• HNI 30/10 - B30 BÀI THƠ CHƯƠNG 10:
    KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời,
    Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng.
    Không cần ép dân phải phục tùng,
    Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi.
    Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm,
    Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ.
    Pháp luật chẳng cần răn quá nặng,
    Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác.
    Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành,
    Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh.
    Không cần dựng tường xây đồn trại,
    Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông.
    Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành,
    Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc.
    Dân no ấm – không do bố thí,
    Mà bởi ai nấy biết góp phần chung.
    Đạo Trời chẳng thiên vị ai,
    Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính.
    Người cầm quyền biết khiêm cung,
    Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi.
    Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải,
    Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang.
    Khi luật được viết bằng nhân nghĩa,
    Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc.
    Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi,
    Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người.
    Khi dân an – Trời cũng mỉm cười,
    Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý.
    Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng,
    Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn.
    Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần,
    Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi.
    Thịnh trị không ở nơi cung điện,
    Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm.
    An dân không phải dâng bánh, phát cơm,
    Mà khiến họ thấy mình làm chủ.
    Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo,
    Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh.
    Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng,
    Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời.
    Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời,
    Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc.
    Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa,
    Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt
    HNI 30/10 - B30 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 10: KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời, Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng. Không cần ép dân phải phục tùng, Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi. Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm, Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ. Pháp luật chẳng cần răn quá nặng, Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác. Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành, Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh. Không cần dựng tường xây đồn trại, Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông. Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành, Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc. Dân no ấm – không do bố thí, Mà bởi ai nấy biết góp phần chung. Đạo Trời chẳng thiên vị ai, Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính. Người cầm quyền biết khiêm cung, Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi. Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải, Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang. Khi luật được viết bằng nhân nghĩa, Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc. Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi, Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người. Khi dân an – Trời cũng mỉm cười, Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý. Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng, Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn. Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần, Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi. Thịnh trị không ở nơi cung điện, Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm. An dân không phải dâng bánh, phát cơm, Mà khiến họ thấy mình làm chủ. Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo, Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh. Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng, Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời. Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời, Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc. Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa, Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt
    Love
    Like
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 18: Doanh nghiệp nhân bản – công cụ gieo phúc cho xã hội
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Doanh nghiệp lớn không vì của cải,
    Mà vì người, vì nghĩa, vì dân.
    Một tấm tâm, hơn trăm chiến lược,
    Một chữ “Nhân” dựng được vạn phần.
    Người lãnh đạo, chẳng nên là chủ,
    Mà là người dẫn lối yêu thương.
    Thay roi vọt bằng niềm tin sáng,
    Thay ép buộc bằng tấm lòng gương.
    Công ty sống – như thân có máu,
    Phải lưu thông, chớ giữ riêng mình.
    Tiền chảy mãi – mới sinh ra phúc,
    Tâm đóng rồi – của cải hóa hình.
    Doanh nghiệp nhân bản là trường đạo,
    Nơi rèn tâm giữa cõi trần gian.
    Người làm việc – cũng là tu luyện,
    Mỗi công trình – một hạt từ quang.
    Kẻ mưu lợi quên điều nhân nghĩa,
    Tưởng giàu sang, hóa mất phúc trời.
    Kẻ gieo phúc qua từng hành động,
    Tưởng nhỏ nhoi – lại sáng muôn đời.
    Kinh tế sạch, bắt đầu từ đạo,
    Thành thật làm, chẳng dối lừa ai.
    Một doanh nghiệp – có tâm thiện sáng,
    Sẽ tồn sinh giữa gió tương lai.
    Đừng chỉ tính lời ngay con số,
    Hãy đong bằng hạnh phúc con người.
    Mỗi sản phẩm – là thông điệp sống,
    Mỗi đồng tiền – là nghiệp của đời.
    Khi người lãnh đạo mang tâm sáng,
    Cả công ty hóa cõi an hòa.
    Khi lòng tham dẫn đường vô hạn,
    Doanh nghiệp kia sớm rã như hoa.
    Doanh nghiệp tốt – là công cụ Đạo,
    Gieo việc lành giữa chốn hồng trần.
    Phúc nhân gian – từ tay người tạo,
    Đạo kinh doanh – ở chính chữ “Nhân”.
    Một doanh nghiệp – chẳng cần khổng lồ,
    Chỉ cần sáng giữa bao đêm đen.
    Khi gieo phúc, tự nhiên hưng thịnh,
    Vì thuận Trời – chẳng sợ truân chuyên.
    HNI 30/10:📕 Bài thơ Chương 18: Doanh nghiệp nhân bản – công cụ gieo phúc cho xã hội (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Doanh nghiệp lớn không vì của cải, Mà vì người, vì nghĩa, vì dân. Một tấm tâm, hơn trăm chiến lược, Một chữ “Nhân” dựng được vạn phần. Người lãnh đạo, chẳng nên là chủ, Mà là người dẫn lối yêu thương. Thay roi vọt bằng niềm tin sáng, Thay ép buộc bằng tấm lòng gương. Công ty sống – như thân có máu, Phải lưu thông, chớ giữ riêng mình. Tiền chảy mãi – mới sinh ra phúc, Tâm đóng rồi – của cải hóa hình. Doanh nghiệp nhân bản là trường đạo, Nơi rèn tâm giữa cõi trần gian. Người làm việc – cũng là tu luyện, Mỗi công trình – một hạt từ quang. Kẻ mưu lợi quên điều nhân nghĩa, Tưởng giàu sang, hóa mất phúc trời. Kẻ gieo phúc qua từng hành động, Tưởng nhỏ nhoi – lại sáng muôn đời. Kinh tế sạch, bắt đầu từ đạo, Thành thật làm, chẳng dối lừa ai. Một doanh nghiệp – có tâm thiện sáng, Sẽ tồn sinh giữa gió tương lai. Đừng chỉ tính lời ngay con số, Hãy đong bằng hạnh phúc con người. Mỗi sản phẩm – là thông điệp sống, Mỗi đồng tiền – là nghiệp của đời. Khi người lãnh đạo mang tâm sáng, Cả công ty hóa cõi an hòa. Khi lòng tham dẫn đường vô hạn, Doanh nghiệp kia sớm rã như hoa. Doanh nghiệp tốt – là công cụ Đạo, Gieo việc lành giữa chốn hồng trần. Phúc nhân gian – từ tay người tạo, Đạo kinh doanh – ở chính chữ “Nhân”. Một doanh nghiệp – chẳng cần khổng lồ, Chỉ cần sáng giữa bao đêm đen. Khi gieo phúc, tự nhiên hưng thịnh, Vì thuận Trời – chẳng sợ truân chuyên.
    Love
    Like
    Angry
    7
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/-3HujJoQ62c?si=yq6U_B8-IHHCtu3F
    https://youtu.be/-3HujJoQ62c?si=yq6U_B8-IHHCtu3F
    Love
    Like
    Angry
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 19: Tư tưởng kinh tế “phụng sự” – chìa khóa mở ra thịnh vượng
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Kinh tế Đạo, chẳng vì lợi nhỏ,
    Mà vì người, vì nghĩa, vì nhân.
    Phụng sự trước – phúc sau tự đến,
    Như hạt gieo – nở đóa ân cần.
    Người hiểu Đạo, làm ra của cải,
    Chẳng giữ riêng, chẳng tính phần mình.
    Tiền là khí – lưu thông vũ trụ,
    Khi biết cho, là lúc tâm sinh.
    Phụng sự đời, là đang phụng Đạo,
    Làm việc lành, chẳng đợi ai khen.
    Bàn tay mở – trời ban phúc mới,
    Tấm lòng hẹp – cửa phúc liền quên.
    Thương người trước, hơn là thương lợi,
    Giúp dân vui, nước mạnh, nhà yên.
    Doanh nghiệp sáng, nhờ tâm phụng sự,
    Không vì danh, mà bởi thiện duyên.
    Tư tưởng ấy – như chìa khóa vàng,
    Mở kho phúc giữa đời gian khó.
    Người cho đi – tưởng đâu mất mát,
    Nào hay đâu – lộc phúc nhân hòa.
    Phụng sự thật – chẳng cầu báo đáp,
    Như mây trôi – rưới mát nhân gian.
    Một hành động – gieo niềm cảm hóa,
    Muôn con tim – sáng lại đạo vàng.
    Giàu vật chất – chẳng bằng giàu nghĩa,
    Có nhân tâm – thịnh vượng trường tồn.
    Người vì mình – của tuy nhiều ít,
    Người vì người – phúc hóa vô môn.
    Thế gian này – chẳng thiếu của cải,
    Chỉ thiếu lòng phục vụ chân thành.
    Khi biết sống – vì nhau, vì Đạo,
    Đời sẽ nên phúc lạc, an bình.
    Phụng sự chính – là Đạo kinh tế,
    Là nhân duyên kết nối muôn loài.
    Kẻ thuận Đạo – giàu không kiêu ngạo,
    Kẻ nghịch Trời – được mấy, cũng phai.
    Khi mỗi việc – mang hồn phụng sự,
    Tiền hóa linh, chảy đúng dòng Trời.
    Đó là gốc – thịnh hưng quốc độ,
    Là con đường – vững mãi muôn đời.
    HNI 30/10: 📕Bài thơ Chương 19: Tư tưởng kinh tế “phụng sự” – chìa khóa mở ra thịnh vượng (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Kinh tế Đạo, chẳng vì lợi nhỏ, Mà vì người, vì nghĩa, vì nhân. Phụng sự trước – phúc sau tự đến, Như hạt gieo – nở đóa ân cần. Người hiểu Đạo, làm ra của cải, Chẳng giữ riêng, chẳng tính phần mình. Tiền là khí – lưu thông vũ trụ, Khi biết cho, là lúc tâm sinh. Phụng sự đời, là đang phụng Đạo, Làm việc lành, chẳng đợi ai khen. Bàn tay mở – trời ban phúc mới, Tấm lòng hẹp – cửa phúc liền quên. Thương người trước, hơn là thương lợi, Giúp dân vui, nước mạnh, nhà yên. Doanh nghiệp sáng, nhờ tâm phụng sự, Không vì danh, mà bởi thiện duyên. Tư tưởng ấy – như chìa khóa vàng, Mở kho phúc giữa đời gian khó. Người cho đi – tưởng đâu mất mát, Nào hay đâu – lộc phúc nhân hòa. Phụng sự thật – chẳng cầu báo đáp, Như mây trôi – rưới mát nhân gian. Một hành động – gieo niềm cảm hóa, Muôn con tim – sáng lại đạo vàng. Giàu vật chất – chẳng bằng giàu nghĩa, Có nhân tâm – thịnh vượng trường tồn. Người vì mình – của tuy nhiều ít, Người vì người – phúc hóa vô môn. Thế gian này – chẳng thiếu của cải, Chỉ thiếu lòng phục vụ chân thành. Khi biết sống – vì nhau, vì Đạo, Đời sẽ nên phúc lạc, an bình. Phụng sự chính – là Đạo kinh tế, Là nhân duyên kết nối muôn loài. Kẻ thuận Đạo – giàu không kiêu ngạo, Kẻ nghịch Trời – được mấy, cũng phai. Khi mỗi việc – mang hồn phụng sự, Tiền hóa linh, chảy đúng dòng Trời. Đó là gốc – thịnh hưng quốc độ, Là con đường – vững mãi muôn đời.
    Love
    Like
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 30/10:BÀI THƠ CHƯƠNG 20:
    KINH TẾ THAM LAM VÀ BÀI HỌC KHỦNG HOẢNG TOÀN CẦU
    Khi lòng người hóa mây mù,
    Chỉ thấy lợi nhỏ mà quên đường nhân.
    Vàng lên, đạo nghĩa tàn dần,
    Phúc lui, nghiệp tới – thế trần đảo điên.
    Cổ phiếu ảo, giá kim biên,
    Người mua bằng mộng, kẻ ghi bằng lừa.
    Một cơn sóng dữ đổ thừa,
    Cả toàn cầu ngã, chẳng chừa ai đâu.
    Tham lam vốn gốc khổ sầu,
    Tiền không có tội – lỗi sâu tại lòng.
    Của cải nếu chẳng thuận dòng,
    Trôi sai hướng Đạo, gieo mầm hỗn loạn.
    Những tòa nhà kính cao ngàn,
    Dựng trên nỗi sợ, trên than, trên người.
    Một đêm giá sụp tả tơi,
    Ngân hàng cúi mặt, lệ rơi phố giàu.
    Tham sân chẳng biết dừng đâu,
    Người gom hết bạc, quên câu nghĩa tình.
    Giàu thêm một chút, mất mình,
    Phúc tan, họa đến – trời minh chẳng dung.
    Bao nền kinh tế lẫy lừng,
    Chỉ cần một đốm lửa bừng cháy lên.
    Khủng hoảng – chẳng phải tự nhiên,
    Mà do tâm thế đảo điên muôn người.
    Người khôn hãy nhớ đôi lời,
    Tiền là năng lượng – sống thời biết cho.
    Nếu đem phụng sự, reo ho,
    Tiền hóa thành phúc, đời no, dân cười.
    Còn đem toan tính, dối người,
    Thì tiền thành nghiệp, phá vời tương lai.
    Học đi, nhân loại hôm nay,
    Thịnh không bền nếu quên ngày gieo nhân.
    Khủng hoảng dạy rõ một lần:
    Giàu mà vô Đạo – mất dần nhân tâm.
    Muốn yên – phải sửa lại Tâm,
    Trả kinh tế về cùng dòng Đạo xưa.
    HNI 30/10:📕BÀI THƠ CHƯƠNG 20: KINH TẾ THAM LAM VÀ BÀI HỌC KHỦNG HOẢNG TOÀN CẦU Khi lòng người hóa mây mù, Chỉ thấy lợi nhỏ mà quên đường nhân. Vàng lên, đạo nghĩa tàn dần, Phúc lui, nghiệp tới – thế trần đảo điên. Cổ phiếu ảo, giá kim biên, Người mua bằng mộng, kẻ ghi bằng lừa. Một cơn sóng dữ đổ thừa, Cả toàn cầu ngã, chẳng chừa ai đâu. Tham lam vốn gốc khổ sầu, Tiền không có tội – lỗi sâu tại lòng. Của cải nếu chẳng thuận dòng, Trôi sai hướng Đạo, gieo mầm hỗn loạn. Những tòa nhà kính cao ngàn, Dựng trên nỗi sợ, trên than, trên người. Một đêm giá sụp tả tơi, Ngân hàng cúi mặt, lệ rơi phố giàu. Tham sân chẳng biết dừng đâu, Người gom hết bạc, quên câu nghĩa tình. Giàu thêm một chút, mất mình, Phúc tan, họa đến – trời minh chẳng dung. Bao nền kinh tế lẫy lừng, Chỉ cần một đốm lửa bừng cháy lên. Khủng hoảng – chẳng phải tự nhiên, Mà do tâm thế đảo điên muôn người. Người khôn hãy nhớ đôi lời, Tiền là năng lượng – sống thời biết cho. Nếu đem phụng sự, reo ho, Tiền hóa thành phúc, đời no, dân cười. Còn đem toan tính, dối người, Thì tiền thành nghiệp, phá vời tương lai. Học đi, nhân loại hôm nay, Thịnh không bền nếu quên ngày gieo nhân. Khủng hoảng dạy rõ một lần: Giàu mà vô Đạo – mất dần nhân tâm. Muốn yên – phải sửa lại Tâm, Trả kinh tế về cùng dòng Đạo xưa.
    Love
    Like
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 30/10: Bài thơ chương 21:
    DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Dân là gốc của muôn dòng sinh khí,
    Không có dân, đất nước hóa cằn khô.
    Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở,
    Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo.
    Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu,
    Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin.
    Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ,
    Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh.
    Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó,
    Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên.
    Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ,
    Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên.
    Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu,
    Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày.
    Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp,
    Là khi quốc gia tự mở tương lai.
    Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ,
    Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường.
    Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo,
    Họ là trụ cột giữ vững quê hương.
    Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng,
    Dù ngân hàng vàng chất cao như non.
    Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy,
    Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son.
    Một quốc gia không thể nào thịnh vượng,
    Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe.
    Không có dân, chính sách là mảnh giấy,
    Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia.
    Dân là đất – để gieo hạt đổi mới,
    Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao.
    Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật,
    Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào.
    Hãy để dân tham gia điều họ sống,
    Được góp phần vào chính kế sinh nhai.
    Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa,
    Mà là bạn đồng hành của tương lai.
    Một khi dân được làm chủ cuộc sống,
    Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian.
    Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ,
    Đều là nơi thắp lửa Việt Nam.
    Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy,
    Mà xoay quanh giá trị thật – con người.
    Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị,
    Dân tự do, văn minh lại nở tươi.
    Dân là nước, nhà nước như con thuyền,
    Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng.
    Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch,
    Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng.
    Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”,
    Chỉ cần trao quyền để họ được làm.
    Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh,
    Quốc gia vững bền chẳng ngại phong ba.
    Dân là gốc – xin khắc vào tâm trí,
    Kinh tế nào quên gốc cũng tàn phai.
    Muốn phồn vinh – phải vun từ gốc ấy,
    Đó chính là hồn của Việt tương lai.
    HNI 30/10: 📕Bài thơ chương 21: DÂN LÀ GỐC TRONG MỌI HOẠT ĐỘNG KINH TẾ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Dân là gốc của muôn dòng sinh khí, Không có dân, đất nước hóa cằn khô. Mạch kinh tế chẳng thể nào nảy nở, Khi lòng dân chưa được vỗ về, chăm lo. Dân là vốn – vô giá và vĩnh cửu, Không ở ngân hàng, mà ở niềm tin. Dân mở cửa, doanh nghiệp mới trổ rễ, Dân an hòa, quốc thịnh tự nhiên sinh. Một đồng vốn trong tay dân nghèo khó, Vẫn quý hơn trăm triệu chi từ trên. Bởi nó sống – thật lòng và sáng tỏ, Lưu thông như mạch máu khắp bình nguyên. Dân là chủ – không chỉ trên khẩu hiệu, Mà trong từng hành động nhỏ mỗi ngày. Khi người dân tự chọn đường, chọn nghiệp, Là khi quốc gia tự mở tương lai. Kinh tế mạnh chẳng nhờ vàng dự trữ, Mà nhờ lòng dân bền bỉ, quật cường. Họ cày ruộng, họ làm ra hạt gạo, Họ là trụ cột giữ vững quê hương. Khi dân khổ, ngân khố rồi cũng rỗng, Dù ngân hàng vàng chất cao như non. Khi dân vui, quốc khố thành suối chảy, Tiền chẳng nằm im – mà hóa nước son. Một quốc gia không thể nào thịnh vượng, Nếu người dân chẳng thấy mình được nghe. Không có dân, chính sách là mảnh giấy, Không có lòng, phép nước hóa tro tàn kia. Dân là đất – để gieo hạt đổi mới, Là ánh đèn trong mỗi tối lao xao. Là bàn tay giữ cho đồng tiền thật, Không để lòng tham kéo lệch chiếu bào. Hãy để dân tham gia điều họ sống, Được góp phần vào chính kế sinh nhai. Đừng xem họ như người tiêu thụ nữa, Mà là bạn đồng hành của tương lai. Một khi dân được làm chủ cuộc sống, Lợi nhuận sẽ sinh bởi nghĩa – không gian. Mỗi cửa hàng, mỗi cánh đồng, mỗi chợ, Đều là nơi thắp lửa Việt Nam. Kinh tế ấy không chạy theo tích lũy, Mà xoay quanh giá trị thật – con người. Dân hạnh phúc, quốc gia thành thịnh trị, Dân tự do, văn minh lại nở tươi. Dân là nước, nhà nước như con thuyền, Thuyền có lật, nếu nước không còn ủng. Khi biết thuận theo lòng dân trong sạch, Cả non sông hóa sáng giữa trời hồng. Không cần hô “phục vụ nhân dân mãi”, Chỉ cần trao quyền để họ được làm. Khi dân biết mình là nguồn của sức mạnh, Quốc gia vững bền chẳng ngại phong ba. Dân là gốc – xin khắc vào tâm trí, Kinh tế nào quên gốc cũng tàn phai. Muốn phồn vinh – phải vun từ gốc ấy, Đó chính là hồn của Việt tương lai.
    Love
    Like
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 22: Khi lòng dân thuận – dòng tiền tự nhiên lưu thông
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân thuận ý Trời,
    Non sông mở lối, dòng đời thênh thang.
    Tiền kia chẳng phải vàng sang,
    Mà là nhịp sống, trao ban giữa người.
    Nước sông đâu giữ được vơi,
    Cũng như tiền chảy, đến nơi cần rồi.
    Nếu ai tích lại một hồi,
    Thì dòng sinh khí hóa trôi mất dần.
    Tham lam như đắp đập ngăn,
    Nước không thông suốt, ruộng đồng khô hao.
    Còn khi sẻ chén ngọt ngào,
    Mưa rơi thuận lý, trăng sao rạng ngời.
    Thị trường chính đạo từ đời,
    Không ai ép buộc, lòng người tự trao.
    Của tiền như gió lao xao,
    Gặp nơi chính nghĩa, tự vào chẳng sai.
    Một đồng nghĩa với một ai,
    Khi trao niềm tín, sinh hai phúc lành.
    Người buôn, kẻ bán chân thành,
    Đều là tế bào nuôi nhanh quốc hồn.
    Nhà nhà mở cửa yêu thương,
    Không lo sụp đổ, chẳng vương oán hờn.
    Dân tin – nước vững từng cơn,
    Đạo trong kinh tế hóa hồn Việt Nam.
    Nếu trên chỉ biết lo tham,
    Dưới dân mất tín, ngàn năm khổ sầu.
    Tiền kia hóa kiếp qua mau,
    Chảy sang đất khác, nghèo đau xứ mình.
    Cho nên người trị quốc minh,
    Phải lo dưỡng Đức, gieo tình dân tâm.
    Khi dân được sống yên ngầm,
    Tự nhiên tài chính hóa dòng an khang.
    Dòng tiền chẳng ngại thăng trầm,
    Chỉ theo nơi sáng – rời tầm tối đen.
    Dân tin chính nghĩa vững bền,
    Thì kinh tế thịnh, phúc lên từng ngày.
    Khi lòng dân thuận vào tay,
    Trời trao quyền lực chẳng lay chẳng dời.
    Tiền tươi như nước sông trôi,
    Mỗi người một nhánh – cùng trôi đến nguồn.
    HNI 30/10:📕 Bài thơ Chương 22: Khi lòng dân thuận – dòng tiền tự nhiên lưu thông (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng dân thuận ý Trời, Non sông mở lối, dòng đời thênh thang. Tiền kia chẳng phải vàng sang, Mà là nhịp sống, trao ban giữa người. Nước sông đâu giữ được vơi, Cũng như tiền chảy, đến nơi cần rồi. Nếu ai tích lại một hồi, Thì dòng sinh khí hóa trôi mất dần. Tham lam như đắp đập ngăn, Nước không thông suốt, ruộng đồng khô hao. Còn khi sẻ chén ngọt ngào, Mưa rơi thuận lý, trăng sao rạng ngời. Thị trường chính đạo từ đời, Không ai ép buộc, lòng người tự trao. Của tiền như gió lao xao, Gặp nơi chính nghĩa, tự vào chẳng sai. Một đồng nghĩa với một ai, Khi trao niềm tín, sinh hai phúc lành. Người buôn, kẻ bán chân thành, Đều là tế bào nuôi nhanh quốc hồn. Nhà nhà mở cửa yêu thương, Không lo sụp đổ, chẳng vương oán hờn. Dân tin – nước vững từng cơn, Đạo trong kinh tế hóa hồn Việt Nam. Nếu trên chỉ biết lo tham, Dưới dân mất tín, ngàn năm khổ sầu. Tiền kia hóa kiếp qua mau, Chảy sang đất khác, nghèo đau xứ mình. Cho nên người trị quốc minh, Phải lo dưỡng Đức, gieo tình dân tâm. Khi dân được sống yên ngầm, Tự nhiên tài chính hóa dòng an khang. Dòng tiền chẳng ngại thăng trầm, Chỉ theo nơi sáng – rời tầm tối đen. Dân tin chính nghĩa vững bền, Thì kinh tế thịnh, phúc lên từng ngày. Khi lòng dân thuận vào tay, Trời trao quyền lực chẳng lay chẳng dời. Tiền tươi như nước sông trôi, Mỗi người một nhánh – cùng trôi đến nguồn.
    Love
    Like
    9
    0 Comments 0 Shares
  • Thông tin mới
    HNI 31/10: 🏛️ THÔNG CÁO BÁO CHÍ HGROUP RA MẮT NGÔI LÀNG THÔNG MINH HCOIN TẠI MŨI NÉ “Sở hữu đất hợp tác xã chỉ 100 USD/m² – Nhận 5 cây Sâm Nữ Hoàng/m² – Biểu tượng của Nền Kinh tế Niềm Tin Việt Nam” 🕊️ TP. HỒ CHÍ MINH, NGÀY 30/10/2025 – Tập đoàn...
    Love
    Like
    Wow
    9
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 30/10:Bài thơ Chương 23: Khi lòng dân ly tán – kinh tế đóng băng và khủng hoảng
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân chẳng còn tin,
    Dòng tiền hóa đá giữa miền gió đau.
    Phố phường lặng tiếng tiêu câu,
    Chợ xưa tàn lửa, nỗi sầu giăng giăng.
    Người lo giữ túi riêng mình,
    Quên đi nghĩa sống, nghĩa tình cộng sinh.
    Nước sông cạn giữa bình minh,
    Đất khô, ruộng nứt, gió rình mùa tang.
    Khi dân sợ hãi, hoang mang,
    Tiền như băng giá phủ ngang phúc lành.
    Lòng tham đắp núi chẳng thành,
    Chỉ còn vực thẳm, hồn quanh tối mù.
    Kẻ giàu xây ảo vọng thu,
    Người nghèo trông ngóng mùa xuân chẳng về.
    Công nhân thất nghiệp lê thê,
    Thương nhân bỏ phố, nhà quê rã rời.
    Ngân hàng khép cửa, tắt lời,
    Lãi vay đè nặng, khóc cười cùng nhau.
    Công trường trơ gạch phai màu,
    Đồng tiền rỉ sét – máu màu dân gian.
    Khi trên dối, dưới chẳng bàn,
    Niềm tin tan rã, phúc tàn chẳng lâu.
    Nhà vua mất nghĩa nhiệm cầu,
    Quốc gia nghiêng ngả, khổ sầu giăng giăng.
    Bởi lòng dân chính là năng,
    Là dòng huyết mạch, nuôi bằng niềm tin.
    Một khi đức cạn, tâm nghìn,
    Thì bao vàng bạc cũng chìm biển sâu.
    Kinh tế chẳng tự vững đâu,
    Nếu không Đạo sáng – nghĩa bầu dân sinh.
    Chỉ khi lòng hợp chí minh,
    Dòng tiền mới ấm, hóa thành phúc ân.
    Cho nên bài học nghìn lần,
    Dân tan – nước yếu, dân gần – nước an.
    Giữ cho tâm đạo vững vàng,
    Là xây nền phúc, cứu toàn muôn sinh.
    HNI 30/10:📕Bài thơ Chương 23: Khi lòng dân ly tán – kinh tế đóng băng và khủng hoảng (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng dân chẳng còn tin, Dòng tiền hóa đá giữa miền gió đau. Phố phường lặng tiếng tiêu câu, Chợ xưa tàn lửa, nỗi sầu giăng giăng. Người lo giữ túi riêng mình, Quên đi nghĩa sống, nghĩa tình cộng sinh. Nước sông cạn giữa bình minh, Đất khô, ruộng nứt, gió rình mùa tang. Khi dân sợ hãi, hoang mang, Tiền như băng giá phủ ngang phúc lành. Lòng tham đắp núi chẳng thành, Chỉ còn vực thẳm, hồn quanh tối mù. Kẻ giàu xây ảo vọng thu, Người nghèo trông ngóng mùa xuân chẳng về. Công nhân thất nghiệp lê thê, Thương nhân bỏ phố, nhà quê rã rời. Ngân hàng khép cửa, tắt lời, Lãi vay đè nặng, khóc cười cùng nhau. Công trường trơ gạch phai màu, Đồng tiền rỉ sét – máu màu dân gian. Khi trên dối, dưới chẳng bàn, Niềm tin tan rã, phúc tàn chẳng lâu. Nhà vua mất nghĩa nhiệm cầu, Quốc gia nghiêng ngả, khổ sầu giăng giăng. Bởi lòng dân chính là năng, Là dòng huyết mạch, nuôi bằng niềm tin. Một khi đức cạn, tâm nghìn, Thì bao vàng bạc cũng chìm biển sâu. Kinh tế chẳng tự vững đâu, Nếu không Đạo sáng – nghĩa bầu dân sinh. Chỉ khi lòng hợp chí minh, Dòng tiền mới ấm, hóa thành phúc ân. Cho nên bài học nghìn lần, Dân tan – nước yếu, dân gần – nước an. Giữ cho tâm đạo vững vàng, Là xây nền phúc, cứu toàn muôn sinh.
    Love
    Like
    10
    0 Comments 0 Shares
  • Bài mới
    HNI 30/10 - CHƯƠNG 6 : KHỞI NGHIỆP TRONG GIÓ NGƯỢC NHỮNG NĂM THÁNG ĐẦU TIÊN CỦA H’GROUP Có những con đường bắt đầu từ một ý niệm mong manh, như hạt mầm giữa bão. Hành trình khởi nghiệp của Lê Đình Hải cũng vậy — không bắt đầu bằng vốn, quan hệ hay thuận lợi; mà bắt đầu bằng niềm tin mãnh liệt...
    Love
    Like
    9
    2 Comments 0 Shares