• HNI 8-11
    Bài Thơ Chương 39: CÁNH CỬA CỦA ÁNH SÁNG

    Biết ơn những ngày nắng,
    Biết ơn những ngày mưa,
    Biết ơn người ở lại,
    Biết ơn kẻ rời đi.

    Biết ơn nụ cười ấm,
    Biết ơn giọt lệ rơi,
    Biết ơn từng thất bại,
    Biết ơn cả chơi vơi.

    Biết ơn những yêu dấu,
    Biết ơn những dở dang,
    Biết ơn điều từng mất,
    Biết ơn điều đang mang.

    Biết ơn thời gian cũ,
    Biết ơn phút hiện tại,
    Biết ơn lòng đã mỏi,
    Biết ơn mình còn mãi.

    Biết ơn vì còn thở,
    Biết ơn vì còn yêu,
    Biết ơn vì còn nhớ,
    Biết ơn vì còn nhiều.

    Biết ơn từng nhịp đập,
    Biết ơn trái tim người,
    Biết ơn vì tồn tại,
    Biết ơn sự tuyệt vời.

    Biết ơn vì ta sống,
    Biết ơn vì ta tin,
    Biết ơn điều chưa đến,
    Biết ơn điều đã nhìn.

    Biết ơn miền an tĩnh,
    Biết ơn những giấc mơ,
    Biết ơn từng khổ hạnh,
    Biết ơn vòng chuyển cơ.

    Biết ơn điều vô nghĩa
    Đã hóa thành ý nghĩa,
    Biết ơn cả ngã đau
    Đã hóa thành bình yên.

    Khi biết ơn tròn vẹn,
    Cánh cửa sáng mở ra,
    Thế giới không đổi sắc,
    Nhưng tim người hóa hoa.
    HNI 8-11 Bài Thơ Chương 39: CÁNH CỬA CỦA ÁNH SÁNG Biết ơn những ngày nắng, Biết ơn những ngày mưa, Biết ơn người ở lại, Biết ơn kẻ rời đi. Biết ơn nụ cười ấm, Biết ơn giọt lệ rơi, Biết ơn từng thất bại, Biết ơn cả chơi vơi. Biết ơn những yêu dấu, Biết ơn những dở dang, Biết ơn điều từng mất, Biết ơn điều đang mang. Biết ơn thời gian cũ, Biết ơn phút hiện tại, Biết ơn lòng đã mỏi, Biết ơn mình còn mãi. Biết ơn vì còn thở, Biết ơn vì còn yêu, Biết ơn vì còn nhớ, Biết ơn vì còn nhiều. Biết ơn từng nhịp đập, Biết ơn trái tim người, Biết ơn vì tồn tại, Biết ơn sự tuyệt vời. Biết ơn vì ta sống, Biết ơn vì ta tin, Biết ơn điều chưa đến, Biết ơn điều đã nhìn. Biết ơn miền an tĩnh, Biết ơn những giấc mơ, Biết ơn từng khổ hạnh, Biết ơn vòng chuyển cơ. Biết ơn điều vô nghĩa Đã hóa thành ý nghĩa, Biết ơn cả ngã đau Đã hóa thành bình yên. Khi biết ơn tròn vẹn, Cánh cửa sáng mở ra, Thế giới không đổi sắc, Nhưng tim người hóa hoa.
    Like
    Love
    10
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    CHƯƠNG 36: KHI YÊU THƯƠNG TRỞ THÀNH CÔNG NGHỆ SÁNG TẠO
    Henry Lê – Lê Đình Hải

    Trong khoa học, năng lượng được phân loại bằng dao động, tần số và sóng.
    Trong tâm linh, năng lượng được nhận bằng cảm xúc, trực giác, linh hồn.
    Nhưng có một điểm mà cả khoa học và tâm linh đều đồng ý:

    YÊU THƯƠNG là tần số cao nhất của mọi dạng tồn tại.

    Không phải may mắn, không phải trí tuệ, không phải sức mạnh,
    mà yêu thương là lực đầu tiên và sâu nhất tạo ra thực tại.
    Khi một người yêu – họ sáng.
    Khi một cộng đồng yêu – họ thịnh vượng.
    Khi nhân loại yêu – thế giới đổi mới.
    Yêu thương không còn là cảm xúc.
    Yêu thương là công nghệ sáng tạo linh thiêng nhất của vũ trụ.
    Yêu thương không phải mềm yếu – yêu thương là lực tạo hình thực tại

    Trong vật lý lượng tử, sóng chỉ trở thành vật chất khi được quan sát.
    Trong tâm thức vũ trụ, thực tại chỉ trở thành đẹp khi được yêu thương.
    Hận thù làm thực tại co lại
    Sợ hãi làm thực tại tối đi
    Ghen ghét làm thực tại méo mó
    Vô cảm làm thực tại chết

    Nhưng…
    Yêu thương làm thực tại mở cửa.
    Khi một người yêu thương:
    cơ thể chữa lành nhanh hơn,
    tâm trí sáng hơn,
    linh hồn rộng hơn,
    trực giác mạnh hơn,
    vận may đến nhiều hơn.

    Vì yêu thương khớp với tần số của vũ trụ,
    nên vũ trụ luôn trả lời bằng phép màu.

    Mọi điều đẹp trên đời đều sinh ra từ yêu thương
    Một kiến trúc đẹp
    Một bài nhạc bất hủ
    Một đứa trẻ hạnh phúc
    Một tổ chức thịnh vượng
    Một quốc gia mạnh mẽ
    Một tương lai tươi sáng
    Tất cả bắt đầu từ yêu thương – được chuyển hóa thành hành động,
    thành giá trị,
    thành sáng tạo.

    Không có yêu thương, mọi thứ chỉ là nhiệm vụ.
    Có yêu thương, mọi thứ trở thành phép màu.

    Con người không sáng tạo bằng bàn tay, mà bằng trái tim

    Bạn có thể học kỹ năng,
    có thể luyện kỷ luật,
    có thể rèn tư duy…

    Nhưng nếu trái tim không sáng,
    mọi thứ vẫn vô hồn.

    Cây đàn không tự tạo ra âm nhạc.
    Chính trái tim người chơi mới tạo ra giai điệu.

    Laptop không tạo ra tác phẩm.
    Chính năng lượng của người viết mới tạo ra linh hồn của chữ.

    Công cụ chỉ là vỏ.
    Yêu thương là công nghệ cốt lõi.
    Cách yêu thương tạo ra thực tại mới

    1. Nó nâng tần số
    Khi bạn yêu, bạn ở tần số cao → thu hút những điều cao hơn.

    2. Nó mở trực giác
    Trí tuệ từ trái tim chính xác vượt logic.

    3. Nó mở không gian
    Đọc thêm
    HNI 8-11 CHƯƠNG 36: KHI YÊU THƯƠNG TRỞ THÀNH CÔNG NGHỆ SÁNG TẠO Henry Lê – Lê Đình Hải Trong khoa học, năng lượng được phân loại bằng dao động, tần số và sóng. Trong tâm linh, năng lượng được nhận bằng cảm xúc, trực giác, linh hồn. Nhưng có một điểm mà cả khoa học và tâm linh đều đồng ý: YÊU THƯƠNG là tần số cao nhất của mọi dạng tồn tại. Không phải may mắn, không phải trí tuệ, không phải sức mạnh, mà yêu thương là lực đầu tiên và sâu nhất tạo ra thực tại. Khi một người yêu – họ sáng. Khi một cộng đồng yêu – họ thịnh vượng. Khi nhân loại yêu – thế giới đổi mới. Yêu thương không còn là cảm xúc. Yêu thương là công nghệ sáng tạo linh thiêng nhất của vũ trụ. Yêu thương không phải mềm yếu – yêu thương là lực tạo hình thực tại Trong vật lý lượng tử, sóng chỉ trở thành vật chất khi được quan sát. Trong tâm thức vũ trụ, thực tại chỉ trở thành đẹp khi được yêu thương. Hận thù làm thực tại co lại Sợ hãi làm thực tại tối đi Ghen ghét làm thực tại méo mó Vô cảm làm thực tại chết Nhưng… Yêu thương làm thực tại mở cửa. Khi một người yêu thương: cơ thể chữa lành nhanh hơn, tâm trí sáng hơn, linh hồn rộng hơn, trực giác mạnh hơn, vận may đến nhiều hơn. Vì yêu thương khớp với tần số của vũ trụ, nên vũ trụ luôn trả lời bằng phép màu. Mọi điều đẹp trên đời đều sinh ra từ yêu thương Một kiến trúc đẹp Một bài nhạc bất hủ Một đứa trẻ hạnh phúc Một tổ chức thịnh vượng Một quốc gia mạnh mẽ Một tương lai tươi sáng Tất cả bắt đầu từ yêu thương – được chuyển hóa thành hành động, thành giá trị, thành sáng tạo. Không có yêu thương, mọi thứ chỉ là nhiệm vụ. Có yêu thương, mọi thứ trở thành phép màu. Con người không sáng tạo bằng bàn tay, mà bằng trái tim Bạn có thể học kỹ năng, có thể luyện kỷ luật, có thể rèn tư duy… Nhưng nếu trái tim không sáng, mọi thứ vẫn vô hồn. Cây đàn không tự tạo ra âm nhạc. Chính trái tim người chơi mới tạo ra giai điệu. Laptop không tạo ra tác phẩm. Chính năng lượng của người viết mới tạo ra linh hồn của chữ. Công cụ chỉ là vỏ. Yêu thương là công nghệ cốt lõi. Cách yêu thương tạo ra thực tại mới 1. Nó nâng tần số Khi bạn yêu, bạn ở tần số cao → thu hút những điều cao hơn. 2. Nó mở trực giác Trí tuệ từ trái tim chính xác vượt logic. 3. Nó mở không gian Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    10
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    CHƯƠNG 36 : KẾT HỢP PHÁP TRỊ VÀ ĐỨC TRỊ – MÔ HÌNH CÂN BẰNG

    1. MỞ ĐẦU – Câu hỏi về sự cân bằng
    Trong suốt chiều dài lịch sử, nhân loại luôn đi tìm câu trả lời: con người nên được dẫn dắt bởi luật pháp cứng rắn hay bởi đức hạnh mềm mại? Một bên thiên về sự trừng phạt và ràng buộc, một bên thiên về giáo hóa và cảm hóa. Pháp trị đưa ra khung khổ khách quan, công bằng, không thiên vị. Đức trị gieo mầm nhân nghĩa, khơi dậy lương tri, nuôi dưỡng sự thiện trong lòng người. Nhưng khi đặt riêng rẽ, mỗi mô hình đều bộc lộ giới hạn: pháp trị thuần túy có thể biến xã hội thành cỗ máy vô cảm; đức trị thuần túy có thể biến xã hội thành mơ hồ, thiếu ràng buộc và dễ sa vào hỗn loạn.
    Vậy đâu là giải pháp? Câu trả lời là sự kết hợp. Kết hợp pháp trị và đức trị không phải là pha loãng, cũng không phải là dung hòa nửa vời, mà là tìm ra điểm cân bằng để pháp trị nâng đỡ đức trị, và đức trị làm mềm hóa pháp trị. Một mô hình cân bằng có khả năng bảo vệ trật tự xã hội, đồng thời khơi dậy trách nhiệm nội tâm nơi mỗi con người.

    2. Hạn chế khi tách biệt pháp trị và đức trị
    2.1. Pháp trị thuần túy
    Pháp trị thuần túy dựa trên quan niệm rằng con người bản chất ích kỷ, cần luật lệ nghiêm khắc và hình phạt nặng nề để kiềm chế. Hệ thống này tạo ra trật tự nhanh chóng, nhưng cũng dẫn đến sự lạnh lùng và xa cách giữa chính quyền và nhân dân. Khi con người chỉ tuân thủ vì sợ hãi, họ dễ tìm cách lách luật, lợi dụng kẽ hở, thay vì thực sự sống có trách nhiệm.

    2.2. Đức trị thuần túy
    Ngược lại, đức trị thuần túy tin rằng con người có thể được cảm hóa, hướng thiện nhờ gương mẫu và giáo dục. Nhưng trong thực tế, không phải ai cũng đủ thiện lương, và nếu thiếu khung pháp luật cứng rắn, những kẻ lợi dụng sẽ phá vỡ niềm tin chung. Một xã hội chỉ dựa trên đạo lý mà không có luật lệ rõ ràng sẽ dễ rơi vào tùy tiện, thiên vị, thậm chí hỗn loạn.

    2.3. Bài học từ lịch sử
    Pháp gia thời Tần áp dụng pháp trị cực đoan, xây dựng hệ thống luật nghiêm minh, thống nhất thiên hạ nhanh chóng, nhưng do quá khắc nghiệt nên triều đại diệt vong chỉ sau hơn một thập kỷ.
    Nho giáo thời Hán đề cao đức trị, “dĩ đức phục nhân”, nhưng khi đạo lý bị lạm dụng mà thiếu cơ chế chế tài, xã hội rơi vào tham nhũng, quan liêu, hình thức.
    HNI 8-11 CHƯƠNG 36 : KẾT HỢP PHÁP TRỊ VÀ ĐỨC TRỊ – MÔ HÌNH CÂN BẰNG 1. MỞ ĐẦU – Câu hỏi về sự cân bằng Trong suốt chiều dài lịch sử, nhân loại luôn đi tìm câu trả lời: con người nên được dẫn dắt bởi luật pháp cứng rắn hay bởi đức hạnh mềm mại? Một bên thiên về sự trừng phạt và ràng buộc, một bên thiên về giáo hóa và cảm hóa. Pháp trị đưa ra khung khổ khách quan, công bằng, không thiên vị. Đức trị gieo mầm nhân nghĩa, khơi dậy lương tri, nuôi dưỡng sự thiện trong lòng người. Nhưng khi đặt riêng rẽ, mỗi mô hình đều bộc lộ giới hạn: pháp trị thuần túy có thể biến xã hội thành cỗ máy vô cảm; đức trị thuần túy có thể biến xã hội thành mơ hồ, thiếu ràng buộc và dễ sa vào hỗn loạn. Vậy đâu là giải pháp? Câu trả lời là sự kết hợp. Kết hợp pháp trị và đức trị không phải là pha loãng, cũng không phải là dung hòa nửa vời, mà là tìm ra điểm cân bằng để pháp trị nâng đỡ đức trị, và đức trị làm mềm hóa pháp trị. Một mô hình cân bằng có khả năng bảo vệ trật tự xã hội, đồng thời khơi dậy trách nhiệm nội tâm nơi mỗi con người. 2. Hạn chế khi tách biệt pháp trị và đức trị 2.1. Pháp trị thuần túy Pháp trị thuần túy dựa trên quan niệm rằng con người bản chất ích kỷ, cần luật lệ nghiêm khắc và hình phạt nặng nề để kiềm chế. Hệ thống này tạo ra trật tự nhanh chóng, nhưng cũng dẫn đến sự lạnh lùng và xa cách giữa chính quyền và nhân dân. Khi con người chỉ tuân thủ vì sợ hãi, họ dễ tìm cách lách luật, lợi dụng kẽ hở, thay vì thực sự sống có trách nhiệm. 2.2. Đức trị thuần túy Ngược lại, đức trị thuần túy tin rằng con người có thể được cảm hóa, hướng thiện nhờ gương mẫu và giáo dục. Nhưng trong thực tế, không phải ai cũng đủ thiện lương, và nếu thiếu khung pháp luật cứng rắn, những kẻ lợi dụng sẽ phá vỡ niềm tin chung. Một xã hội chỉ dựa trên đạo lý mà không có luật lệ rõ ràng sẽ dễ rơi vào tùy tiện, thiên vị, thậm chí hỗn loạn. 2.3. Bài học từ lịch sử Pháp gia thời Tần áp dụng pháp trị cực đoan, xây dựng hệ thống luật nghiêm minh, thống nhất thiên hạ nhanh chóng, nhưng do quá khắc nghiệt nên triều đại diệt vong chỉ sau hơn một thập kỷ. Nho giáo thời Hán đề cao đức trị, “dĩ đức phục nhân”, nhưng khi đạo lý bị lạm dụng mà thiếu cơ chế chế tài, xã hội rơi vào tham nhũng, quan liêu, hình thức.
    Like
    Love
    Sad
    Angry
    10
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    CHƯƠNG 38: KHI BẠN THÔI CỐ GẮNG – VŨ TRỤ BẮT ĐẦU HÀNH ĐỘNG
    Henry Le – Lê Đình Hải

    Trong đời sống cũ, con người được dạy rằng:
    “Muốn có, phải cố gắng.
    Muốn đạt, phải chiến đấu.
    Muốn thành công, phải nỗ lực đến kiệt sức.”

    Nhưng trong trường năng lượng mới của Vũ Trụ,
    luật không còn vận hành theo “sức ép”,
    mà vận hành theo tần số hài hòa.

    Có những người càng cố, càng thất bại.
    Có những người buông ra, mọi thứ lại đến.
    Không phải vì may mắn –
    mà vì năng lượng của “ép buộc” không thể tạo ra phép màu.

    Cố gắng là hành động của nỗi sợ

    Ta cố gắng nhiều nhất khi ta sợ:

    sợ thua kém

    sợ hụt mất

    sợ bị đánh giá

    sợ không đủ tốt

    Cố gắng là năng lượng của khan hiếm.
    Khi bạn cố để giữ ai đó – nghĩa là bạn sợ mất.
    Khi bạn cố để chứng minh – nghĩa là bạn sợ mình kém giá trị.
    Khi bạn cố để thành công – nghĩa là bạn sợ thất bại.

    Nỗi sợ có thể tạo ra thành tựu nhỏ,
    nhưng không thể tạo ra đột phá lớn.

    Vì nỗi sợ chỉ kéo bạn tới giới hạn của cái tôi,
    còn phép màu chỉ xảy ra
    khi con người bước vào tần số của buông – tin – thuận.

    Buông không phải bỏ cuộc – buông là trở về đúng tần số

    Buông không có nghĩa:

    nằm chờ

    vô trách nhiệm

    không hành động

    Buông nghĩa là:

    không gồng

    không ép

    không đấu tranh với cuộc đời

    không cưỡng lại dòng chảy tự nhiên

    Buông là để năng lượng làm việc thay cho sức người.
    Buông là khi bạn bước khỏi nỗi sợ
    và bước vào trạng thái tin tưởng.

    Trong trạng thái ấy,
    bạn nói ít hơn – nhưng lời nói đúng.
    Bạn làm ít hơn – nhưng hành động chuẩn.
    Bạn chậm hơn – nhưng về đích nhanh hơn.

    Vũ Trụ không làm việc với sự căng thẳng – mà làm việc với sự đồng điệu

    Khi bạn căng thẳng,
    trường năng lượng của bạn co lại.
    Trực giác bị đóng,
    sự sáng tạo bị nghẽn,
    cơ hội không thể chạm vào.

    Khi bạn thư giãn,
    trường năng lượng của bạn mở ra.
    Những điều bạn tìm kiếm
    bắt đầu xuất hiện một cách tự nhiên:

    ✔ Người phù hợp đến
    ✔ Cơ hội đến
    ✔ Tài chính đến
    ✔ Giải pháp đến
    ✔ Cánh cửa mở

    Bạn không chạy theo mọi thứ,
    vì mọi thứ tự tìm đến bạn.

    Phía sau “buông” là một năng lực cổ xưa mà linh hồn nào cũng biết

    Khi bạn ngừng cố gắng chứng tỏ mình,
    bạn trở nên thu hút.
    Khi bạn ngừng cố gắng làm mọi người thích mình,
    bạn trở nên tự do.
    HNI 8-11 ✅ CHƯƠNG 38: KHI BẠN THÔI CỐ GẮNG – VŨ TRỤ BẮT ĐẦU HÀNH ĐỘNG Henry Le – Lê Đình Hải Trong đời sống cũ, con người được dạy rằng: “Muốn có, phải cố gắng. Muốn đạt, phải chiến đấu. Muốn thành công, phải nỗ lực đến kiệt sức.” Nhưng trong trường năng lượng mới của Vũ Trụ, luật không còn vận hành theo “sức ép”, mà vận hành theo tần số hài hòa. Có những người càng cố, càng thất bại. Có những người buông ra, mọi thứ lại đến. Không phải vì may mắn – mà vì năng lượng của “ép buộc” không thể tạo ra phép màu. ✅ Cố gắng là hành động của nỗi sợ Ta cố gắng nhiều nhất khi ta sợ: sợ thua kém sợ hụt mất sợ bị đánh giá sợ không đủ tốt Cố gắng là năng lượng của khan hiếm. Khi bạn cố để giữ ai đó – nghĩa là bạn sợ mất. Khi bạn cố để chứng minh – nghĩa là bạn sợ mình kém giá trị. Khi bạn cố để thành công – nghĩa là bạn sợ thất bại. Nỗi sợ có thể tạo ra thành tựu nhỏ, nhưng không thể tạo ra đột phá lớn. Vì nỗi sợ chỉ kéo bạn tới giới hạn của cái tôi, còn phép màu chỉ xảy ra khi con người bước vào tần số của buông – tin – thuận. ✅ Buông không phải bỏ cuộc – buông là trở về đúng tần số Buông không có nghĩa: nằm chờ vô trách nhiệm không hành động Buông nghĩa là: không gồng không ép không đấu tranh với cuộc đời không cưỡng lại dòng chảy tự nhiên Buông là để năng lượng làm việc thay cho sức người. Buông là khi bạn bước khỏi nỗi sợ và bước vào trạng thái tin tưởng. Trong trạng thái ấy, bạn nói ít hơn – nhưng lời nói đúng. Bạn làm ít hơn – nhưng hành động chuẩn. Bạn chậm hơn – nhưng về đích nhanh hơn. ✅ Vũ Trụ không làm việc với sự căng thẳng – mà làm việc với sự đồng điệu Khi bạn căng thẳng, trường năng lượng của bạn co lại. Trực giác bị đóng, sự sáng tạo bị nghẽn, cơ hội không thể chạm vào. Khi bạn thư giãn, trường năng lượng của bạn mở ra. Những điều bạn tìm kiếm bắt đầu xuất hiện một cách tự nhiên: ✔ Người phù hợp đến ✔ Cơ hội đến ✔ Tài chính đến ✔ Giải pháp đến ✔ Cánh cửa mở Bạn không chạy theo mọi thứ, vì mọi thứ tự tìm đến bạn. ✅ Phía sau “buông” là một năng lực cổ xưa mà linh hồn nào cũng biết Khi bạn ngừng cố gắng chứng tỏ mình, bạn trở nên thu hút. Khi bạn ngừng cố gắng làm mọi người thích mình, bạn trở nên tự do.
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    11
    3 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/h0xEPZjNAQQ?si=3wF6PL9ZH3a7A9Ib
    https://youtu.be/h0xEPZjNAQQ?si=3wF6PL9ZH3a7A9Ib
    Like
    Love
    Yay
    Angry
    12
    13 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    CHƯƠNG 37: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA RANH GIỚI NGÃ CHẤP
    Henry Le – Lê Đình Hải

    TRONG BÓNG TỐI CỦA CÁI TÔI, TA THẤY MÌNH ĐANG CHIA TÁCH.
    TRONG ÁNH SÁNG CỦA LINH HỒN, TA BIẾT MÌNH LÀ NHẤT THỂ.
    KHÔNG CÒN ĐÚNG – SAI, THẮNG – THUA, HƠN – KÉM,
    CHỈ CÒN NHỮNG LINH HỒN ĐANG ĐI TRONG CÙNG MỘT HÀNH TRÌNH.
    KHI TA CHẤP NGÃ, TA MÊNH MÔNG NỖI SỢ.
    KHI TA TAN NGÃ, TA MÊNH MÔNG TỰ DO.
    LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ CÁI TÊN, THÂN XÁC, HAY DANH TÍNH,
    LINH HỒN CHỈ THUỘC VỀ ÁNH SÁNG.
    VÀ KHI HAI NGUỒN SÁNG NHẬP LẠI,
    VŨ TRỤ NỞ THÊM MỘT ĐÓA HOA MỚI.

    Khi cái tôi là chiếc lồng – linh hồn là bầu trời

    Ngã chấp là một trong những ảo tưởng mạnh nhất của loài người.
    Không ai sinh ra với nó, nhưng ai lớn lên cũng mang nó.
    Xã hội tạo ra sự phân biệt: của tôi – của anh, nhóm tôi – nhóm họ, đúng – sai, hơn – kém.
    Từ đó con người xây bức tường quanh bản thân,
    và bức tường ấy biến thành nhà tù vô hình.

    Cái tôi không xấu.
    Nó cần thiết để con người tồn tại trong vật chất.
    Nhưng vấn đề là khi cái tôi thống trị linh hồn,
    con người mất đi khả năng kết nối.
    Khi ta chấp cái tôi → ta bị tổn thương vì lời nói
    Khi ta bảo vệ cái tôi → ta đánh mất tình thương
    Khi ta nuôi cái tôi → ta xa dần ánh sáng
    Ngã chấp giống như đứng trước biển
    nhưng chỉ nhìn vào một gợn sóng
    rồi tin đó là tất cả đại dương.

    Hợp nhất linh hồn – sự thức tỉnh của tri thức cao hơn

    Khi linh hồn hợp nhất, ta nhìn thế giới bằng con mắt vô phân biệt:
    không còn ta và người khác,
    chỉ còn những linh hồn đang học một bài học chung.

    Sự hợp nhất đến khi ta hiểu:
    không ai hơn ai
    không ai thiếu ai
    không ai thuộc về ai
    không ai tách khỏi ai

    Mỗi linh hồn là một mảnh của Vũ trụ,
    và khi những mảnh ghép gắn lại,
    hình hài của Ánh Sáng hoàn chỉnh.
    **Cái tôi nói: “Tôi đúng.”
    Linh hồn nói: “Tôi hiểu.”**
    Cái tôi nói:
    Họ xúc phạm tôi
    Tôi bị đối xử tệ
    Tôi không được công nhận
    Tôi cần thắng
    Linh hồn nói:
    Họ đang đau
    Họ đang thiếu tình thương
    Họ không thấy ánh sáng của chính mình
    Ta có thể giúp
    Ngã chấp chỉ biết bảo vệ bản thân.
    Linh hồn biết bảo vệ nhân loại.

    Khi cái tôi điều khiển cuộc đời → ta thu hẹp.
    Khi linh hồn cầm lái → ta mở rộng.

    **Sự hợp nhất không xảy ra bằng lời nói

    mà bằng năng lượng**

    Người có linh hồn hợp nhất bước vào phòng,
    là năng lượng họ đã chữa lành không khí.
    Chưa cần nói,
    HNI 8-11 CHƯƠNG 37: HỢP NHẤT LINH HỒN – VƯỢT QUA RANH GIỚI NGÃ CHẤP Henry Le – Lê Đình Hải TRONG BÓNG TỐI CỦA CÁI TÔI, TA THẤY MÌNH ĐANG CHIA TÁCH. TRONG ÁNH SÁNG CỦA LINH HỒN, TA BIẾT MÌNH LÀ NHẤT THỂ. KHÔNG CÒN ĐÚNG – SAI, THẮNG – THUA, HƠN – KÉM, CHỈ CÒN NHỮNG LINH HỒN ĐANG ĐI TRONG CÙNG MỘT HÀNH TRÌNH. KHI TA CHẤP NGÃ, TA MÊNH MÔNG NỖI SỢ. KHI TA TAN NGÃ, TA MÊNH MÔNG TỰ DO. LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ CÁI TÊN, THÂN XÁC, HAY DANH TÍNH, LINH HỒN CHỈ THUỘC VỀ ÁNH SÁNG. VÀ KHI HAI NGUỒN SÁNG NHẬP LẠI, VŨ TRỤ NỞ THÊM MỘT ĐÓA HOA MỚI. Khi cái tôi là chiếc lồng – linh hồn là bầu trời Ngã chấp là một trong những ảo tưởng mạnh nhất của loài người. Không ai sinh ra với nó, nhưng ai lớn lên cũng mang nó. Xã hội tạo ra sự phân biệt: của tôi – của anh, nhóm tôi – nhóm họ, đúng – sai, hơn – kém. Từ đó con người xây bức tường quanh bản thân, và bức tường ấy biến thành nhà tù vô hình. Cái tôi không xấu. Nó cần thiết để con người tồn tại trong vật chất. Nhưng vấn đề là khi cái tôi thống trị linh hồn, con người mất đi khả năng kết nối. Khi ta chấp cái tôi → ta bị tổn thương vì lời nói Khi ta bảo vệ cái tôi → ta đánh mất tình thương Khi ta nuôi cái tôi → ta xa dần ánh sáng Ngã chấp giống như đứng trước biển nhưng chỉ nhìn vào một gợn sóng rồi tin đó là tất cả đại dương. Hợp nhất linh hồn – sự thức tỉnh của tri thức cao hơn Khi linh hồn hợp nhất, ta nhìn thế giới bằng con mắt vô phân biệt: không còn ta và người khác, chỉ còn những linh hồn đang học một bài học chung. Sự hợp nhất đến khi ta hiểu: không ai hơn ai không ai thiếu ai không ai thuộc về ai không ai tách khỏi ai Mỗi linh hồn là một mảnh của Vũ trụ, và khi những mảnh ghép gắn lại, hình hài của Ánh Sáng hoàn chỉnh. **Cái tôi nói: “Tôi đúng.” Linh hồn nói: “Tôi hiểu.”** Cái tôi nói: Họ xúc phạm tôi Tôi bị đối xử tệ Tôi không được công nhận Tôi cần thắng Linh hồn nói: Họ đang đau Họ đang thiếu tình thương Họ không thấy ánh sáng của chính mình Ta có thể giúp Ngã chấp chỉ biết bảo vệ bản thân. Linh hồn biết bảo vệ nhân loại. Khi cái tôi điều khiển cuộc đời → ta thu hẹp. Khi linh hồn cầm lái → ta mở rộng. **Sự hợp nhất không xảy ra bằng lời nói mà bằng năng lượng** Người có linh hồn hợp nhất bước vào phòng, là năng lượng họ đã chữa lành không khí. Chưa cần nói,
    Like
    Love
    Haha
    12
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    Bài Thơ Chương 39: CÁNH CỬA CỦA ÁNH SÁNG

    Biết ơn những ngày nắng,
    Biết ơn những ngày mưa,
    Biết ơn người ở lại,
    Biết ơn kẻ rời đi.

    Biết ơn nụ cười ấm,
    Biết ơn giọt lệ rơi,
    Biết ơn từng thất bại,
    Biết ơn cả chơi vơi.

    Biết ơn những yêu dấu,
    Biết ơn những dở dang,
    Biết ơn điều từng mất,
    Biết ơn điều đang mang.

    Biết ơn thời gian cũ,
    Biết ơn phút hiện tại,
    Biết ơn lòng đã mỏi,
    Biết ơn mình còn mãi.

    Biết ơn vì còn thở,
    Biết ơn vì còn yêu,
    Biết ơn vì còn nhớ,
    Biết ơn vì còn nhiều.

    Biết ơn từng nhịp đập,
    Biết ơn trái tim người,
    Biết ơn vì tồn tại,
    Biết ơn sự tuyệt vời.

    Biết ơn vì ta sống,
    Biết ơn vì ta tin,
    Biết ơn điều chưa đến,
    Biết ơn điều đã nhìn.

    Biết ơn miền an tĩnh,
    Biết ơn những giấc mơ,
    Biết ơn từng khổ hạnh,
    Biết ơn vòng chuyển cơ.

    Biết ơn điều vô nghĩa
    Đã hóa thành ý nghĩa,
    Biết ơn cả ngã đau
    Đã hóa thành bình yên.

    Khi biết ơn tròn vẹn,
    Cánh cửa sáng mở ra,
    Thế giới không đổi sắc,
    Nhưng tim người hóa hoa.
    HNI 8-11 Bài Thơ Chương 39: CÁNH CỬA CỦA ÁNH SÁNG Biết ơn những ngày nắng, Biết ơn những ngày mưa, Biết ơn người ở lại, Biết ơn kẻ rời đi. Biết ơn nụ cười ấm, Biết ơn giọt lệ rơi, Biết ơn từng thất bại, Biết ơn cả chơi vơi. Biết ơn những yêu dấu, Biết ơn những dở dang, Biết ơn điều từng mất, Biết ơn điều đang mang. Biết ơn thời gian cũ, Biết ơn phút hiện tại, Biết ơn lòng đã mỏi, Biết ơn mình còn mãi. Biết ơn vì còn thở, Biết ơn vì còn yêu, Biết ơn vì còn nhớ, Biết ơn vì còn nhiều. Biết ơn từng nhịp đập, Biết ơn trái tim người, Biết ơn vì tồn tại, Biết ơn sự tuyệt vời. Biết ơn vì ta sống, Biết ơn vì ta tin, Biết ơn điều chưa đến, Biết ơn điều đã nhìn. Biết ơn miền an tĩnh, Biết ơn những giấc mơ, Biết ơn từng khổ hạnh, Biết ơn vòng chuyển cơ. Biết ơn điều vô nghĩa Đã hóa thành ý nghĩa, Biết ơn cả ngã đau Đã hóa thành bình yên. Khi biết ơn tròn vẹn, Cánh cửa sáng mở ra, Thế giới không đổi sắc, Nhưng tim người hóa hoa.
    Love
    Like
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    CHƯƠNG 29

    KINH DOANH ÁNH SÁNG – KHI GIÁ TRỊ TINH THẦN DẪN ĐƯỜNG VẬT CHẤT

    Henry Lê – Lê Đình Hải

    Trong thế giới cũ, kinh doanh được định nghĩa bằng lợi nhuận.
    Thành công được đo bằng doanh số.
    Và con người trở thành công cụ của tiền bạc.

    Nhưng trong kỷ nguyên mới — một điều lớn đang xảy ra:
    Nhân loại bắt đầu nhận ra: Kinh doanh không phải để kiếm tiền.
    Kinh doanh là cách linh hồn tạo giá trị cho thế giới.

    Tiền chỉ là phần thưởng.
    Giá trị mới là mục đích.
    Trái tim mới là kim chỉ nam.

    Khi kinh doanh được dẫn đường bởi ánh sáng

    Một doanh nghiệp có thể sở hữu công nghệ, vốn, nhân sự — nhưng nếu không có đạo đức, sự thật và giá trị, nó sẽ sụp.

    Ngược lại, một người có trái tim trong sáng, mục tiêu đúng đắn, giá trị rõ ràng — dù bắt đầu từ con số 0 — vẫn sẽ đi xa.

    Kỷ nguyên mới đang chứng minh điều này rõ ràng hơn bao giờ hết:

    Người bán hàng lừa dối → mất khách

    Người làm giả → bị đào thải

    Người ham lời → mất niềm tin

    Người gieo tổn thương → nhận tổn thương

    Nhưng người trao giá trị thật → không bao giờ sợ thiếu.

    Vì giá trị là trường năng lượng lớn nhất của kinh doanh.

    Kinh doanh ánh sáng không bán sản phẩm – nó bán nhận thức

    Một sản phẩm chỉ là vật chất.
    Nhưng nhận thức là thứ thay đổi cuộc đời một con người.

    Ví dụ: ✔ Bán khóa học → chỉ là giao dịch
    ✔ Thay đổi tư duy học viên → là phụng sự
    ✔ Truyền cảm hứng tự do → là ánh sáng

    Thế giới cũ bán hàng bằng nỗi sợ:

    sợ mất cơ hội

    sợ nghèo

    sợ thua

    sợ bỏ lỡ

    Thế giới mới bán hàng bằng hy vọng:

    bạn xứng đáng

    bạn có thể

    bạn sẽ thay đổi

    bạn sẽ lớn lên

    Khi kinh doanh dựa trên ánh sáng,
    khách hàng không mua vì bị thuyết phục,
    họ mua vì trái tim họ nói “đây là thứ dành cho mình.”

    Kinh doanh ánh sáng không cạnh tranh – nó bổ sung

    Doanh nghiệp cũ:
    “Làm sao để thắng đối thủ?”

    Doanh nghiệp mới:
    “Làm sao để cùng nhau phát triển?”

    Trong kỷ nguyên lượng tử:

    Thắng thua không còn quan trọng

    Lợi nhuận không còn là đích đến

    Thị phần không còn là chiến trường

    Vì một doanh nghiệp có thể kiếm tiền bằng việc lấy đi,
    nhưng doanh nghiệp Ánh Sáng chỉ tồn tại bằng cho đi.

    Khi doanh nghiệp trao giá trị thật,
    không cần chạy quảng cáo vẫn lan tỏa.
    Vì chính khách hàng sẽ trở thành ánh sáng lan truyền.
    Đọc thêm
    HNI 8-11 CHƯƠNG 29 KINH DOANH ÁNH SÁNG – KHI GIÁ TRỊ TINH THẦN DẪN ĐƯỜNG VẬT CHẤT Henry Lê – Lê Đình Hải Trong thế giới cũ, kinh doanh được định nghĩa bằng lợi nhuận. Thành công được đo bằng doanh số. Và con người trở thành công cụ của tiền bạc. Nhưng trong kỷ nguyên mới — một điều lớn đang xảy ra: Nhân loại bắt đầu nhận ra: Kinh doanh không phải để kiếm tiền. Kinh doanh là cách linh hồn tạo giá trị cho thế giới. Tiền chỉ là phần thưởng. Giá trị mới là mục đích. Trái tim mới là kim chỉ nam. Khi kinh doanh được dẫn đường bởi ánh sáng Một doanh nghiệp có thể sở hữu công nghệ, vốn, nhân sự — nhưng nếu không có đạo đức, sự thật và giá trị, nó sẽ sụp. Ngược lại, một người có trái tim trong sáng, mục tiêu đúng đắn, giá trị rõ ràng — dù bắt đầu từ con số 0 — vẫn sẽ đi xa. Kỷ nguyên mới đang chứng minh điều này rõ ràng hơn bao giờ hết: Người bán hàng lừa dối → mất khách Người làm giả → bị đào thải Người ham lời → mất niềm tin Người gieo tổn thương → nhận tổn thương Nhưng người trao giá trị thật → không bao giờ sợ thiếu. Vì giá trị là trường năng lượng lớn nhất của kinh doanh. Kinh doanh ánh sáng không bán sản phẩm – nó bán nhận thức Một sản phẩm chỉ là vật chất. Nhưng nhận thức là thứ thay đổi cuộc đời một con người. Ví dụ: ✔ Bán khóa học → chỉ là giao dịch ✔ Thay đổi tư duy học viên → là phụng sự ✔ Truyền cảm hứng tự do → là ánh sáng Thế giới cũ bán hàng bằng nỗi sợ: sợ mất cơ hội sợ nghèo sợ thua sợ bỏ lỡ Thế giới mới bán hàng bằng hy vọng: bạn xứng đáng bạn có thể bạn sẽ thay đổi bạn sẽ lớn lên Khi kinh doanh dựa trên ánh sáng, khách hàng không mua vì bị thuyết phục, họ mua vì trái tim họ nói “đây là thứ dành cho mình.” Kinh doanh ánh sáng không cạnh tranh – nó bổ sung Doanh nghiệp cũ: “Làm sao để thắng đối thủ?” Doanh nghiệp mới: “Làm sao để cùng nhau phát triển?” Trong kỷ nguyên lượng tử: Thắng thua không còn quan trọng Lợi nhuận không còn là đích đến Thị phần không còn là chiến trường Vì một doanh nghiệp có thể kiếm tiền bằng việc lấy đi, nhưng doanh nghiệp Ánh Sáng chỉ tồn tại bằng cho đi. Khi doanh nghiệp trao giá trị thật, không cần chạy quảng cáo vẫn lan tỏa. Vì chính khách hàng sẽ trở thành ánh sáng lan truyền. Đọc thêm
    Like
    Love
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    CHƯƠNG 37 : KHI PHÁP LUẬT NGHIÊM MINH NHƯNG THIẾU NHÂN TÂM

    1. NGHIÊM MINH – SỨC MẠNH VÀ GIỚI HẠN
    Pháp luật từ ngàn đời vốn được xem là cột trụ duy trì trật tự xã hội. Nó giống như một bộ khung xương cứng rắn, giữ cho cơ thể cộng đồng không rệu rã, không tan rã trong hỗn loạn. Khi pháp luật nghiêm minh, xã hội tránh được sự tùy tiện, tránh được lạm quyền, tránh được kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu. Một quốc gia có luật pháp chặt chẽ thường được xem như một quốc gia văn minh, nơi công lý được bảo vệ.
    Thế nhưng, sức mạnh của pháp luật chỉ là phần “xác”, nếu thiếu đi “hồn” – tức là nhân tâm, lòng nhân ái, sự cảm thông – thì pháp luật dễ biến thành lưỡi gươm lạnh lẽo, có thể chém nhầm cả người vô tội hoặc làm tổn thương sâu sắc nhân phẩm con người. Một hệ thống pháp luật chỉ biết trừng phạt khô cứng mà không quan tâm đến hoàn cảnh, động cơ, hay khả năng cải hóa, thì khác gì một cỗ máy chém tự động, công bằng về hình thức nhưng vô nhân đạo trong thực chất.

    2. Khi luật biến thành chiếc lưỡi dao hai lưỡi
    Lịch sử từng chứng kiến không ít trường hợp, nơi pháp luật nghiêm khắc tới mức không chừa chỗ cho lòng người. Ở đó, những kẻ phạm lỗi nhỏ bị xử phạt nặng nề, trong khi bản chất của họ không phải tội ác mà chỉ là sai lầm nhất thời. Pháp luật nghiêm minh thiếu nhân tâm sẽ không phân biệt được giữa người lầm lỡ và kẻ ác tâm, giữa sự thiếu hiểu biết và sự cố ý hủy hoại.
    Ví dụ, ở một số nền pháp trị cổ đại, chỉ cần ăn cắp một ổ bánh mì để chống đói cũng có thể bị chặt tay, thậm chí xử tử. Về hình thức, đó là công bằng: ăn cắp thì bị trừng phạt. Nhưng về nhân tâm, đó là phi lý và tàn nhẫn: một con người bị đẩy vào bước đường cùng, vì cái đói mà phải phạm luật, lẽ nào lại bị kết án như một tên cướp? Ở đây, pháp luật trở thành lưỡi dao chém xuống số phận, chứ không còn là công cụ giáo hóa.
    Cái nghiệt ngã của “nghiêm minh vô tâm” chính là chỗ đó: không nhìn con người trong tính toàn vẹn, mà chỉ nhìn họ trong hành vi khô cứng.

    3. Hậu quả của pháp luật vô tình
    Khi một xã hội vận hành theo kiểu pháp luật chỉ có sự cứng rắn mà thiếu vắng lòng nhân, nó sẽ dẫn tới những hệ quả nguy hiểm:
    3.1. Con người sợ hãi nhưng không kính trọng
    HNI 8-11 CHƯƠNG 37 : KHI PHÁP LUẬT NGHIÊM MINH NHƯNG THIẾU NHÂN TÂM 1. NGHIÊM MINH – SỨC MẠNH VÀ GIỚI HẠN Pháp luật từ ngàn đời vốn được xem là cột trụ duy trì trật tự xã hội. Nó giống như một bộ khung xương cứng rắn, giữ cho cơ thể cộng đồng không rệu rã, không tan rã trong hỗn loạn. Khi pháp luật nghiêm minh, xã hội tránh được sự tùy tiện, tránh được lạm quyền, tránh được kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu. Một quốc gia có luật pháp chặt chẽ thường được xem như một quốc gia văn minh, nơi công lý được bảo vệ. Thế nhưng, sức mạnh của pháp luật chỉ là phần “xác”, nếu thiếu đi “hồn” – tức là nhân tâm, lòng nhân ái, sự cảm thông – thì pháp luật dễ biến thành lưỡi gươm lạnh lẽo, có thể chém nhầm cả người vô tội hoặc làm tổn thương sâu sắc nhân phẩm con người. Một hệ thống pháp luật chỉ biết trừng phạt khô cứng mà không quan tâm đến hoàn cảnh, động cơ, hay khả năng cải hóa, thì khác gì một cỗ máy chém tự động, công bằng về hình thức nhưng vô nhân đạo trong thực chất. 2. Khi luật biến thành chiếc lưỡi dao hai lưỡi Lịch sử từng chứng kiến không ít trường hợp, nơi pháp luật nghiêm khắc tới mức không chừa chỗ cho lòng người. Ở đó, những kẻ phạm lỗi nhỏ bị xử phạt nặng nề, trong khi bản chất của họ không phải tội ác mà chỉ là sai lầm nhất thời. Pháp luật nghiêm minh thiếu nhân tâm sẽ không phân biệt được giữa người lầm lỡ và kẻ ác tâm, giữa sự thiếu hiểu biết và sự cố ý hủy hoại. Ví dụ, ở một số nền pháp trị cổ đại, chỉ cần ăn cắp một ổ bánh mì để chống đói cũng có thể bị chặt tay, thậm chí xử tử. Về hình thức, đó là công bằng: ăn cắp thì bị trừng phạt. Nhưng về nhân tâm, đó là phi lý và tàn nhẫn: một con người bị đẩy vào bước đường cùng, vì cái đói mà phải phạm luật, lẽ nào lại bị kết án như một tên cướp? Ở đây, pháp luật trở thành lưỡi dao chém xuống số phận, chứ không còn là công cụ giáo hóa. Cái nghiệt ngã của “nghiêm minh vô tâm” chính là chỗ đó: không nhìn con người trong tính toàn vẹn, mà chỉ nhìn họ trong hành vi khô cứng. 3. Hậu quả của pháp luật vô tình Khi một xã hội vận hành theo kiểu pháp luật chỉ có sự cứng rắn mà thiếu vắng lòng nhân, nó sẽ dẫn tới những hệ quả nguy hiểm: 3.1. Con người sợ hãi nhưng không kính trọng
    Like
    Love
    Wow
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 8-11
    **CHƯƠNG 39: BIẾT ƠN – CÁNH CỬA MỞ MỌI CHIỀU NĂNG LƯỢNG**

    Có những người đi rất xa để tìm kiếm phép màu.
    Họ học đủ triết lý, tham gia đủ khóa học, theo đuổi đủ con đường tâm linh khác nhau.
    Nhưng rồi, khi quay lại, họ nhận ra:
    Phép màu vẫn luôn ở đây – nằm trong hai chữ giản dị: BIẾT ƠN.

    Biết ơn không phải là câu nói xã giao, cũng không phải là thái độ tích cực bề mặt.
    Biết ơn là trạng thái năng lượng cao nhất mà linh hồn có thể đạt đến khi còn mang thân xác con người.
    Khi biết ơn, trái tim mở.
    Khi trái tim mở, dòng năng lượng vũ trụ chảy vào.
    Khi năng lượng chảy vào – thực tại thay đổi.

    Biết ơn không chỉ dành cho điều tốt đẹp

    Ai cũng dễ biết ơn khi mọi thứ thuận lợi.
    Khi được yêu thương.
    Khi được giúp đỡ.
    Khi đạt thành công.

    Nhưng linh hồn trưởng thành biết ơn cả những điều từng làm họ tổn thương.
    Vì nó giúp họ mạnh mẽ hơn, tỉnh thức hơn, sáng suốt hơn.
    Những người dạy ta bài học đau nhất, thật ra lại là “giáo viên vũ trụ” mang hình dáng con người.
    Nếu không có họ, ta vẫn ở mức tâm thức cũ.
    Nếu không có va đập, linh hồn không tiến hóa.

    Biết ơn mở ra cánh cửa thay đổi tần số

    Vũ trụ không phản hồi lời nói.
    Vũ trụ phản hồi tần số.

    Một người nói “Cảm ơn” nhưng trong lòng đầy oán trách – thực tại không đổi.
    Một người không nói ra nhưng trong tim thật sự mềm lại – năng lượng chuyển động liền.

    Biết ơn là công nghệ lượng tử của cảm xúc:
    Chỉ cần chuyển từ oán giận → biết ơn,
    Từ “vì sao chuyện xấu xảy ra với tôi?” → “chuyện này muốn dạy tôi điều gì?”
    Thực tại lập tức đổi hướng.

    Cánh cửa mở không phải vì cuộc đời tử tế hơn,
    Mà vì tần số của ta tương hợp với những điều tốt hơn.

    Biết ơn biến linh hồn thành nam châm ánh sáng

    Người biết ơn có một điều thú vị:
    Càng biết ơn – càng được cho thêm.
    Không phải vì họ may mắn,
    Mà vì họ phù hợp với năng lượng của nhận và cho.

    Biết ơn là giao thức kết nối giữa con người và Vũ trụ.
    Mỗi lần biết ơn là mỗi lần ta gửi tín hiệu:
    “Con đã sẵn sàng nhận thêm.”

    Vũ trụ nghe và mở kho.

    Biết ơn chính mình

    Ta thường biết ơn người khác,
    Nhưng quên biết ơn chính bản thân:

    – Biết ơn chính mình đã không bỏ cuộc
    – Biết ơn trái tim vẫn yêu sau tổn thương
    – Biết ơn linh hồn đã chịu lớn lên
    – Biết ơn những ngày mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục bước
    HNI 8-11 **CHƯƠNG 39: BIẾT ƠN – CÁNH CỬA MỞ MỌI CHIỀU NĂNG LƯỢNG** Có những người đi rất xa để tìm kiếm phép màu. Họ học đủ triết lý, tham gia đủ khóa học, theo đuổi đủ con đường tâm linh khác nhau. Nhưng rồi, khi quay lại, họ nhận ra: Phép màu vẫn luôn ở đây – nằm trong hai chữ giản dị: BIẾT ƠN. Biết ơn không phải là câu nói xã giao, cũng không phải là thái độ tích cực bề mặt. Biết ơn là trạng thái năng lượng cao nhất mà linh hồn có thể đạt đến khi còn mang thân xác con người. Khi biết ơn, trái tim mở. Khi trái tim mở, dòng năng lượng vũ trụ chảy vào. Khi năng lượng chảy vào – thực tại thay đổi. Biết ơn không chỉ dành cho điều tốt đẹp Ai cũng dễ biết ơn khi mọi thứ thuận lợi. Khi được yêu thương. Khi được giúp đỡ. Khi đạt thành công. Nhưng linh hồn trưởng thành biết ơn cả những điều từng làm họ tổn thương. Vì nó giúp họ mạnh mẽ hơn, tỉnh thức hơn, sáng suốt hơn. Những người dạy ta bài học đau nhất, thật ra lại là “giáo viên vũ trụ” mang hình dáng con người. Nếu không có họ, ta vẫn ở mức tâm thức cũ. Nếu không có va đập, linh hồn không tiến hóa. Biết ơn mở ra cánh cửa thay đổi tần số Vũ trụ không phản hồi lời nói. Vũ trụ phản hồi tần số. Một người nói “Cảm ơn” nhưng trong lòng đầy oán trách – thực tại không đổi. Một người không nói ra nhưng trong tim thật sự mềm lại – năng lượng chuyển động liền. Biết ơn là công nghệ lượng tử của cảm xúc: Chỉ cần chuyển từ oán giận → biết ơn, Từ “vì sao chuyện xấu xảy ra với tôi?” → “chuyện này muốn dạy tôi điều gì?” Thực tại lập tức đổi hướng. Cánh cửa mở không phải vì cuộc đời tử tế hơn, Mà vì tần số của ta tương hợp với những điều tốt hơn. Biết ơn biến linh hồn thành nam châm ánh sáng Người biết ơn có một điều thú vị: Càng biết ơn – càng được cho thêm. Không phải vì họ may mắn, Mà vì họ phù hợp với năng lượng của nhận và cho. Biết ơn là giao thức kết nối giữa con người và Vũ trụ. Mỗi lần biết ơn là mỗi lần ta gửi tín hiệu: “Con đã sẵn sàng nhận thêm.” Vũ trụ nghe và mở kho. Biết ơn chính mình Ta thường biết ơn người khác, Nhưng quên biết ơn chính bản thân: – Biết ơn chính mình đã không bỏ cuộc – Biết ơn trái tim vẫn yêu sau tổn thương – Biết ơn linh hồn đã chịu lớn lên – Biết ơn những ngày mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục bước
    Love
    Like
    Yay
    12
    0 Bình luận 0 Chia sẽ