• HNI 25/8:
    BÀI HÁT CHƯƠNG 1:
    "MÔI TRƯỜNG – MẸ CỦA SỰ SỐNG"
    (Thể loại: Dân ca đương đại – có thể phổ nhạc theo điệu chậm, nhẹ nhàng và sâu lắng như lý con sáo, hò Huế hoặc valse nhẹ)
    Môi Trường – Mẹ Của Sự Sống
    [Verse 1]

    Trái Đất quay – từ ngàn năm vẫn thế,
    Bao la xanh – rừng núi, biển và sông.
    Gió hát vang – trên cánh đồng lộng gió,
    Ánh mặt trời soi rọi sự sống vươn mầm.

    [Chorus]

    Môi trường là mẹ – nâng ta từ đất,
    Cho ta dòng nước – cho ta ngọn lửa.
    Không khí trong lành, ánh sáng nuôi đời,
    Từng hạt bụi nhỏ – cũng chứa tình trời.

    [Verse 2]

    Môi trường chia – thành bao tầng cấu trúc,
    Sinh – Vô sinh – giao hoà thành thân chung.
    Từ đất cát – đến chim muông cây cỏ,
    Tất cả là nhà – là mái ấm nhân gian.

    [Chorus]

    Môi trường là gốc – của bao sự sống,
    Rừng sâu giữ nước – biển khơi giữ trời.
    Không gian chung là ngôi đền thiêng liêng,
    Ta giữ môi trường – là giữ chính mình!

    [Bridge]

    Ôi môi trường, lành hay đang đau đớn?
    Ôi hành tinh – đang nóng dần từng đêm!
    Nếu ta quên – vai trò làm người giữ,
    Ngày mai thôi – cũng hóa khói tro tàn…

    [Chorus cuối – cao trào]

    Hãy cùng gìn giữ – vì một hành tinh,
    Cho con cháu mai sau được hồi sinh.
    Gieo tri thức – và tình yêu lên đất,
    Mỗi hành động là một bài kinh xanh.

    [Outro – nhẹ nhàng]

    Môi trường là gì? – Là chính ta đó...
    Là sự sống – là trái tim chan hòa...

    Ghi chú dàn dựng:
    Phối khí: Nhạc cụ dân tộc như đàn tranh, sáo trúc, hòa quyện cùng nhạc cụ hiện đại.
    Biểu diễn: Có thể dàn dựng thành clip minh họa với hình ảnh thiên nhiên, động vật, trẻ em và người lớn cùng chung tay bảo vệ môi trường.
    HNI 25/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 1: "MÔI TRƯỜNG – MẸ CỦA SỰ SỐNG" (Thể loại: Dân ca đương đại – có thể phổ nhạc theo điệu chậm, nhẹ nhàng và sâu lắng như lý con sáo, hò Huế hoặc valse nhẹ) 🎵 Môi Trường – Mẹ Của Sự Sống 🎵 [Verse 1] Trái Đất quay – từ ngàn năm vẫn thế, Bao la xanh – rừng núi, biển và sông. Gió hát vang – trên cánh đồng lộng gió, Ánh mặt trời soi rọi sự sống vươn mầm. [Chorus] 🌱 Môi trường là mẹ – nâng ta từ đất, Cho ta dòng nước – cho ta ngọn lửa. Không khí trong lành, ánh sáng nuôi đời, Từng hạt bụi nhỏ – cũng chứa tình trời. [Verse 2] Môi trường chia – thành bao tầng cấu trúc, Sinh – Vô sinh – giao hoà thành thân chung. Từ đất cát – đến chim muông cây cỏ, Tất cả là nhà – là mái ấm nhân gian. [Chorus] 🌊 Môi trường là gốc – của bao sự sống, Rừng sâu giữ nước – biển khơi giữ trời. Không gian chung là ngôi đền thiêng liêng, Ta giữ môi trường – là giữ chính mình! [Bridge] Ôi môi trường, lành hay đang đau đớn? Ôi hành tinh – đang nóng dần từng đêm! Nếu ta quên – vai trò làm người giữ, Ngày mai thôi – cũng hóa khói tro tàn… [Chorus cuối – cao trào] 🔥 Hãy cùng gìn giữ – vì một hành tinh, Cho con cháu mai sau được hồi sinh. Gieo tri thức – và tình yêu lên đất, Mỗi hành động là một bài kinh xanh. [Outro – nhẹ nhàng] Môi trường là gì? – Là chính ta đó... Là sự sống – là trái tim chan hòa... 💡Ghi chú dàn dựng: Phối khí: Nhạc cụ dân tộc như đàn tranh, sáo trúc, hòa quyện cùng nhạc cụ hiện đại. Biểu diễn: Có thể dàn dựng thành clip minh họa với hình ảnh thiên nhiên, động vật, trẻ em và người lớn cùng chung tay bảo vệ môi trường.
    Love
    Like
    Haha
    5
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8
    CHƯƠNG 10:
    An ninh mạng và bảo vệ dữ liệu doanh nghiệp
    1. Kỷ nguyên số và chiến trường vô hình
    Trong thế giới ngày nay, dữ liệu đã trở thành dòng máu của mọi doanh nghiệp. Nó là bản đồ chiến lược, là nguồn lực vô giá, là nền tảng cho mọi quyết định. Nhưng cũng chính vì thế, dữ liệu trở thành mục tiêu săn lùng của kẻ xấu, của tội phạm mạng, của những thế lực sẵn sàng đánh đổi đạo đức để chiếm lợi thế cạnh tranh.
    Nếu như chiến tranh ngày xưa diễn ra bằng súng đạn, thì ngày nay một phần quan trọng của cuộc chiến lại diễn ra trên mặt trận vô hình – an ninh mạng. Một lỗ hổng nhỏ, một email bẫy, một cú click sai… có thể khiến cả hệ thống bị sập, hàng triệu dữ liệu khách hàng bị rò rỉ, và niềm tin – thứ vốn quý hơn cả lợi nhuận – sụp đổ chỉ trong vài giây.
    An ninh mạng không còn là câu chuyện của bộ phận IT. Nó trở thành câu chuyện sống còn của ban lãnh đạo, của mỗi nhân viên, và là trách nhiệm chung của toàn bộ tổ chức.
    2. Dữ liệu – tài sản hay gánh nặng?
    Một doanh nghiệp có thể sở hữu hàng tỷ đô la giá trị tài sản hữu hình, nhưng trong thời đại số, giá trị thực sự nằm ở dữ liệu: hành vi khách hàng, công thức sản phẩm, bí mật công nghệ, chiến lược tài chính, hay thậm chí là những ý tưởng chưa kịp triển khai.
    Dữ liệu là tài sản, nhưng nếu không được bảo vệ, nó lập tức biến thành gánh nặng. Một vụ rò rỉ dữ liệu khách hàng có thể kéo theo kiện tụng, phạt nặng từ cơ quan quản lý, mất lòng tin nơi thị trường, và thiệt hại không thể đo đếm bằng tiền.
    Chúng ta phải hiểu rằng: bảo vệ dữ liệu không chỉ là bảo mật thông tin, mà là bảo vệ danh dự và uy tín doanh nghiệp. Khi khách hàng gửi gắm thông tin, họ gửi cả niềm tin. Đánh mất niềm tin ấy, doanh nghiệp khó có thể tồn tại.
    3. Những mối đe dọa vô hình nhưng khốc liệt
    Trong không gian mạng, kẻ thù không hiện diện bằng quân đội rầm rộ, mà bằng những dòng mã độc tinh vi, những hacker ẩn danh, những tổ chức tội phạm công nghệ cao. Một số dạng tấn công phổ biến:
    Phishing (lừa đảo trực tuyến): kẻ xấu gửi email giả mạo, đánh lừa nhân viên để lấy mật khẩu, truy cập hệ thống.
    Malware (mã độc): phần mềm độc hại xâm nhập máy tính, đánh cắp dữ liệu hoặc phá hủy hệ thống.
    Ransomware: khóa toàn bộ dữ liệu, buộc doanh nghiệp trả tiền chuộc mới mở khóa.
    HNI 25/8 🌺CHƯƠNG 10: An ninh mạng và bảo vệ dữ liệu doanh nghiệp 1. Kỷ nguyên số và chiến trường vô hình Trong thế giới ngày nay, dữ liệu đã trở thành dòng máu của mọi doanh nghiệp. Nó là bản đồ chiến lược, là nguồn lực vô giá, là nền tảng cho mọi quyết định. Nhưng cũng chính vì thế, dữ liệu trở thành mục tiêu săn lùng của kẻ xấu, của tội phạm mạng, của những thế lực sẵn sàng đánh đổi đạo đức để chiếm lợi thế cạnh tranh. Nếu như chiến tranh ngày xưa diễn ra bằng súng đạn, thì ngày nay một phần quan trọng của cuộc chiến lại diễn ra trên mặt trận vô hình – an ninh mạng. Một lỗ hổng nhỏ, một email bẫy, một cú click sai… có thể khiến cả hệ thống bị sập, hàng triệu dữ liệu khách hàng bị rò rỉ, và niềm tin – thứ vốn quý hơn cả lợi nhuận – sụp đổ chỉ trong vài giây. An ninh mạng không còn là câu chuyện của bộ phận IT. Nó trở thành câu chuyện sống còn của ban lãnh đạo, của mỗi nhân viên, và là trách nhiệm chung của toàn bộ tổ chức. 2. Dữ liệu – tài sản hay gánh nặng? Một doanh nghiệp có thể sở hữu hàng tỷ đô la giá trị tài sản hữu hình, nhưng trong thời đại số, giá trị thực sự nằm ở dữ liệu: hành vi khách hàng, công thức sản phẩm, bí mật công nghệ, chiến lược tài chính, hay thậm chí là những ý tưởng chưa kịp triển khai. Dữ liệu là tài sản, nhưng nếu không được bảo vệ, nó lập tức biến thành gánh nặng. Một vụ rò rỉ dữ liệu khách hàng có thể kéo theo kiện tụng, phạt nặng từ cơ quan quản lý, mất lòng tin nơi thị trường, và thiệt hại không thể đo đếm bằng tiền. Chúng ta phải hiểu rằng: bảo vệ dữ liệu không chỉ là bảo mật thông tin, mà là bảo vệ danh dự và uy tín doanh nghiệp. Khi khách hàng gửi gắm thông tin, họ gửi cả niềm tin. Đánh mất niềm tin ấy, doanh nghiệp khó có thể tồn tại. 3. Những mối đe dọa vô hình nhưng khốc liệt Trong không gian mạng, kẻ thù không hiện diện bằng quân đội rầm rộ, mà bằng những dòng mã độc tinh vi, những hacker ẩn danh, những tổ chức tội phạm công nghệ cao. Một số dạng tấn công phổ biến: Phishing (lừa đảo trực tuyến): kẻ xấu gửi email giả mạo, đánh lừa nhân viên để lấy mật khẩu, truy cập hệ thống. Malware (mã độc): phần mềm độc hại xâm nhập máy tính, đánh cắp dữ liệu hoặc phá hủy hệ thống. Ransomware: khóa toàn bộ dữ liệu, buộc doanh nghiệp trả tiền chuộc mới mở khóa.
    Love
    Like
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8:
    CHƯƠNG 2: HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT
    I. Hệ sinh thái – một mạng lưới sống
    Hệ sinh thái không phải là một thực thể tách biệt, không phải là một cấu trúc do con người thiết lập hay có thể dễ dàng điều khiển. Nó là một mạng lưới sống khổng lồ, được kết dệt từ hàng triệu mối liên kết giữa đất – nước – không khí – ánh sáng – vi sinh vật – cây cối – động vật – con người. Mỗi thành phần không tồn tại độc lập mà phụ thuộc và tác động lẫn nhau trong một vòng tròn khép kín. Khi một mắt xích trong mạng lưới ấy đứt gãy, toàn bộ hệ thống sẽ chịu ảnh hưởng, dù có thể là chậm chạp hoặc không dễ nhận thấy trong thời gian ngắn.
    Chúng ta thường hình dung hệ sinh thái là những khu rừng nguyên sinh, là đại dương bao la, là thảo nguyên bạt ngàn. Nhưng hệ sinh thái còn hiện diện ngay trong giọt nước mưa rơi xuống, trong bãi cỏ nhỏ trước nhà, trong khu vườn sau hè, và cả trong chính cơ thể mỗi con người – nơi có hàng tỷ vi sinh vật cộng sinh sống cùng ta.
    Hệ sinh thái là một cấu trúc sống động, trong đó mọi yếu tố – dù nhỏ bé như hạt bụi hay hùng vĩ như dãy Himalaya – đều mang một vai trò, một chức năng nhất định. Không có thành phần nào là "vô nghĩa" hay "dư thừa". Đó là bài học lớn đầu tiên: tự nhiên không bao giờ thừa thãi – chỉ có con người là không hiểu đúng.
    II. Mỗi sinh vật là một mắt xích quan trọng
    Khi một con ong tìm đến bông hoa, nó không chỉ hút mật để nuôi tổ. Nó còn vô tình – hoặc chính xác hơn là một cách có hệ thống được tiến hóa hàng triệu năm – truyền phấn hoa từ cây này sang cây khác. Một hành vi nhỏ bé nhưng giữ cho hàng triệu loài thực vật duy trì nòi giống. Khi một con chim ăn quả bay qua khu rừng rồi thả hạt giống ở nơi khác, nó đang góp phần nhân rộng thảm thực vật. Khi một con vi khuẩn trong lòng đất phân hủy lá cây mục nát, nó không chỉ "ăn xác chết", mà đang tái sinh mảnh đất, cung cấp dưỡng chất để cây mới mọc lên.
    Không có loài vật nào là "vô dụng". Không có sinh vật nào "xấu xa". Ngay cả loài mà con người từng ghét bỏ như kiến, ruồi, gián, rắn hay dơi – tất cả đều có vai trò. Kiến làm tơi xốp đất. Ruồi hỗ trợ phân hủy xác chết. Dơi kiểm soát số lượng côn trùng vào ban đêm. Rắn giữ sự cân bằng giữa các loài gặm nhấm và động vật nhỏ. Khi con người tiêu diệt một loài vì cảm tính, họ không chỉ triệt tiêu một cá thể mà đang cắt bỏ một phần chức năng của hệ sinh thái.
    III. Con người – một phần của tự nhiên, không phải chủ nhân
    Trong hàng triệu năm tiến hóa, loài người vẫn là một sinh vật sinh học. Dù sở hữu trí tuệ, văn minh, công nghệ, nhưng con người vẫn cần không khí để thở, nước để uống, thực phẩm để sống và đất để sinh tồn. Dù có lên sao Hỏa hay chế tạo ra AI siêu việt, ta vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của tự nhiên. Tự nhiên không phải là thứ ở "ngoài kia", mà chính là nền móng để ta tồn tại.
    Nhưng điều nghịch lý là, càng văn minh, con người càng xa rời hệ sinh thái. Chúng ta xây thành phố bê tông, bịt kín dòng chảy nước ngầm, che khuất ánh mặt trời bằng các cao ốc, tiêu diệt hàng trăm loài sinh vật mỗi ngày chỉ để phục vụ "phát triển". Ta sống trong nhà máy điều hòa 24/7, ăn thực phẩm đóng gói, uống nước lọc qua hàng chục lớp màng, nhìn cây xanh qua màn hình máy tính. Và khi môi trường phản kháng – bằng biến đổi khí hậu, đại dịch, lũ lụt, hạn hán – ta lại hoảng loạn và tìm cách "cứu" lấy Trái Đất. Nhưng Trái Đất không cần ta cứu. Chính chúng ta mới cần cứu mình khỏi sự ngu muội của chính mình.




    HNI 25/8: 🌺 CHƯƠNG 2: HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT I. Hệ sinh thái – một mạng lưới sống Hệ sinh thái không phải là một thực thể tách biệt, không phải là một cấu trúc do con người thiết lập hay có thể dễ dàng điều khiển. Nó là một mạng lưới sống khổng lồ, được kết dệt từ hàng triệu mối liên kết giữa đất – nước – không khí – ánh sáng – vi sinh vật – cây cối – động vật – con người. Mỗi thành phần không tồn tại độc lập mà phụ thuộc và tác động lẫn nhau trong một vòng tròn khép kín. Khi một mắt xích trong mạng lưới ấy đứt gãy, toàn bộ hệ thống sẽ chịu ảnh hưởng, dù có thể là chậm chạp hoặc không dễ nhận thấy trong thời gian ngắn. Chúng ta thường hình dung hệ sinh thái là những khu rừng nguyên sinh, là đại dương bao la, là thảo nguyên bạt ngàn. Nhưng hệ sinh thái còn hiện diện ngay trong giọt nước mưa rơi xuống, trong bãi cỏ nhỏ trước nhà, trong khu vườn sau hè, và cả trong chính cơ thể mỗi con người – nơi có hàng tỷ vi sinh vật cộng sinh sống cùng ta. Hệ sinh thái là một cấu trúc sống động, trong đó mọi yếu tố – dù nhỏ bé như hạt bụi hay hùng vĩ như dãy Himalaya – đều mang một vai trò, một chức năng nhất định. Không có thành phần nào là "vô nghĩa" hay "dư thừa". Đó là bài học lớn đầu tiên: tự nhiên không bao giờ thừa thãi – chỉ có con người là không hiểu đúng. II. Mỗi sinh vật là một mắt xích quan trọng Khi một con ong tìm đến bông hoa, nó không chỉ hút mật để nuôi tổ. Nó còn vô tình – hoặc chính xác hơn là một cách có hệ thống được tiến hóa hàng triệu năm – truyền phấn hoa từ cây này sang cây khác. Một hành vi nhỏ bé nhưng giữ cho hàng triệu loài thực vật duy trì nòi giống. Khi một con chim ăn quả bay qua khu rừng rồi thả hạt giống ở nơi khác, nó đang góp phần nhân rộng thảm thực vật. Khi một con vi khuẩn trong lòng đất phân hủy lá cây mục nát, nó không chỉ "ăn xác chết", mà đang tái sinh mảnh đất, cung cấp dưỡng chất để cây mới mọc lên. Không có loài vật nào là "vô dụng". Không có sinh vật nào "xấu xa". Ngay cả loài mà con người từng ghét bỏ như kiến, ruồi, gián, rắn hay dơi – tất cả đều có vai trò. Kiến làm tơi xốp đất. Ruồi hỗ trợ phân hủy xác chết. Dơi kiểm soát số lượng côn trùng vào ban đêm. Rắn giữ sự cân bằng giữa các loài gặm nhấm và động vật nhỏ. Khi con người tiêu diệt một loài vì cảm tính, họ không chỉ triệt tiêu một cá thể mà đang cắt bỏ một phần chức năng của hệ sinh thái. III. Con người – một phần của tự nhiên, không phải chủ nhân Trong hàng triệu năm tiến hóa, loài người vẫn là một sinh vật sinh học. Dù sở hữu trí tuệ, văn minh, công nghệ, nhưng con người vẫn cần không khí để thở, nước để uống, thực phẩm để sống và đất để sinh tồn. Dù có lên sao Hỏa hay chế tạo ra AI siêu việt, ta vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của tự nhiên. Tự nhiên không phải là thứ ở "ngoài kia", mà chính là nền móng để ta tồn tại. Nhưng điều nghịch lý là, càng văn minh, con người càng xa rời hệ sinh thái. Chúng ta xây thành phố bê tông, bịt kín dòng chảy nước ngầm, che khuất ánh mặt trời bằng các cao ốc, tiêu diệt hàng trăm loài sinh vật mỗi ngày chỉ để phục vụ "phát triển". Ta sống trong nhà máy điều hòa 24/7, ăn thực phẩm đóng gói, uống nước lọc qua hàng chục lớp màng, nhìn cây xanh qua màn hình máy tính. Và khi môi trường phản kháng – bằng biến đổi khí hậu, đại dịch, lũ lụt, hạn hán – ta lại hoảng loạn và tìm cách "cứu" lấy Trái Đất. Nhưng Trái Đất không cần ta cứu. Chính chúng ta mới cần cứu mình khỏi sự ngu muội của chính mình.
    Love
    Like
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
    DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI THƠ MINH HOẠ CHO CHƯƠNG 2: "HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT", mang tinh thần sâu sắc, thiêng liêng và gợi mở về sự hòa hợp giữa con người và tự nhiên:
    Khúc Hát Của Vạn Vật
    1. Hơi thở đầu tiên của đất
    Từ hạt bụi ngàn xưa bay lặng lẽ,
    Đã khởi sinh một vũ trụ muôn màu.
    Trái tim đất đập thầm trong gió nhẹ,
    Nẩy chồi xanh từ cội rễ nhiệm mầu.

    2. Ánh mặt trời là dòng sữa nóng
    Dưỡng hạt mầm chưa biết gọi là ai,
    Thắp cho lá niềm tin từ hư bóng,
    Nối mạch trời xuống tận ngọn rêu gai.

    3. Dòng suối mát – huyết mạch địa cầu
    Uốn thân mềm quanh đá sỏi trăm năm,
    Chở nhịp sống từ non cao về biển,
    Gọi chim về xây tổ giữa rừng thâm.

    4. Lá và gió – đôi tình nhân muôn thuở
    Gọi nhau về trong bản nhạc không lời.
    Gió vuốt nhẹ đường cong xanh của cỏ,
    Lá thầm ca bản tình ca của trời.

    5. Mỗi sinh vật – một hạt tâm linh sống
    Cùng nhau đan thành mạng lưới chan hòa.
    Một con kiến khi ngã nhào trong bóng,
    Cũng khiến rừng se sắt cả chiều tà.

    6. Biển và núi, trời và lòng đất
    Tựa âm – dương trong bản thể giao hòa.
    Mỗi giọt nước vương trên cành run rẩy
    Cũng là thơ của đất mẹ sinh ra.

    7. Con người – một mắt xích của sự sống
    Không đứng ngoài vạn vật giữa trời cao.
    Bàn tay nhỏ chạm vào hoa, vào sóng,
    Cũng khơi lên những luồng sáng nhiệm mầu.

    8. Khi con người biết lắng nghe thế giới
    Không là vua mà là bạn, là con,
    Trái Đất sẽ không còn đau buốt nữa,
    Và sự sống chẳng hóa khói bụi mòn.

    9. Loài bướm nhỏ dập dìu bên thảm cỏ
    Mang tin xuân đi khắp chốn hồng hoang.
    Nếu biến mất, một nhành hoa sẽ khóc,
    Và chuỗi đời sẽ thiếu một cung đàn.

    10. Kết nối ấy – không ai là lẻ loi
    Mỗi sự sống là một dòng năng lượng.
    Từng chiếc lá rụng xuống cũng không rơi,
    Mà trở về – hóa nên mầm sinh dưỡng.

    11. Hệ sinh thái – ngôn ngữ không lời
    Giữa côn trùng, cây cối và trời sao.
    Một tổ ong vang lời ru của đất,
    Một giọt sương in bóng cả trăng cao.

    12. Rừng không chỉ là gỗ, là bóng mát
    Mà là tim giữ nhịp thở hành tinh.
    Chặt một cây – nghĩa là tắt một mạch,
    Kết nối rạn – là tan vỡ niềm tin.

    13. Sự sống là bản giao hưởng đa sắc
    Không bản ngã, không ai giữ ngai vàng.
    Cá ăn rong, chim nhặt hạt, hổ săn,
    Mỗi sinh linh là nhịp đập thăng bằng.

    14. Hồn Trái Đất là chuỗi dài tương hỗ
    Cộng sinh, cộng tồn – chứ chẳng ai hơn.
    HNI 25/8: BÀI THƠ CHƯƠNG 2: 📙DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI THƠ MINH HOẠ CHO CHƯƠNG 2: "HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT", mang tinh thần sâu sắc, thiêng liêng và gợi mở về sự hòa hợp giữa con người và tự nhiên: Khúc Hát Của Vạn Vật 1. Hơi thở đầu tiên của đất Từ hạt bụi ngàn xưa bay lặng lẽ, Đã khởi sinh một vũ trụ muôn màu. Trái tim đất đập thầm trong gió nhẹ, Nẩy chồi xanh từ cội rễ nhiệm mầu. 2. Ánh mặt trời là dòng sữa nóng Dưỡng hạt mầm chưa biết gọi là ai, Thắp cho lá niềm tin từ hư bóng, Nối mạch trời xuống tận ngọn rêu gai. 3. Dòng suối mát – huyết mạch địa cầu Uốn thân mềm quanh đá sỏi trăm năm, Chở nhịp sống từ non cao về biển, Gọi chim về xây tổ giữa rừng thâm. 4. Lá và gió – đôi tình nhân muôn thuở Gọi nhau về trong bản nhạc không lời. Gió vuốt nhẹ đường cong xanh của cỏ, Lá thầm ca bản tình ca của trời. 5. Mỗi sinh vật – một hạt tâm linh sống Cùng nhau đan thành mạng lưới chan hòa. Một con kiến khi ngã nhào trong bóng, Cũng khiến rừng se sắt cả chiều tà. 6. Biển và núi, trời và lòng đất Tựa âm – dương trong bản thể giao hòa. Mỗi giọt nước vương trên cành run rẩy Cũng là thơ của đất mẹ sinh ra. 7. Con người – một mắt xích của sự sống Không đứng ngoài vạn vật giữa trời cao. Bàn tay nhỏ chạm vào hoa, vào sóng, Cũng khơi lên những luồng sáng nhiệm mầu. 8. Khi con người biết lắng nghe thế giới Không là vua mà là bạn, là con, Trái Đất sẽ không còn đau buốt nữa, Và sự sống chẳng hóa khói bụi mòn. 9. Loài bướm nhỏ dập dìu bên thảm cỏ Mang tin xuân đi khắp chốn hồng hoang. Nếu biến mất, một nhành hoa sẽ khóc, Và chuỗi đời sẽ thiếu một cung đàn. 10. Kết nối ấy – không ai là lẻ loi Mỗi sự sống là một dòng năng lượng. Từng chiếc lá rụng xuống cũng không rơi, Mà trở về – hóa nên mầm sinh dưỡng. 11. Hệ sinh thái – ngôn ngữ không lời Giữa côn trùng, cây cối và trời sao. Một tổ ong vang lời ru của đất, Một giọt sương in bóng cả trăng cao. 12. Rừng không chỉ là gỗ, là bóng mát Mà là tim giữ nhịp thở hành tinh. Chặt một cây – nghĩa là tắt một mạch, Kết nối rạn – là tan vỡ niềm tin. 13. Sự sống là bản giao hưởng đa sắc Không bản ngã, không ai giữ ngai vàng. Cá ăn rong, chim nhặt hạt, hổ săn, Mỗi sinh linh là nhịp đập thăng bằng. 14. Hồn Trái Đất là chuỗi dài tương hỗ Cộng sinh, cộng tồn – chứ chẳng ai hơn.
    Love
    Like
    Angry
    10
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8
    BÀI THƠ CHƯƠNG 37: “TẤM GƯƠNG SỐ”

    Ngày xưa danh làng

    Nay danh toàn mạng

    Một câu nói ra

    Vượt nghìn dặm xa.

    Tấm gương số sáng

    Soi từng góc đời

    Ánh sáng phóng đại

    Bóng tối nhân đôi.

    Người khôn giữ miệng

    Người khéo giữ lòng

    Mỗi lần xuất hiện

    Là thêm một dấu.

    Danh tốt khó xây

    Lâu năm mới vững

    Danh xấu dễ lan

    Một đêm là khắp.

    Mạng nhớ lâu hơn

    Cả bia khắc đá

    Mỗi status xưa

    Như mảnh gương nhỏ.

    Ghép lại thành ảnh

    Của chính đời ta

    Nếu ghép toàn sáng

    Sẽ rực muôn nơi.

    Nếu xen bóng tối

    Sẽ mờ cả tranh

    Gương số không nói

    Chỉ phản chiếu thôi.

    Người sáng nhìn sáng

    Người tối thấy tối

    Nhưng muôn ánh mắt

    Sẽ cùng đánh giá.

    Nên mỗi bước đi

    Đều cần suy nghĩ

    Để khi nhìn lại

    Không cần hối tiếc.

    Danh tiếng thời số

    Là danh dự mới

    Hãy sống sao cho

    Gương luôn sáng ngời.
    HNI 25/8 BÀI THƠ CHƯƠNG 37: “TẤM GƯƠNG SỐ” Ngày xưa danh làng Nay danh toàn mạng Một câu nói ra Vượt nghìn dặm xa. Tấm gương số sáng Soi từng góc đời Ánh sáng phóng đại Bóng tối nhân đôi. Người khôn giữ miệng Người khéo giữ lòng Mỗi lần xuất hiện Là thêm một dấu. Danh tốt khó xây Lâu năm mới vững Danh xấu dễ lan Một đêm là khắp. Mạng nhớ lâu hơn Cả bia khắc đá Mỗi status xưa Như mảnh gương nhỏ. Ghép lại thành ảnh Của chính đời ta Nếu ghép toàn sáng Sẽ rực muôn nơi. Nếu xen bóng tối Sẽ mờ cả tranh Gương số không nói Chỉ phản chiếu thôi. Người sáng nhìn sáng Người tối thấy tối Nhưng muôn ánh mắt Sẽ cùng đánh giá. Nên mỗi bước đi Đều cần suy nghĩ Để khi nhìn lại Không cần hối tiếc. Danh tiếng thời số Là danh dự mới Hãy sống sao cho Gương luôn sáng ngời.
    Love
    Like
    Sad
    8
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 2:
    DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI THƠ MINH HOẠ CHO CHƯƠNG 2: "HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT", mang tinh thần sâu sắc, thiêng liêng và gợi mở về sự hòa hợp giữa con người và tự nhiên:
    Khúc Hát Của Vạn Vật
    1. Hơi thở đầu tiên của đất
    Từ hạt bụi ngàn xưa bay lặng lẽ,
    Đã khởi sinh một vũ trụ muôn màu.
    Trái tim đất đập thầm trong gió nhẹ,
    Nẩy chồi xanh từ cội rễ nhiệm mầu.

    2. Ánh mặt trời là dòng sữa nóng
    Dưỡng hạt mầm chưa biết gọi là ai,
    Thắp cho lá niềm tin từ hư bóng,
    Nối mạch trời xuống tận ngọn rêu gai.

    3. Dòng suối mát – huyết mạch địa cầu
    Uốn thân mềm quanh đá sỏi trăm năm,
    Chở nhịp sống từ non cao về biển,
    Gọi chim về xây tổ giữa rừng thâm.

    4. Lá và gió – đôi tình nhân muôn thuở
    Gọi nhau về trong bản nhạc không lời.
    Gió vuốt nhẹ đường cong xanh của cỏ,
    Lá thầm ca bản tình ca của trời.

    5. Mỗi sinh vật – một hạt tâm linh sống
    Cùng nhau đan thành mạng lưới chan hòa.
    Một con kiến khi ngã nhào trong bóng,
    Cũng khiến rừng se sắt cả chiều tà.

    6. Biển và núi, trời và lòng đất
    Tựa âm – dương trong bản thể giao hòa.
    Mỗi giọt nước vương trên cành run rẩy
    Cũng là thơ của đất mẹ sinh ra.

    7. Con người – một mắt xích của sự sống
    Không đứng ngoài vạn vật giữa trời cao.
    Bàn tay nhỏ chạm vào hoa, vào sóng,
    Cũng khơi lên những luồng sáng nhiệm mầu.

    8. Khi con người biết lắng nghe thế giới
    Không là vua mà là bạn, là con,
    Trái Đất sẽ không còn đau buốt nữa,
    Và sự sống chẳng hóa khói bụi mòn.

    9. Loài bướm nhỏ dập dìu bên thảm cỏ
    Mang tin xuân đi khắp chốn hồng hoang.
    Nếu biến mất, một nhành hoa sẽ khóc,
    Và chuỗi đời sẽ thiếu một cung đàn.

    10. Kết nối ấy – không ai là lẻ loi
    Mỗi sự sống là một dòng năng lượng.
    Từng chiếc lá rụng xuống cũng không rơi,
    Mà trở về – hóa nên mầm sinh dưỡng.

    11. Hệ sinh thái – ngôn ngữ không lời
    Giữa côn trùng, cây cối và trời sao.
    Một tổ ong vang lời ru của đất,
    Một giọt sương in bóng cả trăng cao.

    12. Rừng không chỉ là gỗ, là bóng mát
    Mà là tim giữ nhịp thở hành tinh.
    Chặt một cây – nghĩa là tắt một mạch,
    Kết nối rạn – là tan vỡ niềm tin.

    13. Sự sống là bản giao hưởng đa sắc
    Không bản ngã, không ai giữ ngai vàng.
    Cá ăn rong, chim nhặt hạt, hổ săn,
    Mỗi sinh linh là nhịp đập thăng bằng.

    14. Hồn Trái Đất là chuỗi dài tương hỗ
    Cộng sinh, cộng tồn – chứ chẳng ai hơn.
    HNI 25/8: BÀI THƠ CHƯƠNG 2: 📙DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI THƠ MINH HOẠ CHO CHƯƠNG 2: "HỆ SINH THÁI VÀ SỰ SỐNG – KẾT NỐI VẠN VẬT", mang tinh thần sâu sắc, thiêng liêng và gợi mở về sự hòa hợp giữa con người và tự nhiên: Khúc Hát Của Vạn Vật 1. Hơi thở đầu tiên của đất Từ hạt bụi ngàn xưa bay lặng lẽ, Đã khởi sinh một vũ trụ muôn màu. Trái tim đất đập thầm trong gió nhẹ, Nẩy chồi xanh từ cội rễ nhiệm mầu. 2. Ánh mặt trời là dòng sữa nóng Dưỡng hạt mầm chưa biết gọi là ai, Thắp cho lá niềm tin từ hư bóng, Nối mạch trời xuống tận ngọn rêu gai. 3. Dòng suối mát – huyết mạch địa cầu Uốn thân mềm quanh đá sỏi trăm năm, Chở nhịp sống từ non cao về biển, Gọi chim về xây tổ giữa rừng thâm. 4. Lá và gió – đôi tình nhân muôn thuở Gọi nhau về trong bản nhạc không lời. Gió vuốt nhẹ đường cong xanh của cỏ, Lá thầm ca bản tình ca của trời. 5. Mỗi sinh vật – một hạt tâm linh sống Cùng nhau đan thành mạng lưới chan hòa. Một con kiến khi ngã nhào trong bóng, Cũng khiến rừng se sắt cả chiều tà. 6. Biển và núi, trời và lòng đất Tựa âm – dương trong bản thể giao hòa. Mỗi giọt nước vương trên cành run rẩy Cũng là thơ của đất mẹ sinh ra. 7. Con người – một mắt xích của sự sống Không đứng ngoài vạn vật giữa trời cao. Bàn tay nhỏ chạm vào hoa, vào sóng, Cũng khơi lên những luồng sáng nhiệm mầu. 8. Khi con người biết lắng nghe thế giới Không là vua mà là bạn, là con, Trái Đất sẽ không còn đau buốt nữa, Và sự sống chẳng hóa khói bụi mòn. 9. Loài bướm nhỏ dập dìu bên thảm cỏ Mang tin xuân đi khắp chốn hồng hoang. Nếu biến mất, một nhành hoa sẽ khóc, Và chuỗi đời sẽ thiếu một cung đàn. 10. Kết nối ấy – không ai là lẻ loi Mỗi sự sống là một dòng năng lượng. Từng chiếc lá rụng xuống cũng không rơi, Mà trở về – hóa nên mầm sinh dưỡng. 11. Hệ sinh thái – ngôn ngữ không lời Giữa côn trùng, cây cối và trời sao. Một tổ ong vang lời ru của đất, Một giọt sương in bóng cả trăng cao. 12. Rừng không chỉ là gỗ, là bóng mát Mà là tim giữ nhịp thở hành tinh. Chặt một cây – nghĩa là tắt một mạch, Kết nối rạn – là tan vỡ niềm tin. 13. Sự sống là bản giao hưởng đa sắc Không bản ngã, không ai giữ ngai vàng. Cá ăn rong, chim nhặt hạt, hổ săn, Mỗi sinh linh là nhịp đập thăng bằng. 14. Hồn Trái Đất là chuỗi dài tương hỗ Cộng sinh, cộng tồn – chứ chẳng ai hơn.
    Like
    Love
    Wow
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25/8
    LỜI BÀI HÁT CHƯƠNG 35: “CHỌN ĐIỀU GÌ” (Pop ballad 4/4, tempo 78 BPM, ~5 phút)

    [Verse 1]
    Trên bia số
    Có hai màu
    Một màu sáng
    Một màu tối.

    [Pre-Chorus]
    Ta là người
    Khắc lên đó
    Từng lời nói
    Từng việc làm.

    [Chorus]
    Chọn điều gì
    Để đời nhớ
    Chọn điều gì
    Để không xấu hổ
    Giữa hai bia
    Sáng và tối
    Ta sẽ khắc
    Điều ta tin.

    [Verse 2]
    Danh dự sáng
    Như mặt trời
    Lỗi lầm tối
    Như đêm sâu.

    [Pre-Chorus 2]
    Nếu biết sửa
    Bóng sẽ tan
    Nếu biết giữ
    Sáng sẽ lâu.

    [Chorus]
    Chọn điều gì
    Để đời nhớ
    Chọn điều gì
    Để không xấu hổ
    Giữa hai bia
    Sáng và tối
    Ta sẽ khắc
    Điều ta tin.

    [Bridge]
    Công nghệ chỉ giữ
    Những gì ta viết
    Nên hãy khắc
    Điều tốt nhất
    Để mai này
    Ai tìm thấy
    Cũng mỉm cười
    Khi đọc tên.

    [Double Chorus – kết]
    Chọn điều gì
    Để đời nhớ
    Chọn điều gì
    Để không xấu hổ
    Giữa hai bia
    Sáng và tối
    Ta sẽ khắc
    Điều ta tin.

    [Outro]
    Ta… sẽ khắc.
    HNI 25/8 LỜI BÀI HÁT CHƯƠNG 35: “CHỌN ĐIỀU GÌ” (Pop ballad 4/4, tempo 78 BPM, ~5 phút) [Verse 1] Trên bia số Có hai màu Một màu sáng Một màu tối. [Pre-Chorus] Ta là người Khắc lên đó Từng lời nói Từng việc làm. [Chorus] Chọn điều gì Để đời nhớ Chọn điều gì Để không xấu hổ Giữa hai bia Sáng và tối Ta sẽ khắc Điều ta tin. [Verse 2] Danh dự sáng Như mặt trời Lỗi lầm tối Như đêm sâu. [Pre-Chorus 2] Nếu biết sửa Bóng sẽ tan Nếu biết giữ Sáng sẽ lâu. [Chorus] Chọn điều gì Để đời nhớ Chọn điều gì Để không xấu hổ Giữa hai bia Sáng và tối Ta sẽ khắc Điều ta tin. [Bridge] Công nghệ chỉ giữ Những gì ta viết Nên hãy khắc Điều tốt nhất Để mai này Ai tìm thấy Cũng mỉm cười Khi đọc tên. [Double Chorus – kết] Chọn điều gì Để đời nhớ Chọn điều gì Để không xấu hổ Giữa hai bia Sáng và tối Ta sẽ khắc Điều ta tin. [Outro] Ta… sẽ khắc.
    Like
    Love
    Yay
    8
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-8
    Bài Thơ Chương 18: Cô Đơn Và Nỗi Đau

    Giữa đêm dài vắng lặng,

    Một người ngồi khóc trong tim.

    Tiếng cười ngoài kia vang vọng,

    Nhưng trong hồn vẫn lặng im.

    Cô đơn như bóng tối,

    Bao phủ khắp nẻo đường.

    Mỗi bước đi rời rạc,

    Không ai biết, không ai hay.

    Nỗi đau không cất tiếng,

    Nhưng nhói tận đáy lòng.

    Như con dao vô hình,

    Cắt vào tim từng nhịp.

    Người đông chẳng bớt lẻ loi,

    Ánh đèn sáng chẳng xua được tối.

    Nụ cười kia chỉ che đậy,

    Giọt nước mắt ẩn trong hồn.

    Cô đơn dạy ta thấu hiểu,

    Rằng tình thương quý biết bao.

    Cô đơn dạy ta biết ơn,

    Khi có người bên cạnh.

    Nỗi đau rồi cũng hóa mềm,

    Nếu ta mở tim để đón.

    Một vòng tay, một lời nói,

    Cũng đủ làm sáng căn phòng.

    Cô đơn là bóng tối,

    Nhưng chẳng phải mãi đâu.

    Khi ta tìm thấy ánh sáng,

    Bóng tối kia sẽ tan nhanh.

    Trong nỗi đau cô độc,

    Mầm yêu thương sẽ nảy xanh.
    HNI 25-8 🌸 Bài Thơ Chương 18: Cô Đơn Và Nỗi Đau Giữa đêm dài vắng lặng, Một người ngồi khóc trong tim. Tiếng cười ngoài kia vang vọng, Nhưng trong hồn vẫn lặng im. Cô đơn như bóng tối, Bao phủ khắp nẻo đường. Mỗi bước đi rời rạc, Không ai biết, không ai hay. Nỗi đau không cất tiếng, Nhưng nhói tận đáy lòng. Như con dao vô hình, Cắt vào tim từng nhịp. Người đông chẳng bớt lẻ loi, Ánh đèn sáng chẳng xua được tối. Nụ cười kia chỉ che đậy, Giọt nước mắt ẩn trong hồn. Cô đơn dạy ta thấu hiểu, Rằng tình thương quý biết bao. Cô đơn dạy ta biết ơn, Khi có người bên cạnh. Nỗi đau rồi cũng hóa mềm, Nếu ta mở tim để đón. Một vòng tay, một lời nói, Cũng đủ làm sáng căn phòng. Cô đơn là bóng tối, Nhưng chẳng phải mãi đâu. Khi ta tìm thấy ánh sáng, Bóng tối kia sẽ tan nhanh. Trong nỗi đau cô độc, Mầm yêu thương sẽ nảy xanh.
    Like
    Love
    Wow
    Haha
    Sad
    14
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HCOIN 25/8: - B23. THƠ CHƯƠNG 2:
    NGƯỜI BẢO HỘ THẦM LẶNG

    Giữa nhân gian cuồng nộ sóng gào,
    Có người đứng lặng, chẳng hề khoe cao.
    Không danh vị, chẳng cầu vinh quang,
    Nhưng vai gánh nặng tựa trời mênh mang.
    Khi bóng tối dần buông xuống phố,
    Họ vẫn đi, đôi mắt sáng âm thầm.
    Chẳng cần ai gọi tên ghi nhớ,
    Chỉ nguyện dân an, đất nước yên nằm.
    Bước chân nhẹ, nhưng lòng như núi,
    Giữ ngọn đèn giữa bão tố mịt mùng.
    Trái tim sắt, nhưng tình chan chứa,
    Bảo hộ đời trong những đêm không cùng.
    Không ai thấy, nhưng vẫn có đó,
    Dòng máu họ hòa cùng mạch sống dân.
    Mỗi hy sinh chẳng cần đền đáp,
    Chỉ mong trời đất vĩnh an, vĩnh xuân.
    Họ là kẻ giấu mình trong gió,
    Bước lặng thầm, như chiếc bóng đơn côi.
    Nhưng chính bóng ấy dựng thành vách,
    Giữ bình yên cho triệu trái tim người.
    Mỗi giọt mồ hôi rơi vô nghĩa,
    Nhưng lại tưới xanh ruộng đồng quê hương.
    Mỗi giọt máu loang trong đêm tối,
    Lại thắp lên muôn ngọn nến soi đường.
    Họ không cần khúc ca ngợi tụng,
    Chỉ cần nghe tiếng trẻ cười reo.
    Không cần hoa, chẳng cần rực rỡ,
    Chỉ muốn dân no ấm sáng chiều.
    Người bảo hộ – chẳng mong ghi chép,
    Trong sử sách hay khải hoàn ca.
    Họ chấp nhận chỉ là hư ảnh,
    Để đời sau chẳng biết họ từng qua.
    Nhưng đất nước còn xanh, còn thở,
    Là nhờ tay họ giữ từng mạch nguồn.
    Trái tim họ – tường thành bất tử,
    Giữa bão giông vẫn chẳng chịu hao mòn.
    Khi nhân loại hỏi ai là cứu rỗi,
    Câu trả lời lặng thầm chẳng gọi tên.
    Người bảo hộ – ngọn đèn không tắt,
    Soi muôn đời bằng trái tim vững bền.
    HCOIN 25/8: - B23. 💥💥📕THƠ CHƯƠNG 2: 📙 NGƯỜI BẢO HỘ THẦM LẶNG Giữa nhân gian cuồng nộ sóng gào, Có người đứng lặng, chẳng hề khoe cao. Không danh vị, chẳng cầu vinh quang, Nhưng vai gánh nặng tựa trời mênh mang. Khi bóng tối dần buông xuống phố, Họ vẫn đi, đôi mắt sáng âm thầm. Chẳng cần ai gọi tên ghi nhớ, Chỉ nguyện dân an, đất nước yên nằm. Bước chân nhẹ, nhưng lòng như núi, Giữ ngọn đèn giữa bão tố mịt mùng. Trái tim sắt, nhưng tình chan chứa, Bảo hộ đời trong những đêm không cùng. Không ai thấy, nhưng vẫn có đó, Dòng máu họ hòa cùng mạch sống dân. Mỗi hy sinh chẳng cần đền đáp, Chỉ mong trời đất vĩnh an, vĩnh xuân. Họ là kẻ giấu mình trong gió, Bước lặng thầm, như chiếc bóng đơn côi. Nhưng chính bóng ấy dựng thành vách, Giữ bình yên cho triệu trái tim người. Mỗi giọt mồ hôi rơi vô nghĩa, Nhưng lại tưới xanh ruộng đồng quê hương. Mỗi giọt máu loang trong đêm tối, Lại thắp lên muôn ngọn nến soi đường. Họ không cần khúc ca ngợi tụng, Chỉ cần nghe tiếng trẻ cười reo. Không cần hoa, chẳng cần rực rỡ, Chỉ muốn dân no ấm sáng chiều. Người bảo hộ – chẳng mong ghi chép, Trong sử sách hay khải hoàn ca. Họ chấp nhận chỉ là hư ảnh, Để đời sau chẳng biết họ từng qua. Nhưng đất nước còn xanh, còn thở, Là nhờ tay họ giữ từng mạch nguồn. Trái tim họ – tường thành bất tử, Giữa bão giông vẫn chẳng chịu hao mòn. Khi nhân loại hỏi ai là cứu rỗi, Câu trả lời lặng thầm chẳng gọi tên. Người bảo hộ – ngọn đèn không tắt, Soi muôn đời bằng trái tim vững bền.
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    17
    4 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 25-8
    Bài Thơ Chương 18: Cô Đơn Và Nỗi Đau

    Giữa đêm dài vắng lặng,

    Một người ngồi khóc trong tim.

    Tiếng cười ngoài kia vang vọng,

    Nhưng trong hồn vẫn lặng im.

    Cô đơn như bóng tối,

    Bao phủ khắp nẻo đường.

    Mỗi bước đi rời rạc,

    Không ai biết, không ai hay.

    Nỗi đau không cất tiếng,

    Nhưng nhói tận đáy lòng.

    Như con dao vô hình,

    Cắt vào tim từng nhịp.

    Người đông chẳng bớt lẻ loi,

    Ánh đèn sáng chẳng xua được tối.

    Nụ cười kia chỉ che đậy,

    Giọt nước mắt ẩn trong hồn.

    Cô đơn dạy ta thấu hiểu,

    Rằng tình thương quý biết bao.

    Cô đơn dạy ta biết ơn,

    Khi có người bên cạnh.

    Nỗi đau rồi cũng hóa mềm,

    Nếu ta mở tim để đón.

    Một vòng tay, một lời nói,

    Cũng đủ làm sáng căn phòng.

    Cô đơn là bóng tối,

    Nhưng chẳng phải mãi đâu.

    Khi ta tìm thấy ánh sáng,

    Bóng tối kia sẽ tan nhanh.

    Trong nỗi đau cô độc,

    Mầm yêu thương sẽ nảy xanh.
    HNI 25-8 🌸 Bài Thơ Chương 18: Cô Đơn Và Nỗi Đau Giữa đêm dài vắng lặng, Một người ngồi khóc trong tim. Tiếng cười ngoài kia vang vọng, Nhưng trong hồn vẫn lặng im. Cô đơn như bóng tối, Bao phủ khắp nẻo đường. Mỗi bước đi rời rạc, Không ai biết, không ai hay. Nỗi đau không cất tiếng, Nhưng nhói tận đáy lòng. Như con dao vô hình, Cắt vào tim từng nhịp. Người đông chẳng bớt lẻ loi, Ánh đèn sáng chẳng xua được tối. Nụ cười kia chỉ che đậy, Giọt nước mắt ẩn trong hồn. Cô đơn dạy ta thấu hiểu, Rằng tình thương quý biết bao. Cô đơn dạy ta biết ơn, Khi có người bên cạnh. Nỗi đau rồi cũng hóa mềm, Nếu ta mở tim để đón. Một vòng tay, một lời nói, Cũng đủ làm sáng căn phòng. Cô đơn là bóng tối, Nhưng chẳng phải mãi đâu. Khi ta tìm thấy ánh sáng, Bóng tối kia sẽ tan nhanh. Trong nỗi đau cô độc, Mầm yêu thương sẽ nảy xanh.
    Like
    Love
    11
    3 Bình luận 0 Chia sẽ