HNI 17/10
🔥 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :
SỰ RA ĐỜI CỦA LUẬT NGƯỜI – NHU CẦU XÃ HỘI LOÀI NGƯỜI
Thuở sơ khai con người còn hoang dã,
Sống theo bản năng giữa núi rừng bao la.
Mạnh hiếp yếu, tranh giành từng hạt thóc,
Máu và nước mắt đổ xuống bên bờ sông.
Khi cộng đồng dần biết nương tựa,
Chung lửa, chung mái lá, chung bữa ăn.
Một trật tự mơ hồ bắt đầu thành hình,
Giữ kẻ tham, bảo vệ người hiền lành.
Luật chưa thành văn, nhưng có trong ánh mắt,
Trong lời già làng, trong tiếng trống giữa đêm.
Ai làm sai sẽ bị cộng đồng phán xét,
Ai sống ngay thì được yêu thương chở che.
Rồi xã hội đông dần, tiếng nói chồng tiếng nói,
Con người cần thước đo để cùng nhau.
Thế là luật người ra đời từ nhu cầu,
Để ngăn hỗn loạn, giữ an hòa nhân thế.
Luật chẳng tách rời đạo Trời cao cả,
Mà phản chiếu lòng dân, ý nguyện muôn đời.
Phải có công lý để kiềm hãm quyền lực,
Phải có giới hạn để bảo vệ sinh linh.
Người mạnh phải biết dừng tay đúng chỗ,
Kẻ yếu có nơi nương náu vững vàng.
Luật ra đời như chiếc cân công chính,
Đặt bên cạnh tình thương của nhân gian.
Từ bộ lạc, làng quê, đến quốc gia vĩ đại,
Từ lời thề bên lửa đến hiến pháp ghi trang.
Luật tiến hóa cùng với văn minh nhân loại,
Nhưng cốt lõi là giữ lấy sự công bằng.
Có luật để con người thôi lạc lối,
Biết đâu là giới hạn của tự do.
Có luật để kẻ quyền cao cũng phải,
Khom mình trước công lý tự nhiên.
Luật người không sinh ra để xiềng xích,
Mà để mở lối cho tự do vươn xa.
Không có luật, xã hội thành hỗn loạn,
Có luật công minh, muôn dân được thái hòa.
Từ nhu cầu sinh tồn và cộng hưởng,
Luật trở thành sợi chỉ đỏ dẫn đường.
Nhắc nhân loại: sống cùng nhau phải biết,
Giữ công lý – mới tồn tại muôn đời