• HNI 22/12 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4:
    KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH
    Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
    ta không còn nghe được tiếng lòng.
    Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
    lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
    Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
    mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
    La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
    nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
    Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
    tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
    Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
    nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
    Khi không còn lắng nghe,
    ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
    yêu theo khuôn mẫu,
    và đau theo thói quen.
    Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
    một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
    ta mới nhận ra:
    tiếng nói sâu nhất
    luôn chờ ta trong im lặng.
    Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
    thế giới không ồn ào hơn,
    nhưng ta không còn lạc lối.
    Bởi từ đây,
    con đường bắt đầu từ bên trong.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới, ta không còn nghe được tiếng lòng. Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm. Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai, mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì. La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài, nên phương hướng trong ta dần mờ lối. Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau, tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không. Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”, nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình. Khi không còn lắng nghe, ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức, yêu theo khuôn mẫu, và đau theo thói quen. Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại— một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng— ta mới nhận ra: tiếng nói sâu nhất luôn chờ ta trong im lặng. Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa, thế giới không ồn ào hơn, nhưng ta không còn lạc lối. Bởi từ đây, con đường bắt đầu từ bên trong. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 -

    BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
    SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG
    Nhà cao hơn ước mơ,
    kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng.
    Con người đếm thành công bằng con số,
    nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa?
    Bàn tay nắm chặt những điều mua được,
    lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền.
    Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại,
    nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai.
    Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm,
    ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn.
    Cái đói không còn ở dạ dày,
    mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người.
    Ta chạy theo “có thêm”,
    mà quên học cách “là”.
    Càng chất đầy bên ngoài,
    càng rỗng dần bên trong.
    Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa,
    ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình:
    Sống để sở hữu…
    hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 2: SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG Nhà cao hơn ước mơ, kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng. Con người đếm thành công bằng con số, nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa? Bàn tay nắm chặt những điều mua được, lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền. Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại, nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai. Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm, ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn. Cái đói không còn ở dạ dày, mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người. Ta chạy theo “có thêm”, mà quên học cách “là”. Càng chất đầy bên ngoài, càng rỗng dần bên trong. Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa, ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình: Sống để sở hữu… hay sống để hiểu, để yêu, để trở về? Đọc thêm
    Like
    Love
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 -

    BÀI THƠ CHƯƠNG 3 :
    THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG
    Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ,
    bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu.
    Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng,
    chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình.
    Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng,
    mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya.
    Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo,
    nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim.
    Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”,
    bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời:
    Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu?
    Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài?
    Thành công dạy ta cách bước lên,
    nhưng không dạy cách quay về.
    Danh tiếng dạy ta cách được thấy,
    nhưng không dạy cách được là chính mình.
    Cho đến một ngày,
    ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước,
    nhận ra:
    không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn
    nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong.
    Và từ khoảng trống ấy,
    một con đường khác lặng lẽ mở ra:
    thành công không còn là vượt hơn người khác,
    mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : THÀNH CÔNG BÊN NGOÀI – TRỐNG RỖNG BÊN TRONG Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ, bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng, chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình. Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng, mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya. Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo, nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim. Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”, bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời: Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu? Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài? Thành công dạy ta cách bước lên, nhưng không dạy cách quay về. Danh tiếng dạy ta cách được thấy, nhưng không dạy cách được là chính mình. Cho đến một ngày, ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước, nhận ra: không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong. Và từ khoảng trống ấy, một con đường khác lặng lẽ mở ra: thành công không còn là vượt hơn người khác, mà là đủ đầy khi được sống thật với mình. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 1:
    KHI CON NGƯỜI SỐNG NHANH HƠN KHẢ NĂNG CẢM NHẬN
    Ta chạy miết giữa đời như cơn gió,
    Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn.
    Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa,
    Cháy lên rồi tắt giữa hư không.
    Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở,
    Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm.
    Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh,
    Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm.
    Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ,
    Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai.
    Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên,
    Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái.
    Con người sống nhanh hơn điều mình cảm,
    Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan.
    Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ:
    Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 1: KHI CON NGƯỜI SỐNG NHANH HƠN KHẢ NĂNG CẢM NHẬN Ta chạy miết giữa đời như cơn gió, Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn. Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa, Cháy lên rồi tắt giữa hư không. Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở, Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm. Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh, Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm. Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ, Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai. Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên, Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái. Con người sống nhanh hơn điều mình cảm, Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan. Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ: Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an. Đọc thêm
    Like
    Love
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 1:
    KHI CON NGƯỜI SỐNG NHANH HƠN KHẢ NĂNG CẢM NHẬN
    Ta chạy miết giữa đời như cơn gió,
    Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn.
    Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa,
    Cháy lên rồi tắt giữa hư không.
    Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở,
    Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm.
    Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh,
    Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm.
    Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ,
    Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai.
    Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên,
    Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái.
    Con người sống nhanh hơn điều mình cảm,
    Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan.
    Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ:
    Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 1: KHI CON NGƯỜI SỐNG NHANH HƠN KHẢ NĂNG CẢM NHẬN Ta chạy miết giữa đời như cơn gió, Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn. Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa, Cháy lên rồi tắt giữa hư không. Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở, Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm. Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh, Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm. Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ, Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai. Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên, Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái. Con người sống nhanh hơn điều mình cảm, Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan. Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ: Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 -

    BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
    SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG
    Nhà cao hơn ước mơ,
    kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng.
    Con người đếm thành công bằng con số,
    nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa?
    Bàn tay nắm chặt những điều mua được,
    lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền.
    Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại,
    nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai.
    Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm,
    ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn.
    Cái đói không còn ở dạ dày,
    mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người.
    Ta chạy theo “có thêm”,
    mà quên học cách “là”.
    Càng chất đầy bên ngoài,
    càng rỗng dần bên trong.
    Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa,
    ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình:
    Sống để sở hữu…
    hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 2: SỰ DƯ THỪA VẬT CHẤT VÀ SỰ THIẾU HỤT Ý NGHĨA SỐNG Nhà cao hơn ước mơ, kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng. Con người đếm thành công bằng con số, nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa? Bàn tay nắm chặt những điều mua được, lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền. Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại, nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai. Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm, ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn. Cái đói không còn ở dạ dày, mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người. Ta chạy theo “có thêm”, mà quên học cách “là”. Càng chất đầy bên ngoài, càng rỗng dần bên trong. Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa, ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình: Sống để sở hữu… hay sống để hiểu, để yêu, để trở về? Đọc thêm
    Like
    Love
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 - B5
    BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN
    Tâm trí nói không ngừng,
    kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới.
    Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng,
    trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau.
    Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận,
    tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà.
    Trái tim dần học cách im lặng,
    vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi.
    Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch,
    nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không?
    Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá,
    nên khóa chặt cánh cửa yêu thương.
    Trái tim bị bỏ quên không oán trách,
    chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe.
    Nó không cần lời giải thích phức tạp,
    chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về.
    Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở,
    trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an.
    Ta nhận ra:
    không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn,
    mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn.
    Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi,
    tâm trí thôi gào thét,
    cuộc đời thôi ép buộc.
    Bởi khi hai điều ấy hòa làm một,
    con người bắt đầu sống trọn vẹn.
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - B5 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN Tâm trí nói không ngừng, kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới. Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng, trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau. Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận, tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà. Trái tim dần học cách im lặng, vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi. Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch, nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không? Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá, nên khóa chặt cánh cửa yêu thương. Trái tim bị bỏ quên không oán trách, chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe. Nó không cần lời giải thích phức tạp, chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về. Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở, trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an. Ta nhận ra: không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn, mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn. Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi, tâm trí thôi gào thét, cuộc đời thôi ép buộc. Bởi khi hai điều ấy hòa làm một, con người bắt đầu sống trọn vẹn. Đọc thêm
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22-12
    **CHƯƠNG 28: CỘNG ĐỒNG KIỂM SOÁT CỘNG ĐỒNG – KHÔNG AI ĐỨNG TRÊN LUẬT**

    Mọi hệ thống quyền lực tập trung cuối cùng đều sinh ra tha hóa.
    Mọi tổ chức đặt con người lên trên luật lệ đều sớm hay muộn đánh mất niềm tin.
    HNI chọn một con đường khác.
    Không phải con đường dễ dàng, mà là con đường bền vững nhất:
    Cộng đồng kiểm soát cộng đồng.
    Không ai đủ cao để đứng ngoài luật.
    Không ai đủ lớn để miễn trừ chuẩn mực.
    Không ai đủ công lao để được phép sai.
    1. Quyền lực tập trung là mầm mống của suy đồi
    Lịch sử nhân loại đã chứng minh điều đó nhiều lần.
    Khi một cá nhân hay một nhóm nhỏ nắm toàn quyền:
    Sự minh bạch biến mất
    Quyết định trở nên cảm tính
    Sai lầm được che giấu
    Lợi ích riêng lấn át lợi ích chung
    HNI không lặp lại sai lầm này.
    HNI không tin vào “người lãnh đạo hoàn hảo”.
    HNI tin vào cơ chế đúng.
    2. Cộng đồng là hàng rào đạo đức mạnh nhất
    Luật pháp có thể bị lách.
    Quy định có thể bị bẻ cong.
    Nhưng ánh nhìn của cộng đồng thì không dễ qua mặt.
    Trong HNI:
    Mỗi thành viên là một điểm quan sát
    Mỗi hành vi đều nằm trong ánh sáng
    Mỗi sai lệch đều có khả năng bị phát hiện
    Không phải để nghi ngờ lẫn nhau,
    mà để giữ nhau khỏi trượt dốc.
    3. Giám sát không phải là tố cáo – mà là trách nhiệm
    HNI phân biệt rất rõ:
    Tố cáo vì thù ghét
    Và phản ánh vì trách nhiệm
    Cộng đồng HNI không khuyến khích săn lùng sai phạm.
    Nhưng HNI không cho phép im lặng trước cái sai.
    Im lặng trước gian dối là đồng lõa.
    Im lặng trước vi phạm là phản bội đạo.
    Vì vậy, phản ánh trung thực là:
    Quyền
    Nghĩa vụ
    Và biểu hiện của lòng trung thành với giá trị chung
    4. Không ai đứng trên luật – kể cả người sáng lập
    Nguyên tắc này được khắc sâu ngay từ ngày đầu của HNI.
    Người sáng lập không có đặc quyền đạo đức.
    Ban điều hành không có vùng an toàn.
    Người đóng góp nhiều không có quyền miễn trừ.
    Luật đứng trên tất cả.
    Chuẩn mực đứng trên danh xưng.
    Nếu người ở vị trí cao sai, hậu quả phải nặng hơn, không phải nhẹ hơn.
    Bởi vì ảnh hưởng của họ lớn hơn.
    5. Cơ chế phản ánh và xử lý minh bạch
    HNI không vận hành bằng tin đồn.
    Mọi phản ánh đều phải dựa trên:
    Sự kiện cụ thể
    Bằng chứng xác thực
    Chuẩn mực đã được công bố
    Quy trình xử lý phải:
    Có thời hạn rõ ràng
    Có hội đồng đa chiều
    Có kết luận công khai
    Không xử kín để giữ “hình ảnh”.
    HNI 22-12 **CHƯƠNG 28: CỘNG ĐỒNG KIỂM SOÁT CỘNG ĐỒNG – KHÔNG AI ĐỨNG TRÊN LUẬT** Mọi hệ thống quyền lực tập trung cuối cùng đều sinh ra tha hóa. Mọi tổ chức đặt con người lên trên luật lệ đều sớm hay muộn đánh mất niềm tin. HNI chọn một con đường khác. Không phải con đường dễ dàng, mà là con đường bền vững nhất: Cộng đồng kiểm soát cộng đồng. Không ai đủ cao để đứng ngoài luật. Không ai đủ lớn để miễn trừ chuẩn mực. Không ai đủ công lao để được phép sai. 1. Quyền lực tập trung là mầm mống của suy đồi Lịch sử nhân loại đã chứng minh điều đó nhiều lần. Khi một cá nhân hay một nhóm nhỏ nắm toàn quyền: Sự minh bạch biến mất Quyết định trở nên cảm tính Sai lầm được che giấu Lợi ích riêng lấn át lợi ích chung HNI không lặp lại sai lầm này. HNI không tin vào “người lãnh đạo hoàn hảo”. HNI tin vào cơ chế đúng. 2. Cộng đồng là hàng rào đạo đức mạnh nhất Luật pháp có thể bị lách. Quy định có thể bị bẻ cong. Nhưng ánh nhìn của cộng đồng thì không dễ qua mặt. Trong HNI: Mỗi thành viên là một điểm quan sát Mỗi hành vi đều nằm trong ánh sáng Mỗi sai lệch đều có khả năng bị phát hiện Không phải để nghi ngờ lẫn nhau, mà để giữ nhau khỏi trượt dốc. 3. Giám sát không phải là tố cáo – mà là trách nhiệm HNI phân biệt rất rõ: Tố cáo vì thù ghét Và phản ánh vì trách nhiệm Cộng đồng HNI không khuyến khích săn lùng sai phạm. Nhưng HNI không cho phép im lặng trước cái sai. Im lặng trước gian dối là đồng lõa. Im lặng trước vi phạm là phản bội đạo. Vì vậy, phản ánh trung thực là: Quyền Nghĩa vụ Và biểu hiện của lòng trung thành với giá trị chung 4. Không ai đứng trên luật – kể cả người sáng lập Nguyên tắc này được khắc sâu ngay từ ngày đầu của HNI. Người sáng lập không có đặc quyền đạo đức. Ban điều hành không có vùng an toàn. Người đóng góp nhiều không có quyền miễn trừ. Luật đứng trên tất cả. Chuẩn mực đứng trên danh xưng. Nếu người ở vị trí cao sai, hậu quả phải nặng hơn, không phải nhẹ hơn. Bởi vì ảnh hưởng của họ lớn hơn. 5. Cơ chế phản ánh và xử lý minh bạch HNI không vận hành bằng tin đồn. Mọi phản ánh đều phải dựa trên: Sự kiện cụ thể Bằng chứng xác thực Chuẩn mực đã được công bố Quy trình xử lý phải: Có thời hạn rõ ràng Có hội đồng đa chiều Có kết luận công khai Không xử kín để giữ “hình ảnh”.
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN
    Tâm trí nói không ngừng,
    kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới.
    Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng,
    trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau.
    Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận,
    tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà.
    Trái tim dần học cách im lặng,
    vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi.
    Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch,
    nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không?
    Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá,
    nên khóa chặt cánh cửa yêu thương.
    Trái tim bị bỏ quên không oán trách,
    chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe.
    Nó không cần lời giải thích phức tạp,
    chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về.
    Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở,
    trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an.
    Ta nhận ra:
    không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn,
    mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn.
    Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi,
    tâm trí thôi gào thét,
    cuộc đời thôi ép buộc.
    Bởi khi hai điều ấy hòa làm một,
    con người bắt đầu sống trọn vẹn.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN Tâm trí nói không ngừng, kể những câu chuyện cũ bằng giọng lo âu mới. Nó nhắc ta phải hơn, phải nhanh, phải đúng, trong khi trái tim ngồi lặng lẽ phía sau. Ta tin vào suy nghĩ nhiều hơn cảm nhận, tin vào tính toán hơn nhịp đập thật thà. Trái tim dần học cách im lặng, vì mỗi lần lên tiếng đều bị lý trí gạt đi. Tâm trí dựng nên hàng ngàn kế hoạch, nhưng quên hỏi: ta có đang hạnh phúc không? Nó sợ sai, sợ mất, sợ bị đánh giá, nên khóa chặt cánh cửa yêu thương. Trái tim bị bỏ quên không oán trách, chỉ mỏi mòn chờ được lắng nghe. Nó không cần lời giải thích phức tạp, chỉ cần một khoảnh khắc ta trở về. Khi tâm trí lắng xuống dù chỉ một hơi thở, trái tim bắt đầu nói bằng sự bình an. Ta nhận ra: không phải nghĩ nhiều hơn sẽ sống đúng hơn, mà là cảm sâu hơn để sống thật hơn. Và từ ngày ta cho trái tim một chỗ ngồi, tâm trí thôi gào thét, cuộc đời thôi ép buộc. Bởi khi hai điều ấy hòa làm một, con người bắt đầu sống trọn vẹn. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12 - B9
    BÀI THƠ CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI

    Có một căn bệnh không ghi trong y học
    Không đo bằng nhịp tim, huyết áp, men gan
    Nó lan rộng giữa đời sống hiện đại
    Khi con người quên mất gốc rễ tinh thần.
    Ta có đủ tiện nghi cho thân xác
    Nhưng đói khát âm thầm ở bên trong
    Ngày càng nhiều tiếng nói, lời khuyên, tri thức
    Mà thiếu một điểm tựa để tựa lòng.
    Mất gốc không phải là không biết điều hay
    Mà là không biết điều gì giữ ta đứng vững
    Ta chạy theo thời gian, thành tựu, tốc độ
    Để rồi kiệt sức mà chẳng biết vì đâu.
    Căn bệnh ấy không làm ta ngã quỵ
    Nó khiến ta sống mà không thật sự sống
    Cười rất đúng, nói rất tròn vai
    Nhưng tâm hồn thì lang thang vô định.
    Khi gốc tinh thần bị bào mòn lặng lẽ
    Con người dễ nổi giận, dễ hoang mang
    Dễ tin vào những điều bên ngoài chói sáng
    Và đánh rơi sự an nhiên vốn sẵn trong mình.
    Thuốc chữa không nằm ở thêm sở hữu
    Cũng chẳng ở những lời hứa cao siêu
    Chỉ cần ta quay về vun lại gốc
    Sống chậm, sống sâu, sống có chiều tâm linh.
    Khi con người tìm lại gốc tinh thần
    Căn bệnh không tên tự khắc tan biến
    Không phải vì đời hết khổ đau
    Mà vì ta đã có nơi để trở về.
    Đọc thêm
    HNI 22/12 - B9 BÀI THƠ CHƯƠNG 9.: MẤT GỐC TINH THẦN – CĂN BỆNH KHÔNG TÊN CỦA THỜI ĐẠI Có một căn bệnh không ghi trong y học Không đo bằng nhịp tim, huyết áp, men gan Nó lan rộng giữa đời sống hiện đại Khi con người quên mất gốc rễ tinh thần. Ta có đủ tiện nghi cho thân xác Nhưng đói khát âm thầm ở bên trong Ngày càng nhiều tiếng nói, lời khuyên, tri thức Mà thiếu một điểm tựa để tựa lòng. Mất gốc không phải là không biết điều hay Mà là không biết điều gì giữ ta đứng vững Ta chạy theo thời gian, thành tựu, tốc độ Để rồi kiệt sức mà chẳng biết vì đâu. Căn bệnh ấy không làm ta ngã quỵ Nó khiến ta sống mà không thật sự sống Cười rất đúng, nói rất tròn vai Nhưng tâm hồn thì lang thang vô định. Khi gốc tinh thần bị bào mòn lặng lẽ Con người dễ nổi giận, dễ hoang mang Dễ tin vào những điều bên ngoài chói sáng Và đánh rơi sự an nhiên vốn sẵn trong mình. Thuốc chữa không nằm ở thêm sở hữu Cũng chẳng ở những lời hứa cao siêu Chỉ cần ta quay về vun lại gốc Sống chậm, sống sâu, sống có chiều tâm linh. Khi con người tìm lại gốc tinh thần Căn bệnh không tên tự khắc tan biến Không phải vì đời hết khổ đau Mà vì ta đã có nơi để trở về. Đọc thêm
    Like
    Wow
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ