• HNI 19/12
    Bài thơ cho Chương 41
    Khi tôn giáo trở về đúng bản chất: soi đường, không phân hóa
    Khi tôn giáo trở về nguồn sáng ban sơ,
    Không còn hàng rào ngăn tim người với người,
    Chuông không đối đầu tiếng mõ,
    Thánh đường không che khuất bầu trời chung của nhân loại.
    Tôn giáo khi ấy không là danh xưng,
    Mà là ngọn đèn nhỏ trong đêm dài nhân thế,
    Soi cho người lạc lối biết dừng chân,
    Chỉ đường cho kẻ khổ đau tìm lại chính mình.
    Không còn đúng – sai để chia phe,
    Chỉ còn tỉnh thức để cùng lớn lên,
    Không còn “ta” cao hơn “người”,
    Chỉ còn lòng khiêm hạ trước sự sống nhiệm mầu.
    Phật ở trong tâm từ bi lặng lẽ,
    Chúa ở trong tình yêu không điều kiện,
    Đạo ở trong từng hơi thở ngay lành,
    Trời ở trong lương tri biết sống thuận hòa.
    Khi tôn giáo thôi đòi hỏi niềm tin mù quáng,
    Mà mời gọi con người tự thắp sáng tâm mình,
    Thì mọi giáo lý đều gặp nhau ở một điểm,
    Là làm người tử tế giữa cuộc đời này.
    Không còn chiến tuyến của giáo điều,
    Không còn sợ hãi mang tên khác biệt,
    Chỉ còn bàn tay chìa ra trước khổ đau,
    Và trái tim biết rung động trước nỗi người.
    Tôn giáo khi trở về đúng bản chất,
    Không dựng tường, chỉ mở cửa,
    Không phân hóa, chỉ kết nối,
    Không thống trị, chỉ phụng sự âm thầm.
    Ngày ấy, nhân loại sẽ nhận ra,
    Con đường về Trời không đi qua hận thù,
    Mà đi qua sự hiểu nhau sâu sắc,
    Và tình thương đủ lớn để ôm trọn muôn loài.
    Tôn giáo không còn đứng giữa con người,
    Mà đứng sau, lặng lẽ soi đường,
    Để con người tự bước bằng đôi chân tỉnh thức,
    Trở về làm người – trọn vẹn, hiền minh.
    HNI 19/12 📕 Bài thơ cho Chương 41 Khi tôn giáo trở về đúng bản chất: soi đường, không phân hóa Khi tôn giáo trở về nguồn sáng ban sơ, Không còn hàng rào ngăn tim người với người, Chuông không đối đầu tiếng mõ, Thánh đường không che khuất bầu trời chung của nhân loại. Tôn giáo khi ấy không là danh xưng, Mà là ngọn đèn nhỏ trong đêm dài nhân thế, Soi cho người lạc lối biết dừng chân, Chỉ đường cho kẻ khổ đau tìm lại chính mình. Không còn đúng – sai để chia phe, Chỉ còn tỉnh thức để cùng lớn lên, Không còn “ta” cao hơn “người”, Chỉ còn lòng khiêm hạ trước sự sống nhiệm mầu. Phật ở trong tâm từ bi lặng lẽ, Chúa ở trong tình yêu không điều kiện, Đạo ở trong từng hơi thở ngay lành, Trời ở trong lương tri biết sống thuận hòa. Khi tôn giáo thôi đòi hỏi niềm tin mù quáng, Mà mời gọi con người tự thắp sáng tâm mình, Thì mọi giáo lý đều gặp nhau ở một điểm, Là làm người tử tế giữa cuộc đời này. Không còn chiến tuyến của giáo điều, Không còn sợ hãi mang tên khác biệt, Chỉ còn bàn tay chìa ra trước khổ đau, Và trái tim biết rung động trước nỗi người. Tôn giáo khi trở về đúng bản chất, Không dựng tường, chỉ mở cửa, Không phân hóa, chỉ kết nối, Không thống trị, chỉ phụng sự âm thầm. Ngày ấy, nhân loại sẽ nhận ra, Con đường về Trời không đi qua hận thù, Mà đi qua sự hiểu nhau sâu sắc, Và tình thương đủ lớn để ôm trọn muôn loài. Tôn giáo không còn đứng giữa con người, Mà đứng sau, lặng lẽ soi đường, Để con người tự bước bằng đôi chân tỉnh thức, Trở về làm người – trọn vẹn, hiền minh.
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 20: TÀI SẢN THẬT – TÂM THẾ THẬT – CỐNG HIẾN THẬT

    Có những thứ không nằm trong két sắt
    Không ghi trên sổ sách kế toán đời người
    Nhưng sáng hơn vàng, nặng hơn cổ phiếu
    Đó là chữ TÂM giữa chợ đời xoay vần

    Người giàu thật không run tay khi mất mát
    Bởi thứ họ mang không thể cướp đi
    Danh dự dựng bằng mồ hôi và sự thật
    Không sụp đổ theo một cú nhấn phím thị trường

    Có kẻ bước vào kinh doanh bằng lòng tham
    Có người bước vào bằng lời thề lặng lẽ
    Một bên đếm tiền, một bên đếm nụ cười
    Thời gian sẽ chỉ ai đi đường dài

    Tài sản thật không sinh ra từ lừa dối
    Không lớn lên từ nước mắt kẻ yếu mềm
    Nó kết tinh từ từng lời giữ chữ TÍN
    Từng sản phẩm tử tế trao cho đời

    Tâm thế thật là khi không cần phô trương
    Không cần hào quang mượn ánh đèn sân khấu
    Chỉ cần mỗi sáng soi gương không hổ thẹn
    Và mỗi tối ngủ yên giữa lương tâm

    Có những doanh nhân không cần tượng đài
    Họ để lại những con người biết đứng thẳng
    Họ không chiếm đoạt tương lai của ai
    Mà mở lối cho thế hệ phía sau

    Cống hiến thật không hô vang khẩu hiệu
    Không mua lòng người bằng những tấm biển treo
    Nó âm thầm như rễ cây dưới đất
    Giữ cho rừng đứng vững giữa bão giông

    Kẻ làm giàu bằng chiêu trò sẽ sợ ánh sáng
    Người sống có Đạo bước chậm mà bền
    Khi thị trường đổ, họ vẫn còn niềm tin
    Khi sóng lặng, họ còn nguyên giá trị

    Doanh nghiệp có thể đóng cửa một ngày
    Nhưng đạo đức thì không được phá sản
    Bởi khi chữ TÂM bị đem cầm cố
    Xã hội sẽ trả giá bằng nhiều thế hệ

    HNI không chọn con đường dễ đi
    Chỉ chọn con đường không cúi đầu
    Không xây tháp bằng sự sụp đổ của người khác
    Không đổi tương lai lấy lợi nhuận mau

    Tài sản thật là thứ trao đi càng lớn
    Tâm thế thật là biết đủ giữa tham cầu
    Cống hiến thật là sống sao để khi rời đi
    Tên mình còn được nhắc bằng sự biết ơn

    Và nếu phải chọn giữa giàu và đúng
    Hãy chọn đúng – rồi giàu sẽ tự tìm
    Bởi lịch sử không nhớ kẻ nhiều tiền nhất
    Chỉ khắc tên người giữ được ánh sáng cho nhân sinh
    Đọc thêm
    HNI 19-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 20: TÀI SẢN THẬT – TÂM THẾ THẬT – CỐNG HIẾN THẬT Có những thứ không nằm trong két sắt Không ghi trên sổ sách kế toán đời người Nhưng sáng hơn vàng, nặng hơn cổ phiếu Đó là chữ TÂM giữa chợ đời xoay vần Người giàu thật không run tay khi mất mát Bởi thứ họ mang không thể cướp đi Danh dự dựng bằng mồ hôi và sự thật Không sụp đổ theo một cú nhấn phím thị trường Có kẻ bước vào kinh doanh bằng lòng tham Có người bước vào bằng lời thề lặng lẽ Một bên đếm tiền, một bên đếm nụ cười Thời gian sẽ chỉ ai đi đường dài Tài sản thật không sinh ra từ lừa dối Không lớn lên từ nước mắt kẻ yếu mềm Nó kết tinh từ từng lời giữ chữ TÍN Từng sản phẩm tử tế trao cho đời Tâm thế thật là khi không cần phô trương Không cần hào quang mượn ánh đèn sân khấu Chỉ cần mỗi sáng soi gương không hổ thẹn Và mỗi tối ngủ yên giữa lương tâm Có những doanh nhân không cần tượng đài Họ để lại những con người biết đứng thẳng Họ không chiếm đoạt tương lai của ai Mà mở lối cho thế hệ phía sau Cống hiến thật không hô vang khẩu hiệu Không mua lòng người bằng những tấm biển treo Nó âm thầm như rễ cây dưới đất Giữ cho rừng đứng vững giữa bão giông Kẻ làm giàu bằng chiêu trò sẽ sợ ánh sáng Người sống có Đạo bước chậm mà bền Khi thị trường đổ, họ vẫn còn niềm tin Khi sóng lặng, họ còn nguyên giá trị Doanh nghiệp có thể đóng cửa một ngày Nhưng đạo đức thì không được phá sản Bởi khi chữ TÂM bị đem cầm cố Xã hội sẽ trả giá bằng nhiều thế hệ HNI không chọn con đường dễ đi Chỉ chọn con đường không cúi đầu Không xây tháp bằng sự sụp đổ của người khác Không đổi tương lai lấy lợi nhuận mau Tài sản thật là thứ trao đi càng lớn Tâm thế thật là biết đủ giữa tham cầu Cống hiến thật là sống sao để khi rời đi Tên mình còn được nhắc bằng sự biết ơn Và nếu phải chọn giữa giàu và đúng Hãy chọn đúng – rồi giàu sẽ tự tìm Bởi lịch sử không nhớ kẻ nhiều tiền nhất Chỉ khắc tên người giữ được ánh sáng cho nhân sinh Đọc thêm
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19/12
    Bài thơ cho Chương 42
    Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo
    Khi con người bắt đầu tỉnh thức,
    Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu?
    Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác:
    Ta đang sống như thế nào?
    Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo,
    Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong,
    Nơi chân lý không mang tên gọi,
    Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời.
    Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin,
    Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng,
    Họ trực nhận sự sống đang thở,
    Ngay trong từng khoảnh khắc rất người.
    Không còn tranh luận ai đúng ai sai,
    Vì ánh sáng không cần bảo vệ,
    Chỉ cần hiện diện là đủ,
    Bóng tối tự tan khi bình minh lên.
    Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng,
    Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều,
    Không phủ nhận con đường đã đi,
    Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ.
    Khi ấy, Phật không còn ở tượng,
    Chúa không còn ở thập giá,
    Đạo không còn ở kinh văn,
    Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày.
    Một lời nói biết yêu thương,
    Một quyết định không làm tổn hại,
    Một hành động thuận lương tri,
    Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa.
    Tỉnh thức không tách con người khỏi đời,
    Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế,
    Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên,
    Giữa biến động vẫn không lạc mình.
    Vượt khỏi giới hạn tôn giáo,
    Không phải để cao hơn ai,
    Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất,
    Nơi tất cả đều là con người đang học yêu.
    Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế,
    Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng,
    Không cần hỏi ai được cứu rỗi,
    Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình.
    Và khi con người tỉnh thức đủ sâu,
    Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh:
    Soi đường cho con người quay về ánh sáng,
    Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
    HNI 19/12 📕Bài thơ cho Chương 42 Sự tỉnh thức dẫn con người vượt khỏi giới hạn tôn giáo Khi con người bắt đầu tỉnh thức, Họ không còn hỏi: Ta thuộc về đâu? Mà lắng nghe sâu câu hỏi khác: Ta đang sống như thế nào? Tỉnh thức không phá bỏ tôn giáo, Chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa bên trong, Nơi chân lý không mang tên gọi, Và Thượng Đế không bị nhốt trong lời. Khi tỉnh thức, người thôi vay mượn niềm tin, Không lặp lại điều xưa như chiếc bóng, Họ trực nhận sự sống đang thở, Ngay trong từng khoảnh khắc rất người. Không còn tranh luận ai đúng ai sai, Vì ánh sáng không cần bảo vệ, Chỉ cần hiện diện là đủ, Bóng tối tự tan khi bình minh lên. Tỉnh thức đưa con người vượt qua hình tướng, Qua biểu tượng, nghi lễ, giáo điều, Không phủ nhận con đường đã đi, Nhưng không ngủ quên trên dấu chân cũ. Khi ấy, Phật không còn ở tượng, Chúa không còn ở thập giá, Đạo không còn ở kinh văn, Mà hiện hữu trong cách ta sống mỗi ngày. Một lời nói biết yêu thương, Một quyết định không làm tổn hại, Một hành động thuận lương tri, Cũng đủ là lời cầu nguyện sâu xa. Tỉnh thức không tách con người khỏi đời, Mà cắm rễ sâu hơn vào nhân thế, Giữa chợ đời vẫn giữ được lặng yên, Giữa biến động vẫn không lạc mình. Vượt khỏi giới hạn tôn giáo, Không phải để cao hơn ai, Mà để gặp nhau ở tầng sâu nhất, Nơi tất cả đều là con người đang học yêu. Ngày ấy, nhân loại không cần tranh giành Thượng Đế, Vì đã nhận ra Trời ở trong tâm sáng, Không cần hỏi ai được cứu rỗi, Khi mỗi người đã tự thức tỉnh chính mình. Và khi con người tỉnh thức đủ sâu, Tôn giáo mỉm cười hoàn thành sứ mệnh: Soi đường cho con người quay về ánh sáng, Rồi lặng lẽ đứng sau — như ánh trăng tan vào bình minh.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19/12
    Bài thơ cho Chương 43
    Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại
    Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao,
    Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai,
    Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa,
    Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình.
    Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm,
    Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ,
    Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch,
    Và quy luật hài hòa giữ các vì sao.
    Khoa học đo được khoảng cách thiên hà,
    Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn,
    Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn,
    Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau.
    Khi trí tuệ gắn liền với lương tri,
    Phát minh không còn sinh ra hủy diệt,
    Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành,
    Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng.
    Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng,
    Trước ranh giới mong manh của sự sống,
    Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết,
    Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung.
    Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu,
    Vì chân lý không sợ được kiểm chứng,
    Khoa học tìm cách vận hành,
    Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng.
    Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh,
    Mà sâu, rộng và biết yêu thương,
    Biết rằng mỗi dòng mã viết ra,
    Cũng đang tác động lên vận mệnh con người.
    Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng,
    Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành,
    Không còn là đứa trẻ ham quyền lực,
    Mà là người giữ gìn sự sống chung.
    Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất,
    Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu,
    Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la,
    Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn.
    Đạo trong khoa học không là giáo điều,
    Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm,
    Để mỗi bước tiến của nhân loại,
    Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
    HNI 19/12 📕Bài thơ cho Chương 43 Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao, Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai, Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa, Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình. Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm, Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ, Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch, Và quy luật hài hòa giữ các vì sao. Khoa học đo được khoảng cách thiên hà, Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn, Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn, Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau. Khi trí tuệ gắn liền với lương tri, Phát minh không còn sinh ra hủy diệt, Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành, Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng. Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng, Trước ranh giới mong manh của sự sống, Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết, Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung. Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu, Vì chân lý không sợ được kiểm chứng, Khoa học tìm cách vận hành, Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng. Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh, Mà sâu, rộng và biết yêu thương, Biết rằng mỗi dòng mã viết ra, Cũng đang tác động lên vận mệnh con người. Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng, Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành, Không còn là đứa trẻ ham quyền lực, Mà là người giữ gìn sự sống chung. Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất, Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu, Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la, Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn. Đạo trong khoa học không là giáo điều, Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm, Để mỗi bước tiến của nhân loại, Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19/12
    bài thơ CHƯƠNG 44
    ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU
    Không biên giới nào ngăn được Đạo,
    Vì Đạo sinh trước mọi đường ranh.
    Trời không chọn một màu da,
    Đất không phân ai là kẻ khác.
    Đạo Trời chảy qua từng mạch sống,
    Như ánh sáng không cần tên gọi,
    Như gió đi khắp bốn phương,
    Không hỏi đâu là Đông hay Tây.
    Khi con người thôi dựng tường bằng sợ hãi,
    Và hạ vũ khí mang tên “niềm tin mù quáng”,
    Thì Trái Đất không còn run rẩy,
    Dưới bước chân của chính con mình.
    Hòa bình không đến từ hiệp ước,
    Mà khởi sinh từ trái tim biết thuận hòa.
    Không phải ai thắng – ai thua,
    Mà là cùng hiểu: ta chung một nguồn cội.
    Đạo Trời không dạy con người thống trị,
    Mà dạy sống đúng vị trí của mình:
    Khiêm nhường trước vũ trụ bao la,
    Và nhân ái với từng sinh linh nhỏ bé.
    Ngày nhân loại cùng ngước nhìn một bầu trời,
    Không còn gọi Thượng Đế bằng nhiều cái tên đối lập,
    Chỉ gọi bằng một chữ rất hiền:
    Yêu thương.
    Khi đó, chiến tranh tự khép lại,
    Không vì sợ hãi,
    Mà vì không còn lý do tồn tại.
    Và Đạo Trời —
    Lặng lẽ nở hoa trong hòa bình toàn cầu.
    HNI 19/12 📕 bài thơ CHƯƠNG 44 ĐẠO TRỜI VÀ TƯƠNG LAI HÒA BÌNH TOÀN CẦU Không biên giới nào ngăn được Đạo, Vì Đạo sinh trước mọi đường ranh. Trời không chọn một màu da, Đất không phân ai là kẻ khác. Đạo Trời chảy qua từng mạch sống, Như ánh sáng không cần tên gọi, Như gió đi khắp bốn phương, Không hỏi đâu là Đông hay Tây. Khi con người thôi dựng tường bằng sợ hãi, Và hạ vũ khí mang tên “niềm tin mù quáng”, Thì Trái Đất không còn run rẩy, Dưới bước chân của chính con mình. Hòa bình không đến từ hiệp ước, Mà khởi sinh từ trái tim biết thuận hòa. Không phải ai thắng – ai thua, Mà là cùng hiểu: ta chung một nguồn cội. Đạo Trời không dạy con người thống trị, Mà dạy sống đúng vị trí của mình: Khiêm nhường trước vũ trụ bao la, Và nhân ái với từng sinh linh nhỏ bé. Ngày nhân loại cùng ngước nhìn một bầu trời, Không còn gọi Thượng Đế bằng nhiều cái tên đối lập, Chỉ gọi bằng một chữ rất hiền: Yêu thương. Khi đó, chiến tranh tự khép lại, Không vì sợ hãi, Mà vì không còn lý do tồn tại. Và Đạo Trời — Lặng lẽ nở hoa trong hòa bình toàn cầu.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19/12
    bài thơ CHƯƠNG 45
    TỔNG KẾT: TRỞ VỀ GỐC – THUẬN LÒNG DÂN – HỢP ĐẠO TRỜI
    Đi hết ngàn con đường nhân thế,
    Cuối cùng ta lại trở về Gốc xưa.
    Gốc không ở đâu xa vời,
    Mà ở nơi tâm người còn trong sáng.
    Gốc là chỗ con người biết đủ,
    Biết cúi đầu trước Trời –
    Và ngẩng mặt nhìn nhau bằng lòng nhân ái.
    Không tranh hơn,
    Không giành phần đúng tuyệt đối.
    Thuận Lòng Dân
    Không phải là chiều theo dục vọng,
    Mà là lắng nghe tiếng thở sâu thẳm của nhân tâm.
    Khi dân an, xã hội tự yên,
    Khi lòng người thông, vận nước tự mở.
    Không cần lời hứa lớn lao,
    Chỉ cần sự thật được sống mỗi ngày.
    Không cần quyền lực cao sang,
    Chỉ cần công bằng đứng đúng chỗ.
    Hợp Đạo Trời
    Là sống thuận quy luật tự nhiên,
    Không cưỡng ép, không cực đoan, không tách rời.
    Biết rằng:
    Trời không ở trên cao để sợ hãi,
    Mà ở trong từng hành vi chân chính.
    Khi con người hợp Đạo,
    Trí tuệ không còn đối đầu với yêu thương.
    Khoa học cúi chào đạo lý,
    Và đạo lý soi đường cho văn minh.
    Chương sách khép lại,
    Nhưng hành trình làm người mới bắt đầu.
    Không ai dẫn đường thay ai được,
    Chỉ có tự mình bước đi trong tỉnh thức.
    Trở về Gốc — để không lạc lối.
    Thuận Lòng Dân — để không cô độc.
    Hợp Đạo Trời — để nhân loại cùng bền lâu.
    Và khi ấy,
    Không cần gọi tên kỷ nguyên mới,
    Vì chính con người
    Đã trở thành mùa xuân của thế gian.
    HNI 19/12 📕 bài thơ CHƯƠNG 45 TỔNG KẾT: TRỞ VỀ GỐC – THUẬN LÒNG DÂN – HỢP ĐẠO TRỜI Đi hết ngàn con đường nhân thế, Cuối cùng ta lại trở về Gốc xưa. Gốc không ở đâu xa vời, Mà ở nơi tâm người còn trong sáng. Gốc là chỗ con người biết đủ, Biết cúi đầu trước Trời – Và ngẩng mặt nhìn nhau bằng lòng nhân ái. Không tranh hơn, Không giành phần đúng tuyệt đối. Thuận Lòng Dân Không phải là chiều theo dục vọng, Mà là lắng nghe tiếng thở sâu thẳm của nhân tâm. Khi dân an, xã hội tự yên, Khi lòng người thông, vận nước tự mở. Không cần lời hứa lớn lao, Chỉ cần sự thật được sống mỗi ngày. Không cần quyền lực cao sang, Chỉ cần công bằng đứng đúng chỗ. Hợp Đạo Trời Là sống thuận quy luật tự nhiên, Không cưỡng ép, không cực đoan, không tách rời. Biết rằng: Trời không ở trên cao để sợ hãi, Mà ở trong từng hành vi chân chính. Khi con người hợp Đạo, Trí tuệ không còn đối đầu với yêu thương. Khoa học cúi chào đạo lý, Và đạo lý soi đường cho văn minh. Chương sách khép lại, Nhưng hành trình làm người mới bắt đầu. Không ai dẫn đường thay ai được, Chỉ có tự mình bước đi trong tỉnh thức. Trở về Gốc — để không lạc lối. Thuận Lòng Dân — để không cô độc. Hợp Đạo Trời — để nhân loại cùng bền lâu. Và khi ấy, Không cần gọi tên kỷ nguyên mới, Vì chính con người Đã trở thành mùa xuân của thế gian.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19-12
    *CHƯƠNG 21: HNI LÀ GÌ – VÌ SAO CẦN MỘT CỘNG ĐỒNG DOANH NHÂN MỚI?**

    Thế giới không thiếu doanh nhân.
    Thế giới chỉ thiếu doanh nhân có Đạo.

    Trong nhiều thập niên qua, kinh doanh phát triển với tốc độ chưa từng có. Công nghệ bùng nổ, vốn lưu chuyển toàn cầu, biên giới bị xóa mờ. Nhưng song song với đó là một sự thật đáng lo ngại: niềm tin xã hội suy kiệt, đạo đức kinh doanh bị bào mòn, và hình ảnh doanh nhân ngày càng xa rời vai trò dẫn dắt văn minh.

    Chính trong bối cảnh đó, HNI – Hội Doanh Nhân HNI Toàn Cầu ra đời. Không phải để cạnh tranh với bất kỳ tổ chức nào. Không phải để giành quyền lực. Mà để lấp đầy một khoảng trống đạo đức đang ngày càng lớn trong thế giới kinh doanh hiện đại.

    1. HNI không phải là một hiệp hội thông thường

    HNI không được sinh ra từ nhu cầu hình thức.
    HNI không tồn tại để tổ chức tiệc, trao danh xưng hay khoác lên doanh nhân những tấm huy hiệu rỗng.

    HNI là một hệ tư tưởng – một chuẩn mực – một lời thề sống.

    Khác với các hội doanh nghiệp truyền thống vốn tập trung vào:

    Lợi ích ngành nghề

    Quan hệ – lobby – đặc quyền

    Tăng trưởng bằng mọi giá

    HNI đặt câu hỏi căn bản hơn:

    > Doanh nhân tồn tại để làm gì trong xã hội này?

    Và câu trả lời của HNI là:
    Doanh nhân là người kiến tạo niềm tin, dẫn dắt giá trị, và bảo vệ tương lai xã hội thông qua kinh doanh tử tế.

    2. Vì sao thế giới cần một cộng đồng doanh nhân mới?

    Bởi mô hình doanh nhân cũ đang bộc lộ giới hạn nghiêm trọng.

    Chúng ta đã thấy:

    Doanh nghiệp lớn sụp đổ vì gian dối

    Tập đoàn nghìn tỷ bị tẩy chay vì vô nhân đạo

    Hệ thống tài chính gây khủng hoảng vì lòng tham

    Cộng đồng bị tổn thương vì những “thành công giả tạo”

    Khi lợi nhuận bị tách rời khỏi đạo đức, kinh doanh trở thành con dao hai lưỡi. Nó có thể tạo ra của cải, nhưng cũng có thể hủy hoại nền tảng xã hội.

    HNI ra đời để khẳng định một chân lý:

    > Kinh doanh không có Đạo là kinh doanh ngắn hạn.
    Doanh nhân không có Đạo là rủi ro của xã hội.

    3. HNI là một cộng đồng dựa trên Đạo – không dựa trên quyền lực

    Trong HNI:

    Không ai đứng trên Đạo

    Không ai miễn trừ chuẩn mực

    Không ai được phép làm giàu bằng cách làm tổn hại cộng đồng

    Tư cách thành viên HNI không mua được bằng tiền.
    Chỉ có thể được xây dựng bằng hành vi nhất quán.

    HNI không hỏi:

    Bạn giàu bao nhiêu?

    Doanh nghiệp bạn lớn cỡ nào?

    HNI hỏi:

    Bạn tạo ra giá trị thật gì cho xã hội?

    Bạn có giữ chữ TÍN khi không ai giám sát?

    Bạn có dám nói “không” với lợi nhuận phi đạo đức?

    4. HNI – từ cá nhân có Đạo đến hệ sinh thái có Đạo

    HNI không tin vào sự hoàn hảo.
    HNI tin vào sự tự rèn luyện và tự kiểm soát trong cộng đồng.

    Một doanh nhân có thể sai.
    Nhưng một cộng đồng có Đạo sẽ không cho phép sai lầm trở thành hệ thống.

    Vì vậy, HNI được thiết kế như:

    Một hệ sinh thái mở

    Phi tập trung

    Minh bạch

    Và tự điều chỉnh

    Ở đó, mỗi thành viên vừa là người kinh doanh, vừa là người giữ chuẩn mực cho nhau.

    5. Doanh nhân HNI khác gì doanh nhân thông thường?

    Doanh nhân thông thường hỏi:

    > “Thị trường cho phép tôi làm đến đâu?”

    Doanh nhân HNI hỏi:

    > “Đạo đức cho phép tôi đi đến đâu?”

    Doanh nhân thông thường tối ưu lợi nhuận.
    Doanh nhân HNI tối ưu giá trị dài hạn.

    Doanh nhân thông thường chạy theo xu hướng.
    Doanh nhân HNI tạo ra chuẩn mực.

    Sự khác biệt không nằm ở kỹ năng kinh doanh, mà nằm ở la bàn đạo đức.

    6. HNI không chống lại giàu có – HNI chống lại sự giả tạo

    HNI không kêu gọi nghèo đi để đạo đức hơn.
    HNI không lý tưởng hóa sự khổ hạnh.

    Ngược lại, HNI khuyến khích làm giàu chính đáng, giàu bằng:

    Sản phẩm thật

    Dịch vụ thật

    Giá trị thật

    Và sự cống hiến thật

    HNI chỉ nói “không” với:

    Giàu bằng lừa dối

    Giàu bằng thao túng

    Giàu bằng phá hoại niềm tin xã hội

    Bởi mọi của cải sinh ra từ cái sai đều sẽ kéo theo cái giá phải trả – sớm hay muộn.

    7. Vì sao HNI bắt đầu từ tư tưởng, không phải từ tiền?

    Tiền có thể gọi vốn trong một đêm.
    Nhưng tư tưởng cần cả một thế hệ để thấm sâu.

    HNI hiểu rằng:

    Nếu tư tưởng sai, hệ thống sẽ sai

    Nếu Đạo không vững, tổ chức sẽ sụp

    Nếu doanh nhân không tự giác, luật lệ chỉ là hình thức

    Do đó, HNI chọn con đường khó hơn:
    Xây từ gốc – từ Đạo làm người – rồi mới đến Đạo làm doanh nhân.

    8. HNI – lời đáp cho khủng hoảng niềm tin toàn cầu

    Khi người dân không còn tin vào doanh nghiệp.
    Khi khách hàng nghi ngờ mọi lời quảng cáo.
    Khi xã hội xem doanh nhân như kẻ trục lợi.

    Đó không chỉ là khủng hoảng kinh tế.
    Đó là khủng hoảng niềm tin.

    HNI không hứa giải quyết mọi vấn đề của thế giới.
    Nhưng HNI cam kết làm một việc rõ ràng:

    > Tái lập niềm tin xã hội thông qua từng doanh nhân có Đạo.

    9. Chương 21 – cánh cửa bước vào Phần III

    Nếu Phần I đặt nền tảng Đạo làm người,
    Nếu Phần II thiết lập chuẩn mực đạo đức kinh doanh,

    Thì Phần III bắt đầu hành trình tổ chức hóa Đạo.

    Chương 21 là cánh cửa đầu tiên, nơi độc giả hiểu:

    HNI không phải phong trào nhất thời

    HNI không phải khẩu hiệu đạo đức

    HNI là một tuyên bố nghiêm túc về vai trò mới của doanh nhân trong kỷ nguyên toàn cầu

    Từ đây, chúng ta không chỉ nói về Đạo.
    Chúng ta xây dựng một cộng đồng sống bằng Đạo.
    HNI 19-12 *CHƯƠNG 21: HNI LÀ GÌ – VÌ SAO CẦN MỘT CỘNG ĐỒNG DOANH NHÂN MỚI?** Thế giới không thiếu doanh nhân. Thế giới chỉ thiếu doanh nhân có Đạo. Trong nhiều thập niên qua, kinh doanh phát triển với tốc độ chưa từng có. Công nghệ bùng nổ, vốn lưu chuyển toàn cầu, biên giới bị xóa mờ. Nhưng song song với đó là một sự thật đáng lo ngại: niềm tin xã hội suy kiệt, đạo đức kinh doanh bị bào mòn, và hình ảnh doanh nhân ngày càng xa rời vai trò dẫn dắt văn minh. Chính trong bối cảnh đó, HNI – Hội Doanh Nhân HNI Toàn Cầu ra đời. Không phải để cạnh tranh với bất kỳ tổ chức nào. Không phải để giành quyền lực. Mà để lấp đầy một khoảng trống đạo đức đang ngày càng lớn trong thế giới kinh doanh hiện đại. 1. HNI không phải là một hiệp hội thông thường HNI không được sinh ra từ nhu cầu hình thức. HNI không tồn tại để tổ chức tiệc, trao danh xưng hay khoác lên doanh nhân những tấm huy hiệu rỗng. HNI là một hệ tư tưởng – một chuẩn mực – một lời thề sống. Khác với các hội doanh nghiệp truyền thống vốn tập trung vào: Lợi ích ngành nghề Quan hệ – lobby – đặc quyền Tăng trưởng bằng mọi giá HNI đặt câu hỏi căn bản hơn: > Doanh nhân tồn tại để làm gì trong xã hội này? Và câu trả lời của HNI là: 👉 Doanh nhân là người kiến tạo niềm tin, dẫn dắt giá trị, và bảo vệ tương lai xã hội thông qua kinh doanh tử tế. 2. Vì sao thế giới cần một cộng đồng doanh nhân mới? Bởi mô hình doanh nhân cũ đang bộc lộ giới hạn nghiêm trọng. Chúng ta đã thấy: Doanh nghiệp lớn sụp đổ vì gian dối Tập đoàn nghìn tỷ bị tẩy chay vì vô nhân đạo Hệ thống tài chính gây khủng hoảng vì lòng tham Cộng đồng bị tổn thương vì những “thành công giả tạo” Khi lợi nhuận bị tách rời khỏi đạo đức, kinh doanh trở thành con dao hai lưỡi. Nó có thể tạo ra của cải, nhưng cũng có thể hủy hoại nền tảng xã hội. HNI ra đời để khẳng định một chân lý: > Kinh doanh không có Đạo là kinh doanh ngắn hạn. Doanh nhân không có Đạo là rủi ro của xã hội. 3. HNI là một cộng đồng dựa trên Đạo – không dựa trên quyền lực Trong HNI: Không ai đứng trên Đạo Không ai miễn trừ chuẩn mực Không ai được phép làm giàu bằng cách làm tổn hại cộng đồng Tư cách thành viên HNI không mua được bằng tiền. Chỉ có thể được xây dựng bằng hành vi nhất quán. HNI không hỏi: Bạn giàu bao nhiêu? Doanh nghiệp bạn lớn cỡ nào? HNI hỏi: Bạn tạo ra giá trị thật gì cho xã hội? Bạn có giữ chữ TÍN khi không ai giám sát? Bạn có dám nói “không” với lợi nhuận phi đạo đức? 4. HNI – từ cá nhân có Đạo đến hệ sinh thái có Đạo HNI không tin vào sự hoàn hảo. HNI tin vào sự tự rèn luyện và tự kiểm soát trong cộng đồng. Một doanh nhân có thể sai. Nhưng một cộng đồng có Đạo sẽ không cho phép sai lầm trở thành hệ thống. Vì vậy, HNI được thiết kế như: Một hệ sinh thái mở Phi tập trung Minh bạch Và tự điều chỉnh Ở đó, mỗi thành viên vừa là người kinh doanh, vừa là người giữ chuẩn mực cho nhau. 5. Doanh nhân HNI khác gì doanh nhân thông thường? Doanh nhân thông thường hỏi: > “Thị trường cho phép tôi làm đến đâu?” Doanh nhân HNI hỏi: > “Đạo đức cho phép tôi đi đến đâu?” Doanh nhân thông thường tối ưu lợi nhuận. Doanh nhân HNI tối ưu giá trị dài hạn. Doanh nhân thông thường chạy theo xu hướng. Doanh nhân HNI tạo ra chuẩn mực. Sự khác biệt không nằm ở kỹ năng kinh doanh, mà nằm ở la bàn đạo đức. 6. HNI không chống lại giàu có – HNI chống lại sự giả tạo HNI không kêu gọi nghèo đi để đạo đức hơn. HNI không lý tưởng hóa sự khổ hạnh. Ngược lại, HNI khuyến khích làm giàu chính đáng, giàu bằng: Sản phẩm thật Dịch vụ thật Giá trị thật Và sự cống hiến thật HNI chỉ nói “không” với: Giàu bằng lừa dối Giàu bằng thao túng Giàu bằng phá hoại niềm tin xã hội Bởi mọi của cải sinh ra từ cái sai đều sẽ kéo theo cái giá phải trả – sớm hay muộn. 7. Vì sao HNI bắt đầu từ tư tưởng, không phải từ tiền? Tiền có thể gọi vốn trong một đêm. Nhưng tư tưởng cần cả một thế hệ để thấm sâu. HNI hiểu rằng: Nếu tư tưởng sai, hệ thống sẽ sai Nếu Đạo không vững, tổ chức sẽ sụp Nếu doanh nhân không tự giác, luật lệ chỉ là hình thức Do đó, HNI chọn con đường khó hơn: 👉 Xây từ gốc – từ Đạo làm người – rồi mới đến Đạo làm doanh nhân. 8. HNI – lời đáp cho khủng hoảng niềm tin toàn cầu Khi người dân không còn tin vào doanh nghiệp. Khi khách hàng nghi ngờ mọi lời quảng cáo. Khi xã hội xem doanh nhân như kẻ trục lợi. Đó không chỉ là khủng hoảng kinh tế. Đó là khủng hoảng niềm tin. HNI không hứa giải quyết mọi vấn đề của thế giới. Nhưng HNI cam kết làm một việc rõ ràng: > Tái lập niềm tin xã hội thông qua từng doanh nhân có Đạo. 9. Chương 21 – cánh cửa bước vào Phần III Nếu Phần I đặt nền tảng Đạo làm người, Nếu Phần II thiết lập chuẩn mực đạo đức kinh doanh, Thì Phần III bắt đầu hành trình tổ chức hóa Đạo. Chương 21 là cánh cửa đầu tiên, nơi độc giả hiểu: HNI không phải phong trào nhất thời HNI không phải khẩu hiệu đạo đức HNI là một tuyên bố nghiêm túc về vai trò mới của doanh nhân trong kỷ nguyên toàn cầu Từ đây, chúng ta không chỉ nói về Đạo. Chúng ta xây dựng một cộng đồng sống bằng Đạo.
    Love
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 21: HNI – LỜI GỌI CỦA DOANH NHÂN CÓ ĐẠO

    Thế giới không thiếu người làm ăn
    Chỉ thiếu người đứng thẳng giữa lợi nhuận và lương tri
    Những bàn tay tạo ra của cải
    Nhưng đôi khi quên mất trái tim phải giữ gìn

    Giữa chợ đời ồn ào bảng giá
    Niềm tin trở thành thứ hiếm hoi
    Người ta mua bán cả lời hứa
    Và đổi tương lai lấy lợi nhuận ngắn hơi

    HNI không sinh ra từ tiếng vỗ tay
    Mà từ khoảng lặng của suy tư
    Khi doanh nhân tự hỏi chính mình
    Ta đang xây dựng hay đang bào mòn xã hội?

    HNI không là huy hiệu cài áo
    Không là danh xưng treo tường
    HNI là lời thề lặng lẽ
    Sống tử tế giữa muôn trùng cám dỗ đời thường

    Ở đó, tiền không đứng cao hơn Đạo
    Quyền lực không che được chữ TÂM
    Không ai được giàu lên từ nước mắt
    Không ai được lớn bằng sự sụp đổ âm thầm

    Doanh nhân HNI đi chậm mà vững
    Không chạy theo hào quang giả lập
    Họ xây doanh nghiệp như trồng rừng
    Biết gieo rễ sâu trước khi vươn tán rộng

    Có thể họ không ồn ào trên báo chí
    Nhưng tên họ sống trong lòng người
    Bởi sản phẩm họ mang đến
    Giải quyết nỗi đau thật của cuộc đời

    HNI là cộng đồng không cần xiềng xích
    Bởi mỗi người tự giữ mình nghiêm hơn luật
    Khi Đạo trở thành chuẩn mực chung
    Sai lầm không thể biến thành hệ thống

    Nếu thế giới mệt mỏi vì giả dối
    Nếu niềm tin đã nhiều lần vỡ tan
    Thì HNI là lời nhắc dịu dàng
    Rằng kinh doanh vẫn có thể nhân văn

    Không phải để cứu cả nhân loại
    Mà bắt đầu từ từng con người
    Từng quyết định nhỏ nhưng đúng
    Từng doanh nhân không phản bội lương tâm mình

    Và nếu một ngày lịch sử hỏi lại
    Ai đã giữ cho thương trường còn ánh sáng?
    Có lẽ sẽ nhắc đến những con người lặng lẽ
    Những doanh nhân HNI – sống có Đạo giữa thời nhiễu nhương.
    HNI 19-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 21: HNI – LỜI GỌI CỦA DOANH NHÂN CÓ ĐẠO Thế giới không thiếu người làm ăn Chỉ thiếu người đứng thẳng giữa lợi nhuận và lương tri Những bàn tay tạo ra của cải Nhưng đôi khi quên mất trái tim phải giữ gìn Giữa chợ đời ồn ào bảng giá Niềm tin trở thành thứ hiếm hoi Người ta mua bán cả lời hứa Và đổi tương lai lấy lợi nhuận ngắn hơi HNI không sinh ra từ tiếng vỗ tay Mà từ khoảng lặng của suy tư Khi doanh nhân tự hỏi chính mình Ta đang xây dựng hay đang bào mòn xã hội? HNI không là huy hiệu cài áo Không là danh xưng treo tường HNI là lời thề lặng lẽ Sống tử tế giữa muôn trùng cám dỗ đời thường Ở đó, tiền không đứng cao hơn Đạo Quyền lực không che được chữ TÂM Không ai được giàu lên từ nước mắt Không ai được lớn bằng sự sụp đổ âm thầm Doanh nhân HNI đi chậm mà vững Không chạy theo hào quang giả lập Họ xây doanh nghiệp như trồng rừng Biết gieo rễ sâu trước khi vươn tán rộng Có thể họ không ồn ào trên báo chí Nhưng tên họ sống trong lòng người Bởi sản phẩm họ mang đến Giải quyết nỗi đau thật của cuộc đời HNI là cộng đồng không cần xiềng xích Bởi mỗi người tự giữ mình nghiêm hơn luật Khi Đạo trở thành chuẩn mực chung Sai lầm không thể biến thành hệ thống Nếu thế giới mệt mỏi vì giả dối Nếu niềm tin đã nhiều lần vỡ tan Thì HNI là lời nhắc dịu dàng Rằng kinh doanh vẫn có thể nhân văn Không phải để cứu cả nhân loại Mà bắt đầu từ từng con người Từng quyết định nhỏ nhưng đúng Từng doanh nhân không phản bội lương tâm mình Và nếu một ngày lịch sử hỏi lại Ai đã giữ cho thương trường còn ánh sáng? Có lẽ sẽ nhắc đến những con người lặng lẽ Những doanh nhân HNI – sống có Đạo giữa thời nhiễu nhương.
    Love
    Like
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19-12
    BÀI THƠ CHƯƠNG 21: HNI – LỜI GỌI CỦA DOANH NHÂN CÓ ĐẠO

    Thế giới không thiếu người làm ăn
    Chỉ thiếu người đứng thẳng giữa lợi nhuận và lương tri
    Những bàn tay tạo ra của cải
    Nhưng đôi khi quên mất trái tim phải giữ gìn

    Giữa chợ đời ồn ào bảng giá
    Niềm tin trở thành thứ hiếm hoi
    Người ta mua bán cả lời hứa
    Và đổi tương lai lấy lợi nhuận ngắn hơi

    HNI không sinh ra từ tiếng vỗ tay
    Mà từ khoảng lặng của suy tư
    Khi doanh nhân tự hỏi chính mình
    Ta đang xây dựng hay đang bào mòn xã hội?

    HNI không là huy hiệu cài áo
    Không là danh xưng treo tường
    HNI là lời thề lặng lẽ
    Sống tử tế giữa muôn trùng cám dỗ đời thường

    Ở đó, tiền không đứng cao hơn Đạo
    Quyền lực không che được chữ TÂM
    Không ai được giàu lên từ nước mắt
    Không ai được lớn bằng sự sụp đổ âm thầm

    Doanh nhân HNI đi chậm mà vững
    Không chạy theo hào quang giả lập
    Họ xây doanh nghiệp như trồng rừng
    Biết gieo rễ sâu trước khi vươn tán rộng

    Có thể họ không ồn ào trên báo chí
    Nhưng tên họ sống trong lòng người
    Bởi sản phẩm họ mang đến
    Giải quyết nỗi đau thật của cuộc đời

    HNI là cộng đồng không cần xiềng xích
    Bởi mỗi người tự giữ mình nghiêm hơn luật
    Khi Đạo trở thành chuẩn mực chung
    Sai lầm không thể biến thành hệ thống

    Nếu thế giới mệt mỏi vì giả dối
    Nếu niềm tin đã nhiều lần vỡ tan
    Thì HNI là lời nhắc dịu dàng
    Rằng kinh doanh vẫn có thể nhân văn

    Không phải để cứu cả nhân loại
    Mà bắt đầu từ từng con người
    Từng quyết định nhỏ nhưng đúng
    Từng doanh nhân không phản bội lương tâm mình

    Và nếu một ngày lịch sử hỏi lại
    Ai đã giữ cho thương trường còn ánh sáng?
    Có lẽ sẽ nhắc đến những con người lặng lẽ
    Những doanh nhân HNI – sống có Đạo giữa thời nhiễu nhương.
    Đọc ít hơn
    HNI 19-12 BÀI THƠ CHƯƠNG 21: HNI – LỜI GỌI CỦA DOANH NHÂN CÓ ĐẠO Thế giới không thiếu người làm ăn Chỉ thiếu người đứng thẳng giữa lợi nhuận và lương tri Những bàn tay tạo ra của cải Nhưng đôi khi quên mất trái tim phải giữ gìn Giữa chợ đời ồn ào bảng giá Niềm tin trở thành thứ hiếm hoi Người ta mua bán cả lời hứa Và đổi tương lai lấy lợi nhuận ngắn hơi HNI không sinh ra từ tiếng vỗ tay Mà từ khoảng lặng của suy tư Khi doanh nhân tự hỏi chính mình Ta đang xây dựng hay đang bào mòn xã hội? HNI không là huy hiệu cài áo Không là danh xưng treo tường HNI là lời thề lặng lẽ Sống tử tế giữa muôn trùng cám dỗ đời thường Ở đó, tiền không đứng cao hơn Đạo Quyền lực không che được chữ TÂM Không ai được giàu lên từ nước mắt Không ai được lớn bằng sự sụp đổ âm thầm Doanh nhân HNI đi chậm mà vững Không chạy theo hào quang giả lập Họ xây doanh nghiệp như trồng rừng Biết gieo rễ sâu trước khi vươn tán rộng Có thể họ không ồn ào trên báo chí Nhưng tên họ sống trong lòng người Bởi sản phẩm họ mang đến Giải quyết nỗi đau thật của cuộc đời HNI là cộng đồng không cần xiềng xích Bởi mỗi người tự giữ mình nghiêm hơn luật Khi Đạo trở thành chuẩn mực chung Sai lầm không thể biến thành hệ thống Nếu thế giới mệt mỏi vì giả dối Nếu niềm tin đã nhiều lần vỡ tan Thì HNI là lời nhắc dịu dàng Rằng kinh doanh vẫn có thể nhân văn Không phải để cứu cả nhân loại Mà bắt đầu từ từng con người Từng quyết định nhỏ nhưng đúng Từng doanh nhân không phản bội lương tâm mình Và nếu một ngày lịch sử hỏi lại Ai đã giữ cho thương trường còn ánh sáng? Có lẽ sẽ nhắc đến những con người lặng lẽ Những doanh nhân HNI – sống có Đạo giữa thời nhiễu nhương. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 19/12
    Bài thơ cho Chương 43
    Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại
    Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao,
    Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai,
    Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa,
    Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình.
    Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm,
    Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ,
    Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch,
    Và quy luật hài hòa giữ các vì sao.
    Khoa học đo được khoảng cách thiên hà,
    Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn,
    Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn,
    Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau.
    Khi trí tuệ gắn liền với lương tri,
    Phát minh không còn sinh ra hủy diệt,
    Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành,
    Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng.
    Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng,
    Trước ranh giới mong manh của sự sống,
    Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết,
    Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung.
    Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu,
    Vì chân lý không sợ được kiểm chứng,
    Khoa học tìm cách vận hành,
    Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng.
    Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh,
    Mà sâu, rộng và biết yêu thương,
    Biết rằng mỗi dòng mã viết ra,
    Cũng đang tác động lên vận mệnh con người.
    Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng,
    Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành,
    Không còn là đứa trẻ ham quyền lực,
    Mà là người giữ gìn sự sống chung.
    Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất,
    Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu,
    Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la,
    Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn.
    Đạo trong khoa học không là giáo điều,
    Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm,
    Để mỗi bước tiến của nhân loại,
    Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu.
    Đọc ít hơn
    HNI 19/12 Bài thơ cho Chương 43 Đạo trong khoa học – trí tuệ mới của nhân loại Khi khoa học thôi kiêu hãnh hỏi vì sao, Mà lắng nghe sâu câu hỏi vì ai, Trí tuệ bắt đầu đổi chiều tiến hóa, Từ chinh phục thế giới sang hiểu chính mình. Đạo không đứng ngoài phòng thí nghiệm, Ẩn trong trật tự lặng thầm của vũ trụ, Trong nhịp nguyên tử rung không sai lệch, Và quy luật hài hòa giữ các vì sao. Khoa học đo được khoảng cách thiên hà, Nhưng Đạo chỉ ra mối liên thông vô hạn, Rằng không có hạt nào thật sự cô đơn, Mọi tồn tại đều nương tựa lẫn nhau. Khi trí tuệ gắn liền với lương tri, Phát minh không còn sinh ra hủy diệt, Công nghệ trở thành bàn tay chữa lành, Chứ không là con dao hai lưỡi của tham vọng. Đạo trong khoa học là khi con người biết dừng, Trước ranh giới mong manh của sự sống, Biết cúi đầu trước điều chưa hiểu hết, Và học cách hỏi bằng tâm khiêm cung. Không còn đối đầu giữa đức tin và dữ liệu, Vì chân lý không sợ được kiểm chứng, Khoa học tìm cách vận hành, Đạo chỉ ra ý nghĩa để vận hành cho đúng. Trí tuệ mới không chỉ nhanh và mạnh, Mà sâu, rộng và biết yêu thương, Biết rằng mỗi dòng mã viết ra, Cũng đang tác động lên vận mệnh con người. Khi khoa học gặp Đạo trong tim sáng, Nhân loại bước sang chu kỳ trưởng thành, Không còn là đứa trẻ ham quyền lực, Mà là người giữ gìn sự sống chung. Ngày ấy, phòng thí nghiệm sáng như thiền thất, Nhà khoa học lặng yên trước điều kỳ diệu, Vì càng hiểu sâu vũ trụ bao la, Càng thấy mình nhỏ bé — và nhân ái hơn. Đạo trong khoa học không là giáo điều, Mà là trí tuệ sống cùng trách nhiệm, Để mỗi bước tiến của nhân loại, Là một bước gần hơn với hòa bình bền lâu. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    2
    0 Comments 0 Shares