• HNI 21/12 - B28
    CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI
    Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức.
    Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu.
    1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại
    Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản:
    “Bạn là ai?”
    Họ có thể nói về:
    Nghề nghiệp
    Vai trò xã hội
    Thành tựu
    Danh xưng
    Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn.
    Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua:
    Cảm giác trống rỗng
    Sự lạc hướng
    Nỗi buồn không tên
    Cảm giác “sống không đúng đời mình”
    Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong.
    2. Khi đời sống trở thành phản ứng
    Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh.
    – Người khác nói gì thì tin
    – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo
    – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào
    Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi:
    Mạng xã hội
    So sánh
    Tiêu chuẩn thành công bên ngoài
    Áp lực phải giống ai đó
    Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác.
    3. Sự phân mảnh của bản ngã
    Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản:
    Một phiên bản ở công việc
    Một phiên bản trong gia đình
    Một phiên bản trên mạng xã hội
    Một phiên bản trong cô đơn
    Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc.
    Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của:
    Lo âu
    Trầm cảm
    Giận dữ vô cớ
    Khủng hoảng ý nghĩa sống
    4. Khi linh hồn lên tiếng
    Không biết mình là ai khô
    Đọc thêm
    HNI 21/12 - B28 CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức. Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu. 1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản: “Bạn là ai?” Họ có thể nói về: Nghề nghiệp Vai trò xã hội Thành tựu Danh xưng Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn. Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua: Cảm giác trống rỗng Sự lạc hướng Nỗi buồn không tên Cảm giác “sống không đúng đời mình” Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong. 2. Khi đời sống trở thành phản ứng Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh. – Người khác nói gì thì tin – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi: Mạng xã hội So sánh Tiêu chuẩn thành công bên ngoài Áp lực phải giống ai đó Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác. 3. Sự phân mảnh của bản ngã Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản: Một phiên bản ở công việc Một phiên bản trong gia đình Một phiên bản trên mạng xã hội Một phiên bản trong cô đơn Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc. Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của: Lo âu Trầm cảm Giận dữ vô cớ Khủng hoảng ý nghĩa sống 4. Khi linh hồn lên tiếng Không biết mình là ai khô Đọc thêm
    Like
    Love
    8
    10 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/V1CZPrK_R5k?si=H-nOX2qWWvdbUUB5
    https://youtu.be/V1CZPrK_R5k?si=H-nOX2qWWvdbUUB5
    Like
    Love
    8
    6 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12
    bài thơ chương 1:
    Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận
    Ta chạy miết giữa đời như cơn gió,
    Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn.
    Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa,
    Cháy lên rồi tắt giữa hư không.
    Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở,
    Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm.
    Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh,
    Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm.
    Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ,
    Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai.
    Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên,
    Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái.
    Con người sống nhanh hơn điều mình cảm,
    Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan.
    Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ:
    Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
    HNI 21/12 📕 bài thơ chương 1: Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận Ta chạy miết giữa đời như cơn gió, Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn. Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa, Cháy lên rồi tắt giữa hư không. Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở, Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm. Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh, Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm. Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ, Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai. Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên, Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái. Con người sống nhanh hơn điều mình cảm, Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan. Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ: Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
    Like
    Love
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12

    Bài thơ Chương 2:
    Sự dư thừa vật chất và sự thiếu hụt ý nghĩa sống
    Nhà cao hơn ước mơ,
    kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng.
    Con người đếm thành công bằng con số,
    nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa?
    Bàn tay nắm chặt những điều mua được,
    lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền.
    Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại,
    nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai.
    Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm,
    ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn.
    Cái đói không còn ở dạ dày,
    mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người.
    Ta chạy theo “có thêm”,
    mà quên học cách “là”.
    Càng chất đầy bên ngoài,
    càng rỗng dần bên trong.
    Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa,
    ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình:
    Sống để sở hữu…
    hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    HNI 21/12 📕 Bài thơ Chương 2: Sự dư thừa vật chất và sự thiếu hụt ý nghĩa sống Nhà cao hơn ước mơ, kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng. Con người đếm thành công bằng con số, nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa? Bàn tay nắm chặt những điều mua được, lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền. Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại, nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai. Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm, ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn. Cái đói không còn ở dạ dày, mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người. Ta chạy theo “có thêm”, mà quên học cách “là”. Càng chất đầy bên ngoài, càng rỗng dần bên trong. Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa, ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình: Sống để sở hữu… hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    Like
    Love
    8
    3 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12
    bài thơ chương 1:
    Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận
    Ta chạy miết giữa đời như cơn gió,
    Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn.
    Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa,
    Cháy lên rồi tắt giữa hư không.
    Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở,
    Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm.
    Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh,
    Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm.
    Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ,
    Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai.
    Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên,
    Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái.
    Con người sống nhanh hơn điều mình cảm,
    Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan.
    Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ:
    Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an.
    Đọc ít hơn
    HNI 21/12 bài thơ chương 1: Khi con người sống nhanh hơn khả năng cảm nhận Ta chạy miết giữa đời như cơn gió, Chân chưa dừng mà tim đã mỏi mòn. Ngày trôi vội, ý nghĩ thành đốm lửa, Cháy lên rồi tắt giữa hư không. Tin nhắn đến nhanh hơn một nhịp thở, Tiếng cười vang nhưng mắt lại xa xăm. Ta chạm đời bằng đầu ngón tay lạnh, Mà quên ôm đời bằng trái tim trầm. Có những buồn chưa kịp thành giọt lệ, Đã bị cuốn theo lịch hẹn ngày mai. Có yêu thương chưa kịp gọi thành tên, Đã lạc mất giữa ngàn điều phải–trái. Con người sống nhanh hơn điều mình cảm, Nên niềm vui cũng mỏng tựa sương tan. Chỉ khi chậm lại — ta mới nghe rất khẽ: Tiếng linh hồn gọi ta… trở về an. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    9
    97 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12

    bài thơ Chương 3:
    Thành công bên ngoài – trống rỗng bên trong
    Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ,
    bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu.
    Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng,
    chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình.
    Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng,
    mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya.
    Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo,
    nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim.
    Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”,
    bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời:
    Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu?
    Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài?
    Thành công dạy ta cách bước lên,
    nhưng không dạy cách quay về.
    Danh tiếng dạy ta cách được thấy,
    nhưng không dạy cách được là chính mình.
    Cho đến một ngày,
    ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước,
    nhận ra:
    không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn
    nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong.
    Và từ khoảng trống ấy,
    một con đường khác lặng lẽ mở ra:
    thành công không còn là vượt hơn người khác,
    mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    HNI 21/12 📕 bài thơ Chương 3: Thành công bên ngoài – trống rỗng bên trong Họ gọi tên ta bằng danh xưng rực rỡ, bằng những tràng vỗ tay và ánh đèn sân khấu. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng, chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình. Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng, mà lòng người lại thấp xuống mỗi đêm khuya. Ta chinh phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo, nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong tim. Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”, bên trong là câu hỏi không ai dám trả lời: Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu? Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài? Thành công dạy ta cách bước lên, nhưng không dạy cách quay về. Danh tiếng dạy ta cách được thấy, nhưng không dạy cách được là chính mình. Cho đến một ngày, ta dừng lại giữa những điều từng mơ ước, nhận ra: không có đỉnh cao nào lấp đầy được linh hồn nếu ta bỏ quên cội nguồn bên trong. Và từ khoảng trống ấy, một con đường khác lặng lẽ mở ra: thành công không còn là vượt hơn người khác, mà là đủ đầy khi được sống thật với mình.
    Like
    Love
    Haha
    9
    51 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12

    Bài thơ Chương 2:
    Sự dư thừa vật chất và sự thiếu hụt ý nghĩa sống
    Nhà cao hơn ước mơ,
    kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng.
    Con người đếm thành công bằng con số,
    nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa?
    Bàn tay nắm chặt những điều mua được,
    lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền.
    Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại,
    nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai.
    Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm,
    ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn.
    Cái đói không còn ở dạ dày,
    mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người.
    Ta chạy theo “có thêm”,
    mà quên học cách “là”.
    Càng chất đầy bên ngoài,
    càng rỗng dần bên trong.
    Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa,
    ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình:
    Sống để sở hữu…
    hay sống để hiểu, để yêu, để trở về?
    Đọc ít hơn
    HNI 21/12 Bài thơ Chương 2: Sự dư thừa vật chất và sự thiếu hụt ý nghĩa sống Nhà cao hơn ước mơ, kho đồ đầy hơn trái tim đang trống rỗng. Con người đếm thành công bằng con số, nhưng quên hỏi mình: đã sống hay chưa? Bàn tay nắm chặt những điều mua được, lại buông rơi những giá trị không bán nổi bằng tiền. Chúng ta có đủ mọi thứ để tồn tại, nhưng thiếu một lý do để thức dậy mỗi sớm mai. Tiếng ồn của tiện nghi che lấp tiếng gọi nội tâm, ánh sáng màn hình làm mờ ánh sáng linh hồn. Cái đói không còn ở dạ dày, mà nằm sâu trong ý nghĩa của đời người. Ta chạy theo “có thêm”, mà quên học cách “là”. Càng chất đầy bên ngoài, càng rỗng dần bên trong. Chỉ khi dám dừng lại giữa dư thừa, ta mới nghe thấy câu hỏi thật của chính mình: Sống để sở hữu… hay sống để hiểu, để yêu, để trở về? Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Haha
    10
    8 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12

    Bài thơ Chương 3:
    Thành công bên ngoài – trống rỗng bên trong
    Họ gọi tên ta bằng danh dự rực rỡ rực rỡ,
    bằng những cơn bão tay và ánh đèn sân khấu.
    Nhưng khi cánh cửa quay lại sau lưng,
    chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình.
    Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng,
    xin người lại xuống sâu mỗi đêm muộn.
    Ta chính phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo,
    nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong thời gian.
    Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”,
    bên trong là câu hỏi không ai trả lời:
    Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu?
    Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài?
    Thành công dạy cách bước lên,
    nhưng không dạy cách quay về.
    Danh sách dạy tiếng ta được tìm thấy
    nhưng không được dạy bằng chính mình.
    Cho đến một ngày,
    ta dừng lại giữa những điều ước mơ,
    nhận ra:
    không có đỉnh cao nào chứa đầy linh hồn
    nếu ta bỏ quên nguồn gốc bên trong.
    Và từ khoảng trống ấy,
    một con đường khác Yên tĩnh mở ra:
    thành công không còn là vượt xa những người khác,
    mà đủ đầy khi được sống thật với mình.
    và hơn
    HNI 21/12 Bài thơ Chương 3: Thành công bên ngoài – trống rỗng bên trong Họ gọi tên ta bằng danh dự rực rỡ rực rỡ, bằng những cơn bão tay và ánh đèn sân khấu. Nhưng khi cánh cửa quay lại sau lưng, chỉ còn im lặng ngồi đối diện chính mình. Bậc thang danh vọng cao dần theo năm tháng, xin người lại xuống sâu mỗi đêm muộn. Ta chính phục thế giới bằng nụ cười hoàn hảo, nhưng chưa từng chạm tới nỗi buồn thật trong thời gian. Bên ngoài là hình ảnh của “đã đạt được”, bên trong là câu hỏi không ai trả lời: Tại sao giữa đủ đầy, ta vẫn thấy thiếu? Tại sao giữa chiến thắng, ta vẫn mệt nhoài? Thành công dạy cách bước lên, nhưng không dạy cách quay về. Danh sách dạy tiếng ta được tìm thấy nhưng không được dạy bằng chính mình. Cho đến một ngày, ta dừng lại giữa những điều ước mơ, nhận ra: không có đỉnh cao nào chứa đầy linh hồn nếu ta bỏ quên nguồn gốc bên trong. Và từ khoảng trống ấy, một con đường khác Yên tĩnh mở ra: thành công không còn là vượt xa những người khác, mà đủ đầy khi được sống thật với mình. và hơn
    Like
    Love
    Haha
    10
    16 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12
    CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI
    Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức.
    Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu.
    1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại
    Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản:
    “Bạn là ai?”
    Họ có thể nói về:
    Nghề nghiệp
    Vai trò xã hội
    Thành tựu
    Danh xưng
    Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn.
    Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua:
    Cảm giác trống rỗng
    Sự lạc hướng
    Nỗi buồn không tên
    Cảm giác “sống không đúng đời mình”
    Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong.
    2. Khi đời sống trở thành phản ứng
    Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh.
    – Người khác nói gì thì tin
    – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo
    – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào
    Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi:
    Mạng xã hội
    So sánh
    Tiêu chuẩn thành công bên ngoài
    Áp lực phải giống ai đó
    Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác.
    3. Sự phân mảnh của bản ngã
    Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản:
    Một phiên bản ở công việc
    Một phiên bản trong gia đình
    Một phiên bản trên mạng xã hội
    Một phiên bản trong cô đơn
    Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc.
    Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của:
    Lo âu
    Trầm cảm
    Giận dữ vô cớ
    Khủng hoảng ý nghĩa sống
    4. Khi linh hồn lên tiếng
    Không biết mình là ai khô
    Đọc thêm
    Đọc ít hơn
    HNI 21/12 CHƯƠNG 8.: KHI CON NGƯỜI KHÔNG CÒN BIẾT MÌNH LÀ AI Có một trạng thái nguy hiểm hơn cả nghèo đói, bệnh tật hay thất bại: con người không còn biết mình là ai. Đó không phải là sự thiếu thông tin, mà là sự mất kết nối với chính mình. Khi ấy, con người vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn giao tiếp, nhưng tất cả chỉ diễn ra như một quán tính vô thức. Người ta tồn tại, nhưng không hiện hữu. 1. Mất căn tính – căn bệnh thầm lặng của thời đại Ngày nay, nhiều người không thể trả lời một cách trung thực câu hỏi đơn giản: “Bạn là ai?” Họ có thể nói về: Nghề nghiệp Vai trò xã hội Thành tựu Danh xưng Nhưng khi bỏ đi tất cả những lớp vỏ đó, bên trong chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ. Khoảng trống ấy không phải là bản thể, mà là hệ quả của việc sống quá lâu trong vai diễn. Mất căn tính không ồn ào. Nó len lỏi qua: Cảm giác trống rỗng Sự lạc hướng Nỗi buồn không tên Cảm giác “sống không đúng đời mình” Đó là căn bệnh phổ biến của con người hiện đại – đầy đủ bên ngoài nhưng khuyết thiếu bên trong. 2. Khi đời sống trở thành phản ứng Khi không biết mình là ai, con người không còn chủ động sống, mà chỉ phản ứng với hoàn cảnh. – Người khác nói gì thì tin – Xã hội chạy hướng nào thì chạy theo – Trào lưu nào nổi lên thì bám vào Cuộc đời trở thành chuỗi phản xạ, không còn chiều sâu nội tâm. Con người bị cuốn đi bởi: Mạng xã hội So sánh Tiêu chuẩn thành công bên ngoài Áp lực phải giống ai đó Ta không còn sống từ bên trong, mà sống từ ánh nhìn của người khác. 3. Sự phân mảnh của bản ngã Khi không có gốc rễ bản thể, cái tôi bị phân mảnh. Một người có thể mang nhiều phiên bản: Một phiên bản ở công việc Một phiên bản trong gia đình Một phiên bản trên mạng xã hội Một phiên bản trong cô đơn Những phiên bản ấy không hòa hợp, không kết nối, khiến con người luôn mệt mỏi và xung đột nội tâm. Ta không còn là một chỉnh thể, mà là tập hợp của những mảnh ghép rời rạc. Sự phân mảnh ấy là nguồn gốc của: Lo âu Trầm cảm Giận dữ vô cớ Khủng hoảng ý nghĩa sống 4. Khi linh hồn lên tiếng Không biết mình là ai khô Đọc thêm Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Wow
    10
    38 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 21/12
    bài thơ Chương 4:
    Khi con người đánh mất khả năng lắng nghe chính mình
    Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới,
    ta không còn nghe được tiếng lòng.
    Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào
    lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm.
    Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai,
    mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì.
    La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài,
    nên phương hướng trong ta dần mờ lối.
    Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau,
    tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không.
    Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”,
    nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình.
    Khi không còn lắng nghe,
    ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức,
    yêu theo khuôn mẫu,
    và đau theo thói quen.
    Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại—
    một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng—
    ta mới nhận ra:
    tiếng nói sâu nhất
    luôn chờ ta trong im lặng.
    Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa,
    thế giới không ồn ào hơn,
    nhưng ta không còn lạc lối.
    Bởi từ đây,
    con đường bắt đầu từ bên trong.
    HNI 21/12 📕 bài thơ Chương 4: Khi con người đánh mất khả năng lắng nghe chính mình Giữa muôn ngàn âm thanh của thế giới, ta không còn nghe được tiếng lòng. Tin tức, lời khen, sự so sánh ồn ào lấn át thì thầm rất khẽ của nội tâm. Ta hỏi người khác mình nên trở thành ai, mà quên hỏi bản thân mình đang cần gì. La bàn cuộc đời xoay theo ánh mắt bên ngoài, nên phương hướng trong ta dần mờ lối. Cơ thể mệt mỏi lên tiếng bằng cơn đau, tâm hồn im lặng bằng một nỗi trống không. Ta gọi đó là “bình thường của thời đại”, nhưng thực ra là dấu hiệu của lạc mất chính mình. Khi không còn lắng nghe, ta sống bằng phản xạ thay vì ý thức, yêu theo khuôn mẫu, và đau theo thói quen. Chỉ đến lúc đời buộc ta dừng lại— một mất mát, một đổ vỡ, một khoảng lặng— ta mới nhận ra: tiếng nói sâu nhất luôn chờ ta trong im lặng. Và khi ta học cách lắng nghe chính mình lần nữa, thế giới không ồn ào hơn, nhưng ta không còn lạc lối. Bởi từ đây, con đường bắt đầu từ bên trong.
    Like
    Love
    Haha
    9
    27 Bình luận 0 Chia sẽ