• HNI 7-11 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 16 :

    "TRÁI TIM LÀ ỐNG DẪN CỦA VŨ TRỤ"

    Trái tim là nơi vũ trụ thì thầm,
    không qua ngôn ngữ, mà bằng ánh sáng.

    Có những điều ta biết mà không hiểu,
    đó là ký ức của linh hồn, không phải trí óc.

    Khi trái tim mở, mọi cánh cửa mở,
    khi trái tim đóng, cả bầu trời khép lại.

    Ta không mất niềm tin vì cuộc đời tàn nhẫn,
    ta mất vì trái tim đã bị bỏ đói quá lâu.

    Không phải ai cũng nói thật,
    nhưng trái tim nghe được sự thật đằng sau âm thanh.

    Người mạnh không phải người không khóc,
    là người dám yêu dù từng đau đến chết đi sống lại.

    Ta không thể chữa lành bằng lời đe dọa,
    chỉ có dịu dàng mới cứu được vết thương.

    Trí tuệ có thể đưa ta đến đỉnh thành công,
    nhưng chỉ có trái tim đưa ta đến đỉnh bình an.

    Có những linh hồn đi ngang đời ta,
    không phải để ở lại, mà để đánh thức trái tim ngủ quên.

    Nếu ta nhìn bằng mắt, ta thấy hình hài.
    Nếu ta nhìn bằng tim, ta thấy linh hồn.

    Người ôm ta bằng tay,
    nhưng là trái tim đang ôm trái tim.

    Hạnh phúc không ở nơi chốn,
    hạnh phúc ở nhịp đập ta cảm khi ở bên ai đó.

    Một trái tim sáng có thể soi đường cho cả thành phố,
    một trái tim tối có thể làm trời xanh hóa đêm.

    Đừng sợ yêu thương,
    thứ duy nhất có thể làm ta tổn thương chính là không yêu.

    Khi ta biết ơn,
    cả vũ trụ đứng về phía ta.

    Khi ta tha thứ,
    ta trở thành tự do.

    Trái tim không cần bằng chứng,
    nó cần sự chân thật.

    Và một ngày nào đó,
    con người sẽ hiểu:
    trái tim chính là anten bắt sóng của Thượng Đế.

    Đọc thêm

    HNI 7-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 16 : "TRÁI TIM LÀ ỐNG DẪN CỦA VŨ TRỤ" Trái tim là nơi vũ trụ thì thầm, không qua ngôn ngữ, mà bằng ánh sáng. Có những điều ta biết mà không hiểu, đó là ký ức của linh hồn, không phải trí óc. Khi trái tim mở, mọi cánh cửa mở, khi trái tim đóng, cả bầu trời khép lại. Ta không mất niềm tin vì cuộc đời tàn nhẫn, ta mất vì trái tim đã bị bỏ đói quá lâu. Không phải ai cũng nói thật, nhưng trái tim nghe được sự thật đằng sau âm thanh. Người mạnh không phải người không khóc, là người dám yêu dù từng đau đến chết đi sống lại. Ta không thể chữa lành bằng lời đe dọa, chỉ có dịu dàng mới cứu được vết thương. Trí tuệ có thể đưa ta đến đỉnh thành công, nhưng chỉ có trái tim đưa ta đến đỉnh bình an. Có những linh hồn đi ngang đời ta, không phải để ở lại, mà để đánh thức trái tim ngủ quên. Nếu ta nhìn bằng mắt, ta thấy hình hài. Nếu ta nhìn bằng tim, ta thấy linh hồn. Người ôm ta bằng tay, nhưng là trái tim đang ôm trái tim. Hạnh phúc không ở nơi chốn, hạnh phúc ở nhịp đập ta cảm khi ở bên ai đó. Một trái tim sáng có thể soi đường cho cả thành phố, một trái tim tối có thể làm trời xanh hóa đêm. Đừng sợ yêu thương, thứ duy nhất có thể làm ta tổn thương chính là không yêu. Khi ta biết ơn, cả vũ trụ đứng về phía ta. Khi ta tha thứ, ta trở thành tự do. Trái tim không cần bằng chứng, nó cần sự chân thật. Và một ngày nào đó, con người sẽ hiểu: trái tim chính là anten bắt sóng của Thượng Đế. Đọc thêm 
    Like
    Love
    Wow
    9
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11- B25 BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : QUY LUẬT GIEO – GẶT TRONG KINH TẾ ĐẠO LÝ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Trời trao luật Đạo công bằng,
    Gieo chi thì gặt, chẳng hề sai chi.
    Hạt lành gieo đất từ bi,
    Mai sau nở phúc, đủ thì trổ hoa.
    Gieo tham, gặt nghiệp xót xa,
    Gieo nhân chính nghĩa, nhận quà bình an.
    Dòng kinh tế cũng muôn vàn,
    Chạy theo quy luật tự nhiên nhiệm mầu.
    Gieo tín – thương nghiệp bền lâu,
    Gieo gian dối, nghiệp u sầu chẳng thôi.
    Người xưa giữ chữ "Đạo Trời",
    Buôn may bán thật, của đời hóa sinh.
    Gieo thiện, vốn chẳng toan tính,
    Lợi sinh vẹn đủ, lòng mình nhẹ tênh.
    Một đồng chính nghĩa trong lành,
    Quý hơn muôn lãi bất minh trên đời.
    Đất Trời có mắt, chẳng lơi,
    Gieo nhân phi nghĩa, mười đời chẳng yên.
    Kẻ biết thuận Đạo tự nhiên,
    Tài năng khai mở, phúc duyên kéo về.
    Kinh tế cũng tựa cánh bè,
    Người chèo có Đức, sông kia hiền hòa.
    Gieo tri thức, gặt vinh hoa,
    Gieo yêu thương, gặt chan hòa nhân gian.
    Ai đem Đạo lý vun tràn,
    Cơ đồ vững chãi, vạn ban thuận hòa.
    Còn ai tích của bỏ nhà,
    Chết đi chẳng giữ, nghiệp tà còn theo.
    Hạt nhân gieo giữa buổi nghèo,
    Mai kia trổ phúc, người gieo ngỡ ngàng.
    Của cải cũng chỉ muôn vàng,
    Nếu không có Đức, hóa tàn như sương.
    Đời người là cuộc gieo hương,
    Tay ai gieo thiện, phố phường sáng trong.
    Tay gieo độc ác, long đong,
    Cơ đồ tan nát, phúc không gọi về.
    Người dân giữ chữ chân quê,
    Buôn vàng trọng nghĩa, chẳng mê lợi trần.
    Quan minh biết trọng lòng dân,
    Gieo công chính, gặt muôn phần phúc thiêng.
    Hạt giống gieo xuống hiện tiền,
    Chính là ý niệm, là duyên trong lòng.
    Gieo ý sáng, gặt thành công,
    Gieo tâm tối, gặt oan hồng khổ đau.
    Đạo đời vốn một đường sâu,
    Đi theo chánh nghiệp, bền lâu muôn đời.
    Hạt nhân trong mỗi con người,
    Là tâm biết thiện, biết cười, biết thương.
    Gieo vào xã hội yêu thương,
    Gặt ra cộng nghĩa, phố phường an vui.
    Kinh tế thuận Đạo sáng ngời,
    Gieo nhân trí tuệ, gặt người hiền lương.
    Đừng gieo oán, chớ gieo hờn,
    Đừng lấy lợi nhỏ mà quên lẽ Trời.
    Mỗi đồng bạc chảy trong đời,
    Là năng lượng Đạo, là lời nhân duyên.
    Hãy gieo phúc để nối liền,
    Dòng tiền hóa sáng, triền miên phúc lành.
    Khi tâm chính, nghiệp hiển thành,
    Khi tâm tà, nghiệp hóa nhanh như gió.
    Đạo kinh tế chẳng xa xôi,
    Chính là gieo đúng, gặt hồi an nhiên.
    Gieo tin, gặt mối lâu bền,
    Gieo công nghĩa, gặt phúc duyên khắp cùng.
    Mùa xuân khởi nghiệp nở bông,
    Ai gieo tâm thiện, ruộng đồng vượng sinh.
    HNI 6/11- B25 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : QUY LUẬT GIEO – GẶT TRONG KINH TẾ ĐẠO LÝ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Trời trao luật Đạo công bằng, Gieo chi thì gặt, chẳng hề sai chi. Hạt lành gieo đất từ bi, Mai sau nở phúc, đủ thì trổ hoa. Gieo tham, gặt nghiệp xót xa, Gieo nhân chính nghĩa, nhận quà bình an. Dòng kinh tế cũng muôn vàn, Chạy theo quy luật tự nhiên nhiệm mầu. Gieo tín – thương nghiệp bền lâu, Gieo gian dối, nghiệp u sầu chẳng thôi. Người xưa giữ chữ "Đạo Trời", Buôn may bán thật, của đời hóa sinh. Gieo thiện, vốn chẳng toan tính, Lợi sinh vẹn đủ, lòng mình nhẹ tênh. Một đồng chính nghĩa trong lành, Quý hơn muôn lãi bất minh trên đời. Đất Trời có mắt, chẳng lơi, Gieo nhân phi nghĩa, mười đời chẳng yên. Kẻ biết thuận Đạo tự nhiên, Tài năng khai mở, phúc duyên kéo về. Kinh tế cũng tựa cánh bè, Người chèo có Đức, sông kia hiền hòa. Gieo tri thức, gặt vinh hoa, Gieo yêu thương, gặt chan hòa nhân gian. Ai đem Đạo lý vun tràn, Cơ đồ vững chãi, vạn ban thuận hòa. Còn ai tích của bỏ nhà, Chết đi chẳng giữ, nghiệp tà còn theo. Hạt nhân gieo giữa buổi nghèo, Mai kia trổ phúc, người gieo ngỡ ngàng. Của cải cũng chỉ muôn vàng, Nếu không có Đức, hóa tàn như sương. Đời người là cuộc gieo hương, Tay ai gieo thiện, phố phường sáng trong. Tay gieo độc ác, long đong, Cơ đồ tan nát, phúc không gọi về. Người dân giữ chữ chân quê, Buôn vàng trọng nghĩa, chẳng mê lợi trần. Quan minh biết trọng lòng dân, Gieo công chính, gặt muôn phần phúc thiêng. Hạt giống gieo xuống hiện tiền, Chính là ý niệm, là duyên trong lòng. Gieo ý sáng, gặt thành công, Gieo tâm tối, gặt oan hồng khổ đau. Đạo đời vốn một đường sâu, Đi theo chánh nghiệp, bền lâu muôn đời. Hạt nhân trong mỗi con người, Là tâm biết thiện, biết cười, biết thương. Gieo vào xã hội yêu thương, Gặt ra cộng nghĩa, phố phường an vui. Kinh tế thuận Đạo sáng ngời, Gieo nhân trí tuệ, gặt người hiền lương. Đừng gieo oán, chớ gieo hờn, Đừng lấy lợi nhỏ mà quên lẽ Trời. Mỗi đồng bạc chảy trong đời, Là năng lượng Đạo, là lời nhân duyên. Hãy gieo phúc để nối liền, Dòng tiền hóa sáng, triền miên phúc lành. Khi tâm chính, nghiệp hiển thành, Khi tâm tà, nghiệp hóa nhanh như gió. Đạo kinh tế chẳng xa xôi, Chính là gieo đúng, gặt hồi an nhiên. Gieo tin, gặt mối lâu bền, Gieo công nghĩa, gặt phúc duyên khắp cùng. Mùa xuân khởi nghiệp nở bông, Ai gieo tâm thiện, ruộng đồng vượng sinh.
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6-11
    CHƯƠNG 12: VAI TRÒ ĐỘI ĐỎ – KIỂM SOÁT, KỶ LUẬT, MINH BẠCH
    Sách trắng Hội Doanh nhận HNI trường tồn

    1. Đội Đỏ – Năng lượng của trật tự và sự thật

    Nếu Đội Xanh là biểu tượng của sáng tạo, phát triển và đổi mới, thì Đội Đỏ là trụ cột của kỷ luật, trật tự và minh bạch – ba yếu tố làm nên sức mạnh trường tồn của một cộng đồng doanh nhân.

    Trong triết học vận hành HNI, Xanh và Đỏ là hai cực năng lượng đối lập nhưng bổ trợ cho nhau:

    Xanh giúp hệ thống tiến về phía trước.

    Đỏ đảm bảo hệ thống không lệch khỏi đường thẳng của chân lý.

    Không có Đội Đỏ, sự sáng tạo dễ trở thành hỗn loạn.
    Không có Đội Xanh, sự kiểm soát có thể biến thành bảo thủ.
    Hội Doanh Nhân HNI tồn tại bền vững chính nhờ sự cân bằng năng lượng Xanh – Đỏ, giữa đổi mới và kỷ luật, giữa cảm hứng và nguyên tắc.

    2. Sứ mệnh của Đội Đỏ: Giữ gìn chuẩn mực và lòng tin

    Đội Đỏ trong HNI được ví như hệ miễn dịch của cơ thể cộng đồng – có nhiệm vụ phát hiện, ngăn chặn và điều chỉnh mọi hành vi đi lệch chuẩn.
    Sứ mệnh của họ không phải là trừng phạt, mà là bảo vệ niềm tin và nền đạo lý của tổ chức.

    Đội Đỏ có ba trọng trách chính:

    Kiểm soát: đảm bảo mọi hoạt động, dự án, quyết định đều tuân thủ điều lệ, luật pháp và tinh thần HNI.

    Kỷ luật: duy trì văn hóa hành động, giữ cho mọi thành viên đi đúng hướng mục tiêu chung.

    Minh bạch: bảo đảm mọi dữ liệu, tài chính, quyết sách đều được công khai, không ai đứng ngoài ánh sáng.

    Đội Đỏ không đại diện cho quyền lực, mà đại diện cho chính nghĩa – để cái đúng được tôn trọng, cái sai được sửa chữa, và cái thiện được nuôi dưỡng.

    3. Hệ thống kiểm soát – từ con người đến công nghệ

    Trong thế giới cũ, kiểm soát dựa vào người cầm quyền.
    Trong HNI, kiểm soát dựa vào hệ thống và minh bạch.

    Đội Đỏ thiết lập các cơ chế kiểm soát đa tầng:

    Kiểm soát tổ chức: giám sát hoạt động của Ban Điều hành, Ban Tài chính, Ban Kế thừa.

    Kiểm soát dữ liệu: áp dụng Blockchain và HNI DAO để mọi giao dịch, biểu quyết, tài chính đều lưu vết minh bạch.

    Kiểm soát đạo đức: thông qua Bộ Quy Tắc Ứng Xử HNI, xây dựng văn hóa trung thực, tôn trọng và công tâm.

    Nhờ đó, Đội Đỏ không phải là “người giám sát con người”, mà là “người bảo vệ hệ thống vận hành minh bạch”.
    Công nghệ trở thành đồng minh, còn đạo đức là la bàn của họ.
    Nếu Đội Xanh là hơi thở sáng tạo, thì Đội Đỏ là nhịp tim giữ nhịp sống ổn định.

    Chính nhờ sự tồn tại của Đội Đỏ, Hội Doanh Nhân HNI có thể:

    Minh bạch trong quản trị,

    Ổn định trong vận hành,

    Và bền vững trong giá trị.

    Một tổ chức không sợ nói thật – là một tổ chức không bao giờ sụp đổ.
    Và Đội Đỏ – chính là tiếng nói của sự thật đó, là hàng rào bảo vệ cho hành trình “trường tồn cùng thời gian” của HNI.
    HNI 6-11 📘 CHƯƠNG 12: VAI TRÒ ĐỘI ĐỎ – KIỂM SOÁT, KỶ LUẬT, MINH BẠCH Sách trắng Hội Doanh nhận HNI trường tồn 1. Đội Đỏ – Năng lượng của trật tự và sự thật Nếu Đội Xanh là biểu tượng của sáng tạo, phát triển và đổi mới, thì Đội Đỏ là trụ cột của kỷ luật, trật tự và minh bạch – ba yếu tố làm nên sức mạnh trường tồn của một cộng đồng doanh nhân. Trong triết học vận hành HNI, Xanh và Đỏ là hai cực năng lượng đối lập nhưng bổ trợ cho nhau: Xanh giúp hệ thống tiến về phía trước. Đỏ đảm bảo hệ thống không lệch khỏi đường thẳng của chân lý. Không có Đội Đỏ, sự sáng tạo dễ trở thành hỗn loạn. Không có Đội Xanh, sự kiểm soát có thể biến thành bảo thủ. Hội Doanh Nhân HNI tồn tại bền vững chính nhờ sự cân bằng năng lượng Xanh – Đỏ, giữa đổi mới và kỷ luật, giữa cảm hứng và nguyên tắc. 2. Sứ mệnh của Đội Đỏ: Giữ gìn chuẩn mực và lòng tin Đội Đỏ trong HNI được ví như hệ miễn dịch của cơ thể cộng đồng – có nhiệm vụ phát hiện, ngăn chặn và điều chỉnh mọi hành vi đi lệch chuẩn. Sứ mệnh của họ không phải là trừng phạt, mà là bảo vệ niềm tin và nền đạo lý của tổ chức. Đội Đỏ có ba trọng trách chính: Kiểm soát: đảm bảo mọi hoạt động, dự án, quyết định đều tuân thủ điều lệ, luật pháp và tinh thần HNI. Kỷ luật: duy trì văn hóa hành động, giữ cho mọi thành viên đi đúng hướng mục tiêu chung. Minh bạch: bảo đảm mọi dữ liệu, tài chính, quyết sách đều được công khai, không ai đứng ngoài ánh sáng. Đội Đỏ không đại diện cho quyền lực, mà đại diện cho chính nghĩa – để cái đúng được tôn trọng, cái sai được sửa chữa, và cái thiện được nuôi dưỡng. 3. Hệ thống kiểm soát – từ con người đến công nghệ Trong thế giới cũ, kiểm soát dựa vào người cầm quyền. Trong HNI, kiểm soát dựa vào hệ thống và minh bạch. Đội Đỏ thiết lập các cơ chế kiểm soát đa tầng: Kiểm soát tổ chức: giám sát hoạt động của Ban Điều hành, Ban Tài chính, Ban Kế thừa. Kiểm soát dữ liệu: áp dụng Blockchain và HNI DAO để mọi giao dịch, biểu quyết, tài chính đều lưu vết minh bạch. Kiểm soát đạo đức: thông qua Bộ Quy Tắc Ứng Xử HNI, xây dựng văn hóa trung thực, tôn trọng và công tâm. Nhờ đó, Đội Đỏ không phải là “người giám sát con người”, mà là “người bảo vệ hệ thống vận hành minh bạch”. Công nghệ trở thành đồng minh, còn đạo đức là la bàn của họ. Nếu Đội Xanh là hơi thở sáng tạo, thì Đội Đỏ là nhịp tim giữ nhịp sống ổn định. Chính nhờ sự tồn tại của Đội Đỏ, Hội Doanh Nhân HNI có thể: Minh bạch trong quản trị, Ổn định trong vận hành, Và bền vững trong giá trị. Một tổ chức không sợ nói thật – là một tổ chức không bao giờ sụp đổ. Và Đội Đỏ – chính là tiếng nói của sự thật đó, là hàng rào bảo vệ cho hành trình “trường tồn cùng thời gian” của HNI.
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11- BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : QUY LUẬT GIEO – GẶT TRONG KINH TẾ ĐẠO LÝ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Trời trao luật Đạo công bằng,
    Gieo chi thì gặt, chẳng hề sai chi.
    Hạt lành gieo đất từ bi,
    Mai sau nở phúc, đủ thì trổ hoa.
    Gieo tham, gặt nghiệp xót xa,
    Gieo nhân chính nghĩa, nhận quà bình an.
    Dòng kinh tế cũng muôn vàn,
    Chạy theo quy luật tự nhiên nhiệm mầu.
    Gieo tín – thương nghiệp bền lâu,
    Gieo gian dối, nghiệp u sầu chẳng thôi.
    Người xưa giữ chữ "Đạo Trời",
    Buôn may bán thật, của đời hóa sinh.
    Gieo thiện, vốn chẳng toan tính,
    Lợi sinh vẹn đủ, lòng mình nhẹ tênh.
    Một đồng chính nghĩa trong lành,
    Quý hơn muôn lãi bất minh trên đời.
    Đất Trời có mắt, chẳng lơi,
    Gieo nhân phi nghĩa, mười đời chẳng yên.
    Kẻ biết thuận Đạo tự nhiên,
    Tài năng khai mở, phúc duyên kéo về.
    Kinh tế cũng tựa cánh bè,
    Người chèo có Đức, sông kia hiền hòa.
    Gieo tri thức, gặt vinh hoa,
    Gieo yêu thương, gặt chan hòa nhân gian.
    Ai đem Đạo lý vun tràn,
    Cơ đồ vững chãi, vạn ban thuận hòa.
    Còn ai tích của bỏ nhà,
    Chết đi chẳng giữ, nghiệp tà còn theo.
    Hạt nhân gieo giữa buổi nghèo,
    Mai kia trổ phúc, người gieo ngỡ ngàng.
    Của cải cũng chỉ muôn vàng,
    Nếu không có Đức, hóa tàn như sương.
    Đời người là cuộc gieo hương,
    Tay ai gieo thiện, phố phường sáng trong.
    Tay gieo độc ác, long đong,
    Cơ đồ tan nát, phúc không gọi về.
    Người dân giữ chữ chân quê,
    Buôn vàng trọng nghĩa, chẳng mê lợi trần.
    Quan minh biết trọng lòng dân,
    Gieo công chính, gặt muôn phần phúc thiêng.
    Hạt giống gieo xuống hiện tiền,
    Chính là ý niệm, là duyên trong lòng.
    Gieo ý sáng, gặt thành công,
    Gieo tâm tối, gặt oan hồng khổ đau.
    Đạo đời vốn một đường sâu,
    Đi theo chánh nghiệp, bền lâu muôn đời.
    Hạt nhân trong mỗi con người,
    Là tâm biết thiện, biết cười, biết thương.
    Gieo vào xã hội yêu thương,
    Gặt ra cộng nghĩa, phố phường an vui.
    Kinh tế thuận Đạo sáng ngời,
    Gieo nhân trí tuệ, gặt người hiền lương.
    Đừng gieo oán, chớ gieo hờn,
    Đừng lấy lợi nhỏ mà quên lẽ Trời.
    Mỗi đồng bạc chảy trong đời,
    Là năng lượng Đạo, là lời nhân duyên.
    Hãy gieo phúc để nối liền,
    Dòng tiền hóa sáng, triền miên phúc lành.
    Khi tâm chính, nghiệp hiển thành,
    Khi tâm tà, nghiệp hóa nhanh như gió.
    Đạo kinh tế chẳng xa xôi,
    Chính là gieo đúng, gặt hồi an nhiên.
    Gieo tin, gặt mối lâu bền,
    Gieo công nghĩa, gặt phúc duyên khắp cùng.
    Mùa xuân khởi nghiệp nở bông,
    Ai gieo tâm thiện, ruộng đồng vượng sinh.
    Đọc thêm
    HNI 6/11- BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : QUY LUẬT GIEO – GẶT TRONG KINH TẾ ĐẠO LÝ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Trời trao luật Đạo công bằng, Gieo chi thì gặt, chẳng hề sai chi. Hạt lành gieo đất từ bi, Mai sau nở phúc, đủ thì trổ hoa. Gieo tham, gặt nghiệp xót xa, Gieo nhân chính nghĩa, nhận quà bình an. Dòng kinh tế cũng muôn vàn, Chạy theo quy luật tự nhiên nhiệm mầu. Gieo tín – thương nghiệp bền lâu, Gieo gian dối, nghiệp u sầu chẳng thôi. Người xưa giữ chữ "Đạo Trời", Buôn may bán thật, của đời hóa sinh. Gieo thiện, vốn chẳng toan tính, Lợi sinh vẹn đủ, lòng mình nhẹ tênh. Một đồng chính nghĩa trong lành, Quý hơn muôn lãi bất minh trên đời. Đất Trời có mắt, chẳng lơi, Gieo nhân phi nghĩa, mười đời chẳng yên. Kẻ biết thuận Đạo tự nhiên, Tài năng khai mở, phúc duyên kéo về. Kinh tế cũng tựa cánh bè, Người chèo có Đức, sông kia hiền hòa. Gieo tri thức, gặt vinh hoa, Gieo yêu thương, gặt chan hòa nhân gian. Ai đem Đạo lý vun tràn, Cơ đồ vững chãi, vạn ban thuận hòa. Còn ai tích của bỏ nhà, Chết đi chẳng giữ, nghiệp tà còn theo. Hạt nhân gieo giữa buổi nghèo, Mai kia trổ phúc, người gieo ngỡ ngàng. Của cải cũng chỉ muôn vàng, Nếu không có Đức, hóa tàn như sương. Đời người là cuộc gieo hương, Tay ai gieo thiện, phố phường sáng trong. Tay gieo độc ác, long đong, Cơ đồ tan nát, phúc không gọi về. Người dân giữ chữ chân quê, Buôn vàng trọng nghĩa, chẳng mê lợi trần. Quan minh biết trọng lòng dân, Gieo công chính, gặt muôn phần phúc thiêng. Hạt giống gieo xuống hiện tiền, Chính là ý niệm, là duyên trong lòng. Gieo ý sáng, gặt thành công, Gieo tâm tối, gặt oan hồng khổ đau. Đạo đời vốn một đường sâu, Đi theo chánh nghiệp, bền lâu muôn đời. Hạt nhân trong mỗi con người, Là tâm biết thiện, biết cười, biết thương. Gieo vào xã hội yêu thương, Gặt ra cộng nghĩa, phố phường an vui. Kinh tế thuận Đạo sáng ngời, Gieo nhân trí tuệ, gặt người hiền lương. Đừng gieo oán, chớ gieo hờn, Đừng lấy lợi nhỏ mà quên lẽ Trời. Mỗi đồng bạc chảy trong đời, Là năng lượng Đạo, là lời nhân duyên. Hãy gieo phúc để nối liền, Dòng tiền hóa sáng, triền miên phúc lành. Khi tâm chính, nghiệp hiển thành, Khi tâm tà, nghiệp hóa nhanh như gió. Đạo kinh tế chẳng xa xôi, Chính là gieo đúng, gặt hồi an nhiên. Gieo tin, gặt mối lâu bền, Gieo công nghĩa, gặt phúc duyên khắp cùng. Mùa xuân khởi nghiệp nở bông, Ai gieo tâm thiện, ruộng đồng vượng sinh. Đọc thêm
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11- B25 BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : QUY LUẬT GIEO – GẶT TRONG KINH TẾ ĐẠO LÝ
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Trời trao luật Đạo công bằng,
    Gieo chi thì gặt, chẳng hề sai chi.
    Hạt lành gieo đất từ bi,
    Mai sau nở phúc, đủ thì trổ hoa.
    Gieo tham, gặt nghiệp xót xa,
    Gieo nhân chính nghĩa, nhận quà bình an.
    Dòng kinh tế cũng muôn vàn,
    Chạy theo quy luật tự nhiên nhiệm mầu.
    Gieo tín – thương nghiệp bền lâu,
    Gieo gian dối, nghiệp u sầu chẳng thôi.
    Người xưa giữ chữ "Đạo Trời",
    Buôn may bán thật, của đời hóa sinh.
    Gieo thiện, vốn chẳng toan tính,
    Lợi sinh vẹn đủ, lòng mình nhẹ tênh.
    Một đồng chính nghĩa trong lành,
    Quý hơn muôn lãi bất minh trên đời.
    Đất Trời có mắt, chẳng lơi,
    Gieo nhân phi nghĩa, mười đời chẳng yên.
    Kẻ biết thuận Đạo tự nhiên,
    Tài năng khai mở, phúc duyên kéo về.
    Kinh tế cũng tựa cánh bè,
    Người chèo có Đức, sông kia hiền hòa.
    Gieo tri thức, gặt vinh hoa,
    Gieo yêu thương, gặt chan hòa nhân gian.
    Ai đem Đạo lý vun tràn,
    Cơ đồ vững chãi, vạn ban thuận hòa.
    Còn ai tích của bỏ nhà,
    Chết đi chẳng giữ, nghiệp tà còn theo.
    Hạt nhân gieo giữa buổi nghèo,
    Mai kia trổ phúc, người gieo ngỡ ngàng.
    Của cải cũng chỉ muôn vàng,
    Nếu không có Đức, hóa tàn như sương.
    Đời người là cuộc gieo hương,
    Tay ai gieo thiện, phố phường sáng trong.
    Tay gieo độc ác, long đong,
    Cơ đồ tan nát, phúc không gọi về.
    Người dân giữ chữ chân quê,
    Buôn vàng trọng nghĩa, chẳng mê lợi trần.
    Quan minh biết trọng lòng dân,
    Gieo công chính, gặt muôn phần phúc thiêng.
    Hạt giống gieo xuống hiện tiền,
    Chính là ý niệm, là duyên trong lòng.
    Gieo ý sáng, gặt thành công,
    Gieo tâm tối, gặt oan hồng khổ đau.
    Đạo đời vốn một đường sâu,
    Đi theo chánh nghiệp, bền lâu muôn đời.
    Hạt nhân trong mỗi con người,
    Là tâm biết thiện, biết cười, biết thương.
    Gieo vào xã hội yêu thương,
    Gặt ra cộng nghĩa, phố phường an vui.
    Kinh tế thuận Đạo sáng ngời,
    Gieo nhân trí tuệ, gặt người hiền lương.
    Đừng gieo oán, chớ gieo hờn,
    Đừng lấy lợi nhỏ mà quên lẽ Trời.
    Mỗi đồng bạc chảy trong đời,
    Là năng lượng Đạo, là lời nhân duyên.
    Hãy gieo phúc để nối liền,
    Dòng tiền hóa sáng, triền miên phúc lành.
    Khi tâm chính, nghiệp hiển thành,
    Khi tâm tà, nghiệp hóa nhanh như gió.
    Đạo kinh tế chẳng xa xôi,
    Chính là gieo đúng, gặt hồi an nhiên.
    Gieo tin, gặt mối lâu bền,
    Gieo công nghĩa, gặt phúc duyên khắp cùng.
    Mùa xuân khởi nghiệp nở bông,
    Ai gieo tâm thiện, ruộng đồng vượng sinh.
    Đọc thêm
    HNI 6/11- B25 BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : QUY LUẬT GIEO – GẶT TRONG KINH TẾ ĐẠO LÝ (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Trời trao luật Đạo công bằng, Gieo chi thì gặt, chẳng hề sai chi. Hạt lành gieo đất từ bi, Mai sau nở phúc, đủ thì trổ hoa. Gieo tham, gặt nghiệp xót xa, Gieo nhân chính nghĩa, nhận quà bình an. Dòng kinh tế cũng muôn vàn, Chạy theo quy luật tự nhiên nhiệm mầu. Gieo tín – thương nghiệp bền lâu, Gieo gian dối, nghiệp u sầu chẳng thôi. Người xưa giữ chữ "Đạo Trời", Buôn may bán thật, của đời hóa sinh. Gieo thiện, vốn chẳng toan tính, Lợi sinh vẹn đủ, lòng mình nhẹ tênh. Một đồng chính nghĩa trong lành, Quý hơn muôn lãi bất minh trên đời. Đất Trời có mắt, chẳng lơi, Gieo nhân phi nghĩa, mười đời chẳng yên. Kẻ biết thuận Đạo tự nhiên, Tài năng khai mở, phúc duyên kéo về. Kinh tế cũng tựa cánh bè, Người chèo có Đức, sông kia hiền hòa. Gieo tri thức, gặt vinh hoa, Gieo yêu thương, gặt chan hòa nhân gian. Ai đem Đạo lý vun tràn, Cơ đồ vững chãi, vạn ban thuận hòa. Còn ai tích của bỏ nhà, Chết đi chẳng giữ, nghiệp tà còn theo. Hạt nhân gieo giữa buổi nghèo, Mai kia trổ phúc, người gieo ngỡ ngàng. Của cải cũng chỉ muôn vàng, Nếu không có Đức, hóa tàn như sương. Đời người là cuộc gieo hương, Tay ai gieo thiện, phố phường sáng trong. Tay gieo độc ác, long đong, Cơ đồ tan nát, phúc không gọi về. Người dân giữ chữ chân quê, Buôn vàng trọng nghĩa, chẳng mê lợi trần. Quan minh biết trọng lòng dân, Gieo công chính, gặt muôn phần phúc thiêng. Hạt giống gieo xuống hiện tiền, Chính là ý niệm, là duyên trong lòng. Gieo ý sáng, gặt thành công, Gieo tâm tối, gặt oan hồng khổ đau. Đạo đời vốn một đường sâu, Đi theo chánh nghiệp, bền lâu muôn đời. Hạt nhân trong mỗi con người, Là tâm biết thiện, biết cười, biết thương. Gieo vào xã hội yêu thương, Gặt ra cộng nghĩa, phố phường an vui. Kinh tế thuận Đạo sáng ngời, Gieo nhân trí tuệ, gặt người hiền lương. Đừng gieo oán, chớ gieo hờn, Đừng lấy lợi nhỏ mà quên lẽ Trời. Mỗi đồng bạc chảy trong đời, Là năng lượng Đạo, là lời nhân duyên. Hãy gieo phúc để nối liền, Dòng tiền hóa sáng, triền miên phúc lành. Khi tâm chính, nghiệp hiển thành, Khi tâm tà, nghiệp hóa nhanh như gió. Đạo kinh tế chẳng xa xôi, Chính là gieo đúng, gặt hồi an nhiên. Gieo tin, gặt mối lâu bền, Gieo công nghĩa, gặt phúc duyên khắp cùng. Mùa xuân khởi nghiệp nở bông, Ai gieo tâm thiện, ruộng đồng vượng sinh. Đọc thêm
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11 - B26 BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng người lệch hướng Đạo,
    Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần.
    Của cải tích tụ mấy tầng,
    Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao.
    Trời Đất vốn thuận một hào,
    Cân bằng là gốc, dâng trào là tai.
    Lúa không chín kịp với ngày,
    Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng.
    Khi người quên mất chữ “chân”,
    Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng.
    Tiền thành thần tượng đảo điên,
    Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh.
    Khi đồng tiền chảy bất bình,
    Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người.
    Đạo mất, đất chuyển, trời rời,
    Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng.
    Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng,
    Là gương phản chiếu lỗi tang của người.
    Con người làm lệch luật Trời,
    Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng.
    Kinh tế mất nhịp điều hiền,
    Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần.
    Nhà cao, phố lớn rần rần,
    Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương.
    Khói nhà máy phủ khắp đường,
    Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ.
    Cá chết, rừng cháy xác xơ,
    Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm.
    Khi người chỉ biết lợi lầm,
    Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người.
    Bão giông, hạn hán đầy trời,
    Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên.
    Cân bằng chẳng ở ngoài miền,
    Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta.
    Một khi biết giữ hài hòa,
    Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi.
    Đừng trách trời đất đổi dời,
    Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng.
    Đừng mong thế giới bình yên,
    Khi ta còn muốn lợi riêng một mình.
    Muốn an, phải sửa chính mình,
    Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền.
    Đạo vào chính sách, vào nền,
    Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu.
    Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu,
    Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa.
    Thế gian chẳng thiếu đường xưa,
    Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham.
    Hãy dừng tay trước lụi tàn,
    Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương.
    Để nghe tiếng Đạo bên đường,
    Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.”
    Cân bằng chẳng phải điều thành,
    Mà là sự sống an lành trong tâm.
    Khi người và Đạo hòa thâm,
    Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời.
    Kinh tế thuận Đạo – rạng soi,
    Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh.
    Một niệm sửa đổi tâm mình,
    Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn.
    Đọc thêm
    HNI 6/11 - B26 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng người lệch hướng Đạo, Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần. Của cải tích tụ mấy tầng, Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao. Trời Đất vốn thuận một hào, Cân bằng là gốc, dâng trào là tai. Lúa không chín kịp với ngày, Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng. Khi người quên mất chữ “chân”, Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng. Tiền thành thần tượng đảo điên, Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh. Khi đồng tiền chảy bất bình, Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người. Đạo mất, đất chuyển, trời rời, Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng. Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng, Là gương phản chiếu lỗi tang của người. Con người làm lệch luật Trời, Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng. Kinh tế mất nhịp điều hiền, Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần. Nhà cao, phố lớn rần rần, Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương. Khói nhà máy phủ khắp đường, Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ. Cá chết, rừng cháy xác xơ, Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm. Khi người chỉ biết lợi lầm, Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người. Bão giông, hạn hán đầy trời, Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên. Cân bằng chẳng ở ngoài miền, Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta. Một khi biết giữ hài hòa, Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi. Đừng trách trời đất đổi dời, Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng. Đừng mong thế giới bình yên, Khi ta còn muốn lợi riêng một mình. Muốn an, phải sửa chính mình, Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền. Đạo vào chính sách, vào nền, Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu. Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu, Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa. Thế gian chẳng thiếu đường xưa, Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham. Hãy dừng tay trước lụi tàn, Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương. Để nghe tiếng Đạo bên đường, Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.” Cân bằng chẳng phải điều thành, Mà là sự sống an lành trong tâm. Khi người và Đạo hòa thâm, Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời. Kinh tế thuận Đạo – rạng soi, Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh. Một niệm sửa đổi tâm mình, Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn. Đọc thêm
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi lòng người lệch hướng Đạo,
    Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần.
    Của cải tích tụ mấy tầng,
    Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao.
    Trời Đất vốn thuận một hào,
    Cân bằng là gốc, dâng trào là tai.
    Lúa không chín kịp với ngày,
    Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng.
    Khi người quên mất chữ “chân”,
    Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng.
    Tiền thành thần tượng đảo điên,
    Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh.
    Khi đồng tiền chảy bất bình,
    Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người.
    Đạo mất, đất chuyển, trời rời,
    Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng.
    Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng,
    Là gương phản chiếu lỗi tang của người.
    Con người làm lệch luật Trời,
    Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng.
    Kinh tế mất nhịp điều hiền,
    Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần.
    Nhà cao, phố lớn rần rần,
    Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương.
    Khói nhà máy phủ khắp đường,
    Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ.
    Cá chết, rừng cháy xác xơ,
    Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm.
    Khi người chỉ biết lợi lầm,
    Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người.
    Bão giông, hạn hán đầy trời,
    Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên.
    Cân bằng chẳng ở ngoài miền,
    Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta.
    Một khi biết giữ hài hòa,
    Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi.
    Đừng trách trời đất đổi dời,
    Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng.
    Đừng mong thế giới bình yên,
    Khi ta còn muốn lợi riêng một mình.
    Muốn an, phải sửa chính mình,
    Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền.
    Đạo vào chính sách, vào nền,
    Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu.
    Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu,
    Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa.
    Thế gian chẳng thiếu đường xưa,
    Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham.
    Hãy dừng tay trước lụi tàn,
    Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương.
    Để nghe tiếng Đạo bên đường,
    Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.”
    Cân bằng chẳng phải điều thành,
    Mà là sự sống an lành trong tâm.
    Khi người và Đạo hòa thâm,
    Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời.
    Kinh tế thuận Đạo – rạng soi,
    Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh.
    Một niệm sửa đổi tâm mình,
    Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 6/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : KHI KINH TẾ CÂN BẰNG – THIÊN TAI, họa khởi sinh (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi lòng người lệch hướng Đạo, Dòng kinh tế cũng nghiêng theo lợi phần. Của cải tích tụ mấy tầng, Nhưng lòng nhân nghĩa vơi dần tự bao. Trời Đất vốn thuận một hào, Cân bằng là gốc, dâng trào là tai. Lúa không chín kịp với ngày, Sông không kịp chảy, mưa đầy hóa dâng. Khi người quên mất chữ “chân”, Mưu toan tích lợi, chẳng cần Đạo thiêng. Tiền thành thần tượng đảo điên, Nhân tâm cạn kiệt, nghiệp liền khởi sinh. Khi đồng tiền chảy bất bình, Giàu thêm kẻ ít, nghèo nhanh muôn người. Đạo mất, đất chuyển, trời rời, Biển dâng, núi lở, mưa trôi ruộng làng. Thiên tai chẳng phải ngẫu hàng, Là gương phản chiếu lỗi tang của người. Con người làm lệch luật Trời, Khi tâm xao động, thời đời xáo nghiêng. Kinh tế mất nhịp điều hiền, Sóng tham dâng cuộn, nhân duyên đứt dần. Nhà cao, phố lớn rần rần, Nhưng lòng lạnh giá, chẳng gần yêu thương. Khói nhà máy phủ khắp đường, Trời xanh hóa xám, muôn phương tối mờ. Cá chết, rừng cháy xác xơ, Đều do nhân thế hững hờ Đạo tâm. Khi người chỉ biết lợi lầm, Thì Trời gửi đến thử thăm lòng người. Bão giông, hạn hán đầy trời, Nhắc ta trở lại sống đời thuận nhiên. Cân bằng chẳng ở ngoài miền, Nằm trong mỗi ý, mỗi hiền tâm ta. Một khi biết giữ hài hòa, Tự nhiên ứng phúc, chan hòa muôn nơi. Đừng trách trời đất đổi dời, Vì lòng người biến, Trời thời cũng nghiêng. Đừng mong thế giới bình yên, Khi ta còn muốn lợi riêng một mình. Muốn an, phải sửa chính mình, Kinh tế đạo lý mới sinh thịnh bền. Đạo vào chính sách, vào nền, Tự nhiên nước mạnh, dân hiền, phúc lâu. Khi tâm hòa, đất nhiệm mầu, Khi lòng thuận, gió nhẹ, mưa mau đúng mùa. Thế gian chẳng thiếu đường xưa, Chỉ vì nhân thế quên chừa lỗi tham. Hãy dừng tay trước lụi tàn, Nhìn hoa, nhìn nước, nhìn làn khói sương. Để nghe tiếng Đạo bên đường, Nhắc rằng: “Giữ nghĩa – muôn phương sẽ lành.” Cân bằng chẳng phải điều thành, Mà là sự sống an lành trong tâm. Khi người và Đạo hòa thâm, Thiên tai dừng bước, nhân tâm sáng ngời. Kinh tế thuận Đạo – rạng soi, Mất cân bằng – họa đất trời khởi sinh. Một niệm sửa đổi tâm mình, Là cứu muôn kiếp dân sinh phúc tròn. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    7
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 7-11
    Bài Thơ Chương 19: “NGÔN NGỮ CỦA ÁNH SÁNG”

    Có ngôn ngữ không cần vần,
    không cần giấy, cũng chẳng cần bút.
    Nó đi bằng nhịp tim,
    và trở về bằng nụ cười.

    Ta nói bằng đôi mắt hiền,
    bằng cách đặt tay lên vai ai đó thật khẽ.
    Một lời cảm ơn đúng lúc,
    mở được cánh cửa không chìa.

    Ánh sáng không cao giọng,
    nhưng xa hơn mọi loa phóng thanh.
    Nó bước nhẹ ngang căn phòng,
    và đồ đạc trong ta tự đổi chỗ.

    Ta từng tìm phép màu trên trời,
    rồi thấy nó trong cách mình thở chậm.
    Từng muốn thế giới yêu mình,
    rồi học cách yêu thế giới trước.

    Có ngày bóng tối đến thăm,
    ta rót cho nó tách trà.
    Nó ngồi một lát,
    và rời đi như một người bạn cũ.

    Mỗi sáng, ta treo mặt trời nhỏ trong ngực,
    đi đâu cũng mang theo bình minh.
    Ai ngang qua cũng bớt lạnh,
    vì áo khoác của ta là ấm áp.

    Ta không hứa đường bằng phẳng,
    chỉ hứa bàn tay nắm thật vừa.
    Không hứa trời luôn xanh,
    chỉ hứa bên nhau dưới trời nào cũng hát.

    Nếu đời là khu vườn,
    ánh sáng là người làm vườn tỉ mỉ.
    Nhổ từng cọng cỏ nghi ngờ,
    tưới từng luống tin yêu.

    Rồi một sớm nào,
    khi ta đứng giữa tiếng chim,
    ta hiểu: điều vĩ đại nhất
    là trở thành người bình thường rạng rỡ.

    Và khi đêm buông,
    ta đặt đầu lên gối biết ơn,
    nghe vũ trụ thì thầm:
    “Cảm ơn con – vì đã nói thay Ta bằng ánh sáng.”

    Đọc thêm

    HNI 7-11 Bài Thơ Chương 19: “NGÔN NGỮ CỦA ÁNH SÁNG” Có ngôn ngữ không cần vần, không cần giấy, cũng chẳng cần bút. Nó đi bằng nhịp tim, và trở về bằng nụ cười. Ta nói bằng đôi mắt hiền, bằng cách đặt tay lên vai ai đó thật khẽ. Một lời cảm ơn đúng lúc, mở được cánh cửa không chìa. Ánh sáng không cao giọng, nhưng xa hơn mọi loa phóng thanh. Nó bước nhẹ ngang căn phòng, và đồ đạc trong ta tự đổi chỗ. Ta từng tìm phép màu trên trời, rồi thấy nó trong cách mình thở chậm. Từng muốn thế giới yêu mình, rồi học cách yêu thế giới trước. Có ngày bóng tối đến thăm, ta rót cho nó tách trà. Nó ngồi một lát, và rời đi như một người bạn cũ. Mỗi sáng, ta treo mặt trời nhỏ trong ngực, đi đâu cũng mang theo bình minh. Ai ngang qua cũng bớt lạnh, vì áo khoác của ta là ấm áp. Ta không hứa đường bằng phẳng, chỉ hứa bàn tay nắm thật vừa. Không hứa trời luôn xanh, chỉ hứa bên nhau dưới trời nào cũng hát. Nếu đời là khu vườn, ánh sáng là người làm vườn tỉ mỉ. Nhổ từng cọng cỏ nghi ngờ, tưới từng luống tin yêu. Rồi một sớm nào, khi ta đứng giữa tiếng chim, ta hiểu: điều vĩ đại nhất là trở thành người bình thường rạng rỡ. Và khi đêm buông, ta đặt đầu lên gối biết ơn, nghe vũ trụ thì thầm: “Cảm ơn con – vì đã nói thay Ta bằng ánh sáng.” Đọc thêm 
    Love
    Like
    9
    1 Comments 0 Shares
  • Like
    Love
    7
    1 Comments 0 Shares