HNI 26/10:
CHƯƠNG 19: CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI
I. Khi quyền lực tự dựng tường ngăn giữa mình và nhân dân
Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những thời kỳ mà quyền lực trở nên sợ hãi chính dân chúng của mình. Khi quyền lực sợ dân, nó bắt đầu dựng tường. Tường vật chất – để ngăn bước chân; tường pháp lý – để bịt miệng tiếng nói; tường thông tin – để che khuất sự thật. Mỗi viên gạch của sự khép kín ấy không phải được xây bằng đá, mà bằng sự nghi ngờ, nỗi sợ và lòng kiêu ngạo của kẻ nắm quyền.
Chính trị khép kín bắt đầu khi nhà cầm quyền cho rằng “dân không hiểu”, rằng chỉ họ mới biết điều gì là đúng, là tốt cho quốc gia. Từ đó, mọi ý kiến trái chiều trở thành mối đe dọa; mọi tiếng nói phản biện bị gán nhãn “chống đối”; mọi cá nhân độc lập bị xem là “bất ổn xã hội”.
Nhưng trớ trêu thay, một khi quyền lực đóng cửa với nhân dân, thì cũng đồng thời tự cô lập với hiện thực. Nó không còn nhìn thấy những thay đổi trong lòng dân tộc, không còn nghe được tiếng thở dài, niềm hy vọng, hay nỗi phẫn nộ đang sôi lên dưới bề mặt.
Khi chính trị khép kín, sự thật trở thành hàng hóa khan hiếm. Những người ở tầng trên sống trong bong bóng của báo cáo, thống kê, thành tích tự tô vẽ. Còn ở dưới, người dân im lặng mà bất mãn, phục tùng mà không còn tin tưởng. Và rồi, một đất nước dần chia đôi – không phải giữa giàu nghèo, mà giữa “người cai trị” và “người bị cai trị”.
Khi bức tường ấy dựng lên, không ai còn tự do – cả kẻ bị cai trị lẫn kẻ nắm quyền. Người dân mất quyền nói, còn kẻ cầm quyền mất quyền nghe.
II. Sự khép kín của chính trị là sự suy tàn của trí tuệ tập thể
Một nền chính trị lành mạnh luôn là nơi dòng chảy trí tuệ được lưu thông tự do. Ý kiến, phản biện, sáng kiến của người dân chính là nguồn oxy giúp cơ thể quốc gia thở được, sống được. Nhưng khi cánh cửa chính trị khép lại, trí tuệ chung bị bóp nghẹt trong những khuôn phép hành chính, những khẩu hiệu cũ kỹ, những nỗi sợ “mất ghế”.
Chính trị khép kín biến trí tuệ thành công cụ tô vẽ cho quyền lực, thay vì là ánh sáng soi rọi cho tương lai. Người tài không còn được trọng dụng, chỉ còn người “trung thành”. Sáng tạo không còn được khuyến khích, chỉ còn sao chép và phục tùng. Từ đó, nền chính trị dần thoái hóa thành một hệ thống tự nói với chính mình, tự khen mình, tự lặp lại mình — cho đến khi chính nó không còn nghe nổi tiếng vọng của sự thật.
Trong một xã hội bị cô lập bởi chính trị khép kín, trí thức trở nên im lặng, nghệ sĩ trở nên vô hồn, thanh niên trở nên vô hướng. Khi tinh thần phê phán bị dập tắt, xã hội mất khả năng tiến hóa. Mọi đổi mới đều bị xem là đe dọa; mọi ý tưởng mới bị bóp chết từ trong trứng nước.
Và thế là, một dân tộc từng có trí tuệ sáng tạo rực rỡ trở thành tập thể của sự sợ hãi – ai cũng biết có vấn đề, nhưng không ai dám nói.
III. Khi xã hội không còn “phản hồi”, quyền lực tự mù lòa
Một hệ thống chính trị, nếu không có phản hồi từ dân, giống như một cơ thể mà dây thần kinh cảm giác đã bị cắt đứt. Nó không còn cảm nhận được đau đớn, không biết khi nào mình bị thương, và cuối cùng tự hủy hoại chính mình.
Cơ chế phản hồi – tức là dân được nói, được giám sát, được kiểm soát quyền lực – chính là hệ miễn dịch của quốc gia. Nhưng trong nền chính trị khép kín, quyền lực không chấp nhận bị kiểm soát. Họ sợ rằng nếu mở cửa, dân sẽ “quá đáng”; rằng nếu để dân nói, dân sẽ “nói sai”. Và thế là, họ chọn im lặng thay vì đối thoại, chọn đàn áp thay vì đối diện, chọn tô hồng thay vì cải cách.
HNI 26/10:
🌺CHƯƠNG 19: CHÍNH TRỊ KHÉP KÍN VÀ HẬU QUẢ CÔ LẬP XÃ HỘI
I. Khi quyền lực tự dựng tường ngăn giữa mình và nhân dân
Trong lịch sử nhân loại, không thiếu những thời kỳ mà quyền lực trở nên sợ hãi chính dân chúng của mình. Khi quyền lực sợ dân, nó bắt đầu dựng tường. Tường vật chất – để ngăn bước chân; tường pháp lý – để bịt miệng tiếng nói; tường thông tin – để che khuất sự thật. Mỗi viên gạch của sự khép kín ấy không phải được xây bằng đá, mà bằng sự nghi ngờ, nỗi sợ và lòng kiêu ngạo của kẻ nắm quyền.
Chính trị khép kín bắt đầu khi nhà cầm quyền cho rằng “dân không hiểu”, rằng chỉ họ mới biết điều gì là đúng, là tốt cho quốc gia. Từ đó, mọi ý kiến trái chiều trở thành mối đe dọa; mọi tiếng nói phản biện bị gán nhãn “chống đối”; mọi cá nhân độc lập bị xem là “bất ổn xã hội”.
Nhưng trớ trêu thay, một khi quyền lực đóng cửa với nhân dân, thì cũng đồng thời tự cô lập với hiện thực. Nó không còn nhìn thấy những thay đổi trong lòng dân tộc, không còn nghe được tiếng thở dài, niềm hy vọng, hay nỗi phẫn nộ đang sôi lên dưới bề mặt.
Khi chính trị khép kín, sự thật trở thành hàng hóa khan hiếm. Những người ở tầng trên sống trong bong bóng của báo cáo, thống kê, thành tích tự tô vẽ. Còn ở dưới, người dân im lặng mà bất mãn, phục tùng mà không còn tin tưởng. Và rồi, một đất nước dần chia đôi – không phải giữa giàu nghèo, mà giữa “người cai trị” và “người bị cai trị”.
Khi bức tường ấy dựng lên, không ai còn tự do – cả kẻ bị cai trị lẫn kẻ nắm quyền. Người dân mất quyền nói, còn kẻ cầm quyền mất quyền nghe.
II. Sự khép kín của chính trị là sự suy tàn của trí tuệ tập thể
Một nền chính trị lành mạnh luôn là nơi dòng chảy trí tuệ được lưu thông tự do. Ý kiến, phản biện, sáng kiến của người dân chính là nguồn oxy giúp cơ thể quốc gia thở được, sống được. Nhưng khi cánh cửa chính trị khép lại, trí tuệ chung bị bóp nghẹt trong những khuôn phép hành chính, những khẩu hiệu cũ kỹ, những nỗi sợ “mất ghế”.
Chính trị khép kín biến trí tuệ thành công cụ tô vẽ cho quyền lực, thay vì là ánh sáng soi rọi cho tương lai. Người tài không còn được trọng dụng, chỉ còn người “trung thành”. Sáng tạo không còn được khuyến khích, chỉ còn sao chép và phục tùng. Từ đó, nền chính trị dần thoái hóa thành một hệ thống tự nói với chính mình, tự khen mình, tự lặp lại mình — cho đến khi chính nó không còn nghe nổi tiếng vọng của sự thật.
Trong một xã hội bị cô lập bởi chính trị khép kín, trí thức trở nên im lặng, nghệ sĩ trở nên vô hồn, thanh niên trở nên vô hướng. Khi tinh thần phê phán bị dập tắt, xã hội mất khả năng tiến hóa. Mọi đổi mới đều bị xem là đe dọa; mọi ý tưởng mới bị bóp chết từ trong trứng nước.
Và thế là, một dân tộc từng có trí tuệ sáng tạo rực rỡ trở thành tập thể của sự sợ hãi – ai cũng biết có vấn đề, nhưng không ai dám nói.
III. Khi xã hội không còn “phản hồi”, quyền lực tự mù lòa
Một hệ thống chính trị, nếu không có phản hồi từ dân, giống như một cơ thể mà dây thần kinh cảm giác đã bị cắt đứt. Nó không còn cảm nhận được đau đớn, không biết khi nào mình bị thương, và cuối cùng tự hủy hoại chính mình.
Cơ chế phản hồi – tức là dân được nói, được giám sát, được kiểm soát quyền lực – chính là hệ miễn dịch của quốc gia. Nhưng trong nền chính trị khép kín, quyền lực không chấp nhận bị kiểm soát. Họ sợ rằng nếu mở cửa, dân sẽ “quá đáng”; rằng nếu để dân nói, dân sẽ “nói sai”. Và thế là, họ chọn im lặng thay vì đối thoại, chọn đàn áp thay vì đối diện, chọn tô hồng thay vì cải cách.