• nguyenchung đã thêm một bức ảnh
    an hour ago
    HNI 9/11 -
    CHƯƠNG 10: KINH TẾ LƯỢNG TỬ – MÔ HÌNH VẬN HÀNH THEO ĐẠO LÝ VŨ TRỤ
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    I. Lượng tử – nền tảng của vũ trụ và cũng là nền tảng của kinh tế mới
    Khi con người bước vào thế kỷ XXI, những phát hiện trong vật lý lượng tử đã mở ra cánh cửa nhận thức mới. Vũ trụ không phải là một khối vật chất tĩnh lặng, mà là một mạng lưới dao động năng lượng vô hạn – nơi mọi hạt nhỏ nhất đều liên kết, tương tác, và phản chiếu lẫn nhau trong sự cân bằng vi diệu.
    Nếu vật lý cổ điển mô tả thế giới bằng các quy luật cơ học tuyến tính – “nếu A thì B” – thì lượng tử lại cho thấy: mọi khả năng cùng tồn tại, và kết quả phụ thuộc vào ý thức của người quan sát.
    Đây không chỉ là bước ngoặt của khoa học, mà còn là khởi đầu cho một mô hình kinh tế hoàn toàn mới– kinh tế lượng tử.
    Trong đó, giá trị không sinh ra từ sức lao động đơn thuần, mà từ tần số rung động của ý thức con người. Mọi giao dịch, mọi chuỗi cung ứng, mọi dòng tiền đều là sự biểu hiện của năng lượng – và năng lượng đó tuân theo Đạo lý của vũ trụ: cân bằng, cộng hưởng, và tương tác nhân quả.
    Trong nền kinh tế cũ, người ta tin rằng tiền là thước đo giá trị.
    Trong nền kinh tế lượng tử, ý thức là thước đo giá trị, và tiền chỉ là phương tiện biểu đạt năng lượng mà thôi.
    Càng nhiều người hành xử theo Đạo – nghĩa là sống trung thực, biết chia sẻ, biết điều hòa – thì dòng năng lượng kinh tế càng mạnh, càng trong sáng, và toàn xã hội càng thịnh vượng.

    II. Kinh tế lượng tử là gì?
    Kinh tế lượng tử không phải là một lý thuyết mơ hồ, mà là một cách vận hành hệ thống kinh tế dựa trên các nguyên lý lượng tử của tự nhiên. Nó xem nền kinh tế như một sinh thể sống – nơi mọi yếu tố (cá nhân, tổ chức, cộng đồng, tài sản, dữ liệu…) đều là các “hạt năng lượng” trong một trường giao cảm liên tục.
    Ba nguyên lý nền tảng của kinh tế lượng tử là:
    Nguyên lý cộng hưởng năng lượng – Khi hai cá nhân, hai doanh nghiệp, hay hai quốc gia cùng hướng đến điều thiện, cùng chia sẻ tần số trung thực và hợp đạo, thì năng lượng chung sẽ khuếch
    Đọc thếm
    nguyenchung đã thêm một bức ảnh an hour ago HNI 9/11 - CHƯƠNG 10: KINH TẾ LƯỢNG TỬ – MÔ HÌNH VẬN HÀNH THEO ĐẠO LÝ VŨ TRỤ (HenryLe – Lê Đình Hải) I. Lượng tử – nền tảng của vũ trụ và cũng là nền tảng của kinh tế mới Khi con người bước vào thế kỷ XXI, những phát hiện trong vật lý lượng tử đã mở ra cánh cửa nhận thức mới. Vũ trụ không phải là một khối vật chất tĩnh lặng, mà là một mạng lưới dao động năng lượng vô hạn – nơi mọi hạt nhỏ nhất đều liên kết, tương tác, và phản chiếu lẫn nhau trong sự cân bằng vi diệu. Nếu vật lý cổ điển mô tả thế giới bằng các quy luật cơ học tuyến tính – “nếu A thì B” – thì lượng tử lại cho thấy: mọi khả năng cùng tồn tại, và kết quả phụ thuộc vào ý thức của người quan sát. Đây không chỉ là bước ngoặt của khoa học, mà còn là khởi đầu cho một mô hình kinh tế hoàn toàn mới– kinh tế lượng tử. Trong đó, giá trị không sinh ra từ sức lao động đơn thuần, mà từ tần số rung động của ý thức con người. Mọi giao dịch, mọi chuỗi cung ứng, mọi dòng tiền đều là sự biểu hiện của năng lượng – và năng lượng đó tuân theo Đạo lý của vũ trụ: cân bằng, cộng hưởng, và tương tác nhân quả. Trong nền kinh tế cũ, người ta tin rằng tiền là thước đo giá trị. Trong nền kinh tế lượng tử, ý thức là thước đo giá trị, và tiền chỉ là phương tiện biểu đạt năng lượng mà thôi. Càng nhiều người hành xử theo Đạo – nghĩa là sống trung thực, biết chia sẻ, biết điều hòa – thì dòng năng lượng kinh tế càng mạnh, càng trong sáng, và toàn xã hội càng thịnh vượng. II. Kinh tế lượng tử là gì? Kinh tế lượng tử không phải là một lý thuyết mơ hồ, mà là một cách vận hành hệ thống kinh tế dựa trên các nguyên lý lượng tử của tự nhiên. Nó xem nền kinh tế như một sinh thể sống – nơi mọi yếu tố (cá nhân, tổ chức, cộng đồng, tài sản, dữ liệu…) đều là các “hạt năng lượng” trong một trường giao cảm liên tục. Ba nguyên lý nền tảng của kinh tế lượng tử là: Nguyên lý cộng hưởng năng lượng – Khi hai cá nhân, hai doanh nghiệp, hay hai quốc gia cùng hướng đến điều thiện, cùng chia sẻ tần số trung thực và hợp đạo, thì năng lượng chung sẽ khuếch Đọc thếm
    Love
    Like
    Sad
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HCOIN 9-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : ẢNH HƯỚNG VĂN HỌC THẾ GIỚI ĐỐI VỚI VIỆT NAM
    Từ thuở xưa, tiếng sóng ngoài khơi xa,
    Mang trang sách từ muôn miền đất lạ,
    Bước chân người, mở giao lưu văn hóa,
    Đem tinh hoa về góp nhịp sông Hồng.
    Văn học thế giới – ngọn gió mênh mông,
    Tỏa hương sáng vào hồn thơ đất Việt,
    Từ triết học Đông – Tây chan hòa, bất diệt,
    Đến khúc ca nhân bản, tự do.
    Những bản trường ca Hy Lạp, La Mã,
    Ngợi ca người hùng, ý chí kiên cường,
    Đã gieo vào lòng dân tộc quê hương,
    Khát vọng đứng lên, làm chủ vận mệnh.
    Ánh sáng nhân văn từ văn chương Âu Mỹ,
    Thắp ngọn đèn dân chủ, tự do,
    Khơi dậy niềm tin, chống lại ngoại xâm,
    Viết bản anh hùng ca bất tận.
    Từ thi ca Trung Hoa mộng mị,
    Đến truyện Kiều nâng tầm văn chương,
    Từ triết lý Phật giáo, Nho gia,
    Đến tư tưởng nhân quyền của nhân loại.
    Văn học Việt Nam – dòng sông tiếp nhận,
    Nhưng chẳng bao giờ mất gốc nguồn thiêng,
    Biết chắt lọc, biến thành sức mạnh riêng,
    Dung hợp bốn phương thành bản sắc Việt.
    Ảnh hưởng thế giới, là dòng suối ngọt,
    Nuôi tâm hồn, mở trí tuệ con dân,
    Để văn học Việt Nam tỏa sáng muôn lần,
    Sánh vai cùng nhân loại – rực rỡ.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HCOIN 9-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : ẢNH HƯỚNG VĂN HỌC THẾ GIỚI ĐỐI VỚI VIỆT NAM Từ thuở xưa, tiếng sóng ngoài khơi xa, Mang trang sách từ muôn miền đất lạ, Bước chân người, mở giao lưu văn hóa, Đem tinh hoa về góp nhịp sông Hồng. Văn học thế giới – ngọn gió mênh mông, Tỏa hương sáng vào hồn thơ đất Việt, Từ triết học Đông – Tây chan hòa, bất diệt, Đến khúc ca nhân bản, tự do. Những bản trường ca Hy Lạp, La Mã, Ngợi ca người hùng, ý chí kiên cường, Đã gieo vào lòng dân tộc quê hương, Khát vọng đứng lên, làm chủ vận mệnh. Ánh sáng nhân văn từ văn chương Âu Mỹ, Thắp ngọn đèn dân chủ, tự do, Khơi dậy niềm tin, chống lại ngoại xâm, Viết bản anh hùng ca bất tận. Từ thi ca Trung Hoa mộng mị, Đến truyện Kiều nâng tầm văn chương, Từ triết lý Phật giáo, Nho gia, Đến tư tưởng nhân quyền của nhân loại. Văn học Việt Nam – dòng sông tiếp nhận, Nhưng chẳng bao giờ mất gốc nguồn thiêng, Biết chắt lọc, biến thành sức mạnh riêng, Dung hợp bốn phương thành bản sắc Việt. Ảnh hưởng thế giới, là dòng suối ngọt, Nuôi tâm hồn, mở trí tuệ con dân, Để văn học Việt Nam tỏa sáng muôn lần, Sánh vai cùng nhân loại – rực rỡ. Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11: CHƯƠNG 12
    KHI VĂN HÓA PHỤC VỤ QUYỀN LỰC THAY VÌ PHỤC VỤ DÂN

    I. MỞ ĐẦU – KHI NGỌN ĐÈN VĂN HÓA LỆCH HƯỚNG
    Văn hóa vốn sinh ra để soi sáng con người, nuôi dưỡng lòng dân, hướng trí tuệ về Thiên Đạo. Nhưng có những thời kỳ, ngọn đèn ấy bị xoay lệch khỏi lẽ phải, không còn chiếu sáng cho dân mà lại phản chiếu quyền lực, tô vẽ cho những ngai vàng, những chiếc ghế, những bộ mặt chính trị. Khi ấy, văn hóa – vốn là linh hồn của dân tộc – trở thành công cụ, bị bóp méo, bị chiếm dụng, bị khoác lên lớp áo hào nhoáng của “chính danh” nhưng bên trong là bóng tối của lợi ích và sợ hãi.
    Ngày văn hóa thôi phục vụ nhân dân, cũng là ngày Đạo mất gốc. Khi Đạo không còn soi, Văn hóa trở thành tấm gương phản chiếu sự giả trá – nơi những lời nói đẹp đẽ che khuất hành động xấu xa.
    “Đạo là gốc, Văn là hoa.
    Hoa không còn hương, người mê hương giả.”
    Lịch sử Việt Nam từng chứng kiến những giai đoạn như thế. Khi triều đình xa dân, khi sĩ phu quên lòng trung thực, khi văn nhân cầm bút để nịnh vua, khi học giả dạy chữ để dạy phục tùng, thì văn hóa không còn là linh khí của đất nước nữa – nó thành một thứ “công cụ trị an”, trói buộc tâm linh con người trong khuôn phép của sợ hãi và dối trá.

    II. KHI QUYỀN LỰC CHIẾM ĐOẠT LINH HỒN CỦA VĂN HÓA
    Quyền lực vốn chỉ nên là phương tiện để bảo vệ dân. Nhưng khi quyền lực trở thành cứu cánh, nó cần đến văn hóa như một công cụ hợp thức hóa sự tồn tại của mình. Từ đó, sinh ra cái gọi là “văn hóa phục vụ quyền lực”.
    Đó là khi nghệ thuật không còn phản ánh sự thật, mà phản chiếu hình ảnh của những người đang nắm quyền. Đó là khi nhà thơ phải cân nhắc từng chữ vì sợ động chạm, khi học giả không dám nói trái ý triều đình, khi kẻ trung thực bị gán cho tội “kẻ phản nghịch”.
    Nguyễn Trãi từng than: “Trung ngôn nghịch nhĩ, nhi hữu ích ư hành.”
    (Lời trung thường trái tai, nhưng lại có ích cho hành động.)
    Thế nhưng trong xã hội mà quyền lực chiếm đoạt văn hóa, lời trung chẳng còn được nghe, mà chỉ những lời thuận tai được ban thưởng. Khi đó, người ta bắt đầu “tô vàng lên rơm rác”, tạo ra một không gian giả tạo, nơi mọi biểu tượng đều được diễn giải theo ý kẻ mạnh.
    HNI 9/11: 🌺CHƯƠNG 12 KHI VĂN HÓA PHỤC VỤ QUYỀN LỰC THAY VÌ PHỤC VỤ DÂN I. MỞ ĐẦU – KHI NGỌN ĐÈN VĂN HÓA LỆCH HƯỚNG Văn hóa vốn sinh ra để soi sáng con người, nuôi dưỡng lòng dân, hướng trí tuệ về Thiên Đạo. Nhưng có những thời kỳ, ngọn đèn ấy bị xoay lệch khỏi lẽ phải, không còn chiếu sáng cho dân mà lại phản chiếu quyền lực, tô vẽ cho những ngai vàng, những chiếc ghế, những bộ mặt chính trị. Khi ấy, văn hóa – vốn là linh hồn của dân tộc – trở thành công cụ, bị bóp méo, bị chiếm dụng, bị khoác lên lớp áo hào nhoáng của “chính danh” nhưng bên trong là bóng tối của lợi ích và sợ hãi. Ngày văn hóa thôi phục vụ nhân dân, cũng là ngày Đạo mất gốc. Khi Đạo không còn soi, Văn hóa trở thành tấm gương phản chiếu sự giả trá – nơi những lời nói đẹp đẽ che khuất hành động xấu xa. “Đạo là gốc, Văn là hoa. Hoa không còn hương, người mê hương giả.” Lịch sử Việt Nam từng chứng kiến những giai đoạn như thế. Khi triều đình xa dân, khi sĩ phu quên lòng trung thực, khi văn nhân cầm bút để nịnh vua, khi học giả dạy chữ để dạy phục tùng, thì văn hóa không còn là linh khí của đất nước nữa – nó thành một thứ “công cụ trị an”, trói buộc tâm linh con người trong khuôn phép của sợ hãi và dối trá. II. KHI QUYỀN LỰC CHIẾM ĐOẠT LINH HỒN CỦA VĂN HÓA Quyền lực vốn chỉ nên là phương tiện để bảo vệ dân. Nhưng khi quyền lực trở thành cứu cánh, nó cần đến văn hóa như một công cụ hợp thức hóa sự tồn tại của mình. Từ đó, sinh ra cái gọi là “văn hóa phục vụ quyền lực”. Đó là khi nghệ thuật không còn phản ánh sự thật, mà phản chiếu hình ảnh của những người đang nắm quyền. Đó là khi nhà thơ phải cân nhắc từng chữ vì sợ động chạm, khi học giả không dám nói trái ý triều đình, khi kẻ trung thực bị gán cho tội “kẻ phản nghịch”. Nguyễn Trãi từng than: “Trung ngôn nghịch nhĩ, nhi hữu ích ư hành.” (Lời trung thường trái tai, nhưng lại có ích cho hành động.) Thế nhưng trong xã hội mà quyền lực chiếm đoạt văn hóa, lời trung chẳng còn được nghe, mà chỉ những lời thuận tai được ban thưởng. Khi đó, người ta bắt đầu “tô vàng lên rơm rác”, tạo ra một không gian giả tạo, nơi mọi biểu tượng đều được diễn giải theo ý kẻ mạnh.
    Like
    Love
    Yay
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • CÂU ĐỐ CHIỀU 09/11:
    Câu 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị chuột rút
    1. Thực phẩm nên ăn:
    Khi bị chuột rút, cơ thể thường thiếu khoáng chất (magie, canxi, kali) hoặc mất nước, nên cần bổ sung:
       •    Thực phẩm giàu magie: rau chân vịt, bơ, hạnh nhân, hạt bí, chuối.
       •    Thực phẩm giàu canxi: sữa, phô mai, sữa chua, cá mòi, đậu phụ.
       •    Thực phẩm giàu kali: chuối, khoai lang, cam, dưa hấu.
       •    Uống đủ nước: đặc biệt là nước khoáng có chứa điện giải (Na, K, Mg).
       •    Cá béo (cá hồi, cá thu): chứa omega-3 giúp giảm viêm cơ.
    2. Thực phẩm nên tránh:
       •   Thức ăn quá mặn: làm mất cân bằng điện giải, dễ gây co cơ.
       •   Đồ uống có cồn, cà phê, nước ngọt có ga: gây mất nước, tăng nguy cơ chuột rút.
       •   Thức ăn nhanh, nhiều dầu mỡ: khiến tuần hoàn kém, máu khó lưu thông đến cơ bắp.
       •   Thực phẩm nhiều đường tinh luyện: làm tăng acid trong cơ, gây mỏi và co cơ.
    Lời khuyên:
    Ngoài ăn uống, nên vận động nhẹ, giãn cơ thường xuyên và ngủ đủ giấc để cơ bắp được phục hồi, tránh chuột rút tái phát.
    Câu 2: Cảm nhận Chương 29 – “Doanh nhân và trách nhiệm với hành tinh”
    (Trích từ SÁCH TRẮNG: DOANH NHÂN LÊ ĐÌNH HẢI – NGƯỜI KIẾN TẠO NỀN KINH TẾ NHÂN VĂN THẾ KỶ 21 – Tác giả Henry Le)
    Chương 29 mang đến một thông điệp sâu sắc về mối quan hệ giữa doanh nhân và Trái Đất – ngôi nhà chung của nhân loại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kinh doanh vì lợi nhuận, mà còn nhấn mạnh trách nhiệm đạo đức, sinh thái và nhân văn của người lãnh đạo trong kỷ nguyên mới.
    Tôi cảm nhận được tinh thần phụng sự hành tinh, nơi mỗi doanh nhân được xem như người bảo vệ sự sống, chứ không chỉ là người tạo ra sản phẩm. Tư tưởng “doanh nhân xanh” mà tác giả truyền tải là lời kêu gọi mỗi cá nhân kinh doanh bền vững, hài hòa giữa phát triển kinh tế – bảo vệ môi trường – nâng cao ý thức con người.
    Điều tôi ấn tượng nhất là cách tác giả gắn trách nhiệm xã hội với trách nhiệm hành tinh:
    “Một doanh nhân nhân văn là người không chỉ tạo giá trị cho con người hôm nay, mà còn để lại di sản cho thế hệ mai sau.”
    CÂU ĐỐ CHIỀU 09/11: Câu 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị chuột rút 1. Thực phẩm nên ăn: Khi bị chuột rút, cơ thể thường thiếu khoáng chất (magie, canxi, kali) hoặc mất nước, nên cần bổ sung:    •   🥬 Thực phẩm giàu magie: rau chân vịt, bơ, hạnh nhân, hạt bí, chuối.    •   🧀 Thực phẩm giàu canxi: sữa, phô mai, sữa chua, cá mòi, đậu phụ.    •   🍊 Thực phẩm giàu kali: chuối, khoai lang, cam, dưa hấu.    •   💧 Uống đủ nước: đặc biệt là nước khoáng có chứa điện giải (Na, K, Mg).    •   🐟 Cá béo (cá hồi, cá thu): chứa omega-3 giúp giảm viêm cơ. 2. Thực phẩm nên tránh:    •   Thức ăn quá mặn: làm mất cân bằng điện giải, dễ gây co cơ.    •   Đồ uống có cồn, cà phê, nước ngọt có ga: gây mất nước, tăng nguy cơ chuột rút.    •   Thức ăn nhanh, nhiều dầu mỡ: khiến tuần hoàn kém, máu khó lưu thông đến cơ bắp.    •   Thực phẩm nhiều đường tinh luyện: làm tăng acid trong cơ, gây mỏi và co cơ. 👉 Lời khuyên: Ngoài ăn uống, nên vận động nhẹ, giãn cơ thường xuyên và ngủ đủ giấc để cơ bắp được phục hồi, tránh chuột rút tái phát. Câu 2: Cảm nhận Chương 29 – “Doanh nhân và trách nhiệm với hành tinh” (Trích từ SÁCH TRẮNG: DOANH NHÂN LÊ ĐÌNH HẢI – NGƯỜI KIẾN TẠO NỀN KINH TẾ NHÂN VĂN THẾ KỶ 21 – Tác giả Henry Le) Chương 29 mang đến một thông điệp sâu sắc về mối quan hệ giữa doanh nhân và Trái Đất – ngôi nhà chung của nhân loại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kinh doanh vì lợi nhuận, mà còn nhấn mạnh trách nhiệm đạo đức, sinh thái và nhân văn của người lãnh đạo trong kỷ nguyên mới. Tôi cảm nhận được tinh thần phụng sự hành tinh, nơi mỗi doanh nhân được xem như người bảo vệ sự sống, chứ không chỉ là người tạo ra sản phẩm. Tư tưởng “doanh nhân xanh” mà tác giả truyền tải là lời kêu gọi mỗi cá nhân kinh doanh bền vững, hài hòa giữa phát triển kinh tế – bảo vệ môi trường – nâng cao ý thức con người. Điều tôi ấn tượng nhất là cách tác giả gắn trách nhiệm xã hội với trách nhiệm hành tinh: “Một doanh nhân nhân văn là người không chỉ tạo giá trị cho con người hôm nay, mà còn để lại di sản cho thế hệ mai sau.”
    Like
    Love
    Haha
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11: CHƯƠNG 12
    KHI VĂN HÓA PHỤC VỤ QUYỀN LỰC THAY VÌ PHỤC VỤ DÂN

    I. MỞ ĐẦU – KHI NGỌN ĐÈN VĂN HÓA LỆCH HƯỚNG
    Văn hóa vốn sinh ra để soi sáng con người, nuôi dưỡng lòng dân, hướng trí tuệ về Thiên Đạo. Nhưng có những thời kỳ, ngọn đèn ấy bị xoay lệch khỏi lẽ phải, không còn chiếu sáng cho dân mà lại phản chiếu quyền lực, tô vẽ cho những ngai vàng, những chiếc ghế, những bộ mặt chính trị. Khi ấy, văn hóa – vốn là linh hồn của dân tộc – trở thành công cụ, bị bóp méo, bị chiếm dụng, bị khoác lên lớp áo hào nhoáng của “chính danh” nhưng bên trong là bóng tối của lợi ích và sợ hãi.
    Ngày văn hóa thôi phục vụ nhân dân, cũng là ngày Đạo mất gốc. Khi Đạo không còn soi, Văn hóa trở thành tấm gương phản chiếu sự giả trá – nơi những lời nói đẹp đẽ che khuất hành động xấu xa.
    “Đạo là gốc, Văn là hoa.
    Hoa không còn hương, người mê hương giả.”
    Lịch sử Việt Nam từng chứng kiến những giai đoạn như thế. Khi triều đình xa dân, khi sĩ phu quên lòng trung thực, khi văn nhân cầm bút để nịnh vua, khi học giả dạy chữ để dạy phục tùng, thì văn hóa không còn là linh khí của đất nước nữa – nó thành một thứ “công cụ trị an”, trói buộc tâm linh con người trong khuôn phép của sợ hãi và dối trá.

    II. KHI QUYỀN LỰC CHIẾM ĐOẠT LINH HỒN CỦA VĂN HÓA
    Quyền lực vốn chỉ nên là phương tiện để bảo vệ dân. Nhưng khi quyền lực trở thành cứu cánh, nó cần đến văn hóa như một công cụ hợp thức hóa sự tồn tại của mình. Từ đó, sinh ra cái gọi là “văn hóa phục vụ quyền lực”.
    Đó là khi nghệ thuật không còn phản ánh sự thật, mà phản chiếu hình ảnh của những người đang nắm quyền. Đó là khi nhà thơ phải cân nhắc từng chữ vì sợ động chạm, khi học giả không dám nói trái ý triều đình, khi kẻ trung thực bị gán cho tội “kẻ phản nghịch”.
    Nguyễn Trãi từng than: “Trung ngôn nghịch nhĩ, nhi hữu ích ư hành.”
    (Lời trung thường trái tai, nhưng lại có ích cho hành động.)
    Thế nhưng trong xã hội mà quyền lực chiếm đoạt văn hóa, lời trung chẳng còn được nghe, mà chỉ những lời thuận tai được ban thưởng. Khi đó, người ta bắt đầu “tô vàng lên rơm rác”, tạo ra một không gian giả tạo, nơi mọi biểu tượng đều được diễn giải theo ý kẻ mạnh.
    Đọc thêm
    HNI 9/11: CHƯƠNG 12 KHI VĂN HÓA PHỤC VỤ QUYỀN LỰC THAY VÌ PHỤC VỤ DÂN I. MỞ ĐẦU – KHI NGỌN ĐÈN VĂN HÓA LỆCH HƯỚNG Văn hóa vốn sinh ra để soi sáng con người, nuôi dưỡng lòng dân, hướng trí tuệ về Thiên Đạo. Nhưng có những thời kỳ, ngọn đèn ấy bị xoay lệch khỏi lẽ phải, không còn chiếu sáng cho dân mà lại phản chiếu quyền lực, tô vẽ cho những ngai vàng, những chiếc ghế, những bộ mặt chính trị. Khi ấy, văn hóa – vốn là linh hồn của dân tộc – trở thành công cụ, bị bóp méo, bị chiếm dụng, bị khoác lên lớp áo hào nhoáng của “chính danh” nhưng bên trong là bóng tối của lợi ích và sợ hãi. Ngày văn hóa thôi phục vụ nhân dân, cũng là ngày Đạo mất gốc. Khi Đạo không còn soi, Văn hóa trở thành tấm gương phản chiếu sự giả trá – nơi những lời nói đẹp đẽ che khuất hành động xấu xa. “Đạo là gốc, Văn là hoa. Hoa không còn hương, người mê hương giả.” Lịch sử Việt Nam từng chứng kiến những giai đoạn như thế. Khi triều đình xa dân, khi sĩ phu quên lòng trung thực, khi văn nhân cầm bút để nịnh vua, khi học giả dạy chữ để dạy phục tùng, thì văn hóa không còn là linh khí của đất nước nữa – nó thành một thứ “công cụ trị an”, trói buộc tâm linh con người trong khuôn phép của sợ hãi và dối trá. II. KHI QUYỀN LỰC CHIẾM ĐOẠT LINH HỒN CỦA VĂN HÓA Quyền lực vốn chỉ nên là phương tiện để bảo vệ dân. Nhưng khi quyền lực trở thành cứu cánh, nó cần đến văn hóa như một công cụ hợp thức hóa sự tồn tại của mình. Từ đó, sinh ra cái gọi là “văn hóa phục vụ quyền lực”. Đó là khi nghệ thuật không còn phản ánh sự thật, mà phản chiếu hình ảnh của những người đang nắm quyền. Đó là khi nhà thơ phải cân nhắc từng chữ vì sợ động chạm, khi học giả không dám nói trái ý triều đình, khi kẻ trung thực bị gán cho tội “kẻ phản nghịch”. Nguyễn Trãi từng than: “Trung ngôn nghịch nhĩ, nhi hữu ích ư hành.” (Lời trung thường trái tai, nhưng lại có ích cho hành động.) Thế nhưng trong xã hội mà quyền lực chiếm đoạt văn hóa, lời trung chẳng còn được nghe, mà chỉ những lời thuận tai được ban thưởng. Khi đó, người ta bắt đầu “tô vàng lên rơm rác”, tạo ra một không gian giả tạo, nơi mọi biểu tượng đều được diễn giải theo ý kẻ mạnh. Đọc thêm
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9-11 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 43 : ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI

    Có một ánh sáng không cần mặt trời,
    Chiếu từ trái tim người đang tỉnh.
    Có một ngọn lửa không cần mồi lửa,
    Bừng lên khi linh hồn lặng thinh.

    Bóng tối không phải kẻ thù,
    Chỉ là nơi chưa nhìn rõ.
    Nỗi sợ không phải quái vật,
    Chỉ là đứa trẻ còn lo.

    Khi ta nhìn vào nỗi đau,
    Nó dịu xuống như gió ngừng thổi.
    Khi ta ôm lấy chính mình,
    Thế giới cũng thôi gió nổi.

    Ánh sáng không đến từ tri thức,
    Mà từ sự hồi sinh yêu thương.
    Không đến từ cái đầu thông minh,
    Mà từ trái tim biết nhường.

    Một người sáng, vạn người ấm,
    Một lời thương, vạn lòng vui.
    Một bàn tay đưa ra dịu dàng,
    Cũng đủ thay đổi một đời người.

    Khi ta không còn cần đúng,
    Ánh sáng chảy khắp muôn nơi.
    Khi ta ngừng phán xét,
    Trời đất mở cánh cửa mới.

    Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng,
    Chỉ hiện diện mà ai cũng yên.
    Không cần chứng minh điều gì,
    Vì bản thân nó đã hiển nhiên.

    Một ngày trái đất đủ sáng,
    Chiến tranh hóa chuyện đã xưa.
    Một ngày con người đủ thương,
    Bóng tối chẳng còn chỗ thừa.

    Ánh sáng không ở đâu xa,
    Nằm ngay dưới lồng ngực.
    Chỉ cần ta mở lòng,
    Cả vũ trụ bước cùng nhịp.

    Và rồi khi nhân loại hiểu,
    Tất cả vốn là một nhà.
    Ánh sáng từ trái tim người,
    Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI 9-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 43 : ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI Có một ánh sáng không cần mặt trời, Chiếu từ trái tim người đang tỉnh. Có một ngọn lửa không cần mồi lửa, Bừng lên khi linh hồn lặng thinh. Bóng tối không phải kẻ thù, Chỉ là nơi chưa nhìn rõ. Nỗi sợ không phải quái vật, Chỉ là đứa trẻ còn lo. Khi ta nhìn vào nỗi đau, Nó dịu xuống như gió ngừng thổi. Khi ta ôm lấy chính mình, Thế giới cũng thôi gió nổi. Ánh sáng không đến từ tri thức, Mà từ sự hồi sinh yêu thương. Không đến từ cái đầu thông minh, Mà từ trái tim biết nhường. Một người sáng, vạn người ấm, Một lời thương, vạn lòng vui. Một bàn tay đưa ra dịu dàng, Cũng đủ thay đổi một đời người. Khi ta không còn cần đúng, Ánh sáng chảy khắp muôn nơi. Khi ta ngừng phán xét, Trời đất mở cánh cửa mới. Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng, Chỉ hiện diện mà ai cũng yên. Không cần chứng minh điều gì, Vì bản thân nó đã hiển nhiên. Một ngày trái đất đủ sáng, Chiến tranh hóa chuyện đã xưa. Một ngày con người đủ thương, Bóng tối chẳng còn chỗ thừa. Ánh sáng không ở đâu xa, Nằm ngay dưới lồng ngực. Chỉ cần ta mở lòng, Cả vũ trụ bước cùng nhịp. Và rồi khi nhân loại hiểu, Tất cả vốn là một nhà. Ánh sáng từ trái tim người, Sẽ chữa lành cả Ngân Hà. Đọc thêm Đọc thêm
    Like
    Love
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11: Chương 13: Bài học phục hưng từ Nhật Bản và Đại Việt
    Trong lịch sử nhân loại, những dân tộc thật sự lớn không phải là những dân tộc chưa từng gục ngã, mà là những dân tộc biết đứng dậy sau đổ nát, biến thương đau thành nguồn năng lượng tái sinh. Ở phương Đông, hai dân tộc mang trong mình linh hồn ấy – Nhật Bản và Đại Việt – là hai minh chứng rực rỡ cho sức mạnh phục hưng văn hóa khi con người biết trở về với Đạo, với cội nguồn tinh thần của mình. Một bên là xứ sở Phù Tang, nhỏ bé mà kiêu hùng, từng hóa tro tàn sau chiến tranh, nhưng chỉ sau vài thập kỷ đã trở lại làm chủ công nghệ thế giới. Một bên là đất nước Việt Nam – nơi từng trải qua nghìn năm đô hộ, trăm năm nội chiến, nhưng vẫn giữ được hồn dân tộc, tiếng nói, và linh khí của trời Nam.
    Hai dân tộc ấy – tuy khác ngôn ngữ, khác địa lý – lại cùng chung một căn cơ: biết dùng văn hóa làm linh hồn của sự phục hưng. Bởi không có nền kinh tế nào, không có thể chế nào có thể trường tồn nếu tâm hồn dân tộc bị mất Đạo, nếu con người quên đi gốc rễ thiêng liêng của mình.

    I. Nhật Bản – Bài học phục hưng văn hóa sau đổ nát
    Khi Thế chiến thứ hai kết thúc, Nhật Bản không còn gì: thành phố bị thiêu rụi, Hiroshima và Nagasaki trở thành tro bụi, tinh thần dân tộc tan nát dưới sức mạnh của bom nguyên tử. Nhưng trong tận cùng của tuyệt vọng, người Nhật không đổ lỗi cho số phận – họ quay vào trong để tái thiết từ linh hồn dân tộc. Chính ở đó, tinh thần “Yamato Damashii” – linh hồn Nhật Bản – trỗi dậy, trở thành ngọn lửa dẫn đường cho công cuộc phục hưng thần kỳ.
    Người Nhật không chọn con đường nổi loạn hay phục thù. Họ chọn phục hưng bằng văn hóa, bằng tinh thần kỷ luật, tự tôn, và đạo lý. Cốt lõi của sự hồi sinh ấy nằm ở Đạo Shinto – tín ngưỡng tôn vinh Trời, Đất và Tổ tiên. Trong thế giới quan của họ, mọi vật đều có linh – từ ngọn núi, dòng sông đến hòn đá nhỏ ven đường. Chính lòng tôn kính thiên nhiên và tôn trọng sự sống ấy đã nuôi dưỡng một thái độ sống khiêm nhường, cần mẫn và tinh tế.
    HNI 9/11: 🌺Chương 13: Bài học phục hưng từ Nhật Bản và Đại Việt Trong lịch sử nhân loại, những dân tộc thật sự lớn không phải là những dân tộc chưa từng gục ngã, mà là những dân tộc biết đứng dậy sau đổ nát, biến thương đau thành nguồn năng lượng tái sinh. Ở phương Đông, hai dân tộc mang trong mình linh hồn ấy – Nhật Bản và Đại Việt – là hai minh chứng rực rỡ cho sức mạnh phục hưng văn hóa khi con người biết trở về với Đạo, với cội nguồn tinh thần của mình. Một bên là xứ sở Phù Tang, nhỏ bé mà kiêu hùng, từng hóa tro tàn sau chiến tranh, nhưng chỉ sau vài thập kỷ đã trở lại làm chủ công nghệ thế giới. Một bên là đất nước Việt Nam – nơi từng trải qua nghìn năm đô hộ, trăm năm nội chiến, nhưng vẫn giữ được hồn dân tộc, tiếng nói, và linh khí của trời Nam. Hai dân tộc ấy – tuy khác ngôn ngữ, khác địa lý – lại cùng chung một căn cơ: biết dùng văn hóa làm linh hồn của sự phục hưng. Bởi không có nền kinh tế nào, không có thể chế nào có thể trường tồn nếu tâm hồn dân tộc bị mất Đạo, nếu con người quên đi gốc rễ thiêng liêng của mình. I. Nhật Bản – Bài học phục hưng văn hóa sau đổ nát Khi Thế chiến thứ hai kết thúc, Nhật Bản không còn gì: thành phố bị thiêu rụi, Hiroshima và Nagasaki trở thành tro bụi, tinh thần dân tộc tan nát dưới sức mạnh của bom nguyên tử. Nhưng trong tận cùng của tuyệt vọng, người Nhật không đổ lỗi cho số phận – họ quay vào trong để tái thiết từ linh hồn dân tộc. Chính ở đó, tinh thần “Yamato Damashii” – linh hồn Nhật Bản – trỗi dậy, trở thành ngọn lửa dẫn đường cho công cuộc phục hưng thần kỳ. Người Nhật không chọn con đường nổi loạn hay phục thù. Họ chọn phục hưng bằng văn hóa, bằng tinh thần kỷ luật, tự tôn, và đạo lý. Cốt lõi của sự hồi sinh ấy nằm ở Đạo Shinto – tín ngưỡng tôn vinh Trời, Đất và Tổ tiên. Trong thế giới quan của họ, mọi vật đều có linh – từ ngọn núi, dòng sông đến hòn đá nhỏ ven đường. Chính lòng tôn kính thiên nhiên và tôn trọng sự sống ấy đã nuôi dưỡng một thái độ sống khiêm nhường, cần mẫn và tinh tế.
    Love
    Like
    Angry
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Tham gia trả lời câu đố chiều 9/11
    Câu 1:
    Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị chuột rút.

    + Bị chuột rút nên ăn gì?
    Khi bị chuột rút, bạn có thể ăn những loại thực phẩm sau đây để giúp giảm các triệu chứng và phục hồi cơ bắp:
    - Khoai tây
    Khoai tây là một thực phẩm giàu kali, khoáng chất cần thiết cho hoạt động cơ bắp. Việc bổ sung kali giúp cơ bắp tránh khỏi việc co bóp đột ngột và hỗ trợ quá trình giãn cơ. Bạn có thể nấu khoai tây, ăn kèm với rau xanh hoặc dùng làm salad.
    - Các loại hải sản
    Các loại hải sản như cá, tôm, cua, ốc... là các thực phẩm cung cấp nguồn canxi, chất xơ và omega-3 dồi dào, giúp tăng khả năng hoạt động cơ bắp và giảm tình trạng viêm nhiễm trong cơ thể.
    - Sữa và sản phẩm từ sữa
    Sữa là một loại thực phẩm giàu protein và canxi, giúp cơ bắp phát triển khỏe mạnh và giảm thiểu nguy cơ chuột rút. Ngoài ra, sữa cũng giúp tăng cường độ dẻo dai của cơ bắp và hỗ trợ quá trình phục hồi sau khi tập luyện. Bạn có thể uống sữa tươi, sữa đặc hoặc dùng để làm sữa chua, sữa đậu nành,...
    - Trái cây
    Trái cây chứa nhiều vitamin và khoáng chất cần thiết cho cơ bắp. Nên ăn các loại trái cây giàu vitamin C như cam, chanh, kiwi, dâu tây,... Vitamin C giúp tăng cường miễn dịch và giảm tình trạng viêm nhiễm trong cơ thể, giúp cơ bắp phục hồi nhanh chóng.
    - Thực phẩm giàu chất xơ
    Chất xơ giúp tăng cường hệ tiêu hóa, giảm nguy cơ bị chuột rút và táo bón. Bạn có thể ăn rau xanh, hoa quả tươi, các loại ngũ cốc nguyên hạt,...
    Với những thông tin ở trên đã giúp bạn trả lời câu hỏi bị chuột rút nên ăn gì, ngoài những thực phẩm như đã liệt kê thì bạn cũng cần chú ý đến việc uống đủ nước, luyện tập thể thao đều đặn, duy trì lối sống lành mạnh và kiêng những thực phẩm có chứa nhiều đường, chất béo, muối để giúp ngăn ngừa chuột rút cũng như giữ cho cơ bắp khỏe mạnh
    + Bị chuột rút không nên ăn gì nhất?
    Có rất nhiều nguyên nhân khiến chúng ta bị chuột rút thường xuyên, trong số đó nhiều nhất nghiêng về vấn đề dinh dưỡng của mỗi người. Sau đây sẽ là một số món ăn liên quan đến câu hỏi “bị chuột rút không nên ăn gì?” mà bạn cần biết để phòng ngừa.
    - Thực phẩm chứa nhiều thành phần caffeine: Caffeine gây ra triệu chứng căng cứng cơ bắp và dễ dẫn đến vấn đề chuột rút. Chính vì thế, để tình trạng đau nhức cơ giảm bạn cần hạn chế sử dụng những thực phẩm này, uống nhiều nước lọc hơn.
    - Thực phẩm đường: Thực phẩm chứa quá nhiều đường có thể gây ra cảm giác không thoải mái ở tinh thần và tăng khả năng mắc bệnh tiểu đường sớm ở người trẻ. Điều này có thể gây ra chuột rút và khiến cơ thể gặp nhiều vấn đề khác về cân nặng.
    - Thực phẩm giàu natri: Natri vẫn là chất tốt cho cơ thể nhưng nếu tiếp nạp quá nhiều có thể gây ra sự mất cân bằng nước và điện giữa các tế bào, dẫn đến chuột rút. Hạn chế thực phẩm chứa nhiều natri như thức ăn chế biến sẵn, thức ăn fast food, thực phẩm đóng hộp và thực phẩm chiên.
    - Thực phẩm chứa chất kích thích: Các loại thực phẩm chứa chất kích thích như gia vị cay, ớt và các loại gia vị có thể làm tăng căng thẳng cơ bắp và gây ra chuột rút.

    Câu 2:
    Cảm nhận CHƯƠNG 29: DOANH NHÂN VÀ TRÁCH NHIỆM VỚI HÀNH TINH
    Sách trắng Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21.
    Chương 29 nhấn mạnh rằng sự giàu có chỉ có ý nghĩa khi gắn liền với sự bền vững của Trái Đất. Doanh nhân không chỉ tạo ra lợi nhuận, mà còn là người bảo vệ môi trường và cộng đồng. Tư duy kinh tế xanh mà H’Group tiên phong cho thấy trách nhiệm và cơ hội có thể song hành. Mỗi quyết định kinh doanh là một lựa chọn cho tương lai hành tinh và thế hệ mai sau.

    Tham gia trả lời câu đố chiều 9/11 Câu 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị chuột rút. + Bị chuột rút nên ăn gì? Khi bị chuột rút, bạn có thể ăn những loại thực phẩm sau đây để giúp giảm các triệu chứng và phục hồi cơ bắp: - Khoai tây Khoai tây là một thực phẩm giàu kali, khoáng chất cần thiết cho hoạt động cơ bắp. Việc bổ sung kali giúp cơ bắp tránh khỏi việc co bóp đột ngột và hỗ trợ quá trình giãn cơ. Bạn có thể nấu khoai tây, ăn kèm với rau xanh hoặc dùng làm salad. - Các loại hải sản Các loại hải sản như cá, tôm, cua, ốc... là các thực phẩm cung cấp nguồn canxi, chất xơ và omega-3 dồi dào, giúp tăng khả năng hoạt động cơ bắp và giảm tình trạng viêm nhiễm trong cơ thể. - Sữa và sản phẩm từ sữa Sữa là một loại thực phẩm giàu protein và canxi, giúp cơ bắp phát triển khỏe mạnh và giảm thiểu nguy cơ chuột rút. Ngoài ra, sữa cũng giúp tăng cường độ dẻo dai của cơ bắp và hỗ trợ quá trình phục hồi sau khi tập luyện. Bạn có thể uống sữa tươi, sữa đặc hoặc dùng để làm sữa chua, sữa đậu nành,... - Trái cây Trái cây chứa nhiều vitamin và khoáng chất cần thiết cho cơ bắp. Nên ăn các loại trái cây giàu vitamin C như cam, chanh, kiwi, dâu tây,... Vitamin C giúp tăng cường miễn dịch và giảm tình trạng viêm nhiễm trong cơ thể, giúp cơ bắp phục hồi nhanh chóng. - Thực phẩm giàu chất xơ Chất xơ giúp tăng cường hệ tiêu hóa, giảm nguy cơ bị chuột rút và táo bón. Bạn có thể ăn rau xanh, hoa quả tươi, các loại ngũ cốc nguyên hạt,... Với những thông tin ở trên đã giúp bạn trả lời câu hỏi bị chuột rút nên ăn gì, ngoài những thực phẩm như đã liệt kê thì bạn cũng cần chú ý đến việc uống đủ nước, luyện tập thể thao đều đặn, duy trì lối sống lành mạnh và kiêng những thực phẩm có chứa nhiều đường, chất béo, muối để giúp ngăn ngừa chuột rút cũng như giữ cho cơ bắp khỏe mạnh + Bị chuột rút không nên ăn gì nhất? Có rất nhiều nguyên nhân khiến chúng ta bị chuột rút thường xuyên, trong số đó nhiều nhất nghiêng về vấn đề dinh dưỡng của mỗi người. Sau đây sẽ là một số món ăn liên quan đến câu hỏi “bị chuột rút không nên ăn gì?” mà bạn cần biết để phòng ngừa. - Thực phẩm chứa nhiều thành phần caffeine: Caffeine gây ra triệu chứng căng cứng cơ bắp và dễ dẫn đến vấn đề chuột rút. Chính vì thế, để tình trạng đau nhức cơ giảm bạn cần hạn chế sử dụng những thực phẩm này, uống nhiều nước lọc hơn. - Thực phẩm đường: Thực phẩm chứa quá nhiều đường có thể gây ra cảm giác không thoải mái ở tinh thần và tăng khả năng mắc bệnh tiểu đường sớm ở người trẻ. Điều này có thể gây ra chuột rút và khiến cơ thể gặp nhiều vấn đề khác về cân nặng. - Thực phẩm giàu natri: Natri vẫn là chất tốt cho cơ thể nhưng nếu tiếp nạp quá nhiều có thể gây ra sự mất cân bằng nước và điện giữa các tế bào, dẫn đến chuột rút. Hạn chế thực phẩm chứa nhiều natri như thức ăn chế biến sẵn, thức ăn fast food, thực phẩm đóng hộp và thực phẩm chiên. - Thực phẩm chứa chất kích thích: Các loại thực phẩm chứa chất kích thích như gia vị cay, ớt và các loại gia vị có thể làm tăng căng thẳng cơ bắp và gây ra chuột rút. Câu 2: Cảm nhận CHƯƠNG 29: DOANH NHÂN VÀ TRÁCH NHIỆM VỚI HÀNH TINH Sách trắng Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21. Chương 29 nhấn mạnh rằng sự giàu có chỉ có ý nghĩa khi gắn liền với sự bền vững của Trái Đất. Doanh nhân không chỉ tạo ra lợi nhuận, mà còn là người bảo vệ môi trường và cộng đồng. Tư duy kinh tế xanh mà H’Group tiên phong cho thấy trách nhiệm và cơ hội có thể song hành. Mỗi quyết định kinh doanh là một lựa chọn cho tương lai hành tinh và thế hệ mai sau.
    Like
    Love
    Sad
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9-11 - B15
    BÀI THƠ CHƯƠNG 39 : CÁNH CỬA CỦA ÁNH SÁNG

    Biết ơn những ngày nắng,
    Biết ơn những ngày mưa,
    Biết ơn người ở lại,
    Biết ơn kẻ rời đi.

    Biết ơn nụ cười ấm,
    Biết ơn giọt lệ rơi,
    Biết ơn từng thất bại,
    Biết ơn cả chơi vơi.

    Biết ơn những yêu dấu,
    Biết ơn những dở dang,
    Biết ơn điều từng mất,
    Biết ơn điều đang mang.

    Biết ơn thời gian cũ,
    Biết ơn phút hiện tại,
    Biết ơn lòng đã mỏi,
    Biết ơn mình còn mãi.

    Biết ơn vì còn thở,
    Biết ơn vì còn yêu,
    Biết ơn vì còn nhớ,
    Biết ơn vì còn nhiều.

    Biết ơn từng nhịp đập,
    Biết ơn trái tim người,
    Biết ơn vì tồn tại,
    Biết ơn sự tuyệt vời.

    Biết ơn vì ta sống,
    Biết ơn vì ta tin,
    Biết ơn điều chưa đến,
    Biết ơn điều đã nhìn.

    Biết ơn miền an tĩnh,
    Biết ơn những giấc mơ,
    Biết ơn từng khổ hạnh,
    Biết ơn vòng chuyển cơ.

    Biết ơn điều vô nghĩa
    Đã hóa thành ý nghĩa,
    Biết ơn cả ngã đau
    Đã hóa thành bình yên.

    Khi biết ơn tròn vẹn,
    Cánh cửa sáng mở ra,
    Thế giới không đổi sắc,
    Nhưng tim người hóa hoa.
    Đọc thêm
    HNI 9-11 - B15 BÀI THƠ CHƯƠNG 39 : CÁNH CỬA CỦA ÁNH SÁNG Biết ơn những ngày nắng, Biết ơn những ngày mưa, Biết ơn người ở lại, Biết ơn kẻ rời đi. Biết ơn nụ cười ấm, Biết ơn giọt lệ rơi, Biết ơn từng thất bại, Biết ơn cả chơi vơi. Biết ơn những yêu dấu, Biết ơn những dở dang, Biết ơn điều từng mất, Biết ơn điều đang mang. Biết ơn thời gian cũ, Biết ơn phút hiện tại, Biết ơn lòng đã mỏi, Biết ơn mình còn mãi. Biết ơn vì còn thở, Biết ơn vì còn yêu, Biết ơn vì còn nhớ, Biết ơn vì còn nhiều. Biết ơn từng nhịp đập, Biết ơn trái tim người, Biết ơn vì tồn tại, Biết ơn sự tuyệt vời. Biết ơn vì ta sống, Biết ơn vì ta tin, Biết ơn điều chưa đến, Biết ơn điều đã nhìn. Biết ơn miền an tĩnh, Biết ơn những giấc mơ, Biết ơn từng khổ hạnh, Biết ơn vòng chuyển cơ. Biết ơn điều vô nghĩa Đã hóa thành ý nghĩa, Biết ơn cả ngã đau Đã hóa thành bình yên. Khi biết ơn tròn vẹn, Cánh cửa sáng mở ra, Thế giới không đổi sắc, Nhưng tim người hóa hoa. Đọc thêm
    Like
    Wow
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11: Chương 13: Bài học phục hưng từ Nhật Bản và Đại Việt
    Trong lịch sử nhân loại, những dân tộc thật sự lớn không phải là những dân tộc chưa từng gục ngã, mà là những dân tộc biết đứng dậy sau đổ nát, biến thương đau thành nguồn năng lượng tái sinh. Ở phương Đông, hai dân tộc mang trong mình linh hồn ấy – Nhật Bản và Đại Việt – là hai minh chứng rực rỡ cho sức mạnh phục hưng văn hóa khi con người biết trở về với Đạo, với cội nguồn tinh thần của mình. Một bên là xứ sở Phù Tang, nhỏ bé mà kiêu hùng, từng hóa tro tàn sau chiến tranh, nhưng chỉ sau vài thập kỷ đã trở lại làm chủ công nghệ thế giới. Một bên là đất nước Việt Nam – nơi từng trải qua nghìn năm đô hộ, trăm năm nội chiến, nhưng vẫn giữ được hồn dân tộc, tiếng nói, và linh khí của trời Nam.
    Hai dân tộc ấy – tuy khác ngôn ngữ, khác địa lý – lại cùng chung một căn cơ: biết dùng văn hóa làm linh hồn của sự phục hưng. Bởi không có nền kinh tế nào, không có thể chế nào có thể trường tồn nếu tâm hồn dân tộc bị mất Đạo, nếu con người quên đi gốc rễ thiêng liêng của mình.

    I. Nhật Bản – Bài học phục hưng văn hóa sau đổ nát
    Khi Thế chiến thứ hai kết thúc, Nhật Bản không còn gì: thành phố bị thiêu rụi, Hiroshima và Nagasaki trở thành tro bụi, tinh thần dân tộc tan nát dưới sức mạnh của bom nguyên tử. Nhưng trong tận cùng của tuyệt vọng, người Nhật không đổ lỗi cho số phận – họ quay vào trong để tái thiết từ linh hồn dân tộc. Chính ở đó, tinh thần “Yamato Damashii” – linh hồn Nhật Bản – trỗi dậy, trở thành ngọn lửa dẫn đường cho công cuộc phục hưng thần kỳ.
    Người Nhật không chọn con đường nổi loạn hay phục thù. Họ chọn phục hưng bằng văn hóa, bằng tinh thần kỷ luật, tự tôn, và đạo lý. Cốt lõi của sự hồi sinh ấy nằm ở Đạo Shinto – tín ngưỡng tôn vinh Trời, Đất và Tổ tiên. Trong thế giới quan của họ, mọi vật đều có linh – từ ngọn núi, dòng sông đến hòn đá nhỏ ven đường. Chính lòng tôn kính thiên nhiên và tôn trọng sự sống ấy đã nuôi dưỡng một thái độ sống khiêm nhường, cần mẫn và tinh tế.
    Đọc thêm
    HNI 9/11: Chương 13: Bài học phục hưng từ Nhật Bản và Đại Việt Trong lịch sử nhân loại, những dân tộc thật sự lớn không phải là những dân tộc chưa từng gục ngã, mà là những dân tộc biết đứng dậy sau đổ nát, biến thương đau thành nguồn năng lượng tái sinh. Ở phương Đông, hai dân tộc mang trong mình linh hồn ấy – Nhật Bản và Đại Việt – là hai minh chứng rực rỡ cho sức mạnh phục hưng văn hóa khi con người biết trở về với Đạo, với cội nguồn tinh thần của mình. Một bên là xứ sở Phù Tang, nhỏ bé mà kiêu hùng, từng hóa tro tàn sau chiến tranh, nhưng chỉ sau vài thập kỷ đã trở lại làm chủ công nghệ thế giới. Một bên là đất nước Việt Nam – nơi từng trải qua nghìn năm đô hộ, trăm năm nội chiến, nhưng vẫn giữ được hồn dân tộc, tiếng nói, và linh khí của trời Nam. Hai dân tộc ấy – tuy khác ngôn ngữ, khác địa lý – lại cùng chung một căn cơ: biết dùng văn hóa làm linh hồn của sự phục hưng. Bởi không có nền kinh tế nào, không có thể chế nào có thể trường tồn nếu tâm hồn dân tộc bị mất Đạo, nếu con người quên đi gốc rễ thiêng liêng của mình. I. Nhật Bản – Bài học phục hưng văn hóa sau đổ nát Khi Thế chiến thứ hai kết thúc, Nhật Bản không còn gì: thành phố bị thiêu rụi, Hiroshima và Nagasaki trở thành tro bụi, tinh thần dân tộc tan nát dưới sức mạnh của bom nguyên tử. Nhưng trong tận cùng của tuyệt vọng, người Nhật không đổ lỗi cho số phận – họ quay vào trong để tái thiết từ linh hồn dân tộc. Chính ở đó, tinh thần “Yamato Damashii” – linh hồn Nhật Bản – trỗi dậy, trở thành ngọn lửa dẫn đường cho công cuộc phục hưng thần kỳ. Người Nhật không chọn con đường nổi loạn hay phục thù. Họ chọn phục hưng bằng văn hóa, bằng tinh thần kỷ luật, tự tôn, và đạo lý. Cốt lõi của sự hồi sinh ấy nằm ở Đạo Shinto – tín ngưỡng tôn vinh Trời, Đất và Tổ tiên. Trong thế giới quan của họ, mọi vật đều có linh – từ ngọn núi, dòng sông đến hòn đá nhỏ ven đường. Chính lòng tôn kính thiên nhiên và tôn trọng sự sống ấy đã nuôi dưỡng một thái độ sống khiêm nhường, cần mẫn và tinh tế. Đọc thêm
    Like
    Yay
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ