HNI 27/10 :  bài thơ chương 21:
Minh quân là ai – người đại diện cho Thiên ý
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Minh quân chẳng phải người quyền thế,
Mà là người biết thuận ý Trời.
Không lấy bạo lực làm nền trị,
Mà dùng nhân nghĩa dẫn muôn nơi.
Minh quân không cần gươm hay kiếm,
Chỉ cần tấm lòng sáng như gương.
Không cưỡng ép dân bằng sợ hãi,
Mà khiến dân theo bởi yêu thương.
Người hiểu rằng Trời chẳng ở xa,
Trời trong dân – trong mỗi tiếng ca.
Nghe được dân là nghe Trời nói,
Thuận Thiên tâm, chính trị nở hoa.
Minh quân là người dám soi mình,
Giữa bóng tối vẫn giữ lòng trong sáng.
Không giấu lỗi, vì biết mình cũng yếu,
Nhưng sửa sai – để nước thêm an lành.
Minh quân là người biết buông quyền,
Khi thời đến – không cố giữ ngai vàng.
Bởi hiểu rằng quyền như dòng nước,
Chảy thuận dòng – sẽ dưỡng cả giang san.
Người không sống bằng lời tung hô,
Mà bằng khổ đau dân còn chịu đựng.
Mỗi giọt lệ rơi, tim người cũng nhói,
Mỗi tiếng cười dân – lòng người nở hoa.
Minh quân biết rằng danh không bất tử,
Chỉ nhân tâm là thứ mãi bền lâu.
Không lưu tiếng bằng bia hay sử,
Mà trong lòng người – hương đạo nhiệm mầu.
Minh quân là người không tự xưng,
Vì ai xưng minh – tâm kia đã đục.
Chính dân sẽ gọi, nếu người xứng đáng,
Như Trời chọn – giữa vạn anh hùng.
Người trị nước bằng triết của khiêm,
Biết mình nhỏ giữa càn khôn rộng lớn.
Biết quyền lực chỉ là tạm mượn,
Để phụng dân – chứ chẳng để riêng mình.
Minh quân là gương – soi cho vạn thế,
Không bằng lời, mà bằng đạo sống chân.
Người đứng đó – nhẹ như gió thổi,
Mà lòng dân – vững tựa núi ngàn năm.
  HNI 27/10 : 📕 bài thơ chương 21:
Minh quân là ai – người đại diện cho Thiên ý
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Minh quân chẳng phải người quyền thế,
Mà là người biết thuận ý Trời.
Không lấy bạo lực làm nền trị,
Mà dùng nhân nghĩa dẫn muôn nơi.
Minh quân không cần gươm hay kiếm,
Chỉ cần tấm lòng sáng như gương.
Không cưỡng ép dân bằng sợ hãi,
Mà khiến dân theo bởi yêu thương.
Người hiểu rằng Trời chẳng ở xa,
Trời trong dân – trong mỗi tiếng ca.
Nghe được dân là nghe Trời nói,
Thuận Thiên tâm, chính trị nở hoa.
Minh quân là người dám soi mình,
Giữa bóng tối vẫn giữ lòng trong sáng.
Không giấu lỗi, vì biết mình cũng yếu,
Nhưng sửa sai – để nước thêm an lành.
Minh quân là người biết buông quyền,
Khi thời đến – không cố giữ ngai vàng.
Bởi hiểu rằng quyền như dòng nước,
Chảy thuận dòng – sẽ dưỡng cả giang san.
Người không sống bằng lời tung hô,
Mà bằng khổ đau dân còn chịu đựng.
Mỗi giọt lệ rơi, tim người cũng nhói,
Mỗi tiếng cười dân – lòng người nở hoa.
Minh quân biết rằng danh không bất tử,
Chỉ nhân tâm là thứ mãi bền lâu.
Không lưu tiếng bằng bia hay sử,
Mà trong lòng người – hương đạo nhiệm mầu.
Minh quân là người không tự xưng,
Vì ai xưng minh – tâm kia đã đục.
Chính dân sẽ gọi, nếu người xứng đáng,
Như Trời chọn – giữa vạn anh hùng.
Người trị nước bằng triết của khiêm,
Biết mình nhỏ giữa càn khôn rộng lớn.
Biết quyền lực chỉ là tạm mượn,
Để phụng dân – chứ chẳng để riêng mình.
Minh quân là gương – soi cho vạn thế,
Không bằng lời, mà bằng đạo sống chân.
Người đứng đó – nhẹ như gió thổi,
Mà lòng dân – vững tựa núi ngàn năm.