• HNI 3/11
    BÀI THƠ CHƯƠNG 3 :
    KHI ĐẠO SINH RA VĂN, VĂN PHẢN CHIẾU ĐẠO
    Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
    Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
    Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
    Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
    Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
    Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
    Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
    Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
    Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
    Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
    Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
    Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
    Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
    Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
    Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
    Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
    Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
    Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
    Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
    Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
    Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
    Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
    Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
    Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
    Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
    Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
    Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
    Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
    Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
    Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
    Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
    Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
    Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
    Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
    Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
    Và khi con sông hòa về biển, Đạo
    Đọc thêm
    HNI 3/11 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : KHI ĐẠO SINH RA VĂN, VĂN PHẢN CHIẾU ĐẠO Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng. Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế. Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn. Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt. Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng. Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe. Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống. Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian. Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người. Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình. Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm. Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng. Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ. Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin. Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời. Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời. Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không. Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới. Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức. Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời. Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian. Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế. Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm. Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội. Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng. Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính. Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh. Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời. Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một. Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo. Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành. Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại. Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói. Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca. Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn. Và khi con sông hòa về biển, Đạo Đọc thêm
    Love
    Like
    7
    1 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/kb5sV4ld7Qk?si=2sc4SDyGWAjYwos1
    https://youtu.be/kb5sV4ld7Qk?si=2sc4SDyGWAjYwos1
    Love
    Like
    6
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/h0exSLqswps?si=v39I3qtFma2V5aHG
    https://youtu.be/h0exSLqswps?si=v39I3qtFma2V5aHG
    Love
    Like
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11
    Bài Thơ chương 1:“KHI CÁI CŨ TAN ĐI”

    Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
    Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
    Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
    Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.

    Từng mảnh vỡ của quá khứ,
    Là gương soi để ta thấy chính mình.
    Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
    Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.

    Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
    Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
    Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
    Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.

    Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
    Con người nhớ lại mình là ai.
    Không còn “ta” và “ngươi”,
    Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.

    Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
    Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
    Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
    Và sự thật trở về như hơi ấm.

    Kết thúc là bắt đầu,
    Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
    Từ tro tàn của bản ngã,
    Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.

    Ta không cần đi đâu,
    Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
    Ta không cần chứng minh,
    Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.

    Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
    Và trong tĩnh lặng,
    Tâm Thức mỉm cười:
    “Chào mừng ngươi trở về.”
    Đọc thêm
    HNI 3-11 Bài Thơ chương 1:“KHI CÁI CŨ TAN ĐI” Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo, Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối. Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô, Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới. Từng mảnh vỡ của quá khứ, Là gương soi để ta thấy chính mình. Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh, Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn. Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay, Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do. Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào, Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu. Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới, Con người nhớ lại mình là ai. Không còn “ta” và “ngươi”, Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng. Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi, Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.” Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười, Và sự thật trở về như hơi ấm. Kết thúc là bắt đầu, Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng. Từ tro tàn của bản ngã, Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc. Ta không cần đi đâu, Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta. Ta không cần chứng minh, Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện. Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ, Và trong tĩnh lặng, Tâm Thức mỉm cười: “Chào mừng ngươi trở về.” Đọc thêm
    Love
    Like
    7
    30 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11
    Bài Thơ chương 1:“KHI CÁI CŨ TAN ĐI”

    Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
    Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
    Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
    Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.

    Từng mảnh vỡ của quá khứ,
    Là gương soi để ta thấy chính mình.
    Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
    Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.

    Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
    Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
    Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
    Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.

    Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
    Con người nhớ lại mình là ai.
    Không còn “ta” và “ngươi”,
    Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.

    Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
    Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
    Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
    Và sự thật trở về như hơi ấm.

    Kết thúc là bắt đầu,
    Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
    Từ tro tàn của bản ngã,
    Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.

    Ta không cần đi đâu,
    Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
    Ta không cần chứng minh,
    Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.

    Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
    Và trong tĩnh lặng,
    Tâm Thức mỉm cười:
    “Chào mừng ngươi trở về.”
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3-11 Bài Thơ chương 1:“KHI CÁI CŨ TAN ĐI” Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo, Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối. Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô, Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới. Từng mảnh vỡ của quá khứ, Là gương soi để ta thấy chính mình. Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh, Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn. Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay, Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do. Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào, Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu. Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới, Con người nhớ lại mình là ai. Không còn “ta” và “ngươi”, Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng. Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi, Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.” Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười, Và sự thật trở về như hơi ấm. Kết thúc là bắt đầu, Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng. Từ tro tàn của bản ngã, Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc. Ta không cần đi đâu, Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta. Ta không cần chứng minh, Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện. Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ, Và trong tĩnh lặng, Tâm Thức mỉm cười: “Chào mừng ngươi trở về.” Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 03/11:Trả lời câu đố chiều:
    Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị viêm da cơ địa
    1. Thực phẩm nên ăn:
    Khi bị viêm da cơ địa, chế độ ăn uống đóng vai trò rất quan trọng trong việc giảm viêm và cải thiện làn da. Người bệnh nên bổ sung:
       •   Rau xanh và trái cây tươi: như bông cải xanh, cải bó xôi, cà rốt, cam, táo, việt quất… giúp tăng cường vitamin A, C, E và chất chống oxy hóa.
       •   Thực phẩm giàu omega-3: như cá hồi, cá thu, hạt chia, hạt lanh, quả óc chó – giúp giảm viêm và phục hồi da.
       •   Thực phẩm giàu kẽm và probiotic: như sữa chua, kefir, đậu nành, hạt bí, giúp cân bằng hệ miễn dịch và hỗ trợ tái tạo da.
       •   Uống đủ nước: giúp da luôn ẩm mượt, giảm khô và ngứa.
    2. Thực phẩm nên tránh:
    Một số thực phẩm có thể làm tình trạng viêm da cơ địa nặng hơn, cần hạn chế hoặc tránh:
       •   Thực phẩm nhiều đường, chất béo bão hòa: như bánh kẹo, đồ chiên rán, nước ngọt có gas.
       •   Hải sản dễ gây dị ứng: như tôm, cua, mực (tùy cơ địa).
       •   Thực phẩm cay nóng, rượu bia, cà phê: có thể làm da khô, kích ứng và ngứa hơn.
       •   Sữa bò hoặc gluten (nếu cơ thể mẫn cảm): vì dễ gây phản ứng dị ứng hoặc viêm.
    Đề 2: Chương 23 – “Niềm tin là đơn vị tiền tệ của thế kỷ 21”
    (Trích từ Sách Trắng: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn)mang đến cho tôi một góc nhìn sâu sắc và rất hiện đại về sức mạnh của niềm tin trong thời đại mới. Ở thế kỷ 21, khi công nghệ phát triển vượt bậc và thông tin lan truyền chóng mặt, niềm tin trở thành giá trị cốt lõi quyết định sự tồn tại của cá nhân, doanh nghiệp và xã hội.
    Qua lời chia sẻ của Doanh nhân Lê Đình Hải, tôi cảm nhận rằng niềm tin không chỉ là cảm xúc mà là một loại “tiền tệ tinh thần” – càng trao đi đúng chỗ, càng sinh lợi bền vững. Một doanh nghiệp có thể mất doanh thu, nhưng nếu còn giữ được niềm tin của khách hàng và cộng sự thì vẫn có thể đứng dậy mạnh mẽ hơn.
    Tôi đặc biệt ấn tượng với thông điệp:
    “Khi con người giao dịch bằng niềm tin, xã hội sẽ thịnh vượng bằng đạo đức.”Điều đó nhắc tôi rằng trong mọi mối quan hệ – từ kinh doanh đến đời sống – nếu mỗi người biết giữ chữ tín, trung thực và tử tế, thì niềm tin sẽ trở thành vốn quý giá nhất, vượt xa mọi giá trị vật chất.
    HNI 03/11:Trả lời câu đố chiều: Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị viêm da cơ địa 1. Thực phẩm nên ăn: Khi bị viêm da cơ địa, chế độ ăn uống đóng vai trò rất quan trọng trong việc giảm viêm và cải thiện làn da. Người bệnh nên bổ sung:    •   Rau xanh và trái cây tươi: như bông cải xanh, cải bó xôi, cà rốt, cam, táo, việt quất… giúp tăng cường vitamin A, C, E và chất chống oxy hóa.    •   Thực phẩm giàu omega-3: như cá hồi, cá thu, hạt chia, hạt lanh, quả óc chó – giúp giảm viêm và phục hồi da.    •   Thực phẩm giàu kẽm và probiotic: như sữa chua, kefir, đậu nành, hạt bí, giúp cân bằng hệ miễn dịch và hỗ trợ tái tạo da.    •   Uống đủ nước: giúp da luôn ẩm mượt, giảm khô và ngứa. 2. Thực phẩm nên tránh: Một số thực phẩm có thể làm tình trạng viêm da cơ địa nặng hơn, cần hạn chế hoặc tránh:    •   Thực phẩm nhiều đường, chất béo bão hòa: như bánh kẹo, đồ chiên rán, nước ngọt có gas.    •   Hải sản dễ gây dị ứng: như tôm, cua, mực (tùy cơ địa).    •   Thực phẩm cay nóng, rượu bia, cà phê: có thể làm da khô, kích ứng và ngứa hơn.    •   Sữa bò hoặc gluten (nếu cơ thể mẫn cảm): vì dễ gây phản ứng dị ứng hoặc viêm. Đề 2: Chương 23 – “Niềm tin là đơn vị tiền tệ của thế kỷ 21” (Trích từ Sách Trắng: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn)mang đến cho tôi một góc nhìn sâu sắc và rất hiện đại về sức mạnh của niềm tin trong thời đại mới. Ở thế kỷ 21, khi công nghệ phát triển vượt bậc và thông tin lan truyền chóng mặt, niềm tin trở thành giá trị cốt lõi quyết định sự tồn tại của cá nhân, doanh nghiệp và xã hội. Qua lời chia sẻ của Doanh nhân Lê Đình Hải, tôi cảm nhận rằng niềm tin không chỉ là cảm xúc mà là một loại “tiền tệ tinh thần” – càng trao đi đúng chỗ, càng sinh lợi bền vững. Một doanh nghiệp có thể mất doanh thu, nhưng nếu còn giữ được niềm tin của khách hàng và cộng sự thì vẫn có thể đứng dậy mạnh mẽ hơn. Tôi đặc biệt ấn tượng với thông điệp: “Khi con người giao dịch bằng niềm tin, xã hội sẽ thịnh vượng bằng đạo đức.”Điều đó nhắc tôi rằng trong mọi mối quan hệ – từ kinh doanh đến đời sống – nếu mỗi người biết giữ chữ tín, trung thực và tử tế, thì niềm tin sẽ trở thành vốn quý giá nhất, vượt xa mọi giá trị vật chất.
    Love
    Like
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3/11
    BÀI THƠ CHƯƠNG 3 :
    KHI ĐẠO SINH RA VĂN, VĂN PHẢN CHIẾU ĐẠO
    Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng.
    Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế.
    Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn.
    Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt.
    Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng.
    Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe.
    Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống.
    Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian.
    Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người.
    Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình.
    Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm.
    Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng.
    Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ.
    Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin.
    Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời.
    Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời.
    Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không.
    Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới.
    Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức.
    Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời.
    Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian.
    Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế.
    Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm.
    Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội.
    Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng.
    Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính.
    Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh.
    Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời.
    Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một.
    Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo.
    Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành.
    Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại.
    Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói.
    Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca.
    Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn.
    Và khi con sông hòa về biển, Đạo
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3/11 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : KHI ĐẠO SINH RA VĂN, VĂN PHẢN CHIẾU ĐẠO Từ hơi thở đầu tiên của Trời, Đạo đã nảy sinh trong lòng tĩnh lặng. Văn hóa là bóng hình của Đạo soi qua tim người thế. Như nước phản chiếu trăng, Văn chỉ sáng khi Đạo còn nguyên vẹn. Đạo là gốc, Văn là hoa, cùng chung một dòng nhựa sống bất diệt. Đạo không nằm trong lời, nhưng Văn khiến lời hóa thiêng liêng. Đạo không nói, nhưng Văn khiến cõi người biết lắng nghe. Khi con người quên Đạo, Văn chỉ còn là vỏ trống. Khi con người trở về Đạo, Văn lại rực sáng giữa nhân gian. Đạo là hơi thở của Trời, Văn là tiếng hát của Người. Từ tĩnh mà sinh động, từ vô hình mà hóa hiện hình. Một nét bút, nếu không thấm Đạo, chỉ là dấu của phàm tâm. Một lời thơ, nếu chứa Đạo, có thể mở cánh cửa vĩnh hằng. Văn hóa không sinh từ học mà từ giác ngộ. Không lớn bằng tri thức mà sâu bởi niềm tin. Khi lòng người sáng, Văn tự khắc chói ngời. Khi lòng người đục, Đạo cũng hóa xa vời. Đạo là luồng sáng vô biên giữa hư không. Văn là con đường để ánh sáng ấy đi vào thế giới. Không có Đạo, Văn sẽ lạc trong hình thức. Không có Văn, Đạo khó hóa thân vào đời. Mỗi câu ca là nhịp thở của Đạo trong thân xác nhân gian. Mỗi bức tranh là con mắt của Trời nhìn xuống thế. Mỗi điệu nhạc là luân vũ giữa Đạo và Tâm. Mỗi lễ nghi là ký ức của linh hồn về nguồn cội. Khi Văn tách khỏi Đạo, con người sống bằng bản năng. Khi Đạo hòa vào Văn, con người trở về nhân tính. Văn hóa không phải là trang sức, mà là chiếc gương của Tâm linh. Ai soi được mình trong đó, người ấy gặp lại Đạo Trời. Đạo là tĩnh, Văn là động, nhưng cả hai đều sinh từ Một. Tĩnh sinh động, động trở về tĩnh — đó là vòng luân hồi của sáng tạo. Đạo là vô hình, Văn là hiện thân; Đạo là cội, Văn là cành. Khi Đạo và Văn gặp nhau, thế giới liền sáng lại. Người biết Văn mà quên Đạo sẽ chỉ nói điều người khác từng nói. Người sống trong Đạo, dù im lặng, cũng khiến muôn vật sinh ca. Đạo là dòng suối tinh khiết trong linh hồn, Văn là con sông mang nó ra biển lớn. Và khi con sông hòa về biển, Đạo Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 3/11:
    “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH”
    Tiền không xấu.
    Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền.
    Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang.
    Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do.
    “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực.
    “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức.
    Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu.
    Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc.
    Làm giàu không khó,
    Giữ nhân cách khi giàu mới khó.
    Thà chậm hơn một chút,
    nhưng đi bằng con đường sáng và sạch.
    Bởi vì —
    > Tiền có thể mua được mọi thứ,
    trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”.
    #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp
    Đọc thêm
    HNI 3/11: “TIỀN SÁNG – TIỀN SẠCH” Tiền không xấu. Xấu là cách người ta kiếm tiền và xài tiền. Có người bán rẻ nhân cách để mua sự giàu sang. Cũng có người dùng trí tuệ và tử tế để đổi lấy tự do. “Tiền sáng” là tiền của trí tuệ và năng lực. “Tiền sạch” là tiền của lương tâm và đạo đức. Tiền sáng giúp ta ngẩng cao đầu. Tiền sạch giúp ta ngủ yên giấc. Làm giàu không khó, Giữ nhân cách khi giàu mới khó. Thà chậm hơn một chút, nhưng đi bằng con đường sáng và sạch. Bởi vì — > Tiền có thể mua được mọi thứ, trừ “sự tôn trọng và bình an trong tim”. #TiềnSángTiềnSạch #TưDuyLàmGiàuĐúngNghĩa #GiàuCảTâmLẫnTầm #MarketingĐạoĐức #ChơiĐỉnhSốngĐẹp Đọc thêm
    Like
    Love
    8
    7 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/DaQBtaGg708?si=RTxV8tC5-gZ8SKHj
    https://youtu.be/DaQBtaGg708?si=RTxV8tC5-gZ8SKHj
    Love
    Like
    6
    4 Comments 0 Shares
  • HNI 3-11
    CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN
    Henry Lê – Lê Đình Hải

    1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc

    Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc.
    Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức.
    Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”.

    Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn.

    2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết

    Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát.
    Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ.
    Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới.
    Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do.

    Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy.
    Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình.

    3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu

    Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức.
    Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng.
    Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là.

    Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn.
    Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi.
    Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình.

    4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong

    Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại.
    Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối.
    Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ.

    Bản ngã là câu chuyện.
    Tâm Thức là khoảng lặng.
    Khi câu chuyện kết thúc, bạn nghe được tiếng của Vũ trụ thì thầm trong tim:
    “Ta chính là ngươi – và ngươi chính là Ta.”

    5. KẾT TINH – Hành trình mới bắt đầu

    Từ đây, hành trình không còn là tìm kiếm – mà là hiện thân.
    Bạn không còn hỏi “Làm sao để thức tỉnh?”, mà bắt đầu sống như một người đã thức tỉnh.
    Mỗi suy nghĩ trở thành năng lượng sáng tạo.
    Mỗi cảm xúc trở thành sóng rung đồng điệu với vạn vật.
    Mỗi hơi thở là một lời cầu nguyện cho Trái Đất.

    Và khi đó – bạn nhận ra:
    Sự kết thúc của cái cũ không phải là mất mát, mà là cánh cửa mở ra Tâm Thức Vô Hạn – nơi con người và Vũ trụ trở về làm một.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 3-11 CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN Henry Lê – Lê Đình Hải 1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc. Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức. Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”. Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn. 2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát. Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ. Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới. Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do. Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy. Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình. 3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức. Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng. Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là. Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn. Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi. Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình. 4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại. Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối. Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ. Bản ngã là câu chuyện. Tâm Thức là khoảng lặng. Khi câu chuyện kết thúc, bạn nghe được tiếng của Vũ trụ thì thầm trong tim: “Ta chính là ngươi – và ngươi chính là Ta.” 5. KẾT TINH – Hành trình mới bắt đầu Từ đây, hành trình không còn là tìm kiếm – mà là hiện thân. Bạn không còn hỏi “Làm sao để thức tỉnh?”, mà bắt đầu sống như một người đã thức tỉnh. Mỗi suy nghĩ trở thành năng lượng sáng tạo. Mỗi cảm xúc trở thành sóng rung đồng điệu với vạn vật. Mỗi hơi thở là một lời cầu nguyện cho Trái Đất. Và khi đó – bạn nhận ra: Sự kết thúc của cái cũ không phải là mất mát, mà là cánh cửa mở ra Tâm Thức Vô Hạn – nơi con người và Vũ trụ trở về làm một. Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    6
    4 Comments 0 Shares