng để linh hồn dân tộc hóa thành tro.
    Hãy thổi vào nó hơi thở của trí tuệ,
    Để lòng dân lại sáng như thuở hồng hoang.
    Linh hồn ấy là Trời trong người Việt,
    Là Đạo trong lòng đất nước ngàn năm.
    Ai hiểu được, sẽ không bao giờ mất gốc,
    Vì trong chính mình – có cả quê hương đang sống.
    HNI 3/11: 📕 bài thơ chương 2 LINH HỒN DÂN TỘC – NĂNG LƯỢNG VÔ HÌNH CỦA LÒNG DÂN Có một dòng sông không chảy bằng nước, Mà chảy bằng ký ức của bao thế hệ người. Dòng sông ấy tên là Linh hồn Dân tộc, Thấm vào đất, hòa vào trời, và cháy trong tim mỗi người. Không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng cảm, Như hơi ấm mẹ ru khi đêm về tĩnh lặng. Là tiếng trống làng, tiếng mõ chùa, tiếng hò mái nhịp, Là mạch sống ẩn sâu, không bao giờ tắt. Linh hồn dân tộc không nằm trong sử sách, Mà trong giọt mồ hôi, trong giọt lệ người dân. Trong tiếng cày xới đất, tiếng trẻ con cười, Và trong sự kiên cường không lùi bước trước bão giông. Dân tộc sống không chỉ bằng cơm gạo, Mà bằng niềm tin, bằng nghĩa đồng bào. Khi đất nước nguy nan, lòng dân là thành lũy, Không ai ra lệnh – mà muôn triệu tim cùng vang. Linh hồn ấy không chết, chỉ chuyển dạng, Từ kháng chiến đến hòa bình, vẫn thắp sáng niềm tin. Từ mái tranh nghèo đến đô thành rực rỡ, Vẫn cùng chung một mạch khí thiêng liêng. Có những điều không thể đo bằng máy, Nhưng ta biết – nó có thật trong tim. Đó là năng lượng vô hình của lòng dân, Thứ sức mạnh làm run sợ cả bạo quyền và thời gian. Khi lòng dân đồng thanh, Trời cũng thuận, Khi lòng dân chia rẽ, Trời cũng buồn. Bởi Trời đâu ở xa trong mây khói, Mà ở chính trong ý chí của muôn người. Linh hồn dân tộc là hạt giống bất tử, Truyền qua bao thế hệ chẳng phai mờ. Dù thân xác người có tan cùng cát bụi, Tinh thần Việt vẫn bay như gió giữa muôn phương. Đó là khí phách của kẻ không khuất phục, Là từ bi của người biết thương người. Là dám đứng dậy khi bị đè nén, Và biết cúi đầu trước Đạo Trời bao la. Không cần tôn vinh bằng tượng đài hay khẩu hiệu, Chỉ cần sống đúng với lẽ người. Thì từng hành động nhỏ, từng nụ cười, lời nói, Cũng góp thêm năng lượng cho linh hồn dân tộc lớn lên. Khi một người quên nguồn cội, dân tộc yếu, Khi một người giữ được gốc, nước mạnh thêm. Vì sức mạnh thật không nằm trong vũ khí, Mà trong niềm tin và tình thương giữa con người. Hỡi ai đang sống giữa thời đại mới, Đừng để linh hồn dân tộc hóa thành tro. Hãy thổi vào nó hơi thở của trí tuệ, Để lòng dân lại sáng như thuở hồng hoang. Linh hồn ấy là Trời trong người Việt, Là Đạo trong lòng đất nước ngàn năm. Ai hiểu được, sẽ không bao giờ mất gốc, Vì trong chính mình – có cả quê hương đang sống.
    Love
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 3/11: bài thơ chương 1
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ,
    Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
    HNI 3/11: 📕 bài thơ chương 1 BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ, Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
    Love
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ