HNI 19/12
Bài thơ cho Chương 41
Khi tôn giáo trở về đúng bản chất: soi đường, không phân hóa
Khi tôn giáo trở về nguồn sáng ban sơ,
Không còn hàng rào ngăn tim người với người,
Chuông không đối đầu tiếng mõ,
Thánh đường không che khuất bầu trời chung của nhân loại.
Tôn giáo khi ấy không là danh xưng,
Mà là ngọn đèn nhỏ trong đêm dài nhân thế,
Soi cho người lạc lối biết dừng chân,
Chỉ đường cho kẻ khổ đau tìm lại chính mình.
Không còn đúng – sai để chia phe,
Chỉ còn tỉnh thức để cùng lớn lên,
Không còn “ta” cao hơn “người”,
Chỉ còn lòng khiêm hạ trước sự sống nhiệm mầu.
Phật ở trong tâm từ bi lặng lẽ,
Chúa ở trong tình yêu không điều kiện,
Đạo ở trong từng hơi thở ngay lành,
Trời ở trong lương tri biết sống thuận hòa.
Khi tôn giáo thôi đòi hỏi niềm tin mù quáng,
Mà mời gọi con người tự thắp sáng tâm mình,
Thì mọi giáo lý đều gặp nhau ở một điểm,
Là làm người tử tế giữa cuộc đời này.
Không còn chiến tuyến của giáo điều,
Không còn sợ hãi mang tên khác biệt,
Chỉ còn bàn tay chìa ra trước khổ đau,
Và trái tim biết rung động trước nỗi người.
Tôn giáo khi trở về đúng bản chất,
Không dựng tường, chỉ mở cửa,
Không phân hóa, chỉ kết nối,
Không thống trị, chỉ phụng sự âm thầm.
Ngày ấy, nhân loại sẽ nhận ra,
Con đường về Trời không đi qua hận thù,
Mà đi qua sự hiểu nhau sâu sắc,
Và tình thương đủ lớn để ôm trọn muôn loài.
Tôn giáo không còn đứng giữa con người,
Mà đứng sau, lặng lẽ soi đường,
Để con người tự bước bằng đôi chân tỉnh thức,
Trở về làm người – trọn vẹn, hiền minh.
Bài thơ cho Chương 41
Khi tôn giáo trở về đúng bản chất: soi đường, không phân hóa
Khi tôn giáo trở về nguồn sáng ban sơ,
Không còn hàng rào ngăn tim người với người,
Chuông không đối đầu tiếng mõ,
Thánh đường không che khuất bầu trời chung của nhân loại.
Tôn giáo khi ấy không là danh xưng,
Mà là ngọn đèn nhỏ trong đêm dài nhân thế,
Soi cho người lạc lối biết dừng chân,
Chỉ đường cho kẻ khổ đau tìm lại chính mình.
Không còn đúng – sai để chia phe,
Chỉ còn tỉnh thức để cùng lớn lên,
Không còn “ta” cao hơn “người”,
Chỉ còn lòng khiêm hạ trước sự sống nhiệm mầu.
Phật ở trong tâm từ bi lặng lẽ,
Chúa ở trong tình yêu không điều kiện,
Đạo ở trong từng hơi thở ngay lành,
Trời ở trong lương tri biết sống thuận hòa.
Khi tôn giáo thôi đòi hỏi niềm tin mù quáng,
Mà mời gọi con người tự thắp sáng tâm mình,
Thì mọi giáo lý đều gặp nhau ở một điểm,
Là làm người tử tế giữa cuộc đời này.
Không còn chiến tuyến của giáo điều,
Không còn sợ hãi mang tên khác biệt,
Chỉ còn bàn tay chìa ra trước khổ đau,
Và trái tim biết rung động trước nỗi người.
Tôn giáo khi trở về đúng bản chất,
Không dựng tường, chỉ mở cửa,
Không phân hóa, chỉ kết nối,
Không thống trị, chỉ phụng sự âm thầm.
Ngày ấy, nhân loại sẽ nhận ra,
Con đường về Trời không đi qua hận thù,
Mà đi qua sự hiểu nhau sâu sắc,
Và tình thương đủ lớn để ôm trọn muôn loài.
Tôn giáo không còn đứng giữa con người,
Mà đứng sau, lặng lẽ soi đường,
Để con người tự bước bằng đôi chân tỉnh thức,
Trở về làm người – trọn vẹn, hiền minh.
HNI 19/12
📕 Bài thơ cho Chương 41
Khi tôn giáo trở về đúng bản chất: soi đường, không phân hóa
Khi tôn giáo trở về nguồn sáng ban sơ,
Không còn hàng rào ngăn tim người với người,
Chuông không đối đầu tiếng mõ,
Thánh đường không che khuất bầu trời chung của nhân loại.
Tôn giáo khi ấy không là danh xưng,
Mà là ngọn đèn nhỏ trong đêm dài nhân thế,
Soi cho người lạc lối biết dừng chân,
Chỉ đường cho kẻ khổ đau tìm lại chính mình.
Không còn đúng – sai để chia phe,
Chỉ còn tỉnh thức để cùng lớn lên,
Không còn “ta” cao hơn “người”,
Chỉ còn lòng khiêm hạ trước sự sống nhiệm mầu.
Phật ở trong tâm từ bi lặng lẽ,
Chúa ở trong tình yêu không điều kiện,
Đạo ở trong từng hơi thở ngay lành,
Trời ở trong lương tri biết sống thuận hòa.
Khi tôn giáo thôi đòi hỏi niềm tin mù quáng,
Mà mời gọi con người tự thắp sáng tâm mình,
Thì mọi giáo lý đều gặp nhau ở một điểm,
Là làm người tử tế giữa cuộc đời này.
Không còn chiến tuyến của giáo điều,
Không còn sợ hãi mang tên khác biệt,
Chỉ còn bàn tay chìa ra trước khổ đau,
Và trái tim biết rung động trước nỗi người.
Tôn giáo khi trở về đúng bản chất,
Không dựng tường, chỉ mở cửa,
Không phân hóa, chỉ kết nối,
Không thống trị, chỉ phụng sự âm thầm.
Ngày ấy, nhân loại sẽ nhận ra,
Con đường về Trời không đi qua hận thù,
Mà đi qua sự hiểu nhau sâu sắc,
Và tình thương đủ lớn để ôm trọn muôn loài.
Tôn giáo không còn đứng giữa con người,
Mà đứng sau, lặng lẽ soi đường,
Để con người tự bước bằng đôi chân tỉnh thức,
Trở về làm người – trọn vẹn, hiền minh.