HNI 3/11 - B22 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :
VĂN HOÁ NHƯ DÒNG CHẢY NỐI TRỜI – ĐẤT – NGƯỜI
Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
Không có Trời, văn hóa mất hướng.
Không có Đất, văn hóa mất gốc.
Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
Đọc thêm
VĂN HOÁ NHƯ DÒNG CHẢY NỐI TRỜI – ĐẤT – NGƯỜI
Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
Không có Trời, văn hóa mất hướng.
Không có Đất, văn hóa mất gốc.
Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
Đọc thêm
HNI 3/11 - B22 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :
VĂN HOÁ NHƯ DÒNG CHẢY NỐI TRỜI – ĐẤT – NGƯỜI
Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
Không có Trời, văn hóa mất hướng.
Không có Đất, văn hóa mất gốc.
Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
Đọc thêm