• https://youtu.be/F2i696B1NYE?si=HKRCEPuotSQap9PN
    https://youtu.be/F2i696B1NYE?si=HKRCEPuotSQap9PN
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC ÁNH SÁNG
    Không phải tấm áo sinh ra để làm đẹp
    Mà để nhắc người mặc nhớ cách làm người
    Không phải màu vải để khoe quyền thế
    Mà là tấm gương soi thẳng vào tâm
    Khoác lên vai không phải là danh xưng
    Mà là trách nhiệm nặng hơn lời nói
    Mỗi đường kim đều khâu bằng tỉnh thức
    Mỗi sợi chỉ đều buộc một lời thề
    Áo không hỏi bạn giàu hay nghèo
    Chỉ hỏi bạn có sống cho ra người
    Không cần huy hiệu phô trương
    Chỉ cần lưng thẳng trước ánh nhìn xã hội
    Mặc áo này, không được phép cúi đầu
    Trước gian dối, trước lợi danh tạm bợ
    Mặc áo này, lời nói phải sạch
    Hành động phải sáng hơn đèn
    Có những chiếc áo làm người ta lớn
    Có những chiếc áo làm người ta lộ rõ
    Đồng phục HNI không che khuyết điểm
    Nó phơi bày nhân cách từng ngày
    Ai run tay khi khoác lên mình
    Là người còn biết sợ điều sai
    Ai thấy nặng khi bước ra đường
    Là người còn giữ được lương tri
    Áo không bảo bạn phải hoàn hảo
    Chỉ yêu cầu bạn phải trung thực
    Không bắt bạn giàu nhanh
    Chỉ đòi bạn đi đường thẳng
    Khi đứng giữa đám đông
    Áo nói thay bạn một điều im lặng
    Người này không được phép phản bội
    Lòng tin mà xã hội đã gửi trao
    Có thể tước áo khi tâm lệch hướng
    Có thể cởi áo khi người không xứng
    Vì danh dự không phải vật sở hữu
    Mà là điều phải giữ bằng đời sống
    Áo đi qua biên giới không cần hộ chiếu
    Vì đạo đức là ngôn ngữ toàn cầu
    Người mặc áo này ở bất cứ đâu
    Đều hiểu nhau bằng ánh nhìn tỉnh thức
    Khi con trẻ nhìn cha khoác áo
    Nó học được bài học không lời
    Rằng làm người trước khi làm chủ
    Là di sản lớn nhất để lại cho đời
    Mỗi sáng khoác áo như khoác câu hỏi
    Hôm nay ta có sống cho ra ánh sáng không
    Nếu câu trả lời còn lặng im
    Hãy chỉnh lại mình trước khi chỉnh áo
    Vì áo không sinh ra để làm biểu tượng
    Mà để nhắc con người đừng quên mình là ai
    Đọc thêm
    HNI 21-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC ÁNH SÁNG Không phải tấm áo sinh ra để làm đẹp Mà để nhắc người mặc nhớ cách làm người Không phải màu vải để khoe quyền thế Mà là tấm gương soi thẳng vào tâm Khoác lên vai không phải là danh xưng Mà là trách nhiệm nặng hơn lời nói Mỗi đường kim đều khâu bằng tỉnh thức Mỗi sợi chỉ đều buộc một lời thề Áo không hỏi bạn giàu hay nghèo Chỉ hỏi bạn có sống cho ra người Không cần huy hiệu phô trương Chỉ cần lưng thẳng trước ánh nhìn xã hội Mặc áo này, không được phép cúi đầu Trước gian dối, trước lợi danh tạm bợ Mặc áo này, lời nói phải sạch Hành động phải sáng hơn đèn Có những chiếc áo làm người ta lớn Có những chiếc áo làm người ta lộ rõ Đồng phục HNI không che khuyết điểm Nó phơi bày nhân cách từng ngày Ai run tay khi khoác lên mình Là người còn biết sợ điều sai Ai thấy nặng khi bước ra đường Là người còn giữ được lương tri Áo không bảo bạn phải hoàn hảo Chỉ yêu cầu bạn phải trung thực Không bắt bạn giàu nhanh Chỉ đòi bạn đi đường thẳng Khi đứng giữa đám đông Áo nói thay bạn một điều im lặng Người này không được phép phản bội Lòng tin mà xã hội đã gửi trao Có thể tước áo khi tâm lệch hướng Có thể cởi áo khi người không xứng Vì danh dự không phải vật sở hữu Mà là điều phải giữ bằng đời sống Áo đi qua biên giới không cần hộ chiếu Vì đạo đức là ngôn ngữ toàn cầu Người mặc áo này ở bất cứ đâu Đều hiểu nhau bằng ánh nhìn tỉnh thức Khi con trẻ nhìn cha khoác áo Nó học được bài học không lời Rằng làm người trước khi làm chủ Là di sản lớn nhất để lại cho đời Mỗi sáng khoác áo như khoác câu hỏi Hôm nay ta có sống cho ra ánh sáng không Nếu câu trả lời còn lặng im Hãy chỉnh lại mình trước khi chỉnh áo Vì áo không sinh ra để làm biểu tượng Mà để nhắc con người đừng quên mình là ai Đọc thêm
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC ÁNH SÁNG
    Không phải tấm áo sinh ra để làm đẹp
    Mà để nhắc người mặc nhớ cách làm người
    Không phải màu vải để khoe quyền thế
    Mà là tấm gương soi thẳng vào tâm
    Khoác lên vai không phải là danh xưng
    Mà là trách nhiệm nặng hơn lời nói
    Mỗi đường kim đều khâu bằng tỉnh thức
    Mỗi sợi chỉ đều buộc một lời thề
    Áo không hỏi bạn giàu hay nghèo
    Chỉ hỏi bạn có sống cho ra người
    Không cần huy hiệu phô trương
    Chỉ cần lưng thẳng trước ánh nhìn xã hội
    Mặc áo này, không được phép cúi đầu
    Trước gian dối, trước lợi danh tạm bợ
    Mặc áo này, lời nói phải sạch
    Hành động phải sáng hơn đèn
    Có những chiếc áo làm người ta lớn
    Có những chiếc áo làm người ta lộ rõ
    Đồng phục HNI không che khuyết điểm
    Nó phơi bày nhân cách từng ngày
    Ai run tay khi khoác lên mình
    Là người còn biết sợ điều sai
    Ai thấy nặng khi bước ra đường
    Là người còn giữ được lương tri
    Áo không bảo bạn phải hoàn hảo
    Chỉ yêu cầu bạn phải trung thực
    Không bắt bạn giàu nhanh
    Chỉ đòi bạn đi đường thẳng
    Khi đứng giữa đám đông
    Áo nói thay bạn một điều im lặng
    Người này không được phép phản bội
    Lòng tin mà xã hội đã gửi trao
    Có thể tước áo khi tâm lệch hướng
    Có thể cởi áo khi người không xứng
    Vì danh dự không phải vật sở hữu
    Mà là điều phải giữ bằng đời sống
    Áo đi qua biên giới không cần hộ chiếu
    Vì đạo đức là ngôn ngữ toàn cầu
    Người mặc áo này ở bất cứ đâu
    Đều hiểu nhau bằng ánh nhìn tỉnh thức
    Khi con trẻ nhìn cha khoác áo
    Nó học được bài học không lời
    Rằng làm người trước khi làm chủ
    Là di sản lớn nhất để lại cho đời
    Mỗi sáng khoác áo như khoác câu hỏi
    Hôm nay ta có sống cho ra ánh sáng không
    Nếu câu trả lời còn lặng im
    Hãy chỉnh lại mình trước khi chỉnh áo
    Vì áo không sinh ra để làm biểu tượng
    Mà để nhắc con người đừng quên mình là ai
    Đọc thêm
    Đọc ít hơn
    HNI 21-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC ÁNH SÁNG Không phải tấm áo sinh ra để làm đẹp Mà để nhắc người mặc nhớ cách làm người Không phải màu vải để khoe quyền thế Mà là tấm gương soi thẳng vào tâm Khoác lên vai không phải là danh xưng Mà là trách nhiệm nặng hơn lời nói Mỗi đường kim đều khâu bằng tỉnh thức Mỗi sợi chỉ đều buộc một lời thề Áo không hỏi bạn giàu hay nghèo Chỉ hỏi bạn có sống cho ra người Không cần huy hiệu phô trương Chỉ cần lưng thẳng trước ánh nhìn xã hội Mặc áo này, không được phép cúi đầu Trước gian dối, trước lợi danh tạm bợ Mặc áo này, lời nói phải sạch Hành động phải sáng hơn đèn Có những chiếc áo làm người ta lớn Có những chiếc áo làm người ta lộ rõ Đồng phục HNI không che khuyết điểm Nó phơi bày nhân cách từng ngày Ai run tay khi khoác lên mình Là người còn biết sợ điều sai Ai thấy nặng khi bước ra đường Là người còn giữ được lương tri Áo không bảo bạn phải hoàn hảo Chỉ yêu cầu bạn phải trung thực Không bắt bạn giàu nhanh Chỉ đòi bạn đi đường thẳng Khi đứng giữa đám đông Áo nói thay bạn một điều im lặng Người này không được phép phản bội Lòng tin mà xã hội đã gửi trao Có thể tước áo khi tâm lệch hướng Có thể cởi áo khi người không xứng Vì danh dự không phải vật sở hữu Mà là điều phải giữ bằng đời sống Áo đi qua biên giới không cần hộ chiếu Vì đạo đức là ngôn ngữ toàn cầu Người mặc áo này ở bất cứ đâu Đều hiểu nhau bằng ánh nhìn tỉnh thức Khi con trẻ nhìn cha khoác áo Nó học được bài học không lời Rằng làm người trước khi làm chủ Là di sản lớn nhất để lại cho đời Mỗi sáng khoác áo như khoác câu hỏi Hôm nay ta có sống cho ra ánh sáng không Nếu câu trả lời còn lặng im Hãy chỉnh lại mình trước khi chỉnh áo Vì áo không sinh ra để làm biểu tượng Mà để nhắc con người đừng quên mình là ai Đọc thêm Đọc ít hơn
    Like
    Love
    6
    12 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12 - B24
    CHƯƠNG 4:
    CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
    Đã có một thời, con người sống rất gần với chính mình. Mỗi cảm xúc đều được nhận diện, mỗi suy nghĩ đều được lắng nghe, mỗi quyết định đều đi ra từ sự hòa hợp giữa thân – tâm – trí. Nhưng cùng với sự phát triển mạnh mẽ của văn minh vật chất, con người dần quay lưng lại với thế giới nội tâm, đánh mất một năng lực căn bản: khả năng lắng nghe chính mình.
    Ngày nay, con người nghe rất nhiều thứ: tiếng ồn của đô thị, thông tin từ mạng xã hội, lời khuyên của người khác, chuẩn mực của xã hội, kỳ vọng của gia đình. Nhưng giữa vô vàn âm thanh ấy, tiếng nói bên trong – tiếng nói của linh hồn – lại trở nên mờ nhạt, thậm chí bị lãng quên.
    1. Khi tiếng ồn bên ngoài át đi tiếng gọi bên trong
    Thế giới hiện đại vận hành với tốc độ chóng mặt. Mọi thứ đều đòi hỏi nhanh hơn, nhiều hơn, hiệu quả hơn. Con người bị cuốn vào guồng quay của công việc, trách nhiệm, thành tựu và so sánh. Trong trạng thái đó, sự tĩnh lặng trở thành điều xa xỉ.
    Khi không còn tĩnh lặng, con người không còn khả năng tự lắng nghe. Ta không biết mình thực sự mệt hay chỉ đang quen với việc cố gắng. Ta không biết mình đang buồn hay chỉ đang bị phân tâm. Ta không biết điều mình theo đuổi có thật sự là ước mơ của mình hay chỉ là một mục tiêu vay mượn từ xã hội.
    Tiếng ồn bên ngoài không chỉ đến từ âm thanh, mà còn đến từ dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ trong tâm trí. Chính dòng suy nghĩ đó khiến con người sống trong quá khứ hoặc tương lai, mà hiếm khi hiện diện trọn vẹn với giây phút này.
    2. Sự tách rời giữa thân – tâm – trí
    Một trong những biểu hiện rõ nhất của việc đánh mất khả năng lắng nghe chính mình là sự chia cắt giữa thân, tâm và trí. Thân thể phát ra tín hiệu mệt mỏi, nhưng trí óc vẫn ra lệnh phải tiếp tục. Trái tim cảm thấy trống rỗng, nhưng lý trí vẫn thuyết phục rằng “mọi thứ đều ổn”.
    Con người học cách chịu đựng thay vì cảm nhận, học cách đè nén thay vì thấu hiểu. Những cảm xúc không được lắng nghe dần tích tụ thành căng thẳng, lo âu, trầ
    Đọc thêm
    HNI 21/12 - B24 CHƯƠNG 4: CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH Đã có một thời, con người sống rất gần với chính mình. Mỗi cảm xúc đều được nhận diện, mỗi suy nghĩ đều được lắng nghe, mỗi quyết định đều đi ra từ sự hòa hợp giữa thân – tâm – trí. Nhưng cùng với sự phát triển mạnh mẽ của văn minh vật chất, con người dần quay lưng lại với thế giới nội tâm, đánh mất một năng lực căn bản: khả năng lắng nghe chính mình. Ngày nay, con người nghe rất nhiều thứ: tiếng ồn của đô thị, thông tin từ mạng xã hội, lời khuyên của người khác, chuẩn mực của xã hội, kỳ vọng của gia đình. Nhưng giữa vô vàn âm thanh ấy, tiếng nói bên trong – tiếng nói của linh hồn – lại trở nên mờ nhạt, thậm chí bị lãng quên. 1. Khi tiếng ồn bên ngoài át đi tiếng gọi bên trong Thế giới hiện đại vận hành với tốc độ chóng mặt. Mọi thứ đều đòi hỏi nhanh hơn, nhiều hơn, hiệu quả hơn. Con người bị cuốn vào guồng quay của công việc, trách nhiệm, thành tựu và so sánh. Trong trạng thái đó, sự tĩnh lặng trở thành điều xa xỉ. Khi không còn tĩnh lặng, con người không còn khả năng tự lắng nghe. Ta không biết mình thực sự mệt hay chỉ đang quen với việc cố gắng. Ta không biết mình đang buồn hay chỉ đang bị phân tâm. Ta không biết điều mình theo đuổi có thật sự là ước mơ của mình hay chỉ là một mục tiêu vay mượn từ xã hội. Tiếng ồn bên ngoài không chỉ đến từ âm thanh, mà còn đến từ dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ trong tâm trí. Chính dòng suy nghĩ đó khiến con người sống trong quá khứ hoặc tương lai, mà hiếm khi hiện diện trọn vẹn với giây phút này. 2. Sự tách rời giữa thân – tâm – trí Một trong những biểu hiện rõ nhất của việc đánh mất khả năng lắng nghe chính mình là sự chia cắt giữa thân, tâm và trí. Thân thể phát ra tín hiệu mệt mỏi, nhưng trí óc vẫn ra lệnh phải tiếp tục. Trái tim cảm thấy trống rỗng, nhưng lý trí vẫn thuyết phục rằng “mọi thứ đều ổn”. Con người học cách chịu đựng thay vì cảm nhận, học cách đè nén thay vì thấu hiểu. Những cảm xúc không được lắng nghe dần tích tụ thành căng thẳng, lo âu, trầ Đọc thêm
    Like
    Love
    6
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/Vr8mNL_tWyw?si=MVB_0WmAZM7ZamNA
    https://youtu.be/Vr8mNL_tWyw?si=MVB_0WmAZM7ZamNA
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNJ 21-12
    *CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC HNI – BIỂU TƯỢNG CỦA DANH DỰ & CHUẨN MỰC**

    Trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, bất cứ cộng đồng nào tồn tại lâu dài đều có biểu tượng. Biểu tượng không chỉ để nhận diện, mà để nhắc nhớ. Nhắc nhớ về giá trị cốt lõi, về lời thề ngầm, về chuẩn mực mà mỗi thành viên tự nguyện mang trên mình.
    Đối với Hội Doanh Nhân HNI Toàn Cầu, đồng phục không phải là hình thức. Đồng phục là lời cam kết im lặng. Là tuyên ngôn không cần phát biểu. Là ranh giới rõ ràng giữa “doanh nhân tử tế” và “kẻ chỉ biết kiếm tiền”.
    1. Đồng phục không sinh ra để phô trương
    HNI không tạo ra đồng phục để làm đẹp cho sự kiện, không để chụp ảnh, không để khoe mẽ quyền lực hay đẳng cấp. HNI tạo ra đồng phục để tự răn mình.
    Khi một doanh nhân khoác lên mình đồng phục HNI, người đó không được phép nói:
    “Tôi là ai?”
    Mà phải tự hỏi:
    “Tôi có xứng đáng không?”
    Đồng phục HNI không nâng ai lên cao hơn người khác. Ngược lại, nó đặt người mặc vào chuẩn mực cao hơn, trách nhiệm lớn hơn, và ánh nhìn khắt khe hơn từ cộng đồng.
    2. Đồng phục là “chiếc gương đạo đức”
    Mỗi chiếc áo HNI là một chiếc gương.
    Gương để soi tâm trước khi soi tài.
    Khoác áo HNI, bạn không còn đại diện cho bản thân, mà đại diện cho:
    Danh dự của cộng đồng
    Uy tín của hệ sinh thái
    Lòng tin xã hội mà HNI đang nỗ lực tái lập
    Một lời nói thiếu chuẩn mực, một hành vi gian dối, một sản phẩm không trung thực – khi được thực hiện trong đồng phục HNI – sẽ phản bội cả một hệ giá trị, chứ không chỉ là sai lầm cá nhân.
    Vì vậy, đồng phục HNI không dành cho người muốn an toàn.
    Nó dành cho người dám sống đúng.
    3. Màu sắc và thiết kế: sự tiết chế có chủ ý
    HNI không chọn màu sắc sặc sỡ. Không dùng biểu tượng phức tạp. Không phô trương quyền lực.
    Thiết kế đồng phục HNI tuân thủ ba nguyên tắc:
    Trang nghiêm – để nhắc nhớ đạo
    Giản dị – để không nuôi cái tôi
    Nhất quán – để không ai đứng ngoài chuẩn mực
    Bởi vì đạo đức không cần màu mè.
    Danh dự không cần quảng cáo.
    Chỉ cần nhìn thấy đồng phục HNI, xã hội phải hiểu rằng:
    “Người này không được phép làm điều sai.”
    4. Ai được mặc đồng phục HNI?
    Không phải ai đóng phí cũng được mặc.
    Không phải ai thành công cũng được mặc.
    Không phải ai nổi tiếng cũng được mặc.
    Chỉ những người:
    Đọc thêm
    HNJ 21-12 *CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC HNI – BIỂU TƯỢNG CỦA DANH DỰ & CHUẨN MỰC** Trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, bất cứ cộng đồng nào tồn tại lâu dài đều có biểu tượng. Biểu tượng không chỉ để nhận diện, mà để nhắc nhớ. Nhắc nhớ về giá trị cốt lõi, về lời thề ngầm, về chuẩn mực mà mỗi thành viên tự nguyện mang trên mình. Đối với Hội Doanh Nhân HNI Toàn Cầu, đồng phục không phải là hình thức. Đồng phục là lời cam kết im lặng. Là tuyên ngôn không cần phát biểu. Là ranh giới rõ ràng giữa “doanh nhân tử tế” và “kẻ chỉ biết kiếm tiền”. 1. Đồng phục không sinh ra để phô trương HNI không tạo ra đồng phục để làm đẹp cho sự kiện, không để chụp ảnh, không để khoe mẽ quyền lực hay đẳng cấp. HNI tạo ra đồng phục để tự răn mình. Khi một doanh nhân khoác lên mình đồng phục HNI, người đó không được phép nói: “Tôi là ai?” Mà phải tự hỏi: “Tôi có xứng đáng không?” Đồng phục HNI không nâng ai lên cao hơn người khác. Ngược lại, nó đặt người mặc vào chuẩn mực cao hơn, trách nhiệm lớn hơn, và ánh nhìn khắt khe hơn từ cộng đồng. 2. Đồng phục là “chiếc gương đạo đức” Mỗi chiếc áo HNI là một chiếc gương. Gương để soi tâm trước khi soi tài. Khoác áo HNI, bạn không còn đại diện cho bản thân, mà đại diện cho: Danh dự của cộng đồng Uy tín của hệ sinh thái Lòng tin xã hội mà HNI đang nỗ lực tái lập Một lời nói thiếu chuẩn mực, một hành vi gian dối, một sản phẩm không trung thực – khi được thực hiện trong đồng phục HNI – sẽ phản bội cả một hệ giá trị, chứ không chỉ là sai lầm cá nhân. Vì vậy, đồng phục HNI không dành cho người muốn an toàn. Nó dành cho người dám sống đúng. 3. Màu sắc và thiết kế: sự tiết chế có chủ ý HNI không chọn màu sắc sặc sỡ. Không dùng biểu tượng phức tạp. Không phô trương quyền lực. Thiết kế đồng phục HNI tuân thủ ba nguyên tắc: Trang nghiêm – để nhắc nhớ đạo Giản dị – để không nuôi cái tôi Nhất quán – để không ai đứng ngoài chuẩn mực Bởi vì đạo đức không cần màu mè. Danh dự không cần quảng cáo. Chỉ cần nhìn thấy đồng phục HNI, xã hội phải hiểu rằng: “Người này không được phép làm điều sai.” 4. Ai được mặc đồng phục HNI? Không phải ai đóng phí cũng được mặc. Không phải ai thành công cũng được mặc. Không phải ai nổi tiếng cũng được mặc. Chỉ những người: Đọc thêm
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    CHƯƠNG 4:
    CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
    Đã có một thời, con người sống rất gần với chính mình. Mỗi cảm xúc đều được nhận diện, mỗi suy nghĩ đều được lắng nghe, mỗi quyết định đều đi ra từ sự hòa hợp giữa thân – tâm – trí. Nhưng cùng với sự phát triển mạnh mẽ của văn minh vật chất, con người dần quay lưng lại với thế giới nội tâm, đánh mất một năng lực căn bản: khả năng lắng nghe chính mình.
    Ngày nay, con người nghe rất nhiều thứ: tiếng ồn của đô thị, thông tin từ mạng xã hội, lời khuyên của người khác, chuẩn mực của xã hội, kỳ vọng của gia đình. Nhưng giữa vô vàn âm thanh ấy, tiếng nói bên trong – tiếng nói của linh hồn – lại trở nên mờ nhạt, thậm chí bị lãng quên.
    1. Khi tiếng ồn bên ngoài át đi tiếng gọi bên trong
    Thế giới hiện đại vận hành với tốc độ chóng mặt. Mọi thứ đều đòi hỏi nhanh hơn, nhiều hơn, hiệu quả hơn. Con người bị cuốn vào guồng quay của công việc, trách nhiệm, thành tựu và so sánh. Trong trạng thái đó, sự tĩnh lặng trở thành điều xa xỉ.
    Khi không còn tĩnh lặng, con người không còn khả năng tự lắng nghe. Ta không biết mình thực sự mệt hay chỉ đang quen với việc cố gắng. Ta không biết mình đang buồn hay chỉ đang bị phân tâm. Ta không biết điều mình theo đuổi có thật sự là ước mơ của mình hay chỉ là một mục tiêu vay mượn từ xã hội.
    Tiếng ồn bên ngoài không chỉ đến từ âm thanh, mà còn đến từ dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ trong tâm trí. Chính dòng suy nghĩ đó khiến con người sống trong quá khứ hoặc tương lai, mà hiếm khi hiện diện trọn vẹn với giây phút này.
    2. Sự tách rời giữa thân – tâm – trí
    Một trong những biểu hiện rõ nhất của việc đánh mất khả năng lắng nghe chính mình là sự chia cắt giữa thân, tâm và trí. Thân thể phát ra tín hiệu mệt mỏi, nhưng trí óc vẫn ra lệnh phải tiếp tục. Trái tim cảm thấy trống rỗng, nhưng lý trí vẫn thuyết phục rằng “mọi thứ đều ổn”.
    Con người học cách chịu đựng thay vì cảm nhận, học cách đè nén thay vì thấu hiểu. Những cảm xúc không được lắng nghe dần tích tụ thành căng thẳng, lo âu, trầ
    Đọc thêm
    Đọc ít hơn
    HNI 21/12 CHƯƠNG 4: CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH Đã có một thời, con người sống rất gần với chính mình. Mỗi cảm xúc đều được nhận diện, mỗi suy nghĩ đều được lắng nghe, mỗi quyết định đều đi ra từ sự hòa hợp giữa thân – tâm – trí. Nhưng cùng với sự phát triển mạnh mẽ của văn minh vật chất, con người dần quay lưng lại với thế giới nội tâm, đánh mất một năng lực căn bản: khả năng lắng nghe chính mình. Ngày nay, con người nghe rất nhiều thứ: tiếng ồn của đô thị, thông tin từ mạng xã hội, lời khuyên của người khác, chuẩn mực của xã hội, kỳ vọng của gia đình. Nhưng giữa vô vàn âm thanh ấy, tiếng nói bên trong – tiếng nói của linh hồn – lại trở nên mờ nhạt, thậm chí bị lãng quên. 1. Khi tiếng ồn bên ngoài át đi tiếng gọi bên trong Thế giới hiện đại vận hành với tốc độ chóng mặt. Mọi thứ đều đòi hỏi nhanh hơn, nhiều hơn, hiệu quả hơn. Con người bị cuốn vào guồng quay của công việc, trách nhiệm, thành tựu và so sánh. Trong trạng thái đó, sự tĩnh lặng trở thành điều xa xỉ. Khi không còn tĩnh lặng, con người không còn khả năng tự lắng nghe. Ta không biết mình thực sự mệt hay chỉ đang quen với việc cố gắng. Ta không biết mình đang buồn hay chỉ đang bị phân tâm. Ta không biết điều mình theo đuổi có thật sự là ước mơ của mình hay chỉ là một mục tiêu vay mượn từ xã hội. Tiếng ồn bên ngoài không chỉ đến từ âm thanh, mà còn đến từ dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ trong tâm trí. Chính dòng suy nghĩ đó khiến con người sống trong quá khứ hoặc tương lai, mà hiếm khi hiện diện trọn vẹn với giây phút này. 2. Sự tách rời giữa thân – tâm – trí Một trong những biểu hiện rõ nhất của việc đánh mất khả năng lắng nghe chính mình là sự chia cắt giữa thân, tâm và trí. Thân thể phát ra tín hiệu mệt mỏi, nhưng trí óc vẫn ra lệnh phải tiếp tục. Trái tim cảm thấy trống rỗng, nhưng lý trí vẫn thuyết phục rằng “mọi thứ đều ổn”. Con người học cách chịu đựng thay vì cảm nhận, học cách đè nén thay vì thấu hiểu. Những cảm xúc không được lắng nghe dần tích tụ thành căng thẳng, lo âu, trầ Đọc thêm Đọc ít hơn
    Like
    Love
    6
    10 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/-C2MAuM0TPc?si=4d8NCuF4dPC614NG
    https://youtu.be/-C2MAuM0TPc?si=4d8NCuF4dPC614NG
    Like
    Love
    7
    0 Comments 0 Shares
  • **CHƯƠNG 12: BỘ QUY TẮC ỨNG XỬ HNI – MINH BẠCH – TỬ TẾ – DẤN THÂN**
    HNI 21/12: **CHƯƠNG 12: BỘ QUY TẮC ỨNG XỬ HNI – MINH BẠCH – TỬ TẾ – DẤN THÂN** Một cộng đồng không được đo bằng những điều họ nói, mà bằng cách họ cư xử khi không có ai nhắc nhở. HNI không xây dựng bộ quy tắc ứng xử để quản lý con người, mà để bảo vệ phẩm giá của doanh nhân trong một môi...
    Like
    Love
    6
    9 Comments 0 Shares
  • HNI 21/12
    CHƯƠNG 25 :
    TÌNH THƯƠNG – TẦN SỐ TRỊ LIỆU
    Trong vũ trụ bao la của những rung động vô hình, nơi mọi vật chất chỉ là biểu hiện cô đặc của năng lượng, tình thương không đơn thuần là một cảm xúc đạo đức hay một chuẩn mực xã hội. Tình thương là một tần số, một trạng thái dao động tinh tế của ý thức, có khả năng chữa lành – tái cấu trúc – và tái sinh cả cá nhân lẫn tập thể. Khi con người chạm đến tình thương thuần khiết, họ không chỉ cảm thấy dễ chịu; họ đang bước vào một trường năng lượng có khả năng điều chỉnh lại sự mất cân bằng ở thân – tâm – trí – linh hồn.
    1. Vũ trụ là trường rung động – con người là nhạc cụ sống
    Khoa học hiện đại, đặc biệt là vật lý lượng tử, đã xác nhận điều mà các truyền thống tâm linh cổ xưa từng nói: mọi thứ trong vũ trụ đều rung động. Không có vật chất tĩnh tại; chỉ có những dao động ở các tần số khác nhau. Nguyên tử rung động. Tế bào rung động. Suy nghĩ rung động. Cảm xúc rung động. Ý thức rung động.
    Con người, vì thế, không phải là một thực thể độc lập, mà là một nhạc cụ sống, liên tục phát ra và tiếp nhận sóng năng lượng từ môi trường xung quanh. Mỗi cảm xúc ta mang trong mình đều tương ứng với một tần số nhất định. Sợ hãi, giận dữ, oán hận phát ra những tần số nặng, rối loạn và gây co thắt trường năng lượng. Ngược lại, bình an, biết ơn, và đặc biệt là tình thương, phát ra những tần số cao, hài hòa, mở rộng và tái cân bằng.
    Tình thương không cần lý do để tồn tại. Nó không đòi hỏi đối tượng xứng đáng. Khi tình thương trở thành một trạng thái hiện hữu, nó tự nhiên lan tỏa, giống như ánh sáng không cần xin phép để chiếu rọi.
    2. Tình thương không phải yếu đuối – mà là sức mạnh nguyên thủy
    Trong nhận thức phổ thông, tình thương thường bị hiểu nhầm là sự mềm yếu, nhượng bộ hay hy sinh mù quáng. Nhưng ở tầng sâu hơn, tình thương là sức mạnh nền tảng của sự sống. Mọi sinh thể tồn tại được là nhờ khả năng kết nối, cộng hưởng và duy trì hài hòa với môi trường xung quanh. Tình thương chính là cơ chế kết nối ấy ở mức tinh tế nhất.
    Đọc thêm
    Đọc ít hơn
    HNI 21/12 CHƯƠNG 25 : TÌNH THƯƠNG – TẦN SỐ TRỊ LIỆU Trong vũ trụ bao la của những rung động vô hình, nơi mọi vật chất chỉ là biểu hiện cô đặc của năng lượng, tình thương không đơn thuần là một cảm xúc đạo đức hay một chuẩn mực xã hội. Tình thương là một tần số, một trạng thái dao động tinh tế của ý thức, có khả năng chữa lành – tái cấu trúc – và tái sinh cả cá nhân lẫn tập thể. Khi con người chạm đến tình thương thuần khiết, họ không chỉ cảm thấy dễ chịu; họ đang bước vào một trường năng lượng có khả năng điều chỉnh lại sự mất cân bằng ở thân – tâm – trí – linh hồn. 1. Vũ trụ là trường rung động – con người là nhạc cụ sống Khoa học hiện đại, đặc biệt là vật lý lượng tử, đã xác nhận điều mà các truyền thống tâm linh cổ xưa từng nói: mọi thứ trong vũ trụ đều rung động. Không có vật chất tĩnh tại; chỉ có những dao động ở các tần số khác nhau. Nguyên tử rung động. Tế bào rung động. Suy nghĩ rung động. Cảm xúc rung động. Ý thức rung động. Con người, vì thế, không phải là một thực thể độc lập, mà là một nhạc cụ sống, liên tục phát ra và tiếp nhận sóng năng lượng từ môi trường xung quanh. Mỗi cảm xúc ta mang trong mình đều tương ứng với một tần số nhất định. Sợ hãi, giận dữ, oán hận phát ra những tần số nặng, rối loạn và gây co thắt trường năng lượng. Ngược lại, bình an, biết ơn, và đặc biệt là tình thương, phát ra những tần số cao, hài hòa, mở rộng và tái cân bằng. Tình thương không cần lý do để tồn tại. Nó không đòi hỏi đối tượng xứng đáng. Khi tình thương trở thành một trạng thái hiện hữu, nó tự nhiên lan tỏa, giống như ánh sáng không cần xin phép để chiếu rọi. 2. Tình thương không phải yếu đuối – mà là sức mạnh nguyên thủy Trong nhận thức phổ thông, tình thương thường bị hiểu nhầm là sự mềm yếu, nhượng bộ hay hy sinh mù quáng. Nhưng ở tầng sâu hơn, tình thương là sức mạnh nền tảng của sự sống. Mọi sinh thể tồn tại được là nhờ khả năng kết nối, cộng hưởng và duy trì hài hòa với môi trường xung quanh. Tình thương chính là cơ chế kết nối ấy ở mức tinh tế nhất. Đọc thêm Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Angry
    7
    0 Comments 0 Shares