• HNI 11/12:Trả lời câu đố sáng: Đề 1: 10 lòng biết ơn Chủ tịch Lê Đình Hải:
    1. Biết ơn Chủ tịch đã dấn thân khai mở con đường phụng sự vì nhân loại.
    2. Biết ơn tầm nhìn lớn lao đã thắp sáng lý tưởng sống cho biết bao người.
    3. Biết ơn trái tim nhân ái luôn đặt con người lên hàng đầu.
    4. Biết ơn sự kiên định và bản lĩnh dẫn dắt giữa nghịch cảnh.
    5. Biết ơn vì đã đánh thức tiềm năng trong mỗi con người.
    6. Biết ơn những hy sinh âm thầm vì cộng đồng và thế hệ mai sau.
    7. Biết ơn những công trình trí tuệ làm nền tảng cho tương lai.
    8. Biết ơn năng lượng sống tích cực luôn lan tỏa yêu thương.
    9. Biết ơn sự dìu dắt, trao giá trị cho cộng đồng mạng iknowhere
    10. Biết ơn sự hiện diện của Chủ tịch như một món quà tinh thần cho tất cả cộng đồng .
    Đề 2: Cảm nhận Chương 37: DUNO – Liên Hiệp Quốc Phi Tập Trung
    Chương 37 mở ra một bức tranh đầy táo bạo: một mô hình quản trị hành tinh mới – DUNO – nơi quyền lực không còn thuộc về siêu cường mà thuộc về toàn thể nhân loại. Điều làm tôi ấn tượng nhất chính là tư tưởng “quyền lực ngang hàng”, một triết lý tưởng chừng lý tưởng hóa nhưng lại có nền tảng công nghệ để hiện thực hóa: blockchain lượng tử, dữ liệu minh bạch tuyệt đối và AI trung lập.
    DUNO cho tôi cảm giác như nhìn thấy phiên bản nâng cấp của Liên Hiệp Quốc – nhưng không còn ràng buộc bởi sự phụ thuộc chính trị hay quyền phủ quyết. Cấu trúc ba tầng đặc biệt khiến tôi thấy được một tầm nhìn tương lai: công dân → quốc gia → AI cùng hợp lực để đưa ra quyết định đúng nhất cho hành tinh.
    Điều chạm đến tôi sâu nhất là mục tiêu “hòa bình bằng dữ liệu, không bằng vũ lực”. Nếu con người từng dùng vũ khí để giành quyền lực, thì DUNO dùng minh bạch để loại bỏ mâu thuẫn. Đây không chỉ là một mô hình quản trị – mà là một lời tuyên bố về tương lai: con người, dữ liệu, năng lượng và đạo đức có thể hợp nhất thành một nền văn minh mới.
    HNI 11/12:Trả lời câu đố sáng: Đề 1: 10 lòng biết ơn Chủ tịch Lê Đình Hải: 1. Biết ơn Chủ tịch đã dấn thân khai mở con đường phụng sự vì nhân loại. 2. Biết ơn tầm nhìn lớn lao đã thắp sáng lý tưởng sống cho biết bao người. 3. Biết ơn trái tim nhân ái luôn đặt con người lên hàng đầu. 4. Biết ơn sự kiên định và bản lĩnh dẫn dắt giữa nghịch cảnh. 5. Biết ơn vì đã đánh thức tiềm năng trong mỗi con người. 6. Biết ơn những hy sinh âm thầm vì cộng đồng và thế hệ mai sau. 7. Biết ơn những công trình trí tuệ làm nền tảng cho tương lai. 8. Biết ơn năng lượng sống tích cực luôn lan tỏa yêu thương. 9. Biết ơn sự dìu dắt, trao giá trị cho cộng đồng mạng iknowhere 10. Biết ơn sự hiện diện của Chủ tịch như một món quà tinh thần cho tất cả cộng đồng . Đề 2: Cảm nhận Chương 37: DUNO – Liên Hiệp Quốc Phi Tập Trung Chương 37 mở ra một bức tranh đầy táo bạo: một mô hình quản trị hành tinh mới – DUNO – nơi quyền lực không còn thuộc về siêu cường mà thuộc về toàn thể nhân loại. Điều làm tôi ấn tượng nhất chính là tư tưởng “quyền lực ngang hàng”, một triết lý tưởng chừng lý tưởng hóa nhưng lại có nền tảng công nghệ để hiện thực hóa: blockchain lượng tử, dữ liệu minh bạch tuyệt đối và AI trung lập. DUNO cho tôi cảm giác như nhìn thấy phiên bản nâng cấp của Liên Hiệp Quốc – nhưng không còn ràng buộc bởi sự phụ thuộc chính trị hay quyền phủ quyết. Cấu trúc ba tầng đặc biệt khiến tôi thấy được một tầm nhìn tương lai: công dân → quốc gia → AI cùng hợp lực để đưa ra quyết định đúng nhất cho hành tinh. Điều chạm đến tôi sâu nhất là mục tiêu “hòa bình bằng dữ liệu, không bằng vũ lực”. Nếu con người từng dùng vũ khí để giành quyền lực, thì DUNO dùng minh bạch để loại bỏ mâu thuẫn. Đây không chỉ là một mô hình quản trị – mà là một lời tuyên bố về tương lai: con người, dữ liệu, năng lượng và đạo đức có thể hợp nhất thành một nền văn minh mới.
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12 - B8 CHƯƠNG 45 :
    TỔNG KẾT: TRỞ VỀ GỐC – THUẬN LÒNG DÂN – HỢP ĐẠO TRỜi
    Khi một hành trình đi đến hồi kết, con người thường ngoái nhìn lại không phải để tiếc nuối, mà để hiểu sâu hơn con đường mình đã bước qua. Đạo Trời cũng vậy. Suốt bao thế hệ, loài người đã đi rất xa khỏi sự đơn giản, hiền hòa và thuần khiết ban đầu: từ những cuộc chiến tranh vì ý thức hệ, những chia rẽ tôn giáo, đến những cuộc tranh đoạt quyền lực, tài nguyên, lẫn những khủng hoảng tinh thần ngày càng sâu sắc trong thời đại hiện đại. Nhưng càng đi xa, con người càng nhận ra: mọi con đường tỉnh thức đều dẫn về Gốc, và Gốc ấy không nằm đâu xa – nó nằm ngay trong lòng người, trong mối quan hệ giữa con người với nhau, và trong sự hòa hợp giữa nhân gian với quy luật vô hình của vũ trụ.
    Chương tổng kết này là nỗ lực gom lại toàn bộ mạch tư tưởng xuyên suốt những phần trước: từ Đạo Trời – bản chất vận hành của vũ trụ và nhân sinh; đến vai trò của tôn giáo, khoa học, trí tuệ mới; đến những giá trị cốt lõi của hòa hợp dân tộc và hòa bình toàn cầu. Nhưng nếu phải cô đọng tất cả vào ba điểm, thì chỉ còn một tinh hoa duy nhất:
    Trở về Gốc – Thuận lòng Dân – Hợp với Đạo Trời.
    Ba điều ấy không phải ba con đường khác biệt, mà chính là ba nấc thang của một quá trình thống nhất: hiểu được Gốc thì biết thương dân; thuận theo dân thì tự khắc hợp đạo; hợp đạo thì toàn xã hội trở về an định. Đây là quy luật vận hành mà bất kỳ nền văn minh nào muốn trường tồn đều phải tôn trọng.

    1. TRỞ VỀ GỐC – HÀNH TRÌNH TỈNH THỨC LÂU DÀI CỦA NHÂN LOẠI
    “Trở về” không có nghĩa là quay lại quá khứ; đó là quay lại bản thể, trở về với giá trị chân thật đã hiện hữu từ thuở khai thiên lập địa. Và “Gốc” ở đây có ba tầng:
    Gốc của con người
    Đó là thiện tâm, là khả năng yêu thương, là trực giác hướng về điều đúng đắn. Từ thời xa xưa, khi chưa có chữ viết và tôn giáo, con người vẫn sống dựa vào những giá trị đơn sơ ấy. Chỉ khi xã hội trở nên phức tạp, khi quyền lực và lợi ích xuất hiện, lớp bụi của tham – sân – si mới phủ mờ bản tâm.
    Gốc c
    HNI 11/12 - B8 🌺 CHƯƠNG 45 : TỔNG KẾT: TRỞ VỀ GỐC – THUẬN LÒNG DÂN – HỢP ĐẠO TRỜi Khi một hành trình đi đến hồi kết, con người thường ngoái nhìn lại không phải để tiếc nuối, mà để hiểu sâu hơn con đường mình đã bước qua. Đạo Trời cũng vậy. Suốt bao thế hệ, loài người đã đi rất xa khỏi sự đơn giản, hiền hòa và thuần khiết ban đầu: từ những cuộc chiến tranh vì ý thức hệ, những chia rẽ tôn giáo, đến những cuộc tranh đoạt quyền lực, tài nguyên, lẫn những khủng hoảng tinh thần ngày càng sâu sắc trong thời đại hiện đại. Nhưng càng đi xa, con người càng nhận ra: mọi con đường tỉnh thức đều dẫn về Gốc, và Gốc ấy không nằm đâu xa – nó nằm ngay trong lòng người, trong mối quan hệ giữa con người với nhau, và trong sự hòa hợp giữa nhân gian với quy luật vô hình của vũ trụ. Chương tổng kết này là nỗ lực gom lại toàn bộ mạch tư tưởng xuyên suốt những phần trước: từ Đạo Trời – bản chất vận hành của vũ trụ và nhân sinh; đến vai trò của tôn giáo, khoa học, trí tuệ mới; đến những giá trị cốt lõi của hòa hợp dân tộc và hòa bình toàn cầu. Nhưng nếu phải cô đọng tất cả vào ba điểm, thì chỉ còn một tinh hoa duy nhất: Trở về Gốc – Thuận lòng Dân – Hợp với Đạo Trời. Ba điều ấy không phải ba con đường khác biệt, mà chính là ba nấc thang của một quá trình thống nhất: hiểu được Gốc thì biết thương dân; thuận theo dân thì tự khắc hợp đạo; hợp đạo thì toàn xã hội trở về an định. Đây là quy luật vận hành mà bất kỳ nền văn minh nào muốn trường tồn đều phải tôn trọng. 1. TRỞ VỀ GỐC – HÀNH TRÌNH TỈNH THỨC LÂU DÀI CỦA NHÂN LOẠI “Trở về” không có nghĩa là quay lại quá khứ; đó là quay lại bản thể, trở về với giá trị chân thật đã hiện hữu từ thuở khai thiên lập địa. Và “Gốc” ở đây có ba tầng: Gốc của con người Đó là thiện tâm, là khả năng yêu thương, là trực giác hướng về điều đúng đắn. Từ thời xa xưa, khi chưa có chữ viết và tôn giáo, con người vẫn sống dựa vào những giá trị đơn sơ ấy. Chỉ khi xã hội trở nên phức tạp, khi quyền lực và lợi ích xuất hiện, lớp bụi của tham – sân – si mới phủ mờ bản tâm. Gốc c
    Like
    Love
    Haha
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12 - B7 CHƯƠNG 44 :
    ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU
    Khi nhân loại bước vào thế kỷ XXI với tất cả những thành tựu vượt bậc của khoa học, công nghệ, giao thương và kết nối, thế giới tưởng như đã tiến rất xa so với những thời đại hỗn chiến cũ. Nhưng sâu trong bản chất vận hành của xã hội, một sự thật vẫn luôn hiện hữu: hòa bình chưa bao giờ là điều hiển nhiên. Nó là thành quả mong manh, là sự cân bằng dễ vỡ, và là ước vọng mà hàng nghìn năm qua con người vẫn đang đi tìm. Mỗi biến động, mỗi cuộc xung đột, mỗi khủng hoảng đều nhắc ta rằng hòa bình không thể chỉ đến từ luật pháp hay hiệp ước; nó phải đến từ một nền tảng sâu hơn, bền vững hơn – nền tảng của Đạo.
    Đạo Trời – với tư cách là quy luật vận hành của vũ trụ, trật tự của nhân sinh, và ánh sáng của trí tuệ – mang trong mình lời giải mà nhân loại hiện đại đang khát khao tìm kiếm. Không phải là lời giải cho riêng một dân tộc, một tôn giáo hay một nền văn minh, mà là lời giải có khả năng chạm đến mọi tâm trí, mọi trái tim. Bởi vì Đạo không thuộc về bất kỳ ai, nhưng luôn sẵn có trong tất cả.
    1. Hòa bình: không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh
    Nhiều người nghĩ rằng hòa bình là khi không có tiếng súng, không có xung đột, không có bạo lực. Nhưng đó chỉ là phần nổi của một tảng băng. Lịch sử cho thấy: có những giai đoạn không chiến tranh nhưng lòng người vẫn đầy chia rẽ; có những nơi không bom đạn nhưng tâm thức con người lại chất chứa bất an, sân hận, kỳ thị và tham vọng. Bởi vậy, hòa bình đích thực không nằm ở bên ngoài, mà khởi sinh từ thế giới bên trong của từng cá nhân.
    Đạo Trời dạy rằng mọi hiện tượng trong xã hội chỉ là biểu hiện của tâm thức cộng đồng. Một quốc gia bạo lực là kết tinh của nhiều tâm thức bạo lực. Một kỷ nguyên xung đột là sự phóng chiếu của nỗi sợ và lòng tham trong toàn nhân loại. Và ngược lại, một tương lai hòa bình chỉ có thể được xây dựng khi tâm thức chung của con người hướng về sự hiểu biết, từ bi, tôn trọng và hợp nhất.
    Hòa bình không phải là mục tiêu cuối cùng; hòa bình là kết qu
    HNI 11/12 - B7 🌺 CHƯƠNG 44 : ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU Khi nhân loại bước vào thế kỷ XXI với tất cả những thành tựu vượt bậc của khoa học, công nghệ, giao thương và kết nối, thế giới tưởng như đã tiến rất xa so với những thời đại hỗn chiến cũ. Nhưng sâu trong bản chất vận hành của xã hội, một sự thật vẫn luôn hiện hữu: hòa bình chưa bao giờ là điều hiển nhiên. Nó là thành quả mong manh, là sự cân bằng dễ vỡ, và là ước vọng mà hàng nghìn năm qua con người vẫn đang đi tìm. Mỗi biến động, mỗi cuộc xung đột, mỗi khủng hoảng đều nhắc ta rằng hòa bình không thể chỉ đến từ luật pháp hay hiệp ước; nó phải đến từ một nền tảng sâu hơn, bền vững hơn – nền tảng của Đạo. Đạo Trời – với tư cách là quy luật vận hành của vũ trụ, trật tự của nhân sinh, và ánh sáng của trí tuệ – mang trong mình lời giải mà nhân loại hiện đại đang khát khao tìm kiếm. Không phải là lời giải cho riêng một dân tộc, một tôn giáo hay một nền văn minh, mà là lời giải có khả năng chạm đến mọi tâm trí, mọi trái tim. Bởi vì Đạo không thuộc về bất kỳ ai, nhưng luôn sẵn có trong tất cả. 1. Hòa bình: không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh Nhiều người nghĩ rằng hòa bình là khi không có tiếng súng, không có xung đột, không có bạo lực. Nhưng đó chỉ là phần nổi của một tảng băng. Lịch sử cho thấy: có những giai đoạn không chiến tranh nhưng lòng người vẫn đầy chia rẽ; có những nơi không bom đạn nhưng tâm thức con người lại chất chứa bất an, sân hận, kỳ thị và tham vọng. Bởi vậy, hòa bình đích thực không nằm ở bên ngoài, mà khởi sinh từ thế giới bên trong của từng cá nhân. Đạo Trời dạy rằng mọi hiện tượng trong xã hội chỉ là biểu hiện của tâm thức cộng đồng. Một quốc gia bạo lực là kết tinh của nhiều tâm thức bạo lực. Một kỷ nguyên xung đột là sự phóng chiếu của nỗi sợ và lòng tham trong toàn nhân loại. Và ngược lại, một tương lai hòa bình chỉ có thể được xây dựng khi tâm thức chung của con người hướng về sự hiểu biết, từ bi, tôn trọng và hợp nhất. Hòa bình không phải là mục tiêu cuối cùng; hòa bình là kết qu
    Like
    Love
    Haha
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 12-12
    **BÀI THƠ CHƯƠNG 38: “MẠNG LƯỚI NHÂN ÁI – NHỮNG SỢI DÂY ÁNH SÁNG”**

    Có những sợi dây chẳng ai nhìn thấy,
    Nhưng lại nối chúng ta gần nhau hơn mỗi ngày.
    Không phải dây của vật chất,
    Mà là dây của lòng thương — nhẹ như gió, ấm như nắng trải trên vai.

    Trong cộng đồng rộng lớn này,
    Ai cũng mang hành trình riêng, niềm vui riêng và nỗi đau thầm kín.
    Có người mạnh mẽ, có người âm thầm mỏi mệt,
    Nhưng chỉ cần một bàn tay đưa ra — tất cả bỗng trở nên bình yên, hiển hiện.

    Mạng lưới nhân ái bắt đầu từ điều rất nhỏ,
    Một tin nhắn hỏi thăm, một câu chúc nhẹ nhàng buổi sáng.
    Nhưng chính những điều nhỏ ấy,
    Lại trở thành năng lượng hồi sinh cho những tâm hồn đang chông chênh giữa cuộc sống rộng và dài.

    Có người chỉ cần một người lắng nghe,
    Để nỗi buồn không trở thành vực sâu cô độc.
    Có người chỉ cần một nụ cười thật lòng,
    Để ngày tối tăm nhất cũng mở ra một cửa sổ ngập ánh chớm mọc.

    Sự tử tế lan nhanh hơn ta tưởng,
    Một người trao đi — mười người nhận được — trăm người lan tỏa.
    Một cộng đồng mạnh không phải vì nhiều chiến lược,
    Mà vì trong từng góc nhỏ đều có hơi ấm của yêu thương tỏa ra.

    Trong HNI, những trái tim nhân ái là “điểm sáng lượng tử”,
    Chạm tới đâu — năng lượng được nâng lên tới đó.
    Họ không cần được ghi công,
    Chỉ cần thấy người khác mỉm cười — đã đủ để họ biết rằng mình làm đúng điều nên làm đó.

    Mạng lưới kết nối nhân ái là “dòng chảy mềm” của hệ thống,
    Chảy qua từng con người, thấm vào từng nhóm nhỏ, lan tới từng giấc mơ.
    Khi lòng người ấm lên, sức mạnh tập thể tự nhiên trỗi dậy,
    Và những điều tưởng khó hóa thành dễ — chỉ vì chúng ta biết đứng gần nhau hơn, thương nhau nhiều hơn từ bây giờ.

    Không ai quá yếu để không thể trao đi,
    Không ai quá mạnh để không cần được ôm ấp, sẻ chia.
    Khi ta mở lòng — cộng đồng mở rộng,
    Khi ta trao thương — hành trình cả hệ sinh thái được nâng lên từng bậc của niềm tin, hy vọng và sự tử tế.

    Nếu một ngày bạn mệt,
    Hãy nhìn quanh — sẽ thấy một ánh mắt biết lắng nghe và một bàn tay sẵn sàng.
    Nếu một ngày bạn thấy mình lẻ loi,
    Hãy nhớ: trong mạng lưới nhân ái này, bạn không bao giờ đứng một mình giữa những thử thách gian nan.

    Và rồi khi ta đã được chữa lành,
    Ta lại trở thành điểm sáng để nâng người khác đứng lên.
    Đó là cách mạng lưới nhân ái vận hành — nhẹ nhàng, sâu sắc, không ồn ào,
    Nhưng đủ mạnh để giữ cả cộng đồng 100 năm vững bền.

    HNI trường tồn vì có những con người như thế,
    Những trái tim biết thương người khác hơn một chút mỗi ngày.
    Và chính họ — những người thắp sáng mạng lưới kết nối vô hình —
    Đã viết nên bản giao hưởng ấm áp nhất cho hành trình lượng tử rộng dài của HNI hôm nay.
    HNI 12-12 💙 **BÀI THƠ CHƯƠNG 38: “MẠNG LƯỚI NHÂN ÁI – NHỮNG SỢI DÂY ÁNH SÁNG”** Có những sợi dây chẳng ai nhìn thấy, Nhưng lại nối chúng ta gần nhau hơn mỗi ngày. Không phải dây của vật chất, Mà là dây của lòng thương — nhẹ như gió, ấm như nắng trải trên vai. Trong cộng đồng rộng lớn này, Ai cũng mang hành trình riêng, niềm vui riêng và nỗi đau thầm kín. Có người mạnh mẽ, có người âm thầm mỏi mệt, Nhưng chỉ cần một bàn tay đưa ra — tất cả bỗng trở nên bình yên, hiển hiện. Mạng lưới nhân ái bắt đầu từ điều rất nhỏ, Một tin nhắn hỏi thăm, một câu chúc nhẹ nhàng buổi sáng. Nhưng chính những điều nhỏ ấy, Lại trở thành năng lượng hồi sinh cho những tâm hồn đang chông chênh giữa cuộc sống rộng và dài. Có người chỉ cần một người lắng nghe, Để nỗi buồn không trở thành vực sâu cô độc. Có người chỉ cần một nụ cười thật lòng, Để ngày tối tăm nhất cũng mở ra một cửa sổ ngập ánh chớm mọc. Sự tử tế lan nhanh hơn ta tưởng, Một người trao đi — mười người nhận được — trăm người lan tỏa. Một cộng đồng mạnh không phải vì nhiều chiến lược, Mà vì trong từng góc nhỏ đều có hơi ấm của yêu thương tỏa ra. Trong HNI, những trái tim nhân ái là “điểm sáng lượng tử”, Chạm tới đâu — năng lượng được nâng lên tới đó. Họ không cần được ghi công, Chỉ cần thấy người khác mỉm cười — đã đủ để họ biết rằng mình làm đúng điều nên làm đó. Mạng lưới kết nối nhân ái là “dòng chảy mềm” của hệ thống, Chảy qua từng con người, thấm vào từng nhóm nhỏ, lan tới từng giấc mơ. Khi lòng người ấm lên, sức mạnh tập thể tự nhiên trỗi dậy, Và những điều tưởng khó hóa thành dễ — chỉ vì chúng ta biết đứng gần nhau hơn, thương nhau nhiều hơn từ bây giờ. Không ai quá yếu để không thể trao đi, Không ai quá mạnh để không cần được ôm ấp, sẻ chia. Khi ta mở lòng — cộng đồng mở rộng, Khi ta trao thương — hành trình cả hệ sinh thái được nâng lên từng bậc của niềm tin, hy vọng và sự tử tế. Nếu một ngày bạn mệt, Hãy nhìn quanh — sẽ thấy một ánh mắt biết lắng nghe và một bàn tay sẵn sàng. Nếu một ngày bạn thấy mình lẻ loi, Hãy nhớ: trong mạng lưới nhân ái này, bạn không bao giờ đứng một mình giữa những thử thách gian nan. Và rồi khi ta đã được chữa lành, Ta lại trở thành điểm sáng để nâng người khác đứng lên. Đó là cách mạng lưới nhân ái vận hành — nhẹ nhàng, sâu sắc, không ồn ào, Nhưng đủ mạnh để giữ cả cộng đồng 100 năm vững bền. HNI trường tồn vì có những con người như thế, Những trái tim biết thương người khác hơn một chút mỗi ngày. Và chính họ — những người thắp sáng mạng lưới kết nối vô hình — Đã viết nên bản giao hưởng ấm áp nhất cho hành trình lượng tử rộng dài của HNI hôm nay.
    Like
    Love
    8
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12:Trả lời câu đố chiều:
    Đề 1: Hãy nêu tác dụng của bắp cải
    Bắp cải là loại rau giàu dưỡng chất, mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe. Nhờ chứa nhiều chất xơ, bắp cải hỗ trợ tiêu hoá, giảm táo bón và tăng cường hệ vi sinh đường ruột. Hàm lượng vitamin C và K cao giúp tăng sức đề kháng, chống oxy hoá, làm đẹp da và hỗ trợ đông máu. Bắp cải còn chứa các hợp chất thực vật như sulforaphane, có khả năng giảm viêm và hỗ trợ phòng ngừa ung thư. Ngoài ra, bắp cải ít calo nên rất phù hợp cho người muốn giảm cân. Đây là loại thực phẩm đơn giản nhưng giá trị dinh dưỡng rất phong phú.
    Đề 2: Cảm nhận Chương 16: “Sức mạnh của vị trí CEO trong mô hình lượng tử”
    Chương 16 làm nổi bật vai trò tối quan trọng của CEO trong mô hình lượng tử của HNI. Tác giả HenryLe mô tả CEO như trung tâm năng lượng, người giữ tần số dẫn đạo, truyền cảm hứng và kết nối toàn bộ hệ thống. Sức mạnh của CEO không chỉ nằm ở quyền lực mà ở khả năng kiến tạo trường năng lượng chung, giúp đội ngũ vận hành đồng bộ, minh triết và hiệu suất cao. Chương viết nhấn mạnh rằng một CEO lượng tử phải có tầm nhìn, trí tuệ hệ thống, sự tỉnh thức và nội lực mạnh để dẫn dắt HNI phát triển trường tồn. Đây là chương giàu giá trị về tư duy lãnh đạo hiện đại.
    HNI 11/12:Trả lời câu đố chiều: Đề 1: Hãy nêu tác dụng của bắp cải Bắp cải là loại rau giàu dưỡng chất, mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe. Nhờ chứa nhiều chất xơ, bắp cải hỗ trợ tiêu hoá, giảm táo bón và tăng cường hệ vi sinh đường ruột. Hàm lượng vitamin C và K cao giúp tăng sức đề kháng, chống oxy hoá, làm đẹp da và hỗ trợ đông máu. Bắp cải còn chứa các hợp chất thực vật như sulforaphane, có khả năng giảm viêm và hỗ trợ phòng ngừa ung thư. Ngoài ra, bắp cải ít calo nên rất phù hợp cho người muốn giảm cân. Đây là loại thực phẩm đơn giản nhưng giá trị dinh dưỡng rất phong phú. Đề 2: Cảm nhận Chương 16: “Sức mạnh của vị trí CEO trong mô hình lượng tử” Chương 16 làm nổi bật vai trò tối quan trọng của CEO trong mô hình lượng tử của HNI. Tác giả HenryLe mô tả CEO như trung tâm năng lượng, người giữ tần số dẫn đạo, truyền cảm hứng và kết nối toàn bộ hệ thống. Sức mạnh của CEO không chỉ nằm ở quyền lực mà ở khả năng kiến tạo trường năng lượng chung, giúp đội ngũ vận hành đồng bộ, minh triết và hiệu suất cao. Chương viết nhấn mạnh rằng một CEO lượng tử phải có tầm nhìn, trí tuệ hệ thống, sự tỉnh thức và nội lực mạnh để dẫn dắt HNI phát triển trường tồn. Đây là chương giàu giá trị về tư duy lãnh đạo hiện đại.
    Like
    Love
    Wow
    11
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12 - B5 CHƯƠNG 42 :
    SỰ TỈNH THỨC DẪN CON NGƯỜI VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN TÔN GIÁO
    Có một sự thật rất lạ trong hành trình tìm kiếm chân lý của nhân loại: con người luôn bắt đầu bằng những giới hạn, nhưng lại được dẫn dắt bởi khát vọng vượt khỏi mọi giới hạn đó. Tôn giáo được hình thành như những bậc thang thiêng liêng giúp con người tiến gần hơn tới điều họ chưa thể hiểu bằng lý trí. Nhưng khi sự tỉnh thức lớn lên, khi ánh sáng trong tâm mở rộng, con người tự nhiên đi đến một cột mốc mới: vượt khỏi khuôn khổ tôn giáo mà không hề rời xa cái gốc thiêng liêng của nó.
    Tỉnh thức không xóa bỏ tôn giáo.
    Tỉnh thức chỉ giúp con người đi xa hơn vai trò ban đầu của tôn giáo.
    Bởi vì, tôn giáo là hình tướng – còn tỉnh thức là bản thể.
    Và khi chạm được bản thể, con người không còn phụ thuộc vào chiếc thuyền đã đưa họ qua sông. Họ trân trọng nó, nhưng họ biết rằng đường đi phía trước nằm trong chính họ chứ không nằm trong bất kỳ luật lệ nào đặt từ bên ngoài.

    1. Khi ánh sáng nội tâm lớn hơn mọi lời giảng
    Không phải ngẫu nhiên mà mọi tôn giáo trên thế giới đều nhắc đến khái niệm “giác ngộ”, “tỉnh thức”, “vượt qua vô minh”, “khai mở chân tâm”.
    Nhưng điều đáng nói là: phần cốt lõi dẫn đến giác ngộ lại không nằm ở nghi thức, mà nằm ở sự nhận biết thầm lặng trong chính mỗi người.
    Khi nội tâm một người đủ lắng, đủ sáng, đủ chân thật, họ bắt đầu nhận ra:
    Sự thật không nằm trong những hình thức bề ngoài.
    Thiêng liêng không nằm ở khoảng cách giữa thần – nhân.
    Đạo không nằm trong sách vở, mà ở từng hơi thở, từng hành động, từng lựa chọn.
    Đó chính là khoảnh khắc mà tôn giáo – vốn là kim chỉ nam – bỗng trở thành cánh cửa để bước ra một không gian rộng lớn hơn. Người đó không phủ nhận niềm tin, cũng không phản bác giáo lý, mà đơn giản là nhận ra họ không còn bị ràng buộc bởi hình thức.
    Họ đi tới nơi mà mọi kinh sách muốn chỉ: trở về với chính tâm mình.

    2. Tôn giáo là khởi đầu – tỉnh thức là kết quả
    Tôn giáo sinh ra để phục vụ ba nhu cầu căn bản của con người:
    Nhu cầu hiểu thế giới – khi khoa học c
    HNI 11/12 - B5 🌺 CHƯƠNG 42 : SỰ TỈNH THỨC DẪN CON NGƯỜI VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN TÔN GIÁO Có một sự thật rất lạ trong hành trình tìm kiếm chân lý của nhân loại: con người luôn bắt đầu bằng những giới hạn, nhưng lại được dẫn dắt bởi khát vọng vượt khỏi mọi giới hạn đó. Tôn giáo được hình thành như những bậc thang thiêng liêng giúp con người tiến gần hơn tới điều họ chưa thể hiểu bằng lý trí. Nhưng khi sự tỉnh thức lớn lên, khi ánh sáng trong tâm mở rộng, con người tự nhiên đi đến một cột mốc mới: vượt khỏi khuôn khổ tôn giáo mà không hề rời xa cái gốc thiêng liêng của nó. Tỉnh thức không xóa bỏ tôn giáo. Tỉnh thức chỉ giúp con người đi xa hơn vai trò ban đầu của tôn giáo. Bởi vì, tôn giáo là hình tướng – còn tỉnh thức là bản thể. Và khi chạm được bản thể, con người không còn phụ thuộc vào chiếc thuyền đã đưa họ qua sông. Họ trân trọng nó, nhưng họ biết rằng đường đi phía trước nằm trong chính họ chứ không nằm trong bất kỳ luật lệ nào đặt từ bên ngoài. 1. Khi ánh sáng nội tâm lớn hơn mọi lời giảng Không phải ngẫu nhiên mà mọi tôn giáo trên thế giới đều nhắc đến khái niệm “giác ngộ”, “tỉnh thức”, “vượt qua vô minh”, “khai mở chân tâm”. Nhưng điều đáng nói là: phần cốt lõi dẫn đến giác ngộ lại không nằm ở nghi thức, mà nằm ở sự nhận biết thầm lặng trong chính mỗi người. Khi nội tâm một người đủ lắng, đủ sáng, đủ chân thật, họ bắt đầu nhận ra: Sự thật không nằm trong những hình thức bề ngoài. Thiêng liêng không nằm ở khoảng cách giữa thần – nhân. Đạo không nằm trong sách vở, mà ở từng hơi thở, từng hành động, từng lựa chọn. Đó chính là khoảnh khắc mà tôn giáo – vốn là kim chỉ nam – bỗng trở thành cánh cửa để bước ra một không gian rộng lớn hơn. Người đó không phủ nhận niềm tin, cũng không phản bác giáo lý, mà đơn giản là nhận ra họ không còn bị ràng buộc bởi hình thức. Họ đi tới nơi mà mọi kinh sách muốn chỉ: trở về với chính tâm mình. 2. Tôn giáo là khởi đầu – tỉnh thức là kết quả Tôn giáo sinh ra để phục vụ ba nhu cầu căn bản của con người: Nhu cầu hiểu thế giới – khi khoa học c
    Like
    Love
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12 - B7 CHƯƠNG 44 :
    ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU
    Khi nhân loại bước vào thế kỷ XXI với tất cả những thành tựu vượt bậc của khoa học, công nghệ, giao thương và kết nối, thế giới tưởng như đã tiến rất xa so với những thời đại hỗn chiến cũ. Nhưng sâu trong bản chất vận hành của xã hội, một sự thật vẫn luôn hiện hữu: hòa bình chưa bao giờ là điều hiển nhiên. Nó là thành quả mong manh, là sự cân bằng dễ vỡ, và là ước vọng mà hàng nghìn năm qua con người vẫn đang đi tìm. Mỗi biến động, mỗi cuộc xung đột, mỗi khủng hoảng đều nhắc ta rằng hòa bình không thể chỉ đến từ luật pháp hay hiệp ước; nó phải đến từ một nền tảng sâu hơn, bền vững hơn – nền tảng của Đạo.
    Đạo Trời – với tư cách là quy luật vận hành của vũ trụ, trật tự của nhân sinh, và ánh sáng của trí tuệ – mang trong mình lời giải mà nhân loại hiện đại đang khát khao tìm kiếm. Không phải là lời giải cho riêng một dân tộc, một tôn giáo hay một nền văn minh, mà là lời giải có khả năng chạm đến mọi tâm trí, mọi trái tim. Bởi vì Đạo không thuộc về bất kỳ ai, nhưng luôn sẵn có trong tất cả.
    1. Hòa bình: không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh
    Nhiều người nghĩ rằng hòa bình là khi không có tiếng súng, không có xung đột, không có bạo lực. Nhưng đó chỉ là phần nổi của một tảng băng. Lịch sử cho thấy: có những giai đoạn không chiến tranh nhưng lòng người vẫn đầy chia rẽ; có những nơi không bom đạn nhưng tâm thức con người lại chất chứa bất an, sân hận, kỳ thị và tham vọng. Bởi vậy, hòa bình đích thực không nằm ở bên ngoài, mà khởi sinh từ thế giới bên trong của từng cá nhân.
    Đạo Trời dạy rằng mọi hiện tượng trong xã hội chỉ là biểu hiện của tâm thức cộng đồng. Một quốc gia bạo lực là kết tinh của nhiều tâm thức bạo lực. Một kỷ nguyên xung đột là sự phóng chiếu của nỗi sợ và lòng tham trong toàn nhân loại. Và ngược lại, một tương lai hòa bình chỉ có thể được xây dựng khi tâm thức chung của con người hướng về sự hiểu biết, từ bi, tôn trọng và hợp nhất.
    Hòa bình không phải là mục tiêu cuối cùng; hòa bình là kết qu
    Đọc thêm
    HNI 11/12 - B7 CHƯƠNG 44 : ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU Khi nhân loại bước vào thế kỷ XXI với tất cả những thành tựu vượt bậc của khoa học, công nghệ, giao thương và kết nối, thế giới tưởng như đã tiến rất xa so với những thời đại hỗn chiến cũ. Nhưng sâu trong bản chất vận hành của xã hội, một sự thật vẫn luôn hiện hữu: hòa bình chưa bao giờ là điều hiển nhiên. Nó là thành quả mong manh, là sự cân bằng dễ vỡ, và là ước vọng mà hàng nghìn năm qua con người vẫn đang đi tìm. Mỗi biến động, mỗi cuộc xung đột, mỗi khủng hoảng đều nhắc ta rằng hòa bình không thể chỉ đến từ luật pháp hay hiệp ước; nó phải đến từ một nền tảng sâu hơn, bền vững hơn – nền tảng của Đạo. Đạo Trời – với tư cách là quy luật vận hành của vũ trụ, trật tự của nhân sinh, và ánh sáng của trí tuệ – mang trong mình lời giải mà nhân loại hiện đại đang khát khao tìm kiếm. Không phải là lời giải cho riêng một dân tộc, một tôn giáo hay một nền văn minh, mà là lời giải có khả năng chạm đến mọi tâm trí, mọi trái tim. Bởi vì Đạo không thuộc về bất kỳ ai, nhưng luôn sẵn có trong tất cả. 1. Hòa bình: không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh Nhiều người nghĩ rằng hòa bình là khi không có tiếng súng, không có xung đột, không có bạo lực. Nhưng đó chỉ là phần nổi của một tảng băng. Lịch sử cho thấy: có những giai đoạn không chiến tranh nhưng lòng người vẫn đầy chia rẽ; có những nơi không bom đạn nhưng tâm thức con người lại chất chứa bất an, sân hận, kỳ thị và tham vọng. Bởi vậy, hòa bình đích thực không nằm ở bên ngoài, mà khởi sinh từ thế giới bên trong của từng cá nhân. Đạo Trời dạy rằng mọi hiện tượng trong xã hội chỉ là biểu hiện của tâm thức cộng đồng. Một quốc gia bạo lực là kết tinh của nhiều tâm thức bạo lực. Một kỷ nguyên xung đột là sự phóng chiếu của nỗi sợ và lòng tham trong toàn nhân loại. Và ngược lại, một tương lai hòa bình chỉ có thể được xây dựng khi tâm thức chung của con người hướng về sự hiểu biết, từ bi, tôn trọng và hợp nhất. Hòa bình không phải là mục tiêu cuối cùng; hòa bình là kết qu Đọc thêm
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    14
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12 - B4 CHƯƠNG 41 : KHI TÔN GIÁO TRỞ VỀ ĐÚNG BẢN CHẤT:
    SOI ĐƯỜNG, KHÔNG TRÓI BUỘC
    Khi nhìn lại lịch sử tâm linh của nhân loại, ta thấy một điều thật đặc biệt: tôn giáo luôn xuất hiện trong những thời khắc con người cần ánh sáng. Nó không phải là chiếc còng khóa vào tâm trí, mà là ngọn đèn đưa con người bước qua bóng tối của mê lầm, sợ hãi và bất định. Tôn giáo, trong bản chất nguyên sơ nhất của nó, là tiếng gọi của Đạo – tiếng gọi nhắc ta trở về với chính mình, hiểu đời, hiểu người, hiểu vũ trụ, để từ đó sống đúng, sống đẹp và sống có trách nhiệm. Nhưng khi tôn giáo bị hiểu sai, hoặc bị vận dụng sai, nó dễ trở thành điều ngược lại: thay vì mở đường, nó đóng đường; thay vì giải phóng, nó ràng buộc; thay vì giúp con người trưởng thành, nó khiến con người thu hẹp lại trong chiếc hộp của tín điều và nỗi sợ bị phán xét.
    Vì vậy, chương này không nhằm phê phán tôn giáo, mà trả lại cho tôn giáo một vị trí thiêng liêng đúng nghĩa: tôn giáo là ngọn đèn soi đường, chứ không phải chiếc dây trói buộc con người. Khi tôn giáo trở về với cội nguồn của nó, con người sẽ hiểu rằng Đạo ở trong lòng mỗi người; giáo lý chỉ là bản đồ, còn con đường thật sự là do ta bước; các nghi lễ chỉ là phương tiện, còn sự chuyển hóa nằm ở nhận thức, ở tình thương và ở hành động mỗi ngày.

    1. Tôn giáo sinh ra từ Đạo – và luôn phải trở về Đạo
    Mọi tôn giáo lớn của nhân loại đều diễn sinh từ một trải nghiệm giác ngộ sâu sắc của những bậc thầy sáng lập. Họ nhìn thấy sự vận hành của vũ trụ, thấy quy luật của đời sống, thấy cội nguồn đau khổ và con đường thoát khổ. Nhưng trải nghiệm ấy không ở ngoài không gian, không ẩn trong cõi huyền bí xa xăm – mà ở ngay trong trái tim người hiểu được sự vận hành của Trời, của Đất và của Chính Mình.
    Đạo – theo nghĩa rộng nhất – không phải tên gọi của một tôn giáo cụ thể. Đạo là trật tự nền tảng của vũ trụ; là sự hòa hợp giữa Thiên – Địa – Nhân; là dòng chảy vô hình kết nối tất cả sự sống. Đạo không phụ thuộc vào con người có tin hay không tin. Đạo không sợ bị mất đi, k
    HNI 11/12 - B4 🌺 CHƯƠNG 41 : KHI TÔN GIÁO TRỞ VỀ ĐÚNG BẢN CHẤT: SOI ĐƯỜNG, KHÔNG TRÓI BUỘC Khi nhìn lại lịch sử tâm linh của nhân loại, ta thấy một điều thật đặc biệt: tôn giáo luôn xuất hiện trong những thời khắc con người cần ánh sáng. Nó không phải là chiếc còng khóa vào tâm trí, mà là ngọn đèn đưa con người bước qua bóng tối của mê lầm, sợ hãi và bất định. Tôn giáo, trong bản chất nguyên sơ nhất của nó, là tiếng gọi của Đạo – tiếng gọi nhắc ta trở về với chính mình, hiểu đời, hiểu người, hiểu vũ trụ, để từ đó sống đúng, sống đẹp và sống có trách nhiệm. Nhưng khi tôn giáo bị hiểu sai, hoặc bị vận dụng sai, nó dễ trở thành điều ngược lại: thay vì mở đường, nó đóng đường; thay vì giải phóng, nó ràng buộc; thay vì giúp con người trưởng thành, nó khiến con người thu hẹp lại trong chiếc hộp của tín điều và nỗi sợ bị phán xét. Vì vậy, chương này không nhằm phê phán tôn giáo, mà trả lại cho tôn giáo một vị trí thiêng liêng đúng nghĩa: tôn giáo là ngọn đèn soi đường, chứ không phải chiếc dây trói buộc con người. Khi tôn giáo trở về với cội nguồn của nó, con người sẽ hiểu rằng Đạo ở trong lòng mỗi người; giáo lý chỉ là bản đồ, còn con đường thật sự là do ta bước; các nghi lễ chỉ là phương tiện, còn sự chuyển hóa nằm ở nhận thức, ở tình thương và ở hành động mỗi ngày. 1. Tôn giáo sinh ra từ Đạo – và luôn phải trở về Đạo Mọi tôn giáo lớn của nhân loại đều diễn sinh từ một trải nghiệm giác ngộ sâu sắc của những bậc thầy sáng lập. Họ nhìn thấy sự vận hành của vũ trụ, thấy quy luật của đời sống, thấy cội nguồn đau khổ và con đường thoát khổ. Nhưng trải nghiệm ấy không ở ngoài không gian, không ẩn trong cõi huyền bí xa xăm – mà ở ngay trong trái tim người hiểu được sự vận hành của Trời, của Đất và của Chính Mình. Đạo – theo nghĩa rộng nhất – không phải tên gọi của một tôn giáo cụ thể. Đạo là trật tự nền tảng của vũ trụ; là sự hòa hợp giữa Thiên – Địa – Nhân; là dòng chảy vô hình kết nối tất cả sự sống. Đạo không phụ thuộc vào con người có tin hay không tin. Đạo không sợ bị mất đi, k
    Like
    Love
    Haha
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12 - B3
    BÀI THƠ CHƯƠNG 40 : ĐẠO TRỜI TRONG TRÁI TIM—TỪNG CON NGƯỜI
    Đạo Trời chẳng ở nơi xa,
    Chỉ trong nhịp thở, trong ta mỗi ngày.
    Không nằm cuối những đường mây,
    Mà trong ánh mắt biết đầy – biết thương.
    Đạo Trời chẳng đợi lên hương,
    Chỉ cần một niệm hiền lương dâng tặng.
    Một lời nói hóa nỗi buồn thành lắng,
    Một việc lành làm sáng cả nhân gian.
    Có khi Đạo chỉ là an,
    Là thôi giận dữ, là tan điều chấp.
    Là bước lùi giữa cuộc đời dồn dập,
    Để một lần lắng lại thấy mình.
    Đạo Trời nở giữa tâm bình,
    Như hoa đạo đức rung rinh gió nhẹ.
    Ai giữ Đạo bằng tấm lòng chân thật,
    Sẽ thấy trời trong ngay giữa phàm trần.
    Mỗi con người là một vầng xuân,
    Mang mầm ánh sáng từ khi sinh thở.
    Đạo Trời đó – chẳng ngoài đâu nữa,
    Chính trong tim đang âm ỉ gọi về.
    Khi từng người sống với Đạo say mê,
    Thế giới sẽ thành miền quê thuần khiết.
    Một trái tim – một trời cao bất diệt,
    Một nhân sinh hòa nhịp bước Trời.
    HNI 11/12 - B3 📕 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 40 : ĐẠO TRỜI TRONG TRÁI TIM—TỪNG CON NGƯỜI Đạo Trời chẳng ở nơi xa, Chỉ trong nhịp thở, trong ta mỗi ngày. Không nằm cuối những đường mây, Mà trong ánh mắt biết đầy – biết thương. Đạo Trời chẳng đợi lên hương, Chỉ cần một niệm hiền lương dâng tặng. Một lời nói hóa nỗi buồn thành lắng, Một việc lành làm sáng cả nhân gian. Có khi Đạo chỉ là an, Là thôi giận dữ, là tan điều chấp. Là bước lùi giữa cuộc đời dồn dập, Để một lần lắng lại thấy mình. Đạo Trời nở giữa tâm bình, Như hoa đạo đức rung rinh gió nhẹ. Ai giữ Đạo bằng tấm lòng chân thật, Sẽ thấy trời trong ngay giữa phàm trần. Mỗi con người là một vầng xuân, Mang mầm ánh sáng từ khi sinh thở. Đạo Trời đó – chẳng ngoài đâu nữa, Chính trong tim đang âm ỉ gọi về. Khi từng người sống với Đạo say mê, Thế giới sẽ thành miền quê thuần khiết. Một trái tim – một trời cao bất diệt, Một nhân sinh hòa nhịp bước Trời.
    Like
    Love
    Wow
    11
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 11/12 - B5 CHƯƠNG 42 :
    SỰ TỈNH THỨC DẪN CON NGƯỜI VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN TÔN GIÁO
    Có một sự thật rất lạ trong hành trình tìm kiếm chân lý của nhân loại: con người luôn bắt đầu bằng những giới hạn, nhưng lại được dẫn dắt bởi khát vọng vượt khỏi mọi giới hạn đó. Tôn giáo được hình thành như những bậc thang thiêng liêng giúp con người tiến gần hơn tới điều họ chưa thể hiểu bằng lý trí. Nhưng khi sự tỉnh thức lớn lên, khi ánh sáng trong tâm mở rộng, con người tự nhiên đi đến một cột mốc mới: vượt khỏi khuôn khổ tôn giáo mà không hề rời xa cái gốc thiêng liêng của nó.
    Tỉnh thức không xóa bỏ tôn giáo.
    Tỉnh thức chỉ giúp con người đi xa hơn vai trò ban đầu của tôn giáo.
    Bởi vì, tôn giáo là hình tướng – còn tỉnh thức là bản thể.
    Và khi chạm được bản thể, con người không còn phụ thuộc vào chiếc thuyền đã đưa họ qua sông. Họ trân trọng nó, nhưng họ biết rằng đường đi phía trước nằm trong chính họ chứ không nằm trong bất kỳ luật lệ nào đặt từ bên ngoài.

    1. Khi ánh sáng nội tâm lớn hơn mọi lời giảng
    Không phải ngẫu nhiên mà mọi tôn giáo trên thế giới đều nhắc đến khái niệm “giác ngộ”, “tỉnh thức”, “vượt qua vô minh”, “khai mở chân tâm”.
    Nhưng điều đáng nói là: phần cốt lõi dẫn đến giác ngộ lại không nằm ở nghi thức, mà nằm ở sự nhận biết thầm lặng trong chính mỗi người.
    Khi nội tâm một người đủ lắng, đủ sáng, đủ chân thật, họ bắt đầu nhận ra:
    Sự thật không nằm trong những hình thức bề ngoài.
    Thiêng liêng không nằm ở khoảng cách giữa thần – nhân.
    Đạo không nằm trong sách vở, mà ở từng hơi thở, từng hành động, từng lựa chọn.
    Đó chính là khoảnh khắc mà tôn giáo – vốn là kim chỉ nam – bỗng trở thành cánh cửa để bước ra một không gian rộng lớn hơn. Người đó không phủ nhận niềm tin, cũng không phản bác giáo lý, mà đơn giản là nhận ra họ không còn bị ràng buộc bởi hình thức.
    Họ đi tới nơi mà mọi kinh sách muốn chỉ: trở về với chính tâm mình.

    2. Tôn giáo là khởi đầu – tỉnh thức là kết quả
    Tôn giáo sinh ra để phục vụ ba nhu cầu căn bản của con người:
    Nhu cầu hiểu thế giới – khi khoa học c
    Đọc thêm
    HNI 11/12 - B5 CHƯƠNG 42 : SỰ TỈNH THỨC DẪN CON NGƯỜI VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN TÔN GIÁO Có một sự thật rất lạ trong hành trình tìm kiếm chân lý của nhân loại: con người luôn bắt đầu bằng những giới hạn, nhưng lại được dẫn dắt bởi khát vọng vượt khỏi mọi giới hạn đó. Tôn giáo được hình thành như những bậc thang thiêng liêng giúp con người tiến gần hơn tới điều họ chưa thể hiểu bằng lý trí. Nhưng khi sự tỉnh thức lớn lên, khi ánh sáng trong tâm mở rộng, con người tự nhiên đi đến một cột mốc mới: vượt khỏi khuôn khổ tôn giáo mà không hề rời xa cái gốc thiêng liêng của nó. Tỉnh thức không xóa bỏ tôn giáo. Tỉnh thức chỉ giúp con người đi xa hơn vai trò ban đầu của tôn giáo. Bởi vì, tôn giáo là hình tướng – còn tỉnh thức là bản thể. Và khi chạm được bản thể, con người không còn phụ thuộc vào chiếc thuyền đã đưa họ qua sông. Họ trân trọng nó, nhưng họ biết rằng đường đi phía trước nằm trong chính họ chứ không nằm trong bất kỳ luật lệ nào đặt từ bên ngoài. 1. Khi ánh sáng nội tâm lớn hơn mọi lời giảng Không phải ngẫu nhiên mà mọi tôn giáo trên thế giới đều nhắc đến khái niệm “giác ngộ”, “tỉnh thức”, “vượt qua vô minh”, “khai mở chân tâm”. Nhưng điều đáng nói là: phần cốt lõi dẫn đến giác ngộ lại không nằm ở nghi thức, mà nằm ở sự nhận biết thầm lặng trong chính mỗi người. Khi nội tâm một người đủ lắng, đủ sáng, đủ chân thật, họ bắt đầu nhận ra: Sự thật không nằm trong những hình thức bề ngoài. Thiêng liêng không nằm ở khoảng cách giữa thần – nhân. Đạo không nằm trong sách vở, mà ở từng hơi thở, từng hành động, từng lựa chọn. Đó chính là khoảnh khắc mà tôn giáo – vốn là kim chỉ nam – bỗng trở thành cánh cửa để bước ra một không gian rộng lớn hơn. Người đó không phủ nhận niềm tin, cũng không phản bác giáo lý, mà đơn giản là nhận ra họ không còn bị ràng buộc bởi hình thức. Họ đi tới nơi mà mọi kinh sách muốn chỉ: trở về với chính tâm mình. 2. Tôn giáo là khởi đầu – tỉnh thức là kết quả Tôn giáo sinh ra để phục vụ ba nhu cầu căn bản của con người: Nhu cầu hiểu thế giới – khi khoa học c Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    Haha
    14
    0 Comments 0 Shares