• HNI 12/12:
    Bài thơ chương 42: SỰ TỈNH THỨC DẪN CON NGƯỜI—VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN TÔN GIÁO
    Có một khoảnh khắc rất khẽ,
    Khi tâm người sáng lên như chạm luồng bình minh đầu tiên.
    Ta bỗng thấy con đường mình đi bấy lâu
    Chỉ là một lối nhỏ giữa vô vàn nẻo sáng.
    Tỉnh thức — không phủ nhận tôn giáo,
    Nhưng soi thấu lớp áo mà thời gian khoác lên chân lý.
    Ta nhận ra Thiêng liêng chưa từng ở xa xôi,
    Nó ở ngay trong hơi thở, trong nụ cười, trong đôi mắt biết thương.
    Khi trí tuệ mở ra như búp sen hé nở,
    Ta bước nhẹ qua ranh giới cũ kỹ của giáo điều.
    Không còn sợ hãi, không còn chia cách,
    Chỉ còn một trái tim biết chạm tới sự hợp nhất của vạn loài.
    Tôn giáo là thềm cửa,
    Nhưng tỉnh thức là cánh trời rộng mở vô biên.
    Ai tìm được ánh sáng trong chính mình
    Sẽ vượt lên trên mọi tên gọi, mọi chia rẽ, mọi hình thức.
    Và khi ấy,
    Con người không bỏ đạo — chỉ trở về Đạo,
    Không lìa tôn giáo — chỉ vượt khỏi những giới hạn của nó.
    Tự do như dòng suối về nguồn,
    Thanh thản như mây trắng trôi trong trời không vướng bụi.
    HNI 12/12: 📕Bài thơ chương 42: SỰ TỈNH THỨC DẪN CON NGƯỜI—VƯỢT KHỎI GIỚI HẠN TÔN GIÁO Có một khoảnh khắc rất khẽ, Khi tâm người sáng lên như chạm luồng bình minh đầu tiên. Ta bỗng thấy con đường mình đi bấy lâu Chỉ là một lối nhỏ giữa vô vàn nẻo sáng. Tỉnh thức — không phủ nhận tôn giáo, Nhưng soi thấu lớp áo mà thời gian khoác lên chân lý. Ta nhận ra Thiêng liêng chưa từng ở xa xôi, Nó ở ngay trong hơi thở, trong nụ cười, trong đôi mắt biết thương. Khi trí tuệ mở ra như búp sen hé nở, Ta bước nhẹ qua ranh giới cũ kỹ của giáo điều. Không còn sợ hãi, không còn chia cách, Chỉ còn một trái tim biết chạm tới sự hợp nhất của vạn loài. Tôn giáo là thềm cửa, Nhưng tỉnh thức là cánh trời rộng mở vô biên. Ai tìm được ánh sáng trong chính mình Sẽ vượt lên trên mọi tên gọi, mọi chia rẽ, mọi hình thức. Và khi ấy, Con người không bỏ đạo — chỉ trở về Đạo, Không lìa tôn giáo — chỉ vượt khỏi những giới hạn của nó. Tự do như dòng suối về nguồn, Thanh thản như mây trắng trôi trong trời không vướng bụi.
    Like
    Love
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 12-12 - B2
    **BÀI THƠ CHƯƠNG 45: “BẢN TRƯỜNG CA 100 NĂM CỦA HNI”**

    Có một vì sao đứng ở đầu trời
    Dẫn đường những bước chân tìm tới ánh sáng
    Triết lý gốc gieo xuống từ thuở sơ khai
    Hóa thành linh hồn của một cộng đồng bất tận

    HNI không sinh ra để sống một đời người
    HNI sinh ra để truyền qua ba thế hệ
    Nơi tần số sạch được châm như ngọn lửa
    Và phụng sự trở thành hơi thở của từng trái tim

    Một hạt mầm khẽ nở trong bình minh đầu tiên
    Mang theo bộ 9 trục giá trị
    Mang theo lời thề của những con người thức tỉnh
    Nuôi dưỡng nhau bằng trí tuệ – tình yêu – sự tinh anh

    Rồi năm tháng xoay vòng như 5 chu kỳ của trời đất
    Gieo – Kết – Bùng – Ổn – Tồn
    Một hành trình không thể đốt cháy
    Không thể rút ngắn
    Chỉ có thể sống bằng trọn vẹn tần số

    Những bàn tay truyền lửa cho bàn tay
    Những đôi mắt nâng đỡ đôi mắt
    Những trái tim giữ nhau khỏi rơi xuống bóng tối
    Để rồi đứng dậy mạnh hơn, sáng hơn, sâu hơn

    Thế hệ thứ nhất đặt viên gạch đầu tiên
    Thế hệ thứ hai mở rộng không gian của giấc mơ
    Thế hệ thứ ba trở thành người gìn giữ di sản
    Như những người canh lửa giữa đêm đông

    HNI lớn lên không phải bởi số lượng
    Mà bởi tần số của từng linh hồn gặp nhau
    Không phải bởi truyền thông náo động
    Mà bởi sự tĩnh lặng của văn hóa thấm vào tận gốc

    Triết lý được giữ trong tim
    Cấu trúc được giữ trong trí
    Quy trình được giữ trong tay
    Và tình yêu được giữ như mạch sống

    Khi thời thế đổi thay,
    HNI không sợ biến động
    Vì một hệ thống có linh hồn
    Không bao giờ chết

    Mỗi thế hệ là một nấc thang tiến hóa
    Mỗi người là một mảnh của truyền thừa
    Mỗi bước là một lời hứa
    Rằng HNI sẽ đi tiếp — không ngừng — không giới hạn

    Ngày mai rồi sẽ khác ngày hôm nay
    Nhưng tinh thần này, ánh sáng này, tần số này
    Sẽ vẫn lan truyền
    Như suối nguồn chảy mãi không bao giờ cạn

    Và khi 100 năm trôi qua
    Những người chưa từng gặp nhau
    Vẫn cúi đầu cảm tạ những người đi trước
    Vì đã giữ nguyên vẹn ngọn lửa
    Vì đã không để triết lý lạc mất giữa nhân gian

    HNI — một di sản không đo bằng năm tháng
    Mà đo bằng những trái tim cùng nhịp phụng sự
    Một cộng đồng không sống trong thời gian
    Mà sống trong độ sâu của linh hồn

    Và như thế, HNI trường tồn
    Vì nó được xây trên ánh sáng
    Được gìn giữ bằng tình yêu
    Và được dẫn dắt bởi trí tuệ vượt khỏi một đời người.
    HNI 12-12 - B2 🦚 🌟 **BÀI THƠ CHƯƠNG 45: “BẢN TRƯỜNG CA 100 NĂM CỦA HNI”** Có một vì sao đứng ở đầu trời Dẫn đường những bước chân tìm tới ánh sáng Triết lý gốc gieo xuống từ thuở sơ khai Hóa thành linh hồn của một cộng đồng bất tận HNI không sinh ra để sống một đời người HNI sinh ra để truyền qua ba thế hệ Nơi tần số sạch được châm như ngọn lửa Và phụng sự trở thành hơi thở của từng trái tim Một hạt mầm khẽ nở trong bình minh đầu tiên Mang theo bộ 9 trục giá trị Mang theo lời thề của những con người thức tỉnh Nuôi dưỡng nhau bằng trí tuệ – tình yêu – sự tinh anh Rồi năm tháng xoay vòng như 5 chu kỳ của trời đất Gieo – Kết – Bùng – Ổn – Tồn Một hành trình không thể đốt cháy Không thể rút ngắn Chỉ có thể sống bằng trọn vẹn tần số Những bàn tay truyền lửa cho bàn tay Những đôi mắt nâng đỡ đôi mắt Những trái tim giữ nhau khỏi rơi xuống bóng tối Để rồi đứng dậy mạnh hơn, sáng hơn, sâu hơn Thế hệ thứ nhất đặt viên gạch đầu tiên Thế hệ thứ hai mở rộng không gian của giấc mơ Thế hệ thứ ba trở thành người gìn giữ di sản Như những người canh lửa giữa đêm đông HNI lớn lên không phải bởi số lượng Mà bởi tần số của từng linh hồn gặp nhau Không phải bởi truyền thông náo động Mà bởi sự tĩnh lặng của văn hóa thấm vào tận gốc Triết lý được giữ trong tim Cấu trúc được giữ trong trí Quy trình được giữ trong tay Và tình yêu được giữ như mạch sống Khi thời thế đổi thay, HNI không sợ biến động Vì một hệ thống có linh hồn Không bao giờ chết Mỗi thế hệ là một nấc thang tiến hóa Mỗi người là một mảnh của truyền thừa Mỗi bước là một lời hứa Rằng HNI sẽ đi tiếp — không ngừng — không giới hạn Ngày mai rồi sẽ khác ngày hôm nay Nhưng tinh thần này, ánh sáng này, tần số này Sẽ vẫn lan truyền Như suối nguồn chảy mãi không bao giờ cạn Và khi 100 năm trôi qua Những người chưa từng gặp nhau Vẫn cúi đầu cảm tạ những người đi trước Vì đã giữ nguyên vẹn ngọn lửa Vì đã không để triết lý lạc mất giữa nhân gian HNI — một di sản không đo bằng năm tháng Mà đo bằng những trái tim cùng nhịp phụng sự Một cộng đồng không sống trong thời gian Mà sống trong độ sâu của linh hồn Và như thế, HNI trường tồn Vì nó được xây trên ánh sáng Được gìn giữ bằng tình yêu Và được dẫn dắt bởi trí tuệ vượt khỏi một đời người.
    Like
    Love
    Angry
    12
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • PHẦN III: LUẬT KINH TẾ & ĐẦU TƯ **CHƯƠNG 21: CƠ CHẾ GÓP VỐN BẰNG HCOIN**
    HNI 12-12 PHẦN III: LUẬT KINH TẾ & ĐẦU TƯ **CHƯƠNG 21: CƠ CHẾ GÓP VỐN BẰNG HCOIN**   Trong nền kinh tế truyền thống, vốn là rào cản lớn nhất của khởi nghiệp. Ai có tiền thì đi trước, ai không có tiền thì đứng ngoài.   HNI ra đời để phá vỡ rào cản đó bằng một nguyên lý cốt lõi:...
    Like
    Love
    Sad
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/s_aRNTkagHI?si=4BAUayqY_iUPHpdD
    https://youtu.be/s_aRNTkagHI?si=4BAUayqY_iUPHpdD
    Like
    Love
    Wow
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 13/12:
    Bài thơ chương 43: ĐẠO TRONG KHOA HỌC – ĐẠO TRONG TRÍ TUỆ MỚI CỦA NHÂN LOẠI
    Khoa học đi tìm quy luật,
    Đạo lắng nghe nhịp đập thầm kín của vũ trụ muôn đời.
    Một bên soi sáng bằng lý tính,
    Một bên mở cửa bằng trực giác trong trẻo của tâm linh.
    Nhưng rồi con người nhận ra:
    Hai nẻo đường ấy chưa từng tách biệt.
    Hạt nhỏ nhất cũng ngân lên điều huyền nhiệm,
    Vũ trụ bao la cũng nở ra bằng một hơi thở rất mềm.
    Khi trí tuệ mới trỗi dậy,
    Nhân loại không còn đứng trước hai bờ đối nghịch.
    Khoa học trở thành đôi mắt thấy xa,
    Đạo trở thành trái tim thấy sâu.
    Hợp nhất lại,
    Chúng dẫn ta tới sự thật toàn vẹn —
    Nơi phương trình có linh hồn,
    Nơi chân lý không chỉ để hiểu, mà để sống.
    Đạo trong khoa học là con đường mở rộng,
    Đạo trong trí tuệ mới là ánh sáng không biên giới.
    Con người bước vào thời đại mới
    Với trái tim sáng và khối óc trong,
    Nhẹ như hạt photon xuyên qua màn đêm,
    Mà vẫn ấm như ngọn lửa nguyên sơ của Trời.
    HNI 13/12: 📕Bài thơ chương 43: ĐẠO TRONG KHOA HỌC – ĐẠO TRONG TRÍ TUỆ MỚI CỦA NHÂN LOẠI Khoa học đi tìm quy luật, Đạo lắng nghe nhịp đập thầm kín của vũ trụ muôn đời. Một bên soi sáng bằng lý tính, Một bên mở cửa bằng trực giác trong trẻo của tâm linh. Nhưng rồi con người nhận ra: Hai nẻo đường ấy chưa từng tách biệt. Hạt nhỏ nhất cũng ngân lên điều huyền nhiệm, Vũ trụ bao la cũng nở ra bằng một hơi thở rất mềm. Khi trí tuệ mới trỗi dậy, Nhân loại không còn đứng trước hai bờ đối nghịch. Khoa học trở thành đôi mắt thấy xa, Đạo trở thành trái tim thấy sâu. Hợp nhất lại, Chúng dẫn ta tới sự thật toàn vẹn — Nơi phương trình có linh hồn, Nơi chân lý không chỉ để hiểu, mà để sống. Đạo trong khoa học là con đường mở rộng, Đạo trong trí tuệ mới là ánh sáng không biên giới. Con người bước vào thời đại mới Với trái tim sáng và khối óc trong, Nhẹ như hạt photon xuyên qua màn đêm, Mà vẫn ấm như ngọn lửa nguyên sơ của Trời.
    Like
    Love
    Yay
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 12/12:
    Bài thơ chương 44 :ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI— HÒA BÌNH TOÀN CẦU
    Trời rộng vô biên, gió đi không dấu,
    Đạo thầm thì qua từng mạch sống nhân gian.
    Không biên giới, không màu da, không lời xưng tụng,
    Chỉ là nhịp yêu thương nối lại những trái tim rời rạc lâu nay.
    Nhân loại đã đi qua bao bão tố,
    Đã thấm mùi chia rẽ, chiến tranh, khổ lụy mất còn.
    Để rồi một ngày, khi mắt người nhìn xa hơn lợi ích,
    Ta thấy hòa bình không chỉ là ước mơ —
    Mà là con đường trở về với Đạo Trời trong chính mình.
    Đạo Trời không ép buộc,
    Nó soi như ánh trăng bàng bạc trên mặt hồ lặng.
    Ai lắng nghe sẽ biết bình an bắt đầu từ điều rất nhỏ:
    Một cái nhìn biết hiểu,
    Một bàn tay biết nắm lấy nỗi đau của kẻ khác.
    Khi các dân tộc biết đứng bên nhau,
    Không để nỗi sợ dẫn đường mà để tình thương cùng bước,
    Thì thế giới này sẽ mở ra một bình minh mới:
    Nơi tiếng súng tắt đi như giấc mộng cũ,
    Nơi trẻ thơ cười trong nắng không còn vết sẹo của chiến tranh.
    Và khi ấy,
    Hòa bình không còn là lời hứa,
    Mà là sự thật được dệt từ tâm sáng của muôn người.
    Đạo Trời – dòng suối âm thầm chảy dưới mọi nền văn minh –
    Sẽ nâng nhân loại lên thời đại mới:
    Một Trái Đất hiền hòa,
    Một tương lai chung biết tỏa sáng từ trong chính chúng ta.
    HNI 12/12: 📕Bài thơ chương 44 :ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI— HÒA BÌNH TOÀN CẦU Trời rộng vô biên, gió đi không dấu, Đạo thầm thì qua từng mạch sống nhân gian. Không biên giới, không màu da, không lời xưng tụng, Chỉ là nhịp yêu thương nối lại những trái tim rời rạc lâu nay. Nhân loại đã đi qua bao bão tố, Đã thấm mùi chia rẽ, chiến tranh, khổ lụy mất còn. Để rồi một ngày, khi mắt người nhìn xa hơn lợi ích, Ta thấy hòa bình không chỉ là ước mơ — Mà là con đường trở về với Đạo Trời trong chính mình. Đạo Trời không ép buộc, Nó soi như ánh trăng bàng bạc trên mặt hồ lặng. Ai lắng nghe sẽ biết bình an bắt đầu từ điều rất nhỏ: Một cái nhìn biết hiểu, Một bàn tay biết nắm lấy nỗi đau của kẻ khác. Khi các dân tộc biết đứng bên nhau, Không để nỗi sợ dẫn đường mà để tình thương cùng bước, Thì thế giới này sẽ mở ra một bình minh mới: Nơi tiếng súng tắt đi như giấc mộng cũ, Nơi trẻ thơ cười trong nắng không còn vết sẹo của chiến tranh. Và khi ấy, Hòa bình không còn là lời hứa, Mà là sự thật được dệt từ tâm sáng của muôn người. Đạo Trời – dòng suối âm thầm chảy dưới mọi nền văn minh – Sẽ nâng nhân loại lên thời đại mới: Một Trái Đất hiền hòa, Một tương lai chung biết tỏa sáng từ trong chính chúng ta.
    Like
    Love
    Haha
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • 🌿 Thơ Ca Chương 22 – Khi Luật Trở Thành Mã Sống
    HNI 12-12 🌿 Thơ Ca Chương 22 – Khi Luật Trở Thành Mã Sống   Có những lời hứa từng phai theo năm tháng, Có những chữ ký mờ dần theo lợi ích. Con người đổi thay, Và niềm tin nhiều khi không theo kịp.   HNI chọn một con đường khác, Viết luật bằng logic không biết nói dối. Không giận hờn,...
    Like
    Love
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 12/12:
    Bài thơ chương 45 : TRỞ VỀ GỐC –THUẬN LÒNG DÂN — HỢP ĐẠO TRỜI
    Sau bao nẻo đường đi qua gió bụi,
    Con người hiểu điều lớn nhất đời mình
    Không phải quyền lực, giàu sang, danh vọng,
    Mà là trở về được với Gốc sáng trong tim.
    Gốc ấy – như mạch nước đầu nguồn,
    Âm thầm nuôi lớn mọi giá trị, mọi niềm tin bền vững.
    Ai khơi lại được dòng trong ấy
    Sẽ thấy đời mình nhẹ như mây, sáng như bình minh mới.
    Thuận Lòng Dân – ấy là thuận thiên ý,
    Bởi tiếng dân chính là tiếng của muôn linh rung nhịp cùng Trời.
    Kẻ cầm quyền biết cúi tâm lắng nghe
    Sẽ dựng được quốc thái dân an bằng tình thương hơn là mệnh lệnh.
    Hợp Đạo Trời không phải đi tìm điều huyền nhiệm,
    Mà là sống ngay thẳng, hiền hòa, thiện lương từng ngày.
    Khi nhân gian biết đặt điều chung lên điều riêng,
    Thì Trời sẽ mở một con đường phẳng lặng trước bước chân người.
    Và rồi,
    Tất cả tinh hoa của Đạo, của đời, của nhân loại
    Đều trở về điểm hội tụ giản đơn:
    Thương nhau – Hiểu nhau – Cùng nhau dựng tương lai sáng.
    Đó là Gốc.
    Đó là Đạo.
    Đó là bản hòa ca mà Trời đã gieo vào trái tim mỗi người từ thuở ban đầu.
    Ai đánh thức được âm vang ấy trong chính mình
    Sẽ cùng dân tộc dựng nên một kỷ nguyên mới:
    Hòa hợp – Thịnh vượng – An vui trong ánh sáng Trời chung.

    HNI 12/12: 📕 Bài thơ chương 45 : TRỞ VỀ GỐC –THUẬN LÒNG DÂN — HỢP ĐẠO TRỜI Sau bao nẻo đường đi qua gió bụi, Con người hiểu điều lớn nhất đời mình Không phải quyền lực, giàu sang, danh vọng, Mà là trở về được với Gốc sáng trong tim. Gốc ấy – như mạch nước đầu nguồn, Âm thầm nuôi lớn mọi giá trị, mọi niềm tin bền vững. Ai khơi lại được dòng trong ấy Sẽ thấy đời mình nhẹ như mây, sáng như bình minh mới. Thuận Lòng Dân – ấy là thuận thiên ý, Bởi tiếng dân chính là tiếng của muôn linh rung nhịp cùng Trời. Kẻ cầm quyền biết cúi tâm lắng nghe Sẽ dựng được quốc thái dân an bằng tình thương hơn là mệnh lệnh. Hợp Đạo Trời không phải đi tìm điều huyền nhiệm, Mà là sống ngay thẳng, hiền hòa, thiện lương từng ngày. Khi nhân gian biết đặt điều chung lên điều riêng, Thì Trời sẽ mở một con đường phẳng lặng trước bước chân người. Và rồi, Tất cả tinh hoa của Đạo, của đời, của nhân loại Đều trở về điểm hội tụ giản đơn: Thương nhau – Hiểu nhau – Cùng nhau dựng tương lai sáng. Đó là Gốc. Đó là Đạo. Đó là bản hòa ca mà Trời đã gieo vào trái tim mỗi người từ thuở ban đầu. Ai đánh thức được âm vang ấy trong chính mình Sẽ cùng dân tộc dựng nên một kỷ nguyên mới: Hòa hợp – Thịnh vượng – An vui trong ánh sáng Trời chung.
    Like
    Love
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 12/12:
    Bài thơ chương 44 :ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI— HÒA BÌNH TOÀN CẦU
    Trời rộng vô biên, gió đi không dấu,
    Đạo thầm thì qua từng mạch sống nhân gian.
    Không biên giới, không màu da, không lời xưng tụng,
    Chỉ là nhịp yêu thương nối lại những trái tim rời rạc lâu nay.
    Nhân loại đã đi qua bao bão tố,
    Đã thấm mùi chia rẽ, chiến tranh, khổ lụy mất còn.
    Để rồi một ngày, khi mắt người nhìn xa hơn lợi ích,
    Ta thấy hòa bình không chỉ là ước mơ —
    Mà là con đường trở về với Đạo Trời trong chính mình.
    Đạo Trời không ép buộc,
    Nó soi như ánh trăng bàng bạc trên mặt hồ lặng.
    Ai lắng nghe sẽ biết bình an bắt đầu từ điều rất nhỏ:
    Một cái nhìn biết hiểu,
    Một bàn tay biết nắm lấy nỗi đau của kẻ khác.
    Khi các dân tộc biết đứng bên nhau,
    Không để nỗi sợ dẫn đường mà để tình thương cùng bước,
    Thì thế giới này sẽ mở ra một bình minh mới:
    Nơi tiếng súng tắt đi như giấc mộng cũ,
    Nơi trẻ thơ cười trong nắng không còn vết sẹo của chiến tranh.
    Và khi ấy,
    Hòa bình không còn là lời hứa,
    Mà là sự thật được dệt từ tâm sáng của muôn người.
    Đạo Trời – dòng suối âm thầm chảy dưới mọi nền văn minh –
    Sẽ nâng nhân loại lên thời đại mới:
    Một Trái Đất hiền hòa,
    Một tương lai chung biết tỏa sáng từ trong chính chúng ta.
    Đọc thêm
    HNI 12/12: Bài thơ chương 44 :ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI— HÒA BÌNH TOÀN CẦU Trời rộng vô biên, gió đi không dấu, Đạo thầm thì qua từng mạch sống nhân gian. Không biên giới, không màu da, không lời xưng tụng, Chỉ là nhịp yêu thương nối lại những trái tim rời rạc lâu nay. Nhân loại đã đi qua bao bão tố, Đã thấm mùi chia rẽ, chiến tranh, khổ lụy mất còn. Để rồi một ngày, khi mắt người nhìn xa hơn lợi ích, Ta thấy hòa bình không chỉ là ước mơ — Mà là con đường trở về với Đạo Trời trong chính mình. Đạo Trời không ép buộc, Nó soi như ánh trăng bàng bạc trên mặt hồ lặng. Ai lắng nghe sẽ biết bình an bắt đầu từ điều rất nhỏ: Một cái nhìn biết hiểu, Một bàn tay biết nắm lấy nỗi đau của kẻ khác. Khi các dân tộc biết đứng bên nhau, Không để nỗi sợ dẫn đường mà để tình thương cùng bước, Thì thế giới này sẽ mở ra một bình minh mới: Nơi tiếng súng tắt đi như giấc mộng cũ, Nơi trẻ thơ cười trong nắng không còn vết sẹo của chiến tranh. Và khi ấy, Hòa bình không còn là lời hứa, Mà là sự thật được dệt từ tâm sáng của muôn người. Đạo Trời – dòng suối âm thầm chảy dưới mọi nền văn minh – Sẽ nâng nhân loại lên thời đại mới: Một Trái Đất hiền hòa, Một tương lai chung biết tỏa sáng từ trong chính chúng ta. Đọc thêm
    Like
    Love
    Haha
    Sad
    Angry
    14
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/8Tr7RZxsKX8?si=2UjDGqd9Y1-0mCT4
    https://youtu.be/8Tr7RZxsKX8?si=2UjDGqd9Y1-0mCT4
    Like
    Love
    Sad
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ