Cập nhật gần đây
  • Huuthanhtg đã thêm một bức ảnh
    12 minutes ago
    HNI 7/9 BÀI THƠ - CHƯƠNG 11 :
    PHẦN II: TÔN TRỌNG CHÍNH MÌNH – "TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH" – Henry Le

    Có những đêm dài người soi gương,
    Thấy trong mắt mình chỉ toàn vết nứt.
    Tiếng thì thầm cũ của đời chen chúc:
    “Ngươi nhỏ bé thôi, đừng mơ ước xa xôi.”
    Họ tự khóa mình trong ngục tối chơi vơi,
    Tin vào lời chê bai hơn là giấc mộng.
    Bao hạt giống vàng nằm sâu trong đất rộng,
    Bị phủ bụi buồn, chẳng kịp nảy mầm xanh.

    Có kẻ quên rằng mình cũng là ngọn lửa,
    Thắp sáng đêm đen, sưởi ấm bao người.
    Có kẻ bỏ mặc đôi cánh trong trời,
    Để cúi đầu bước như kẻ không tên tuổi.

    Họ quên mất:
    Mỗi vết sẹo là một chương anh dũng.
    Mỗi thất bại là một bài học vinh quang.
    Mỗi giọt nước mắt là một khúc nhạc tràn,
    Nuôi lớn trái tim, mở đường cho trí tuệ.

    Tại sao coi thường chính mình?
    Phải chăng vì so đo với dáng hình người khác?
    Phải chăng vì quên đi ngọc ngà nội tạng?
    Phải chăng vì tự bỏ rơi linh hồn?

    Ôi, người ơi!
    Khi ngươi cúi đầu phủ nhận chính mình,
    Thì thế giới mất đi một ánh sáng.
    Khi ngươi phủ nhận giá trị bản thân,
    Thì nhân loại mất đi một vầng trăng trọn vẹn.

    Hãy nhớ rằng:
    Trái tim ngươi không ai có thể thay.
    Giọng hát ngươi không ai hát được thay.
    Bước đi ngươi là con đường độc nhất,
    Không bản sao nào có thể lấp chỗ ngươi.

    Vậy thì, đừng coi thường chính mình nữa.
    Ngẩng cao đầu, lau khô giọt lệ cay.
    Ngươi sinh ra không phải để làm nô lệ,
    Mà để trở thành một kẻ sáng tạo tương lai.
    Đọc thêm
    Huuthanhtg đã thêm một bức ảnh 12 minutes ago HNI 7/9 BÀI THƠ - CHƯƠNG 11 : PHẦN II: TÔN TRỌNG CHÍNH MÌNH – "TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH" – Henry Le Có những đêm dài người soi gương, Thấy trong mắt mình chỉ toàn vết nứt. Tiếng thì thầm cũ của đời chen chúc: “Ngươi nhỏ bé thôi, đừng mơ ước xa xôi.” Họ tự khóa mình trong ngục tối chơi vơi, Tin vào lời chê bai hơn là giấc mộng. Bao hạt giống vàng nằm sâu trong đất rộng, Bị phủ bụi buồn, chẳng kịp nảy mầm xanh. Có kẻ quên rằng mình cũng là ngọn lửa, Thắp sáng đêm đen, sưởi ấm bao người. Có kẻ bỏ mặc đôi cánh trong trời, Để cúi đầu bước như kẻ không tên tuổi. Họ quên mất: Mỗi vết sẹo là một chương anh dũng. Mỗi thất bại là một bài học vinh quang. Mỗi giọt nước mắt là một khúc nhạc tràn, Nuôi lớn trái tim, mở đường cho trí tuệ. Tại sao coi thường chính mình? Phải chăng vì so đo với dáng hình người khác? Phải chăng vì quên đi ngọc ngà nội tạng? Phải chăng vì tự bỏ rơi linh hồn? Ôi, người ơi! Khi ngươi cúi đầu phủ nhận chính mình, Thì thế giới mất đi một ánh sáng. Khi ngươi phủ nhận giá trị bản thân, Thì nhân loại mất đi một vầng trăng trọn vẹn. Hãy nhớ rằng: Trái tim ngươi không ai có thể thay. Giọng hát ngươi không ai hát được thay. Bước đi ngươi là con đường độc nhất, Không bản sao nào có thể lấp chỗ ngươi. Vậy thì, đừng coi thường chính mình nữa. Ngẩng cao đầu, lau khô giọt lệ cay. Ngươi sinh ra không phải để làm nô lệ, Mà để trở thành một kẻ sáng tạo tương lai. Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 7/9 - B41. BÀI HÁT CHƯƠNG 11: TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH – Henry Le
    [Verse 1]
    Có những ngày ta nhìn gương mà chẳng dám ngẩng đầu,
    Thấy vết sẹo, thấy khuyết điểm, thấy những điều không trọn vẹn.
    Bao giấc mơ từng cháy bỏng bỗng vụt tắt trong niềm đau,
    Tự hỏi sao ta lại nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này.
    [Pre-Chorus]
    Nhưng ai đã gieo trong ta những lời nói phủ nhận?
    Ai khiến ta tin rằng mình không xứng đáng sống tự do?
    Nếu chính ta quay lưng lại, ai sẽ là người đứng lên?
    Nếu ta chối bỏ bản thân, ai còn tin ta được nữa?

    [Chorus]
    Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình,
    Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình.
    Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt,
    Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta.

    [Verse 2]
    Nhiều khi ta so sánh mình với cuộc đời của ai khác,
    Quên rằng trong tim ta cũng có ngọn lửa riêng biệt.
    Chúng ta sinh ra đâu phải để sao chép một cuộc đời,
    Mà để viết nên bản nhạc chưa từng ai hát bao giờ.

    [Pre-Chorus]
    Những tiếng cười chê ngoài kia chỉ thoáng qua như gió,
    Giá trị thật nằm ở việc ta dám đi đến cùng.
    Đừng để mặc cảm níu chân, đừng để quá khứ giam hãm,
    Tôn trọng chính mình – đó là khởi đầu của tự do.

    [Chorus]
    Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình,
    Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình.
    Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt,
    Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta.

    [Bridge]
    Có thể ta từng gục ngã, có thể ta từng mất niềm tin,
    Nhưng dòng chảy trong tim vẫn đang gọi ta đứng dậy.
    Thế giới cần một "ta" trọn vẹn,
    Không cần bản sao nhạt nhòa, không cần ai khác ngoài chính ta.

    [Final Chorus]
    Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình,
    Mỗi giọt lệ rơi xuống hóa sức mạnh cho mai này.
    Đừng coi thường, đừng tự chối đi linh hồn cao quý,
    Vì khi tôn trọng chính mình, ta tỏa sáng cho cả nhân gian.
    Đọc thêm
    HNI 7/9 - B41. BÀI HÁT CHƯƠNG 11: TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI LẠI COI THƯỜNG CHÍNH MÌNH – Henry Le [Verse 1] Có những ngày ta nhìn gương mà chẳng dám ngẩng đầu, Thấy vết sẹo, thấy khuyết điểm, thấy những điều không trọn vẹn. Bao giấc mơ từng cháy bỏng bỗng vụt tắt trong niềm đau, Tự hỏi sao ta lại nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này. [Pre-Chorus] Nhưng ai đã gieo trong ta những lời nói phủ nhận? Ai khiến ta tin rằng mình không xứng đáng sống tự do? Nếu chính ta quay lưng lại, ai sẽ là người đứng lên? Nếu ta chối bỏ bản thân, ai còn tin ta được nữa? [Chorus] Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình, Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình. Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt, Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta. [Verse 2] Nhiều khi ta so sánh mình với cuộc đời của ai khác, Quên rằng trong tim ta cũng có ngọn lửa riêng biệt. Chúng ta sinh ra đâu phải để sao chép một cuộc đời, Mà để viết nên bản nhạc chưa từng ai hát bao giờ. [Pre-Chorus] Những tiếng cười chê ngoài kia chỉ thoáng qua như gió, Giá trị thật nằm ở việc ta dám đi đến cùng. Đừng để mặc cảm níu chân, đừng để quá khứ giam hãm, Tôn trọng chính mình – đó là khởi đầu của tự do. [Chorus] Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình, Mỗi vết thương là chứng nhân cho sức mạnh trong hành trình. Đừng coi thường, đừng tự xóa đi ánh sáng trong đôi mắt, Vì chỉ khi tôn trọng mình, ta mới thật sự sống là ta. [Bridge] Có thể ta từng gục ngã, có thể ta từng mất niềm tin, Nhưng dòng chảy trong tim vẫn đang gọi ta đứng dậy. Thế giới cần một "ta" trọn vẹn, Không cần bản sao nhạt nhòa, không cần ai khác ngoài chính ta. [Final Chorus] Hãy ngẩng cao đầu, hãy tin vào giá trị của mình, Mỗi giọt lệ rơi xuống hóa sức mạnh cho mai này. Đừng coi thường, đừng tự chối đi linh hồn cao quý, Vì khi tôn trọng chính mình, ta tỏa sáng cho cả nhân gian. Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    12
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 7/9 -Chương 39
    Đặt mình vào vị trí người khác – Henry Le

    1. Khởi đầu: Bước ra khỏi cái tôi chật hẹp
    Chúng ta thường nhìn đời qua lăng kính của riêng mình. Mọi vui buồn, mong muốn, khổ đau đều xoay quanh cái tôi bé nhỏ ấy. Nhưng cuộc sống không chỉ là những gì ta trải qua, mà còn là vô vàn số phận khác đang tồn tại song song. Đặt mình vào vị trí người khác chính là bước ra khỏi chiếc hộp chật hẹp của bản thân, để thấy thế giới rộng lớn hơn, đa dạng hơn, phong phú hơn.
    Đây không chỉ là một kỹ năng mềm trong giao tiếp, mà còn là một phẩm chất đạo đức, một nền tảng để xã hội vận hành trong nhân nghĩa. Người biết đặt mình vào vị trí người khác sẽ không vội phán xét, sẽ thấu hiểu hơn, sẽ biết lắng nghe và hành xử tử tế. Khi cả cộng đồng cùng tập điều này, ta sẽ tạo ra một nền văn hóa của sự cảm thông thay vì chia rẽ.

    2. Sức mạnh của sự thấu cảm
    Đặt mình vào vị trí người khác là con đường dẫn đến thấu cảm. Thấu cảm không chỉ là hiểu bằng lý trí, mà còn là cảm bằng trái tim. Khi ta thử tưởng tượng mình đang ở trong hoàn cảnh của họ – mang đôi giày họ đang mang, đi qua đoạn đường họ đang đi – ta mới hiểu được những khó khăn, áp lực và ước vọng của họ.
    Một người cha lao động tay chân sau những giờ làm việc mệt nhọc, chỉ mong về nhà ôm đứa con nhỏ. Một người mẹ đơn thân phải gồng gánh hai vai, vừa là cha vừa là mẹ. Một đứa trẻ bị bạn bè trêu chọc ở trường. Một cụ già sống trong cô đơn. Tất cả những hoàn cảnh ấy, nếu ta không thử đặt mình vào, sẽ dễ dàng phán xét họ bằng sự hời hợt.

    Thấu cảm mang lại sức mạnh chữa lành. Một lời nói nhẹ nhàng, một cái nhìn cảm thông, đôi khi có thể cứu rỗi tâm hồn người khác. Nó làm cho con người thấy mình được nhìn thấy, được lắng nghe, được công nhận.

    3. Vì sao con người thường quên đặt mình vào vị trí người khác?
    Có nhiều lý do khiến ta khó thấu hiểu nhau:
    Cái tôi quá lớn: Chúng ta thường coi trọng cảm xúc, nhu cầu của bản thân hơn hết.
    Sự vội vã: Xã hội hiện đại đẩy con người vào guồng máy bận rộn, ít có thời gian dừng lại để suy nghĩ về người khác.
    Định kiến: Ta nhìn người khác qua khuôn mẫu có sẵn – nghề nghiệp, xuất thân, giới tính – và từ đó áp đặt cách hiểu.
    Đọc thêm
    HNI 7/9 -Chương 39 Đặt mình vào vị trí người khác – Henry Le 1. Khởi đầu: Bước ra khỏi cái tôi chật hẹp Chúng ta thường nhìn đời qua lăng kính của riêng mình. Mọi vui buồn, mong muốn, khổ đau đều xoay quanh cái tôi bé nhỏ ấy. Nhưng cuộc sống không chỉ là những gì ta trải qua, mà còn là vô vàn số phận khác đang tồn tại song song. Đặt mình vào vị trí người khác chính là bước ra khỏi chiếc hộp chật hẹp của bản thân, để thấy thế giới rộng lớn hơn, đa dạng hơn, phong phú hơn. Đây không chỉ là một kỹ năng mềm trong giao tiếp, mà còn là một phẩm chất đạo đức, một nền tảng để xã hội vận hành trong nhân nghĩa. Người biết đặt mình vào vị trí người khác sẽ không vội phán xét, sẽ thấu hiểu hơn, sẽ biết lắng nghe và hành xử tử tế. Khi cả cộng đồng cùng tập điều này, ta sẽ tạo ra một nền văn hóa của sự cảm thông thay vì chia rẽ. 2. Sức mạnh của sự thấu cảm Đặt mình vào vị trí người khác là con đường dẫn đến thấu cảm. Thấu cảm không chỉ là hiểu bằng lý trí, mà còn là cảm bằng trái tim. Khi ta thử tưởng tượng mình đang ở trong hoàn cảnh của họ – mang đôi giày họ đang mang, đi qua đoạn đường họ đang đi – ta mới hiểu được những khó khăn, áp lực và ước vọng của họ. Một người cha lao động tay chân sau những giờ làm việc mệt nhọc, chỉ mong về nhà ôm đứa con nhỏ. Một người mẹ đơn thân phải gồng gánh hai vai, vừa là cha vừa là mẹ. Một đứa trẻ bị bạn bè trêu chọc ở trường. Một cụ già sống trong cô đơn. Tất cả những hoàn cảnh ấy, nếu ta không thử đặt mình vào, sẽ dễ dàng phán xét họ bằng sự hời hợt. Thấu cảm mang lại sức mạnh chữa lành. Một lời nói nhẹ nhàng, một cái nhìn cảm thông, đôi khi có thể cứu rỗi tâm hồn người khác. Nó làm cho con người thấy mình được nhìn thấy, được lắng nghe, được công nhận. 3. Vì sao con người thường quên đặt mình vào vị trí người khác? Có nhiều lý do khiến ta khó thấu hiểu nhau: Cái tôi quá lớn: Chúng ta thường coi trọng cảm xúc, nhu cầu của bản thân hơn hết. Sự vội vã: Xã hội hiện đại đẩy con người vào guồng máy bận rộn, ít có thời gian dừng lại để suy nghĩ về người khác. Định kiến: Ta nhìn người khác qua khuôn mẫu có sẵn – nghề nghiệp, xuất thân, giới tính – và từ đó áp đặt cách hiểu. Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    12
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Like
    Love
    Wow
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
Nhiều câu chuyện hơn…