• HNI 22/12
    Chương 18
    KHI NIỀM TIN BỊ THAY THẾ BẰNG HOÀI NGHI VÀ HOANG MANG

    1. Thời đại của sự đổ vỡ niềm tin
    Con người chưa bao giờ sống trong một thời đại nhiều thông tin như hôm nay, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy bối rối và hoang mang đến thế. Những hệ thống niềm tin từng nâng đỡ đời sống tinh thần của con người qua nhiều thế hệ – tôn giáo, truyền thống, đạo đức, chuẩn mực xã hội – đang dần mất đi vị thế tuyệt đối của mình.
    Niềm tin không còn được tiếp nhận một cách tự nhiên như trước. Thay vào đó là những câu hỏi, những nghi ngờ, những phản biện không hồi kết. Con người bắt đầu hoài nghi mọi thứ: giáo lý, thẩm quyền, lịch sử, thậm chí hoài nghi cả chính cảm nhận của mình.
    Sự hoài nghi, ở mức độ lành mạnh, có thể là cánh cửa mở ra nhận thức sâu sắc hơn. Nhưng khi hoài nghi trở thành trạng thái thường trực mà không có nền tảng nội tâm vững vàng, nó biến thành hoang mang – một cảm giác lạc lối âm thầm nhưng dai dẳng.

    2. Khi niềm tin cũ sụp đổ nhưng niềm tin mới chưa hình thành
    Hoang mang thường xuất hiện trong khoảng trống giữa hai bờ: bờ của niềm tin cũ đã mất và bờ của nhận thức mới chưa kịp hình thành. Con người không còn tin như trước, nhưng cũng chưa biết tin vào điều gì khác.
    Khoảng trống này vô cùng bất an. Nó khiến con người cảm thấy mất phương hướng, mất chỗ dựa tinh thần. Những giá trị từng được xem là “đúng”, “thiêng liêng”, “bất biến” nay trở nên tương đối, thậm chí bị phủ nhận.
    Không ít người trong giai đoạn này rơi vào trạng thái:
    – Hoài nghi mọi hệ thống niềm tin
    – Hoài nghi động cơ của người khác
    – Hoài nghi chính bản thân mình
    Sự hoài nghi lan rộng như làn sương mù che phủ tâm trí, khiến con người không còn khả năng nhìn rõ đâu là phương hướng sống.

    3. Hoài nghi: con dao hai lưỡi
    Hoài nghi tự thân không phải là kẻ thù của niềm tin. Trái lại, hoài nghi chân thành là bước khởi đầu của trí tuệ. Nó giúp con người thoát khỏi niềm tin mù quáng, khỏi sự lệ thuộc vào quyền lực bên ngoài.
    Nhưng khi hoài nghi không đi cùng với tỉnh thức nội tâm, nó trở thành con dao hai lưỡi. Con người hoài nghi tất cả, nhưng lại không xây dựng được nền tảng nào để đứng vững. Khi không còn điều gì đáng tin, tâm trí rơi vào trạng thái trôi nổi.
    HNI 22/12 🌺Chương 18 KHI NIỀM TIN BỊ THAY THẾ BẰNG HOÀI NGHI VÀ HOANG MANG 1. Thời đại của sự đổ vỡ niềm tin Con người chưa bao giờ sống trong một thời đại nhiều thông tin như hôm nay, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy bối rối và hoang mang đến thế. Những hệ thống niềm tin từng nâng đỡ đời sống tinh thần của con người qua nhiều thế hệ – tôn giáo, truyền thống, đạo đức, chuẩn mực xã hội – đang dần mất đi vị thế tuyệt đối của mình. Niềm tin không còn được tiếp nhận một cách tự nhiên như trước. Thay vào đó là những câu hỏi, những nghi ngờ, những phản biện không hồi kết. Con người bắt đầu hoài nghi mọi thứ: giáo lý, thẩm quyền, lịch sử, thậm chí hoài nghi cả chính cảm nhận của mình. Sự hoài nghi, ở mức độ lành mạnh, có thể là cánh cửa mở ra nhận thức sâu sắc hơn. Nhưng khi hoài nghi trở thành trạng thái thường trực mà không có nền tảng nội tâm vững vàng, nó biến thành hoang mang – một cảm giác lạc lối âm thầm nhưng dai dẳng. 2. Khi niềm tin cũ sụp đổ nhưng niềm tin mới chưa hình thành Hoang mang thường xuất hiện trong khoảng trống giữa hai bờ: bờ của niềm tin cũ đã mất và bờ của nhận thức mới chưa kịp hình thành. Con người không còn tin như trước, nhưng cũng chưa biết tin vào điều gì khác. Khoảng trống này vô cùng bất an. Nó khiến con người cảm thấy mất phương hướng, mất chỗ dựa tinh thần. Những giá trị từng được xem là “đúng”, “thiêng liêng”, “bất biến” nay trở nên tương đối, thậm chí bị phủ nhận. Không ít người trong giai đoạn này rơi vào trạng thái: – Hoài nghi mọi hệ thống niềm tin – Hoài nghi động cơ của người khác – Hoài nghi chính bản thân mình Sự hoài nghi lan rộng như làn sương mù che phủ tâm trí, khiến con người không còn khả năng nhìn rõ đâu là phương hướng sống. 3. Hoài nghi: con dao hai lưỡi Hoài nghi tự thân không phải là kẻ thù của niềm tin. Trái lại, hoài nghi chân thành là bước khởi đầu của trí tuệ. Nó giúp con người thoát khỏi niềm tin mù quáng, khỏi sự lệ thuộc vào quyền lực bên ngoài. Nhưng khi hoài nghi không đi cùng với tỉnh thức nội tâm, nó trở thành con dao hai lưỡi. Con người hoài nghi tất cả, nhưng lại không xây dựng được nền tảng nào để đứng vững. Khi không còn điều gì đáng tin, tâm trí rơi vào trạng thái trôi nổi.
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 23-12
    CHƯƠNG 5: TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN
    Có một nghịch lý lớn của thời đại này: con người suy nghĩ rất nhiều nhưng lại thấu hiểu rất ít. Tâm trí hoạt động không ngừng nghỉ, phân tích, đánh giá, so sánh, lo lắng… trong khi trái tim – nơi lưu giữ sự sống, tình thương và trực giác – dần bị đẩy lùi vào im lặng. Con người tưởng rằng mình đang làm chủ cuộc đời, nhưng thực chất lại đang bị cuốn theo dòng chảy ồn ào của chính tâm trí mình.
    1. Khi tâm trí trở thành kẻ thống trị
    Tâm trí vốn là một công cụ tuyệt vời. Nó giúp con người học hỏi, xây dựng, sáng tạo và tổ chức thế giới. Nhưng khi tâm trí không còn được dẫn dắt bởi trái tim, nó dễ trở thành kẻ thống trị độc đoán.
    Một tâm trí ồn ào luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Nó đặt câu hỏi liên tục, vẽ ra vô số kịch bản, phần lớn là tiêu cực. Nó sợ sai, sợ mất mát, sợ bị đánh giá. Và trong nỗi sợ ấy, nó nói rất to, lấn át mọi tiếng nói khác.
    Khi tâm trí chiếm trọn không gian nội tâm, con người sống trong trạng thái căng thẳng thường trực. Ngay cả khi thân thể nghỉ ngơi, tâm trí vẫn không ngừng chuyển động. Sự mệt mỏi không còn đến từ lao động, mà đến từ việc không bao giờ được yên.
    2. Trái tim – nơi từng dẫn đường cho con người
    Trước khi học cách suy nghĩ phức tạp, con người đã biết cảm nhận. Trước khi biết phân tích đúng – sai, con người đã biết rung động trước cái đẹp, biết đau khi bị tổn thương, biết ấm áp khi được yêu thương. Trái tim từng là chiếc la bàn dẫn đường cho sự sống.
    Nhưng trong xã hội đề cao lý trí, hiệu suất và thành tích, trái tim bị xem là yếu mềm, cảm tính, thậm chí là cản trở thành công. Con người học cách nghi ngờ cảm xúc của mình, học cách kìm nén nước mắt, học cách “cứng rắn” để tồn tại.
    Dần dần, trái tim bị bỏ quên. Không phải vì nó không còn lên tiếng, mà vì không còn ai chịu lắng nghe.
    3. Hệ quả của một đời sống thiếu trái tim
    Khi trái tim bị gạt sang một bên, cuộc sống mất đi chiều sâu. Con người có thể đạt được nhiều thứ bên ngoài nhưng lại cảm thấy trống rỗng bên trong. Mối quan hệ trở nên tính toán, giao tiếp trở nên hời hợt, yêu thương trở thành điều kiện.
    HNI 23-12 🌺CHƯƠNG 5: TÂM TRÍ ỒN ÀO VÀ TRÁI TIM BỊ BỎ QUÊN Có một nghịch lý lớn của thời đại này: con người suy nghĩ rất nhiều nhưng lại thấu hiểu rất ít. Tâm trí hoạt động không ngừng nghỉ, phân tích, đánh giá, so sánh, lo lắng… trong khi trái tim – nơi lưu giữ sự sống, tình thương và trực giác – dần bị đẩy lùi vào im lặng. Con người tưởng rằng mình đang làm chủ cuộc đời, nhưng thực chất lại đang bị cuốn theo dòng chảy ồn ào của chính tâm trí mình. 1. Khi tâm trí trở thành kẻ thống trị Tâm trí vốn là một công cụ tuyệt vời. Nó giúp con người học hỏi, xây dựng, sáng tạo và tổ chức thế giới. Nhưng khi tâm trí không còn được dẫn dắt bởi trái tim, nó dễ trở thành kẻ thống trị độc đoán. Một tâm trí ồn ào luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Nó đặt câu hỏi liên tục, vẽ ra vô số kịch bản, phần lớn là tiêu cực. Nó sợ sai, sợ mất mát, sợ bị đánh giá. Và trong nỗi sợ ấy, nó nói rất to, lấn át mọi tiếng nói khác. Khi tâm trí chiếm trọn không gian nội tâm, con người sống trong trạng thái căng thẳng thường trực. Ngay cả khi thân thể nghỉ ngơi, tâm trí vẫn không ngừng chuyển động. Sự mệt mỏi không còn đến từ lao động, mà đến từ việc không bao giờ được yên. 2. Trái tim – nơi từng dẫn đường cho con người Trước khi học cách suy nghĩ phức tạp, con người đã biết cảm nhận. Trước khi biết phân tích đúng – sai, con người đã biết rung động trước cái đẹp, biết đau khi bị tổn thương, biết ấm áp khi được yêu thương. Trái tim từng là chiếc la bàn dẫn đường cho sự sống. Nhưng trong xã hội đề cao lý trí, hiệu suất và thành tích, trái tim bị xem là yếu mềm, cảm tính, thậm chí là cản trở thành công. Con người học cách nghi ngờ cảm xúc của mình, học cách kìm nén nước mắt, học cách “cứng rắn” để tồn tại. Dần dần, trái tim bị bỏ quên. Không phải vì nó không còn lên tiếng, mà vì không còn ai chịu lắng nghe. 3. Hệ quả của một đời sống thiếu trái tim Khi trái tim bị gạt sang một bên, cuộc sống mất đi chiều sâu. Con người có thể đạt được nhiều thứ bên ngoài nhưng lại cảm thấy trống rỗng bên trong. Mối quan hệ trở nên tính toán, giao tiếp trở nên hời hợt, yêu thương trở thành điều kiện.
    Like
    Love
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    bài thơ Chương 10:
    Sự thống trị của cái tôi và nỗi sợ bị bỏ lại

    Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao,
    che gió, che mưa
    nhưng cũng che luôn ánh sáng.
    Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”,
    và gieo vào tim
    nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau.
    Con người chạy,
    không hẳn vì ước mơ,
    mà vì hoảng loạn
    khi thấy người khác đi nhanh hơn mình.
    Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày,
    bào mòn niềm vui nhỏ bé
    của việc được là chính mình.
    Cái tôi thích đứng đầu,
    sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên.
    Nó dựng lên vỏ bọc thành công,
    đeo mặt nạ mạnh mẽ,
    trong khi bên trong
    là một đứa trẻ run rẩy
    sợ bị bỏ rơi giữa đám đông.
    Ta bám vào danh xưng,
    ôm chặt vai trò,
    coi giá trị bản thân
    là những gì người khác nhìn thấy.
    Nhưng càng nắm,
    tay càng mỏi,
    tâm càng bất an.
    Chỉ khi ta dám bước chậm lại,
    buông bớt cái tôi đang gồng gánh,
    ta mới nghe được nhịp thở thật của mình.
    Không còn cuộc đua,
    không còn ai bỏ lại ai,
    chỉ còn hành trình riêng
    đủ chậm để hiểu,
    đủ sâu để thương.
    Khi cái tôi lắng xuống,
    nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm.
    Ta nhận ra:
    không ai đến sau,
    không ai ở trước,
    chỉ có mỗi người
    đang học cách trở về
    với chính mình.
    HNI 22/12 📕 bài thơ Chương 10: Sự thống trị của cái tôi và nỗi sợ bị bỏ lại Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao, che gió, che mưa nhưng cũng che luôn ánh sáng. Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”, và gieo vào tim nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau. Con người chạy, không hẳn vì ước mơ, mà vì hoảng loạn khi thấy người khác đi nhanh hơn mình. Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày, bào mòn niềm vui nhỏ bé của việc được là chính mình. Cái tôi thích đứng đầu, sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên. Nó dựng lên vỏ bọc thành công, đeo mặt nạ mạnh mẽ, trong khi bên trong là một đứa trẻ run rẩy sợ bị bỏ rơi giữa đám đông. Ta bám vào danh xưng, ôm chặt vai trò, coi giá trị bản thân là những gì người khác nhìn thấy. Nhưng càng nắm, tay càng mỏi, tâm càng bất an. Chỉ khi ta dám bước chậm lại, buông bớt cái tôi đang gồng gánh, ta mới nghe được nhịp thở thật của mình. Không còn cuộc đua, không còn ai bỏ lại ai, chỉ còn hành trình riêng đủ chậm để hiểu, đủ sâu để thương. Khi cái tôi lắng xuống, nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm. Ta nhận ra: không ai đến sau, không ai ở trước, chỉ có mỗi người đang học cách trở về với chính mình.
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    bài thơ Chương 10:
    Sự thống trị của cái tôi và nỗi sợ bị bỏ lại

    Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao,
    che gió, che mưa
    nhưng cũng che luôn ánh sáng.
    Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”,
    và gieo vào tim
    nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau.
    Con người chạy,
    không hẳn vì ước mơ,
    mà vì hoảng loạn
    khi thấy người khác đi nhanh hơn mình.
    Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày,
    bào mòn niềm vui nhỏ bé
    của việc được là chính mình.
    Cái tôi thích đứng đầu,
    sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên.
    Nó dựng lên vỏ bọc thành công,
    đeo mặt nạ mạnh mẽ,
    trong khi bên trong
    là một đứa trẻ run rẩy
    sợ bị bỏ rơi giữa đám đông.
    Ta bám vào danh xưng,
    ôm chặt vai trò,
    coi giá trị bản thân
    là những gì người khác nhìn thấy.
    Nhưng càng nắm,
    tay càng mỏi,
    tâm càng bất an.
    Chỉ khi ta dám bước chậm lại,
    buông bớt cái tôi đang gồng gánh,
    ta mới nghe được nhịp thở thật của mình.
    Không còn cuộc đua,
    không còn ai bỏ lại ai,
    chỉ còn hành trình riêng
    đủ chậm để hiểu,
    đủ sâu để thương.
    Khi cái tôi lắng xuống,
    nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm.
    Ta nhận ra:
    không ai đến sau,
    không ai ở trước,
    chỉ có mỗi người
    đang học cách trở về
    với chính mình.
    HNI 22/12 📕 bài thơ Chương 10: Sự thống trị của cái tôi và nỗi sợ bị bỏ lại Cái tôi đứng giữa đời như một bức tường cao, che gió, che mưa nhưng cũng che luôn ánh sáng. Nó thì thầm: “Ta phải hơn người”, và gieo vào tim nỗi sợ lặng thầm bị tụt lại phía sau. Con người chạy, không hẳn vì ước mơ, mà vì hoảng loạn khi thấy người khác đi nhanh hơn mình. Tiếng so sánh vang lên mỗi ngày, bào mòn niềm vui nhỏ bé của việc được là chính mình. Cái tôi thích đứng đầu, sợ thua kém, sợ mờ nhạt, sợ không được gọi tên. Nó dựng lên vỏ bọc thành công, đeo mặt nạ mạnh mẽ, trong khi bên trong là một đứa trẻ run rẩy sợ bị bỏ rơi giữa đám đông. Ta bám vào danh xưng, ôm chặt vai trò, coi giá trị bản thân là những gì người khác nhìn thấy. Nhưng càng nắm, tay càng mỏi, tâm càng bất an. Chỉ khi ta dám bước chậm lại, buông bớt cái tôi đang gồng gánh, ta mới nghe được nhịp thở thật của mình. Không còn cuộc đua, không còn ai bỏ lại ai, chỉ còn hành trình riêng đủ chậm để hiểu, đủ sâu để thương. Khi cái tôi lắng xuống, nỗi sợ cũng tan dần như sương sớm. Ta nhận ra: không ai đến sau, không ai ở trước, chỉ có mỗi người đang học cách trở về với chính mình.
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    Chương 18
    KHI NIỀM TIN BỊ THAY THẾ BẰNG HOÀI NGHI VÀ HOANG MANG

    1. Thời đại của sự đổ vỡ niềm tin
    Con người chưa bao giờ sống trong một thời đại nhiều thông tin như hôm nay, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy bối rối và hoang mang đến thế. Những hệ thống niềm tin từng nâng đỡ đời sống tinh thần của con người qua nhiều thế hệ – tôn giáo, truyền thống, đạo đức, chuẩn mực xã hội – đang dần mất đi vị thế tuyệt đối của mình.
    Niềm tin không còn được tiếp nhận một cách tự nhiên như trước. Thay vào đó là những câu hỏi, những nghi ngờ, những phản biện không hồi kết. Con người bắt đầu hoài nghi mọi thứ: giáo lý, thẩm quyền, lịch sử, thậm chí hoài nghi cả chính cảm nhận của mình.
    Sự hoài nghi, ở mức độ lành mạnh, có thể là cánh cửa mở ra nhận thức sâu sắc hơn. Nhưng khi hoài nghi trở thành trạng thái thường trực mà không có nền tảng nội tâm vững vàng, nó biến thành hoang mang – một cảm giác lạc lối âm thầm nhưng dai dẳng.

    2. Khi niềm tin cũ sụp đổ nhưng niềm tin mới chưa hình thành
    Hoang mang thường xuất hiện trong khoảng trống giữa hai bờ: bờ của niềm tin cũ đã mất và bờ của nhận thức mới chưa kịp hình thành. Con người không còn tin như trước, nhưng cũng chưa biết tin vào điều gì khác.
    Khoảng trống này vô cùng bất an. Nó khiến con người cảm thấy mất phương hướng, mất chỗ dựa tinh thần. Những giá trị từng được xem là “đúng”, “thiêng liêng”, “bất biến” nay trở nên tương đối, thậm chí bị phủ nhận.
    Không ít người trong giai đoạn này rơi vào trạng thái:
    – Hoài nghi mọi hệ thống niềm tin
    – Hoài nghi động cơ của người khác
    – Hoài nghi chính bản thân mình
    Sự hoài nghi lan rộng như làn sương mù che phủ tâm trí, khiến con người không còn khả năng nhìn rõ đâu là phương hướng sống.

    3. Hoài nghi: con dao hai lưỡi
    Hoài nghi tự thân không phải là kẻ thù của niềm tin. Trái lại, hoài nghi chân thành là bước khởi đầu của trí tuệ. Nó giúp con người thoát khỏi niềm tin mù quáng, khỏi sự lệ thuộc vào quyền lực bên ngoài.
    Nhưng khi hoài nghi không đi cùng với tỉnh thức nội tâm, nó trở thành con dao hai lưỡi. Con người hoài nghi tất cả, nhưng lại không xây dựng được nền tảng nào để đứng vững. Khi không còn điều gì đáng tin, tâm trí rơi vào trạng thái trôi nổi.
    HNI 22/12 🌺Chương 18 KHI NIỀM TIN BỊ THAY THẾ BẰNG HOÀI NGHI VÀ HOANG MANG 1. Thời đại của sự đổ vỡ niềm tin Con người chưa bao giờ sống trong một thời đại nhiều thông tin như hôm nay, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy bối rối và hoang mang đến thế. Những hệ thống niềm tin từng nâng đỡ đời sống tinh thần của con người qua nhiều thế hệ – tôn giáo, truyền thống, đạo đức, chuẩn mực xã hội – đang dần mất đi vị thế tuyệt đối của mình. Niềm tin không còn được tiếp nhận một cách tự nhiên như trước. Thay vào đó là những câu hỏi, những nghi ngờ, những phản biện không hồi kết. Con người bắt đầu hoài nghi mọi thứ: giáo lý, thẩm quyền, lịch sử, thậm chí hoài nghi cả chính cảm nhận của mình. Sự hoài nghi, ở mức độ lành mạnh, có thể là cánh cửa mở ra nhận thức sâu sắc hơn. Nhưng khi hoài nghi trở thành trạng thái thường trực mà không có nền tảng nội tâm vững vàng, nó biến thành hoang mang – một cảm giác lạc lối âm thầm nhưng dai dẳng. 2. Khi niềm tin cũ sụp đổ nhưng niềm tin mới chưa hình thành Hoang mang thường xuất hiện trong khoảng trống giữa hai bờ: bờ của niềm tin cũ đã mất và bờ của nhận thức mới chưa kịp hình thành. Con người không còn tin như trước, nhưng cũng chưa biết tin vào điều gì khác. Khoảng trống này vô cùng bất an. Nó khiến con người cảm thấy mất phương hướng, mất chỗ dựa tinh thần. Những giá trị từng được xem là “đúng”, “thiêng liêng”, “bất biến” nay trở nên tương đối, thậm chí bị phủ nhận. Không ít người trong giai đoạn này rơi vào trạng thái: – Hoài nghi mọi hệ thống niềm tin – Hoài nghi động cơ của người khác – Hoài nghi chính bản thân mình Sự hoài nghi lan rộng như làn sương mù che phủ tâm trí, khiến con người không còn khả năng nhìn rõ đâu là phương hướng sống. 3. Hoài nghi: con dao hai lưỡi Hoài nghi tự thân không phải là kẻ thù của niềm tin. Trái lại, hoài nghi chân thành là bước khởi đầu của trí tuệ. Nó giúp con người thoát khỏi niềm tin mù quáng, khỏi sự lệ thuộc vào quyền lực bên ngoài. Nhưng khi hoài nghi không đi cùng với tỉnh thức nội tâm, nó trở thành con dao hai lưỡi. Con người hoài nghi tất cả, nhưng lại không xây dựng được nền tảng nào để đứng vững. Khi không còn điều gì đáng tin, tâm trí rơi vào trạng thái trôi nổi.
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    Bài thơ Chương 11
    Giáo dục chú trọng kiến thức, bỏ quên trí tuệ sống

    Chúng ta dạy trẻ em
    cách ghi nhớ thật nhiều,
    nhưng ít khi dạy
    cách lắng nghe chính mình.
    Trang sách dày lên mỗi năm,
    còn trái tim thì mỏng dần
    vì không được hỏi han.
    Lớp học đầy công thức,
    định nghĩa, bài kiểm tra.
    Người ta đo trí thông minh
    bằng điểm số,
    nhưng không đo được
    một đứa trẻ
    đang vui hay đang mệt mỏi.
    Ta dạy cách chiến thắng,
    mà quên dạy cách chấp nhận thua.
    Dạy cách nói cho hay,
    mà quên dạy cách im lặng đúng lúc.
    Dạy cách leo cao,
    mà quên hỏi:
    đứng trên cao rồi
    có còn thấy người bên dưới?
    Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi,
    nhưng lạc lối khi bước vào đời.
    Biết tính toán thiệt hơn,
    mà không biết giữ bình an.
    Biết chạy theo mục tiêu,
    mà không biết dừng lại
    khi tâm hồn kiệt sức.
    Giáo dục trao cho ta bản đồ,
    nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời.
    Cho chiếc thước đo thành công,
    nhưng không dạy
    cách đo hạnh phúc.
    Cho kiến thức để sống,
    mà thiếu trí tuệ
    để sống cho ra sống.
    Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ:
    biết ơn một ngày bình thường,
    nhận diện một cảm xúc buồn,
    chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình,
    ta mới bắt đầu
    một nền giáo dục khác —
    giáo dục làm người.
    Khi trí tuệ sống được gọi tên,
    kiến thức mới tìm được chỗ đứng.
    Và con người,
    sau bao năm học hỏi,
    cuối cùng học được
    cách sống hiền hòa
    với chính mình
    và với đời.
    HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 11 Giáo dục chú trọng kiến thức, bỏ quên trí tuệ sống Chúng ta dạy trẻ em cách ghi nhớ thật nhiều, nhưng ít khi dạy cách lắng nghe chính mình. Trang sách dày lên mỗi năm, còn trái tim thì mỏng dần vì không được hỏi han. Lớp học đầy công thức, định nghĩa, bài kiểm tra. Người ta đo trí thông minh bằng điểm số, nhưng không đo được một đứa trẻ đang vui hay đang mệt mỏi. Ta dạy cách chiến thắng, mà quên dạy cách chấp nhận thua. Dạy cách nói cho hay, mà quên dạy cách im lặng đúng lúc. Dạy cách leo cao, mà quên hỏi: đứng trên cao rồi có còn thấy người bên dưới? Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi, nhưng lạc lối khi bước vào đời. Biết tính toán thiệt hơn, mà không biết giữ bình an. Biết chạy theo mục tiêu, mà không biết dừng lại khi tâm hồn kiệt sức. Giáo dục trao cho ta bản đồ, nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời. Cho chiếc thước đo thành công, nhưng không dạy cách đo hạnh phúc. Cho kiến thức để sống, mà thiếu trí tuệ để sống cho ra sống. Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ: biết ơn một ngày bình thường, nhận diện một cảm xúc buồn, chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, ta mới bắt đầu một nền giáo dục khác — giáo dục làm người. Khi trí tuệ sống được gọi tên, kiến thức mới tìm được chỗ đứng. Và con người, sau bao năm học hỏi, cuối cùng học được cách sống hiền hòa với chính mình và với đời.
    Like
    Love
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    Bài thơ Chương 11
    Giáo dục chú trọng kiến thức, bỏ quên trí tuệ sống

    Chúng ta dạy trẻ em
    cách ghi nhớ thật nhiều,
    nhưng ít khi dạy
    cách lắng nghe chính mình.
    Trang sách dày lên mỗi năm,
    còn trái tim thì mỏng dần
    vì không được hỏi han.
    Lớp học đầy công thức,
    định nghĩa, bài kiểm tra.
    Người ta đo trí thông minh
    bằng điểm số,
    nhưng không đo được
    một đứa trẻ
    đang vui hay đang mệt mỏi.
    Ta dạy cách chiến thắng,
    mà quên dạy cách chấp nhận thua.
    Dạy cách nói cho hay,
    mà quên dạy cách im lặng đúng lúc.
    Dạy cách leo cao,
    mà quên hỏi:
    đứng trên cao rồi
    có còn thấy người bên dưới?
    Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi,
    nhưng lạc lối khi bước vào đời.
    Biết tính toán thiệt hơn,
    mà không biết giữ bình an.
    Biết chạy theo mục tiêu,
    mà không biết dừng lại
    khi tâm hồn kiệt sức.
    Giáo dục trao cho ta bản đồ,
    nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời.
    Cho chiếc thước đo thành công,
    nhưng không dạy
    cách đo hạnh phúc.
    Cho kiến thức để sống,
    mà thiếu trí tuệ
    để sống cho ra sống.
    Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ:
    biết ơn một ngày bình thường,
    nhận diện một cảm xúc buồn,
    chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình,
    ta mới bắt đầu
    một nền giáo dục khác —
    giáo dục làm người.
    Khi trí tuệ sống được gọi tên,
    kiến thức mới tìm được chỗ đứng.
    Và con người,
    sau bao năm học hỏi,
    cuối cùng học được
    cách sống hiền hòa
    với chính mình
    và với đời.
    HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 11 Giáo dục chú trọng kiến thức, bỏ quên trí tuệ sống Chúng ta dạy trẻ em cách ghi nhớ thật nhiều, nhưng ít khi dạy cách lắng nghe chính mình. Trang sách dày lên mỗi năm, còn trái tim thì mỏng dần vì không được hỏi han. Lớp học đầy công thức, định nghĩa, bài kiểm tra. Người ta đo trí thông minh bằng điểm số, nhưng không đo được một đứa trẻ đang vui hay đang mệt mỏi. Ta dạy cách chiến thắng, mà quên dạy cách chấp nhận thua. Dạy cách nói cho hay, mà quên dạy cách im lặng đúng lúc. Dạy cách leo cao, mà quên hỏi: đứng trên cao rồi có còn thấy người bên dưới? Nhiều người tốt nghiệp rất giỏi, nhưng lạc lối khi bước vào đời. Biết tính toán thiệt hơn, mà không biết giữ bình an. Biết chạy theo mục tiêu, mà không biết dừng lại khi tâm hồn kiệt sức. Giáo dục trao cho ta bản đồ, nhưng quên chỉ cách đọc bầu trời. Cho chiếc thước đo thành công, nhưng không dạy cách đo hạnh phúc. Cho kiến thức để sống, mà thiếu trí tuệ để sống cho ra sống. Chỉ khi học lại từ điều rất nhỏ: biết ơn một ngày bình thường, nhận diện một cảm xúc buồn, chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, ta mới bắt đầu một nền giáo dục khác — giáo dục làm người. Khi trí tuệ sống được gọi tên, kiến thức mới tìm được chỗ đứng. Và con người, sau bao năm học hỏi, cuối cùng học được cách sống hiền hòa với chính mình và với đời.
    Like
    Love
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    Bài thơ Chương 12:
    Công nghệ kết nối thế giới nhưng chia cắt con người

    Một cú chạm tay,
    cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ.
    Tin nhắn đến rất nhanh,
    nhưng ánh mắt thì chậm dần
    không còn tìm nhau.
    Chúng ta nói chuyện mỗi ngày,
    nhưng ít khi thật sự trò chuyện.
    Ngón tay lướt,
    cảm xúc đứng yên.
    Tiếng thông báo vang lên,
    cắt ngang những phút giây
    đáng lẽ cần im lặng.
    Bàn ăn có đủ người,
    nhưng mỗi tâm hồn
    ở một nơi rất xa.
    Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng,
    còn nỗi buồn
    không biết gõ vào đâu.
    Công nghệ hứa hẹn kết nối,
    nhưng lại dạy ta
    cách né tránh hiện diện.
    Ta quen nhìn cuộc đời
    qua lớp kính lạnh,
    đến mức quên mất
    hơi ấm của một bàn tay thật.
    Ta biết nhiều về thế giới,
    nhưng hiểu rất ít
    về người ngồi cạnh.
    Biết cập nhật tin tức mỗi giờ,
    mà không biết
    tim mình đang cần gì
    vào lúc này.
    Có những khoảng lặng
    không thể gửi qua mạng.
    Có những tổn thương
    không thể chữa bằng “đã xem”.
    Chỉ sự có mặt trọn vẹn
    mới vá được
    những vết nứt vô hình
    giữa con người với nhau.
    Khi ta dám đặt màn hình xuống,
    nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở,
    thế giới bỗng nhỏ lại,
    nhưng lòng người
    thì rộng ra.
    Công nghệ trở về đúng chỗ của nó,
    và con người
    trở về với con người.
    HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 12: Công nghệ kết nối thế giới nhưng chia cắt con người Một cú chạm tay, cả thế giới hiện ra trên màn hình nhỏ. Tin nhắn đến rất nhanh, nhưng ánh mắt thì chậm dần không còn tìm nhau. Chúng ta nói chuyện mỗi ngày, nhưng ít khi thật sự trò chuyện. Ngón tay lướt, cảm xúc đứng yên. Tiếng thông báo vang lên, cắt ngang những phút giây đáng lẽ cần im lặng. Bàn ăn có đủ người, nhưng mỗi tâm hồn ở một nơi rất xa. Tiếng cười được gửi bằng biểu tượng, còn nỗi buồn không biết gõ vào đâu. Công nghệ hứa hẹn kết nối, nhưng lại dạy ta cách né tránh hiện diện. Ta quen nhìn cuộc đời qua lớp kính lạnh, đến mức quên mất hơi ấm của một bàn tay thật. Ta biết nhiều về thế giới, nhưng hiểu rất ít về người ngồi cạnh. Biết cập nhật tin tức mỗi giờ, mà không biết tim mình đang cần gì vào lúc này. Có những khoảng lặng không thể gửi qua mạng. Có những tổn thương không thể chữa bằng “đã xem”. Chỉ sự có mặt trọn vẹn mới vá được những vết nứt vô hình giữa con người với nhau. Khi ta dám đặt màn hình xuống, nhìn nhau lâu hơn một nhịp thở, thế giới bỗng nhỏ lại, nhưng lòng người thì rộng ra. Công nghệ trở về đúng chỗ của nó, và con người trở về với con người.
    Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ