• HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất vốn không bỏ điều gì,
    Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re.
    Sông không giữ nước cho riêng mình,
    Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn.
    Con người từng quên bài học đơn giản ấy,
    Khi chỉ biết lấy mà trả biết.
    Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay,
    Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng.

    Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng,
    Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu.
    Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình,
    Mà là tỉnh thức của các loại nhân.

    Rác không còn là thứ bị bỏ đi,
    Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh.
    Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây,
    Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về.

    Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất,
    Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành.
    Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa,
    Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố.

    Người sử dụng không còn là người kết thúc,
    Mà là người mở đầu cho vòng mới.
    Khi ta biết tái chế, biết chia chia,
    Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận.

    Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi,
    Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”.
    By lãng phí không nằm trong chất,
    Mà trong lòng người không biết tri ân.

    Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió,
    Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật.
    Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì
    Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao.

    Doanh nghiệp trong thời đại mới,
    Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh.
    Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên,
    Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại.

    Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn,
    Để quay vòng tạo hóa,
    Thì giàu sang không còn là tích lũy,
    Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ.

    Hcoin – đồng tiền của nhân dân,
    Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững.
    Không hòa vào tay lũ phá rừng,
    Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh.

    Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết,
    Mà trong từng hành động nhỏ của con người.
    Một bông hoa rụng cũng là bài học sống,
    Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi.

    Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn,
    Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất.
    By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất vốn không bỏ điều gì, Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re. Sông không giữ nước cho riêng mình, Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn. Con người từng quên bài học đơn giản ấy, Khi chỉ biết lấy mà trả biết. Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay, Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng. Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng, Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu. Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình, Mà là tỉnh thức của các loại nhân. Rác không còn là thứ bị bỏ đi, Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh. Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây, Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về. Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất, Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành. Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa, Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố. Người sử dụng không còn là người kết thúc, Mà là người mở đầu cho vòng mới. Khi ta biết tái chế, biết chia chia, Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận. Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi, Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”. By lãng phí không nằm trong chất, Mà trong lòng người không biết tri ân. Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió, Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật. Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao. Doanh nghiệp trong thời đại mới, Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh. Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên, Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại. Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn, Để quay vòng tạo hóa, Thì giàu sang không còn là tích lũy, Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ. Hcoin – đồng tiền của nhân dân, Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững. Không hòa vào tay lũ phá rừng, Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh. Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết, Mà trong từng hành động nhỏ của con người. Một bông hoa rụng cũng là bài học sống, Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi. Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn, Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất. By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất vốn không bỏ điều gì,
    Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re.
    Sông không giữ nước cho riêng mình,
    Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn.
    Con người từng quên bài học đơn giản ấy,
    Khi chỉ biết lấy mà trả biết.
    Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay,
    Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng.

    Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng,
    Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu.
    Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình,
    Mà là tỉnh thức của các loại nhân.

    Rác không còn là thứ bị bỏ đi,
    Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh.
    Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây,
    Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về.

    Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất,
    Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành.
    Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa,
    Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố.

    Người sử dụng không còn là người kết thúc,
    Mà là người mở đầu cho vòng mới.
    Khi ta biết tái chế, biết chia chia,
    Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận.

    Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi,
    Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”.
    By lãng phí không nằm trong chất,
    Mà trong lòng người không biết tri ân.

    Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió,
    Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật.
    Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì
    Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao.

    Doanh nghiệp trong thời đại mới,
    Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh.
    Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên,
    Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại.

    Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn,
    Để quay vòng tạo hóa,
    Thì giàu sang không còn là tích lũy,
    Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ.

    Hcoin – đồng tiền của nhân dân,
    Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững.
    Không hòa vào tay lũ phá rừng,
    Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh.

    Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết,
    Mà trong từng hành động nhỏ của con người.
    Một bông hoa rụng cũng là bài học sống,
    Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi.

    Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn,
    Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất.
    By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất vốn không bỏ điều gì, Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re. Sông không giữ nước cho riêng mình, Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn. Con người từng quên bài học đơn giản ấy, Khi chỉ biết lấy mà trả biết. Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay, Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng. Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng, Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu. Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình, Mà là tỉnh thức của các loại nhân. Rác không còn là thứ bị bỏ đi, Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh. Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây, Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về. Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất, Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành. Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa, Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố. Người sử dụng không còn là người kết thúc, Mà là người mở đầu cho vòng mới. Khi ta biết tái chế, biết chia chia, Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận. Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi, Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”. By lãng phí không nằm trong chất, Mà trong lòng người không biết tri ân. Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió, Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật. Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao. Doanh nghiệp trong thời đại mới, Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh. Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên, Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại. Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn, Để quay vòng tạo hóa, Thì giàu sang không còn là tích lũy, Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ. Hcoin – đồng tiền của nhân dân, Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững. Không hòa vào tay lũ phá rừng, Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh. Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết, Mà trong từng hành động nhỏ của con người. Một bông hoa rụng cũng là bài học sống, Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi. Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn, Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất. By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    Like
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất vốn không bỏ điều gì,
    Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re.
    Sông không giữ nước cho riêng mình,
    Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn.
    Con người từng quên bài học đơn giản ấy,
    Khi chỉ biết lấy mà trả biết.
    Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay,
    Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng.

    Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng,
    Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu.
    Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình,
    Mà là tỉnh thức của các loại nhân.

    Rác không còn là thứ bị bỏ đi,
    Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh.
    Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây,
    Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về.

    Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất,
    Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành.
    Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa,
    Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố.

    Người sử dụng không còn là người kết thúc,
    Mà là người mở đầu cho vòng mới.
    Khi ta biết tái chế, biết chia chia,
    Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận.

    Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi,
    Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”.
    By lãng phí không nằm trong chất,
    Mà trong lòng người không biết tri ân.

    Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió,
    Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật.
    Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì
    Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao.

    Doanh nghiệp trong thời đại mới,
    Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh.
    Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên,
    Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại.

    Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn,
    Để quay vòng tạo hóa,
    Thì giàu sang không còn là tích lũy,
    Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ.

    Hcoin – đồng tiền của nhân dân,
    Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững.
    Không hòa vào tay lũ phá rừng,
    Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh.

    Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết,
    Mà trong từng hành động nhỏ của con người.
    Một bông hoa rụng cũng là bài học sống,
    Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi.

    Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn,
    Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất.
    By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất vốn không bỏ điều gì, Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re. Sông không giữ nước cho riêng mình, Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn. Con người từng quên bài học đơn giản ấy, Khi chỉ biết lấy mà trả biết. Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay, Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng. Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng, Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu. Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình, Mà là tỉnh thức của các loại nhân. Rác không còn là thứ bị bỏ đi, Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh. Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây, Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về. Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất, Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành. Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa, Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố. Người sử dụng không còn là người kết thúc, Mà là người mở đầu cho vòng mới. Khi ta biết tái chế, biết chia chia, Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận. Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi, Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”. By lãng phí không nằm trong chất, Mà trong lòng người không biết tri ân. Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió, Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật. Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao. Doanh nghiệp trong thời đại mới, Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh. Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên, Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại. Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn, Để quay vòng tạo hóa, Thì giàu sang không còn là tích lũy, Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ. Hcoin – đồng tiền của nhân dân, Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững. Không hòa vào tay lũ phá rừng, Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh. Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết, Mà trong từng hành động nhỏ của con người. Một bông hoa rụng cũng là bài học sống, Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi. Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn, Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất. By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất vốn không bỏ điều gì,
    Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re.
    Sông không giữ nước cho riêng mình,
    Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn.
    Con người từng quên bài học đơn giản ấy,
    Khi chỉ biết lấy mà trả biết.
    Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay,
    Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng.

    Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng,
    Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu.
    Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình,
    Mà là tỉnh thức của các loại nhân.

    Rác không còn là thứ bị bỏ đi,
    Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh.
    Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây,
    Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về.

    Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất,
    Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành.
    Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa,
    Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố.

    Người sử dụng không còn là người kết thúc,
    Mà là người mở đầu cho vòng mới.
    Khi ta biết tái chế, biết chia chia,
    Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận.

    Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi,
    Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”.
    By lãng phí không nằm trong chất,
    Mà trong lòng người không biết tri ân.

    Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió,
    Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật.
    Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì
    Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao.

    Doanh nghiệp trong thời đại mới,
    Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh.
    Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên,
    Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại.

    Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn,
    Để quay vòng tạo hóa,
    Thì giàu sang không còn là tích lũy,
    Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ.

    Hcoin – đồng tiền của nhân dân,
    Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững.
    Không hòa vào tay lũ phá rừng,
    Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh.

    Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết,
    Mà trong từng hành động nhỏ của con người.
    Một bông hoa rụng cũng là bài học sống,
    Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi.

    Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn,
    Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất.
    By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất vốn không bỏ điều gì, Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re. Sông không giữ nước cho riêng mình, Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn. Con người từng quên bài học đơn giản ấy, Khi chỉ biết lấy mà trả biết. Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay, Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng. Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng, Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu. Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình, Mà là tỉnh thức của các loại nhân. Rác không còn là thứ bị bỏ đi, Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh. Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây, Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về. Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất, Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành. Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa, Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố. Người sử dụng không còn là người kết thúc, Mà là người mở đầu cho vòng mới. Khi ta biết tái chế, biết chia chia, Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận. Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi, Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”. By lãng phí không nằm trong chất, Mà trong lòng người không biết tri ân. Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió, Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật. Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao. Doanh nghiệp trong thời đại mới, Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh. Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên, Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại. Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn, Để quay vòng tạo hóa, Thì giàu sang không còn là tích lũy, Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ. Hcoin – đồng tiền của nhân dân, Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững. Không hòa vào tay lũ phá rừng, Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh. Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết, Mà trong từng hành động nhỏ của con người. Một bông hoa rụng cũng là bài học sống, Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi. Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn, Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất. By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất vốn không bỏ điều gì,
    Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re.
    Sông không giữ nước cho riêng mình,
    Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn.
    Con người từng quên bài học đơn giản ấy,
    Khi chỉ biết lấy mà trả biết.
    Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay,
    Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng.

    Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng,
    Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu.
    Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình,
    Mà là tỉnh thức của các loại nhân.

    Rác không còn là thứ bị bỏ đi,
    Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh.
    Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây,
    Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về.

    Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất,
    Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành.
    Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa,
    Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố.

    Người sử dụng không còn là người kết thúc,
    Mà là người mở đầu cho vòng mới.
    Khi ta biết tái chế, biết chia chia,
    Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận.

    Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi,
    Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”.
    By lãng phí không nằm trong chất,
    Mà trong lòng người không biết tri ân.

    Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió,
    Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật.
    Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì
    Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao.

    Doanh nghiệp trong thời đại mới,
    Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh.
    Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên,
    Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại.

    Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn,
    Để quay vòng tạo hóa,
    Thì giàu sang không còn là tích lũy,
    Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ.

    Hcoin – đồng tiền của nhân dân,
    Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững.
    Không hòa vào tay lũ phá rừng,
    Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh.

    Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết,
    Mà trong từng hành động nhỏ của con người.
    Một bông hoa rụng cũng là bài học sống,
    Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi.

    Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn,
    Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất.
    By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    HNI 4/11:Bài thơ Chương 34: Kinh tế tuần hoàn – không lãng phí, không thâm tổn Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất vốn không bỏ điều gì, Lá rụng thành đất, đất nuôi sâu non life re. Sông không giữ nước cho riêng mình, Mà mãi mãi để sống được tuần hoàn. Con người từng quên bài học đơn giản ấy, Khi chỉ biết lấy mà trả biết. Mỗi nhà máy, mỗi khu chợ, mỗi bàn tay, Đều từng góp phần vào vòng tròn sáng. Nhưng Đạo Trời không hề mất cân bằng, Chỉ chờ con người nhận ra sự tuần hoàn là tình yêu. Kinh tế tuần hoàn không chỉ là mô hình, Mà là tỉnh thức của các loại nhân. Rác không còn là thứ bị bỏ đi, Mà là nguồn tài nguyên được mong đợi có thể tái sinh. Một chiếc chai, một tờ giấy, một cành cây, Đều chứa trong đó rửa lý lý của sự trở về. Mỗi sản phẩm làm ra mang hơi thở Trái Đất, Thì khi hết vòng đời, nó cũng trở lại trong lành. Không còn rác – chỉ có vật chất chuyển hóa, Không còn hủy diệt – chỉ còn vòng luân hồi kiên cố. Người sử dụng không còn là người kết thúc, Mà là người mở đầu cho vòng mới. Khi ta biết tái chế, biết chia chia, Thì phúc lành nhân loại cũng nhân lên vô tận. Kinh tế tuần hoàn không cần kêu gọi, Chỉ cần khơi dậy trong mỗi người ý thức “đủ”. By lãng phí không nằm trong chất, Mà trong lòng người không biết tri ân. Một hạt bình, một lộc nước, một hơi gió, Đều xứng đáng được trân trọng như báu vật. Nếu mỗi người biết dùng vừa phải thì Thì cả thế giới sẽ không còn khát khao. Doanh nghiệp trong thời đại mới, Không chỉ đo bằng lợi nhuận, mà bằng dấu chân xanh. Sản phẩm họ làm ra phải trả lại được cho thiên nhiên, Như cách mặt trời cho đi mà không đòi lại. Khi mọi thứ được thiết kế để tồn tại lâu hơn, Để quay vòng tạo hóa, Thì giàu sang không còn là tích lũy, Mà là năng lượng tái sinh sinh không ngừng nghỉ. Hcoin – đồng tiền của nhân dân, Sẽ lưu chuyển trong mô hình bền vững. Không hòa vào tay lũ phá rừng, Mà nuôi dưỡng những ai giữ hành tinh. Đạo lý mới không nằm trong lý thuyết, Mà trong từng hành động nhỏ của con người. Một bông hoa rụng cũng là bài học sống, Rằng không gì mất đi – chỉ là đang đổi dạng mà thôi. Khi con người biết sống thuận lợi theo vòng tuần hoàn, Sẽ không còn chiến tranh giữa người với đất. By hiểu rằng: chúng ta không đứng ngoài thiên nhiên,
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11
    Bài thơ Chương 35: Đạo đức doanh nghiệp trong thời kỳ chuyển đổi số
    Giữa màn hình sáng loà ánh dữ,
    Có thấy lòng người đang sáng theo không?
    Khi công nghệ nối muôn sông biển,
    Đạo lý nào giữ vững bến trong?
    Doanh nghiệp nay không chỉ bán hàng,
    Mà bán niềm tin, bán cả nhân văn.
    Giữa chuỗi mã, blockchain, thuật toán,
    Còn giữ được bao nhiêu chữ nghĩa trong ngần?

    Thế giới số mở ra vô tận,
    Nhưng lối đi phải biết dừng chân.
    Một dòng code không chỉ là công cụ,
    Mà là lựa chọn của tâm và thân.

    Đừng để lợi nhuận che mắt trí,
    Đừng để danh vọng lấn át nhân.
    Nếu dữ liệu là vàng của kỷ nguyên mới,
    Thì lòng trung thực chính là nền tảng vĩnh hằng.

    Đạo đức – không phải tấm áo khoác,
    Mà là cội gốc nuôi sống niềm tin.
    Khi trí tuệ nhân tạo biết sáng tạo,
    Con người càng phải biết nhân minh.

    Mỗi cú nhấp chuột đều gieo một hạt,
    Hạt của lòng tin hay của lừa dối?
    Công nghệ giúp ta đi xa hơn,
    Nhưng lương tâm giúp ta không lạc lối.

    Một doanh nghiệp lớn không vì quy mô,
    Mà vì tấm lòng họ gieo trong cộng đồng.
    Một thương hiệu mạnh không do quảng cáo,
    Mà do đạo đức được sống thành công.

    Hãy để mỗi đồng tiền mang linh hồn chính trực,
    Mỗi hợp đồng thấm đượm niềm tin.
    Hãy để những dòng dữ liệu minh bạch,
    Không ai sợ hãi, không ai hoài nghi.

    Công nghệ chỉ là tấm gương phản chiếu,
    Người soi vào thấy chính mình thôi.
    Nếu tâm sáng, gương càng sáng,
    Nếu tâm mờ, cả thế giới mờ trôi.

    Thời chuyển đổi số là thời của minh triết,
    Không chỉ đổi cách làm – mà đổi cách sống.
    Doanh nghiệp không chỉ phục vụ thị trường,
    Mà phụng sự sự tiến hóa của nhân loại.

    Khi máy móc làm thay bàn tay con người,
    Thì đạo đức phải dẫn đường cho trí tuệ.
    Không phải để kiểm soát – mà để soi sáng,
    Không phải để ràng buộc – mà để thức tỉnh.

    Đạo đức doanh nghiệp là lời hứa với tương lai,
    Rằng con người sẽ không quên mình giữa sóng dữ.
    Rằng mọi công nghệ, dù mạnh đến đâu,
    Cũng phải cúi đầu trước giá trị thiện lương.

    Hãy để từng sản phẩm mang hơi thở chân thành,
    Từng dịch vụ gửi đi niềm tử tế.
    Hãy để kinh doanh là một hành trình gieo phúc,
    Để khi kết thúc – chính ta được sinh ra lần nữa.
    Đọc thêm
    HNI 4/11 Bài thơ Chương 35: Đạo đức doanh nghiệp trong thời kỳ chuyển đổi số Giữa màn hình sáng loà ánh dữ, Có thấy lòng người đang sáng theo không? Khi công nghệ nối muôn sông biển, Đạo lý nào giữ vững bến trong? Doanh nghiệp nay không chỉ bán hàng, Mà bán niềm tin, bán cả nhân văn. Giữa chuỗi mã, blockchain, thuật toán, Còn giữ được bao nhiêu chữ nghĩa trong ngần? Thế giới số mở ra vô tận, Nhưng lối đi phải biết dừng chân. Một dòng code không chỉ là công cụ, Mà là lựa chọn của tâm và thân. Đừng để lợi nhuận che mắt trí, Đừng để danh vọng lấn át nhân. Nếu dữ liệu là vàng của kỷ nguyên mới, Thì lòng trung thực chính là nền tảng vĩnh hằng. Đạo đức – không phải tấm áo khoác, Mà là cội gốc nuôi sống niềm tin. Khi trí tuệ nhân tạo biết sáng tạo, Con người càng phải biết nhân minh. Mỗi cú nhấp chuột đều gieo một hạt, Hạt của lòng tin hay của lừa dối? Công nghệ giúp ta đi xa hơn, Nhưng lương tâm giúp ta không lạc lối. Một doanh nghiệp lớn không vì quy mô, Mà vì tấm lòng họ gieo trong cộng đồng. Một thương hiệu mạnh không do quảng cáo, Mà do đạo đức được sống thành công. Hãy để mỗi đồng tiền mang linh hồn chính trực, Mỗi hợp đồng thấm đượm niềm tin. Hãy để những dòng dữ liệu minh bạch, Không ai sợ hãi, không ai hoài nghi. Công nghệ chỉ là tấm gương phản chiếu, Người soi vào thấy chính mình thôi. Nếu tâm sáng, gương càng sáng, Nếu tâm mờ, cả thế giới mờ trôi. Thời chuyển đổi số là thời của minh triết, Không chỉ đổi cách làm – mà đổi cách sống. Doanh nghiệp không chỉ phục vụ thị trường, Mà phụng sự sự tiến hóa của nhân loại. Khi máy móc làm thay bàn tay con người, Thì đạo đức phải dẫn đường cho trí tuệ. Không phải để kiểm soát – mà để soi sáng, Không phải để ràng buộc – mà để thức tỉnh. Đạo đức doanh nghiệp là lời hứa với tương lai, Rằng con người sẽ không quên mình giữa sóng dữ. Rằng mọi công nghệ, dù mạnh đến đâu, Cũng phải cúi đầu trước giá trị thiện lương. Hãy để từng sản phẩm mang hơi thở chân thành, Từng dịch vụ gửi đi niềm tử tế. Hãy để kinh doanh là một hành trình gieo phúc, Để khi kết thúc – chính ta được sinh ra lần nữa. Đọc thêm
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:Bài thơ Chương 33: Kinh tế xanh và năng lượng sạch – biểu hiện của đạo lý mới
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất không còn chịu nổi tiếng thở dài,
    Khi con người đốt cháy chính mái nhà của mình.
    Khói mù, rác thải, dòng sông cạn kiệt,
    Tất cả là lời cảnh tỉnh của Tự nhiên.
    Nhưng từ đổ nát, sự sống vẫn nảy mầm,
    Khi loài người bắt đầu tỉnh giấc.
    Kinh tế xanh không chỉ là xu hướng,
    Mà là sự trở về với đạo lý muôn đời.

    Cây xanh là nhà máy vĩ đại nhất,
    Không cần nhiên liệu, chỉ cần ánh sáng và yêu thương.
    Mặt trời là nguồn năng lượng vô tận,
    Chiếu sáng không phân biệt giàu nghèo.

    Năng lượng sạch không đến từ lòng tham,
    Mà từ ý thức biết gìn giữ và sẻ chia.
    Khi con người học cách nhận vừa đủ,
    Thì Trái đất sẽ cho đi vô hạn.

    Mỗi mái nhà có thể là một tấm pin,
    Mỗi cơn gió là một lời nhắn của trời cao.
    Khi ánh sáng được thu bằng lương tri,
    Thì điện năng cũng trở thành đạo đức.

    Kinh tế xanh không chỉ nói về màu lá,
    Mà là màu của sự sống thật thà.
    Không còn khai thác, không còn tận diệt,
    Chỉ còn tạo sinh – và cân bằng tự nhiên.

    Người làm doanh nghiệp nay học cách cúi đầu,
    Trước dòng sông, ngọn gió, và rừng sâu.
    Bởi họ hiểu: lợi nhuận không nằm trong kho,
    Mà trong hơi thở của những thế hệ mai sau.

    Hcoin – khi lưu thông trong mô hình xanh,
    Sẽ trở thành dòng máu nuôi Trái đất.
    Mỗi giao dịch là một hạt giống,
    Gieo xuống niềm tin, nở thành hạnh phúc.

    Đạo lý mới không còn nằm trong sách,
    Mà nằm trong từng hành động của con người.
    Từ cách đi nhẹ, nói khẽ với thiên nhiên,
    Đến việc sống đủ, biết ơn từng hơi thở.

    Những mái nhà năng lượng mặt trời rực sáng,
    Như những đốm lửa của văn minh tử tế.
    Khi con người biết hòa mình cùng vạn vật,
    Thì công nghệ trở thành phần nối dài của Đạo.

    Kinh tế xanh không phải giấc mơ viển vông,
    Mà là hiện thực đang đơm hoa trên khắp hành tinh.
    Mỗi khu vườn, mỗi cánh đồng điện gió,
    Là bản giao hưởng của nhân loại hồi sinh.

    Năng lượng sạch là ánh sáng của lương tâm,
    Thắp lên từ trách nhiệm và tình yêu.
    Không còn kẻ mua bán sự hủy diệt,
    Chỉ còn những bàn tay cùng nhau cứu lấy Trái đất.

    Và khi nhân loại chọn con đường Xanh,
    Thế giới sẽ không cần phải sợ ngày tận thế.
    Bởi chúng ta đã biết trở về nguồn Đạo,
    Sống hài hòa với Trời – Đất – Người.
    HNI 4/11:📕Bài thơ Chương 33: Kinh tế xanh và năng lượng sạch – biểu hiện của đạo lý mới Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất không còn chịu nổi tiếng thở dài, Khi con người đốt cháy chính mái nhà của mình. Khói mù, rác thải, dòng sông cạn kiệt, Tất cả là lời cảnh tỉnh của Tự nhiên. Nhưng từ đổ nát, sự sống vẫn nảy mầm, Khi loài người bắt đầu tỉnh giấc. Kinh tế xanh không chỉ là xu hướng, Mà là sự trở về với đạo lý muôn đời. Cây xanh là nhà máy vĩ đại nhất, Không cần nhiên liệu, chỉ cần ánh sáng và yêu thương. Mặt trời là nguồn năng lượng vô tận, Chiếu sáng không phân biệt giàu nghèo. Năng lượng sạch không đến từ lòng tham, Mà từ ý thức biết gìn giữ và sẻ chia. Khi con người học cách nhận vừa đủ, Thì Trái đất sẽ cho đi vô hạn. Mỗi mái nhà có thể là một tấm pin, Mỗi cơn gió là một lời nhắn của trời cao. Khi ánh sáng được thu bằng lương tri, Thì điện năng cũng trở thành đạo đức. Kinh tế xanh không chỉ nói về màu lá, Mà là màu của sự sống thật thà. Không còn khai thác, không còn tận diệt, Chỉ còn tạo sinh – và cân bằng tự nhiên. Người làm doanh nghiệp nay học cách cúi đầu, Trước dòng sông, ngọn gió, và rừng sâu. Bởi họ hiểu: lợi nhuận không nằm trong kho, Mà trong hơi thở của những thế hệ mai sau. Hcoin – khi lưu thông trong mô hình xanh, Sẽ trở thành dòng máu nuôi Trái đất. Mỗi giao dịch là một hạt giống, Gieo xuống niềm tin, nở thành hạnh phúc. Đạo lý mới không còn nằm trong sách, Mà nằm trong từng hành động của con người. Từ cách đi nhẹ, nói khẽ với thiên nhiên, Đến việc sống đủ, biết ơn từng hơi thở. Những mái nhà năng lượng mặt trời rực sáng, Như những đốm lửa của văn minh tử tế. Khi con người biết hòa mình cùng vạn vật, Thì công nghệ trở thành phần nối dài của Đạo. Kinh tế xanh không phải giấc mơ viển vông, Mà là hiện thực đang đơm hoa trên khắp hành tinh. Mỗi khu vườn, mỗi cánh đồng điện gió, Là bản giao hưởng của nhân loại hồi sinh. Năng lượng sạch là ánh sáng của lương tâm, Thắp lên từ trách nhiệm và tình yêu. Không còn kẻ mua bán sự hủy diệt, Chỉ còn những bàn tay cùng nhau cứu lấy Trái đất. Và khi nhân loại chọn con đường Xanh, Thế giới sẽ không cần phải sợ ngày tận thế. Bởi chúng ta đã biết trở về nguồn Đạo, Sống hài hòa với Trời – Đất – Người.
    Like
    Angry
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ Chương 32: Nông nghiệp tái sinh – trở về với nguồn sống tự nhiên
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Đất mẹ từng khóc trong lặng lẽ,
    Khi bàn tay con người quên mất hơi thở của đất.
    Những cánh đồng từng xanh rờn mộng mị,
    Giờ úa tàn vì hóa chất và lòng tham.
    Nhưng rồi bình minh lại hé,
    Khi con người tìm về với tự nhiên.
    Nông nghiệp tái sinh không chỉ là gieo trồng,
    Mà là phục hồi linh hồn của đất.

    Hạt mầm nhỏ bé mang trong mình triết lý lớn,
    Rằng mọi sự sống đều cần được yêu thương.
    Không còn kẻ chủ – người nô lệ,
    Mà chỉ còn mối liên kết giữa trời, đất, và người.

    Cánh đồng xưa nay trỗi dậy,
    Đàn chim trở về, gió hát qua ruộng lúa non.
    Mỗi giọt sương đọng trên lá,
    Như nụ cười của tạo hóa bao dung.

    Nông dân mới không chỉ cày cấy,
    Mà là người gìn giữ dòng năng lượng của hành tinh.
    Họ gieo niềm tin, không chỉ gieo hạt giống,
    Gặt yêu thương, không chỉ gặt mùa vàng.

    Con trâu trở lại đồng xưa,
    Tiếng mõ ngân vang giữa chiều lặng gió.
    Trẻ nhỏ chạy tung tăng trên bờ ruộng,
    Cười giòn như tiếng mưa mùa hạ.

    Cây và người cùng hít thở,
    Cùng sẻ chia dòng khí của Đạo Trời.
    Không còn hàng rào của lợi nhuận,
    Chỉ còn tấm lòng trong vắt như suối nguồn.

    Đất được nghỉ, nước được thở,
    Mọi sinh vật được sống đúng phần mình.
    Khi con người hiểu ra: không có “ta” và “nó”,
    Mà tất cả đều là Một trong vòng tay tự nhiên.

    Nông nghiệp tái sinh là khúc ca trở về,
    Nơi người nông phu trở thành triết nhân của đất.
    Họ lắng nghe tiếng rễ cây thì thầm,
    Và đối thoại cùng ánh nắng ban mai.

    Không còn ruộng khô, cũng chẳng còn rừng chết,
    Mỗi tấc đất là một trang kinh mở.
    Trong đó, chữ “Nhân” viết bằng giọt mồ hôi,
    Và chữ “Đạo” in bằng nhịp tim nhân thế.

    Khi con người thôi bóc lột đất đai,
    Thì mùa màng chẳng phụ lòng người trồng.
    Cây trái ngọt lành như đền đáp,
    Cho những bàn tay biết cúi mình cảm tạ.

    Hcoin của dân, nếu lưu thông cùng Đạo,
    Sẽ giúp tái sinh những cánh đồng hoang.
    Mỗi giao dịch là một hạt phúc gieo xuống,
    Nuôi lớn cả thiên nhiên và lòng người.

    Và khi nông nghiệp không còn chỉ là nghề,
    Mà là con đường trở về với bản thể,
    Nhân loại sẽ hiểu: của cải đích thực,
    Chính là sự bền vững giữa đất – trời – người.

    Nông nghiệp tái sinh không phải điều mới mẻ,
    Mà là trí tuệ xưa được đánh thức lại.
    Để mỗi bông lúa, mỗi nụ hoa,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 32: Nông nghiệp tái sinh – trở về với nguồn sống tự nhiên Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Đất mẹ từng khóc trong lặng lẽ, Khi bàn tay con người quên mất hơi thở của đất. Những cánh đồng từng xanh rờn mộng mị, Giờ úa tàn vì hóa chất và lòng tham. Nhưng rồi bình minh lại hé, Khi con người tìm về với tự nhiên. Nông nghiệp tái sinh không chỉ là gieo trồng, Mà là phục hồi linh hồn của đất. Hạt mầm nhỏ bé mang trong mình triết lý lớn, Rằng mọi sự sống đều cần được yêu thương. Không còn kẻ chủ – người nô lệ, Mà chỉ còn mối liên kết giữa trời, đất, và người. Cánh đồng xưa nay trỗi dậy, Đàn chim trở về, gió hát qua ruộng lúa non. Mỗi giọt sương đọng trên lá, Như nụ cười của tạo hóa bao dung. Nông dân mới không chỉ cày cấy, Mà là người gìn giữ dòng năng lượng của hành tinh. Họ gieo niềm tin, không chỉ gieo hạt giống, Gặt yêu thương, không chỉ gặt mùa vàng. Con trâu trở lại đồng xưa, Tiếng mõ ngân vang giữa chiều lặng gió. Trẻ nhỏ chạy tung tăng trên bờ ruộng, Cười giòn như tiếng mưa mùa hạ. Cây và người cùng hít thở, Cùng sẻ chia dòng khí của Đạo Trời. Không còn hàng rào của lợi nhuận, Chỉ còn tấm lòng trong vắt như suối nguồn. Đất được nghỉ, nước được thở, Mọi sinh vật được sống đúng phần mình. Khi con người hiểu ra: không có “ta” và “nó”, Mà tất cả đều là Một trong vòng tay tự nhiên. Nông nghiệp tái sinh là khúc ca trở về, Nơi người nông phu trở thành triết nhân của đất. Họ lắng nghe tiếng rễ cây thì thầm, Và đối thoại cùng ánh nắng ban mai. Không còn ruộng khô, cũng chẳng còn rừng chết, Mỗi tấc đất là một trang kinh mở. Trong đó, chữ “Nhân” viết bằng giọt mồ hôi, Và chữ “Đạo” in bằng nhịp tim nhân thế. Khi con người thôi bóc lột đất đai, Thì mùa màng chẳng phụ lòng người trồng. Cây trái ngọt lành như đền đáp, Cho những bàn tay biết cúi mình cảm tạ. Hcoin của dân, nếu lưu thông cùng Đạo, Sẽ giúp tái sinh những cánh đồng hoang. Mỗi giao dịch là một hạt phúc gieo xuống, Nuôi lớn cả thiên nhiên và lòng người. Và khi nông nghiệp không còn chỉ là nghề, Mà là con đường trở về với bản thể, Nhân loại sẽ hiểu: của cải đích thực, Chính là sự bền vững giữa đất – trời – người. Nông nghiệp tái sinh không phải điều mới mẻ, Mà là trí tuệ xưa được đánh thức lại. Để mỗi bông lúa, mỗi nụ hoa,
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 : Bài thơ Chương 31: Mô hình kinh tế Đạo Trời – vận hành theo luật cân bằng
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Giữa cõi người, có một Đạo Trời soi,
    Không thiên vị kẻ mạnh, chẳng bỏ rơi người yếu.
    Mọi dòng chảy kinh tế đều quay về nguồn gốc,
    Nơi cân bằng là luật, là nhịp thở muôn đời.
    Đất nuôi cây, cây trả lại cho đất,
    Người làm ra của cải, nhưng của cải dưỡng người.
    Nếu một bên chỉ biết lấy mà không cho,
    Thì dòng chảy sẽ nghẽn, phúc lành sẽ cạn.

    Tiền không chỉ là số, mà là năng lượng sống,
    Chuyển tay đúng chỗ – sinh ra công bằng.
    Chảy về nơi tạo giá trị thực,
    Không về nơi lừa lọc, tham lam.

    Đạo Trời dạy: “Giàu là để sẻ chia”,
    Còn nghèo là để học cách biết đủ.
    Người thuận Đạo, chẳng tranh phần thiên hạ,
    Nhưng vạn phúc lại tự nhiên mà đến.

    Kinh tế Đạo Trời không cần ai cai quản,
    Vì mỗi tâm người đã có tòa công lý.
    Thị trường khi sáng tỏ như ánh nhật quang,
    Thì lợi nhuận hóa thành nghĩa – không còn bóng tối.

    Khi con người làm việc bằng lòng chân thật,
    Mọi trao đổi đều mang khí của trời cao.
    Một nụ cười cũng thành vốn liếng,
    Một niềm tin cũng dựng nên cơ nghiệp.

    Cái gì mất đi, rồi cũng được hoàn lại,
    Cái gì chiếm đoạt, ắt phải trả về.
    Luật nhân quả chẳng cần ban hành bằng văn bản,
    Nhưng vận hành chuẩn xác hơn mọi điều luật trần gian.

    Kinh tế Đạo Trời – không khuyến khích kẻ đầu cơ,
    Mà khích lệ người gieo hạt phúc.
    Của cải ở đây không tích nơi ngân hàng,
    Mà tích trong lòng nhân, trong nghiệp thiện.

    Người buôn bán với tâm trong sáng,
    Sẽ có khách hàng từ muôn hướng tìm về.
    Người làm ăn bằng mưu mô, lừa lọc,
    Sẽ thấy chính mình mất trước khi mất tiền.

    Cân bằng – là chân lý của sự sống,
    Không thừa, không thiếu, không ép buộc ai.
    Giữa cho và nhận, giữa được và mất,
    Đều là bài học Trời ban để con người tỉnh ngộ.

    Hcoin của nhân dân, nếu thuận Đạo mà lưu thông,
    Thì tiền hóa thành nghĩa, của cải hóa tình.
    Mỗi giao dịch mang hơi ấm nhân sinh,
    Không còn là cuộc tranh giành – mà là sự cộng hưởng.

    Khi từng người dân sống đúng với Đạo Trời,
    Quốc gia ấy chẳng cần ép buộc bằng pháp lệnh.
    Bởi chính công dân là người giữ thăng bằng,
    Giữa vật chất – tinh thần, giữa lợi ích – công tâm.

    Và rồi nhân loại sẽ nhìn thấy,
    Một mô hình kinh tế vận hành như hơi thở của trời đất.
    Không còn kẻ bóc lột, chẳng còn người bị trị,
    HNI 4/11 :📕 Bài thơ Chương 31: Mô hình kinh tế Đạo Trời – vận hành theo luật cân bằng Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Giữa cõi người, có một Đạo Trời soi, Không thiên vị kẻ mạnh, chẳng bỏ rơi người yếu. Mọi dòng chảy kinh tế đều quay về nguồn gốc, Nơi cân bằng là luật, là nhịp thở muôn đời. Đất nuôi cây, cây trả lại cho đất, Người làm ra của cải, nhưng của cải dưỡng người. Nếu một bên chỉ biết lấy mà không cho, Thì dòng chảy sẽ nghẽn, phúc lành sẽ cạn. Tiền không chỉ là số, mà là năng lượng sống, Chuyển tay đúng chỗ – sinh ra công bằng. Chảy về nơi tạo giá trị thực, Không về nơi lừa lọc, tham lam. Đạo Trời dạy: “Giàu là để sẻ chia”, Còn nghèo là để học cách biết đủ. Người thuận Đạo, chẳng tranh phần thiên hạ, Nhưng vạn phúc lại tự nhiên mà đến. Kinh tế Đạo Trời không cần ai cai quản, Vì mỗi tâm người đã có tòa công lý. Thị trường khi sáng tỏ như ánh nhật quang, Thì lợi nhuận hóa thành nghĩa – không còn bóng tối. Khi con người làm việc bằng lòng chân thật, Mọi trao đổi đều mang khí của trời cao. Một nụ cười cũng thành vốn liếng, Một niềm tin cũng dựng nên cơ nghiệp. Cái gì mất đi, rồi cũng được hoàn lại, Cái gì chiếm đoạt, ắt phải trả về. Luật nhân quả chẳng cần ban hành bằng văn bản, Nhưng vận hành chuẩn xác hơn mọi điều luật trần gian. Kinh tế Đạo Trời – không khuyến khích kẻ đầu cơ, Mà khích lệ người gieo hạt phúc. Của cải ở đây không tích nơi ngân hàng, Mà tích trong lòng nhân, trong nghiệp thiện. Người buôn bán với tâm trong sáng, Sẽ có khách hàng từ muôn hướng tìm về. Người làm ăn bằng mưu mô, lừa lọc, Sẽ thấy chính mình mất trước khi mất tiền. Cân bằng – là chân lý của sự sống, Không thừa, không thiếu, không ép buộc ai. Giữa cho và nhận, giữa được và mất, Đều là bài học Trời ban để con người tỉnh ngộ. Hcoin của nhân dân, nếu thuận Đạo mà lưu thông, Thì tiền hóa thành nghĩa, của cải hóa tình. Mỗi giao dịch mang hơi ấm nhân sinh, Không còn là cuộc tranh giành – mà là sự cộng hưởng. Khi từng người dân sống đúng với Đạo Trời, Quốc gia ấy chẳng cần ép buộc bằng pháp lệnh. Bởi chính công dân là người giữ thăng bằng, Giữa vật chất – tinh thần, giữa lợi ích – công tâm. Và rồi nhân loại sẽ nhìn thấy, Một mô hình kinh tế vận hành như hơi thở của trời đất. Không còn kẻ bóc lột, chẳng còn người bị trị,
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ Chương 30: KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người,
    Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức.
    Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”,
    Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh.
    Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận,
    Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa.
    Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng,
    Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt.
    Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất,
    Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin.
    Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống,
    Và hạt nào cũng có thể trổ hoa.
    Người lãnh đạo không phải là ông chủ,
    Mà là người giữ lửa cho đại gia đình.
    Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh,
    Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào.
    Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô,
    Mà vì trái tim của những người đồng hành.
    Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền,
    Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng,
    Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy.
    Không ai đi làm chỉ để kiếm sống,
    Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn.
    Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp,
    Như sông hòa vào biển lớn bao la.
    Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo,
    Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người.
    Người nông dân, người thợ, người kỹ sư,
    Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận.
    Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”,
    Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ.
    Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên,
    Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn.
    Từ những đồng Hcoin chảy qua tay người dân,
    Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự.
    Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân,
    Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống,
    Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau.
    Không cần những tòa nhà cao tầng,
    Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa.
    Không cần khẩu hiệu trên tường,
    Chỉ cần hành động thật giữa đời thường giản dị.
    Doanh nghiệp – không còn là tổ chức,
    Mà là trái tim biết đập cùng dân tộc.
    Nơi từng người lao động là cổ đông của hạnh phúc,
    Và từng đồng lời – là phúc lợi cho nhân dân.
    Khi lòng dân và doanh nghiệp hòa cùng một nhịp,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 30: KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người, Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức. Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”, Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh. Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận, Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa. Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng, Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt. Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất, Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin. Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống, Và hạt nào cũng có thể trổ hoa. Người lãnh đạo không phải là ông chủ, Mà là người giữ lửa cho đại gia đình. Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh, Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào. Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô, Mà vì trái tim của những người đồng hành. Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền, Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng, Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy. Không ai đi làm chỉ để kiếm sống, Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn. Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp, Như sông hòa vào biển lớn bao la. Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo, Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người. Người nông dân, người thợ, người kỹ sư, Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận. Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”, Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ. Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên, Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn. Từ những đồng Hcoin chảy qua tay người dân, Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự. Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân, Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau. Không cần những tòa nhà cao tầng, Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa. Không cần khẩu hiệu trên tường, Chỉ cần hành động thật giữa đời thường giản dị. Doanh nghiệp – không còn là tổ chức, Mà là trái tim biết đập cùng dân tộc. Nơi từng người lao động là cổ đông của hạnh phúc, Và từng đồng lời – là phúc lợi cho nhân dân. Khi lòng dân và doanh nghiệp hòa cùng một nhịp,
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares