• HNI 22/12
    Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình

    Con người rời bỏ rừng xanh,
    Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông.
    Đổi trăng sao lấy đèn hồng,
    Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông.
    Sáng nhìn màn hình thay mây,
    Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên.
    Bước nhanh giữa chốn ồn êm,
    Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta.
    Ta quên cây cũng biết già,
    Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn.
    Chặt rừng như chặt tâm hồn,
    Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình.
    Có khi giữa phố đông nghìn,
    Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong.
    Có nhà cao, có tiền đồng,
    Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn.
    Tự nhiên vốn ở rất gần,
    Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im.
    Xa rừng là lạc trái tim,
    Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài.
    Ngày nào ta biết dừng lại,
    Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung.
    Tự nhiên trở lại trong ta,
    Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
    HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình Con người rời bỏ rừng xanh, Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông. Đổi trăng sao lấy đèn hồng, Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông. Sáng nhìn màn hình thay mây, Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên. Bước nhanh giữa chốn ồn êm, Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta. Ta quên cây cũng biết già, Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn. Chặt rừng như chặt tâm hồn, Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình. Có khi giữa phố đông nghìn, Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong. Có nhà cao, có tiền đồng, Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn. Tự nhiên vốn ở rất gần, Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im. Xa rừng là lạc trái tim, Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài. Ngày nào ta biết dừng lại, Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung. Tự nhiên trở lại trong ta, Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
    Like
    Love
    Wow
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ
    và sự mất truyền thừa tinh thần

    Có một khoảng lặng dài
    giữa lời cha kể
    và tai con nghe.
    Câu chuyện chưa kịp tròn
    đã rơi vào quên lãng.
    Ông bà nói bằng ký ức,
    cha mẹ nói bằng kinh nghiệm,
    con cái nói bằng tốc độ,
    và chẳng ai còn đủ chậm
    để hiểu nhau.
    Những giá trị từng được truyền
    qua bếp lửa, mái hiên,
    qua câu ca, lời ru,
    nay bị thay thế
    bằng màn hình sáng lạnh
    và những thông tin vội vàng.
    Người đi trước
    mang theo nỗi sợ bị lạc hậu,
    người đi sau
    mang theo nỗi sợ bị ràng buộc.
    Giữa hai nỗi sợ ấy,
    sợi dây tinh thần mỏng dần.
    Con không còn hỏi
    “Vì sao ông bà sống như vậy?”
    Cha mẹ không còn kể
    “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.”
    Sự im lặng
    trở thành di sản duy nhất.
    Khi truyền thống không được trao,
    nó hóa thành gánh nặng.
    Khi kinh nghiệm không được lắng nghe,
    nó trở thành lời thừa.
    Một thế hệ lớn lên
    đầy đủ vật chất
    nhưng thiếu điểm tựa tinh thần,
    lang thang giữa thế giới rộng lớn
    mà không biết mình từ đâu đến.
    Chỉ khi có người dừng lại,
    cúi đầu lắng nghe quá khứ
    bằng trái tim khiêm nhường,
    và có người mở lòng
    đón nhận tương lai
    bằng yêu thương,
    dòng chảy mới liền mạch trở lại.
    Truyền thừa không phải
    là giữ nguyên hình thức,
    mà là giữ được tinh thần.
    Khi các thế hệ
    biết gặp nhau ở nhân tính,
    đứt gãy sẽ hóa
    thành tiếp nối.
    HNI 22/12 📕 bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ và sự mất truyền thừa tinh thần Có một khoảng lặng dài giữa lời cha kể và tai con nghe. Câu chuyện chưa kịp tròn đã rơi vào quên lãng. Ông bà nói bằng ký ức, cha mẹ nói bằng kinh nghiệm, con cái nói bằng tốc độ, và chẳng ai còn đủ chậm để hiểu nhau. Những giá trị từng được truyền qua bếp lửa, mái hiên, qua câu ca, lời ru, nay bị thay thế bằng màn hình sáng lạnh và những thông tin vội vàng. Người đi trước mang theo nỗi sợ bị lạc hậu, người đi sau mang theo nỗi sợ bị ràng buộc. Giữa hai nỗi sợ ấy, sợi dây tinh thần mỏng dần. Con không còn hỏi “Vì sao ông bà sống như vậy?” Cha mẹ không còn kể “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.” Sự im lặng trở thành di sản duy nhất. Khi truyền thống không được trao, nó hóa thành gánh nặng. Khi kinh nghiệm không được lắng nghe, nó trở thành lời thừa. Một thế hệ lớn lên đầy đủ vật chất nhưng thiếu điểm tựa tinh thần, lang thang giữa thế giới rộng lớn mà không biết mình từ đâu đến. Chỉ khi có người dừng lại, cúi đầu lắng nghe quá khứ bằng trái tim khiêm nhường, và có người mở lòng đón nhận tương lai bằng yêu thương, dòng chảy mới liền mạch trở lại. Truyền thừa không phải là giữ nguyên hình thức, mà là giữ được tinh thần. Khi các thế hệ biết gặp nhau ở nhân tính, đứt gãy sẽ hóa thành tiếp nối.
    Like
    Love
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm

    Người ta đi lễ rất đông,
    Mà tim đóng kín như không cửa vào.
    Chuông rung khắp nẻo chiêm bao,
    Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn.
    Môi đọc kinh, miệng thì thầm,
    Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa.
    Lời thiêng rơi giữa nắng mưa,
    Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa.
    Áo đạo khoác nặng hình hài,
    Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong.
    Quỳ lâu cho đúng nghi môn,
    Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người.
    Có khi tượng Phật rất gần,
    Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình.
    Thắp nhang cầu phúc – cầu danh,
    Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm.
    Đạo đâu nằm ở hương hoa,
    Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga.
    Đạo là phút lặng đi qua,
    Khi ta thấy rõ mình là ai đây.
    Một giọt trải nghiệm nội tâm,
    Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà.
    Khi lòng chạm được thật thà,
    Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm Người ta đi lễ rất đông, Mà tim đóng kín như không cửa vào. Chuông rung khắp nẻo chiêm bao, Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn. Môi đọc kinh, miệng thì thầm, Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa. Lời thiêng rơi giữa nắng mưa, Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa. Áo đạo khoác nặng hình hài, Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong. Quỳ lâu cho đúng nghi môn, Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người. Có khi tượng Phật rất gần, Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình. Thắp nhang cầu phúc – cầu danh, Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm. Đạo đâu nằm ở hương hoa, Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga. Đạo là phút lặng đi qua, Khi ta thấy rõ mình là ai đây. Một giọt trải nghiệm nội tâm, Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà. Khi lòng chạm được thật thà, Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    Like
    Love
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 23/12
    bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ
    và sự mất truyền thừa tinh thần

    Có một khoảng lặng dài
    giữa lời cha kể
    và tai con nghe.
    Câu chuyện chưa kịp tròn
    đã rơi vào quên lãng.
    Ông bà nói bằng ký ức,
    cha mẹ nói bằng kinh nghiệm,
    con cái nói bằng tốc độ,
    và chẳng ai còn đủ chậm
    để hiểu nhau.
    Những giá trị từng được truyền
    qua bếp lửa, mái hiên,
    qua câu ca, lời ru,
    nay bị thay thế
    bằng màn hình sáng lạnh
    và những thông tin vội vàng.
    Người đi trước
    mang theo nỗi sợ bị lạc hậu,
    người đi sau
    mang theo nỗi sợ bị ràng buộc.
    Giữa hai nỗi sợ ấy,
    sợi dây tinh thần mỏng dần.
    Con không còn hỏi
    “Vì sao ông bà sống như vậy?”
    Cha mẹ không còn kể
    “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.”
    Sự im lặng
    trở thành di sản duy nhất.
    Khi truyền thống không được trao,
    nó hóa thành gánh nặng.
    Khi kinh nghiệm không được lắng nghe,
    nó trở thành lời thừa.
    Một thế hệ lớn lên
    đầy đủ vật chất
    nhưng thiếu điểm tựa tinh thần,
    lang thang giữa thế giới rộng lớn
    mà không biết mình từ đâu đến.
    Chỉ khi có người dừng lại,
    cúi đầu lắng nghe quá khứ
    bằng trái tim khiêm nhường,
    và có người mở lòng
    đón nhận tương lai
    bằng yêu thương,
    dòng chảy mới liền mạch trở lại.
    Truyền thừa không phải
    là giữ nguyên hình thức,
    mà là giữ được tinh thần.
    Khi các thế hệ
    biết gặp nhau ở nhân tính,
    đứt gãy sẽ hóa
    thành tiếp nối.
    HNI 23/12 📕 bài thơ Chương 15. Đứt gãy giữa các thế hệ và sự mất truyền thừa tinh thần Có một khoảng lặng dài giữa lời cha kể và tai con nghe. Câu chuyện chưa kịp tròn đã rơi vào quên lãng. Ông bà nói bằng ký ức, cha mẹ nói bằng kinh nghiệm, con cái nói bằng tốc độ, và chẳng ai còn đủ chậm để hiểu nhau. Những giá trị từng được truyền qua bếp lửa, mái hiên, qua câu ca, lời ru, nay bị thay thế bằng màn hình sáng lạnh và những thông tin vội vàng. Người đi trước mang theo nỗi sợ bị lạc hậu, người đi sau mang theo nỗi sợ bị ràng buộc. Giữa hai nỗi sợ ấy, sợi dây tinh thần mỏng dần. Con không còn hỏi “Vì sao ông bà sống như vậy?” Cha mẹ không còn kể “Ngày xưa chúng ta đã đi qua điều gì.” Sự im lặng trở thành di sản duy nhất. Khi truyền thống không được trao, nó hóa thành gánh nặng. Khi kinh nghiệm không được lắng nghe, nó trở thành lời thừa. Một thế hệ lớn lên đầy đủ vật chất nhưng thiếu điểm tựa tinh thần, lang thang giữa thế giới rộng lớn mà không biết mình từ đâu đến. Chỉ khi có người dừng lại, cúi đầu lắng nghe quá khứ bằng trái tim khiêm nhường, và có người mở lòng đón nhận tương lai bằng yêu thương, dòng chảy mới liền mạch trở lại. Truyền thừa không phải là giữ nguyên hình thức, mà là giữ được tinh thần. Khi các thế hệ biết gặp nhau ở nhân tính, đứt gãy sẽ hóa thành tiếp nối.
    Like
    Love
    Haha
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Tham gia trả lời câu đố sáng
    22/12/2025
    Câu 1:
    10 lòng biết ơn về sự ra đời của đồng tiền lượng tử VNcoin.
    1. Biết ơn VNcoin đã khơi dậy khát vọng biến Việt Nam thành siêu cường quốc.
    2. Biết ơn VNcoin mở ra thời đại tiền tệ lượng tử tiên phong của dân tộc.
    3. Biết ơn VNcoin đã trao cho người Việt niềm tự hào sáng tạo ngang tầm thế giới.
    4. Biết ơn VNcoin mang đến cơ hội công bằng, minh bạch cho mọi giao dịch.
    5. Biết ơn VNcoin kết nối trí tuệ Việt với cộng đồng quốc tế.
    6. Biết ơn VNcoin khuyến khích tinh thần khởi nghiệp đổi mới sáng tạo.
    7. Biết ơn VNcoin đặt nền móng cho hệ sinh thái tài chính văn minh.
    8. Biết ơn VNcoin giúp nâng cao vị thế Việt Nam trên bản đồ toàn cầu.
    9. Biết ơn VNcoin gieo hạt giống thịnh vượng cho thế hệ tương lai.
    10. Biết ơn VNcoin đã trở thành biểu tượng của niềm tin, ánh sáng và phát triển.

    Câu 2:
    Cảm nhận CHƯƠNG 3: BỐI CẢNH TOÀN CẦU VỀ BẤT ĐỘNG SẢN XANH
    Sách trắng: Nhà Xanh Land – Sàn giao dịch bất động sản xanh
    Chương 3 đặt bất động sản xanh vào đúng bối cảnh lịch sử của khủng hoảng khí hậu và tái cấu trúc dòng vốn toàn cầu. ESG và Net Zero không còn là khẩu hiệu, mà trở thành chuẩn mực sinh tồn của thị trường. Tác giả làm rõ sự dịch chuyển từ “xây để bán” sang “xây để cùng Trái Đất tồn tại”. Trong dòng chảy ấy, Nhà Xanh Land hiện lên như một chủ thể dẫn dắt, bảo vệ giá trị dài hạn và tương lai bền vững cho nhà đầu tư lẫn cộng đồng.

    Câu 3:
    Cảm nhận CHƯƠNG 3: TỔNG QUAN THỊ TRƯỜNG BẤT ĐỘNG SẢN VIỆT NAM
    Sách trắng Quỹ đầu tư bất động sản HLAND – HCAPITAL LAND
    Chương 3 mang đến một bức tranh tỉnh táo và có chiều sâu về bất động sản Việt Nam trong mối quan hệ với chu kỳ kinh tế, chính sách và dòng vốn. Việc nhận diện rõ rủi ro chu kỳ, pháp lý và đòn bẩy giúp tách bạch đầu tư giá trị với đầu cơ ngắn hạn. Trong bối cảnh tái cấu trúc thị trường, vai trò của HLand – HCapital Land nổi bật như một chủ thể đầu tư kỷ luật, hướng tới bảo toàn vốn và tăng trưởng bền vững dài hạn.

    Câu 4:
    Cảm nhận CHƯƠNG 12: THIẾT KẾ XE TIÊU CHUẨN NHẬT – HỆ THỐNG NHẬN DIỆN H’FOOD
    Sách trắng Hệ sinh thái H’FOOD – H’GREEN – HCOIN
    Chương 12 cho thấy tư duy thiết kế xe H’FOOD vượt xa khái niệm phương tiện bán hàng, để trở thành đại sứ thương hiệu và một “node” trong hệ sinh thái. Triết lý Nhật Bản về tối giản, hiệu quả và tinh thần phục vụ được chuẩn hóa đến từng chi tiết, giúp nhân bản nhanh mà vẫn giữ trải nghiệm đồng nhất. Thiết kế không chỉ phục vụ vận hành, mà còn đặt nền móng cho tăng trưởng bền vững, công nghệ hóa và kết nối cộng đồng dài hạn.

    Câu 5:
    Cảm nhận CHƯƠNG 1: LỜI TUYÊN NGÔN KỶ NGUYÊN HCOIN QUANTUM
    Sách: Quốc gia thông minh – Kỷ nguyên HCoin Quantum
    Chương 1 là bản tuyên ngôn thức tỉnh về sự lỗi thời của tư duy quốc gia, tiền tệ và chủ quyền trong thế kỷ 21. HCoin Quantum được định vị không như một đồng tiền, mà như hạ tầng niềm tin và ngôn ngữ giá trị mới. Tác giả mở ra khái niệm quốc gia ý thức, kinh tế cộng hưởng và chủ quyền số, đặt con người vào trung tâm của hệ thống. Đây là lời mời tham gia kiến tạo tương lai, không áp đặt mà dẫn dắt bằng tầm nhìn tiến hóa.

    Câu 6:
    Cảm nhận CHƯƠNG 2: TUYÊN NGÔN HẢI YẾN LAND
    Sách trắng: HAI YẾN LAND
    Chương 2 thể hiện rõ lập trường khác biệt của Hải Yến Land giữa một thị trường nhiều biến động: không chạy theo số lượng, không nuôi dưỡng đầu cơ, mà kiên định với minh bạch, kỷ luật và giá trị thật. Tuyên ngôn này đặt niềm tin lên nền tảng dữ liệu, pháp lý và trách nhiệm dài hạn. Hải Yến Land hiện lên như một đơn vị đi cùng thời gian, bảo vệ tài sản trung tâm cho khách hàng và nhà đầu tư qua mọi chu kỳ thị trường.
    Tham gia trả lời câu đố sáng 22/12/2025 Câu 1: 10 lòng biết ơn về sự ra đời của đồng tiền lượng tử VNcoin. 1. Biết ơn VNcoin đã khơi dậy khát vọng biến Việt Nam thành siêu cường quốc. 2. Biết ơn VNcoin mở ra thời đại tiền tệ lượng tử tiên phong của dân tộc. 3. Biết ơn VNcoin đã trao cho người Việt niềm tự hào sáng tạo ngang tầm thế giới. 4. Biết ơn VNcoin mang đến cơ hội công bằng, minh bạch cho mọi giao dịch. 5. Biết ơn VNcoin kết nối trí tuệ Việt với cộng đồng quốc tế. 6. Biết ơn VNcoin khuyến khích tinh thần khởi nghiệp đổi mới sáng tạo. 7. Biết ơn VNcoin đặt nền móng cho hệ sinh thái tài chính văn minh. 8. Biết ơn VNcoin giúp nâng cao vị thế Việt Nam trên bản đồ toàn cầu. 9. Biết ơn VNcoin gieo hạt giống thịnh vượng cho thế hệ tương lai. 10. Biết ơn VNcoin đã trở thành biểu tượng của niềm tin, ánh sáng và phát triển. Câu 2: Cảm nhận CHƯƠNG 3: BỐI CẢNH TOÀN CẦU VỀ BẤT ĐỘNG SẢN XANH Sách trắng: Nhà Xanh Land – Sàn giao dịch bất động sản xanh Chương 3 đặt bất động sản xanh vào đúng bối cảnh lịch sử của khủng hoảng khí hậu và tái cấu trúc dòng vốn toàn cầu. ESG và Net Zero không còn là khẩu hiệu, mà trở thành chuẩn mực sinh tồn của thị trường. Tác giả làm rõ sự dịch chuyển từ “xây để bán” sang “xây để cùng Trái Đất tồn tại”. Trong dòng chảy ấy, Nhà Xanh Land hiện lên như một chủ thể dẫn dắt, bảo vệ giá trị dài hạn và tương lai bền vững cho nhà đầu tư lẫn cộng đồng. Câu 3: Cảm nhận CHƯƠNG 3: TỔNG QUAN THỊ TRƯỜNG BẤT ĐỘNG SẢN VIỆT NAM Sách trắng Quỹ đầu tư bất động sản HLAND – HCAPITAL LAND Chương 3 mang đến một bức tranh tỉnh táo và có chiều sâu về bất động sản Việt Nam trong mối quan hệ với chu kỳ kinh tế, chính sách và dòng vốn. Việc nhận diện rõ rủi ro chu kỳ, pháp lý và đòn bẩy giúp tách bạch đầu tư giá trị với đầu cơ ngắn hạn. Trong bối cảnh tái cấu trúc thị trường, vai trò của HLand – HCapital Land nổi bật như một chủ thể đầu tư kỷ luật, hướng tới bảo toàn vốn và tăng trưởng bền vững dài hạn. Câu 4: Cảm nhận CHƯƠNG 12: THIẾT KẾ XE TIÊU CHUẨN NHẬT – HỆ THỐNG NHẬN DIỆN H’FOOD Sách trắng Hệ sinh thái H’FOOD – H’GREEN – HCOIN Chương 12 cho thấy tư duy thiết kế xe H’FOOD vượt xa khái niệm phương tiện bán hàng, để trở thành đại sứ thương hiệu và một “node” trong hệ sinh thái. Triết lý Nhật Bản về tối giản, hiệu quả và tinh thần phục vụ được chuẩn hóa đến từng chi tiết, giúp nhân bản nhanh mà vẫn giữ trải nghiệm đồng nhất. Thiết kế không chỉ phục vụ vận hành, mà còn đặt nền móng cho tăng trưởng bền vững, công nghệ hóa và kết nối cộng đồng dài hạn. Câu 5: Cảm nhận CHƯƠNG 1: LỜI TUYÊN NGÔN KỶ NGUYÊN HCOIN QUANTUM Sách: Quốc gia thông minh – Kỷ nguyên HCoin Quantum Chương 1 là bản tuyên ngôn thức tỉnh về sự lỗi thời của tư duy quốc gia, tiền tệ và chủ quyền trong thế kỷ 21. HCoin Quantum được định vị không như một đồng tiền, mà như hạ tầng niềm tin và ngôn ngữ giá trị mới. Tác giả mở ra khái niệm quốc gia ý thức, kinh tế cộng hưởng và chủ quyền số, đặt con người vào trung tâm của hệ thống. Đây là lời mời tham gia kiến tạo tương lai, không áp đặt mà dẫn dắt bằng tầm nhìn tiến hóa. Câu 6: Cảm nhận CHƯƠNG 2: TUYÊN NGÔN HẢI YẾN LAND Sách trắng: HAI YẾN LAND Chương 2 thể hiện rõ lập trường khác biệt của Hải Yến Land giữa một thị trường nhiều biến động: không chạy theo số lượng, không nuôi dưỡng đầu cơ, mà kiên định với minh bạch, kỷ luật và giá trị thật. Tuyên ngôn này đặt niềm tin lên nền tảng dữ liệu, pháp lý và trách nhiệm dài hạn. Hải Yến Land hiện lên như một đơn vị đi cùng thời gian, bảo vệ tài sản trung tâm cho khách hàng và nhà đầu tư qua mọi chu kỳ thị trường.
    Like
    Love
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang

    Có một ngày ta thôi tin gió,
    Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông.
    Câu hỏi mọc đầy trong óc,
    Mà câu trả lời thì trống không.
    Người nói nhiều về chân lý,
    Nhưng sống xa lạ với chân thành.
    Niềm tin mòn như viên đá cũ,
    Qua tay đời, sứt cạnh mong manh.
    Ta nghi ngờ cả điều tử tế,
    Nghi cả chính mình lúc thiện lương.
    Giữa biển thông tin cuồn cuộn,
    Lòng trôi không bến, chẳng quê hương.
    Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức,
    Nhưng sâu bên trong là sợ đau.
    Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng,
    Nên tim khép lại trước nhiệm mầu.
    Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?”
    Sao nhiều ánh sáng mà không ấm.
    Có ngàn lời hứa trên môi thế giới,
    Mà không lời nào chạm đến tâm.
    Niềm tin không sinh từ tranh cãi,
    Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa.
    Nó lớn lên từ điều rất nhỏ:
    Một phút sống thật giữa đời mưa.
    Khi ta dám tin vào hơi thở,
    Tin vào lương tri rất con người.
    Hoài nghi lặng xuống như sương sớm,
    Niềm tin trở về — không gọi mời.
    HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang Có một ngày ta thôi tin gió, Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông. Câu hỏi mọc đầy trong óc, Mà câu trả lời thì trống không. Người nói nhiều về chân lý, Nhưng sống xa lạ với chân thành. Niềm tin mòn như viên đá cũ, Qua tay đời, sứt cạnh mong manh. Ta nghi ngờ cả điều tử tế, Nghi cả chính mình lúc thiện lương. Giữa biển thông tin cuồn cuộn, Lòng trôi không bến, chẳng quê hương. Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức, Nhưng sâu bên trong là sợ đau. Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng, Nên tim khép lại trước nhiệm mầu. Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?” Sao nhiều ánh sáng mà không ấm. Có ngàn lời hứa trên môi thế giới, Mà không lời nào chạm đến tâm. Niềm tin không sinh từ tranh cãi, Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa. Nó lớn lên từ điều rất nhỏ: Một phút sống thật giữa đời mưa. Khi ta dám tin vào hơi thở, Tin vào lương tri rất con người. Hoài nghi lặng xuống như sương sớm, Niềm tin trở về — không gọi mời.
    Like
    Love
    9
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 23/12
    Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình

    Con người rời bỏ rừng xanh,
    Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông.
    Đổi trăng sao lấy đèn hồng,
    Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông.
    Sáng nhìn màn hình thay mây,
    Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên.
    Bước nhanh giữa chốn ồn êm,
    Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta.
    Ta quên cây cũng biết già,
    Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn.
    Chặt rừng như chặt tâm hồn,
    Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình.
    Có khi giữa phố đông nghìn,
    Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong.
    Có nhà cao, có tiền đồng,
    Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn.
    Tự nhiên vốn ở rất gần,
    Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im.
    Xa rừng là lạc trái tim,
    Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài.
    Ngày nào ta biết dừng lại,
    Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung.
    Tự nhiên trở lại trong ta,
    Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
    HNI 23/12 📕 Bài thơ Chương 16. Con người xa rời tự nhiên – xa rời chính mình Con người rời bỏ rừng xanh, Bỏ tiếng gió gọi, bỏ lành mạch sông. Đổi trăng sao lấy đèn hồng, Đổi mùi đất ẩm lấy vòng bê tông. Sáng nhìn màn hình thay mây, Đêm nghe chuông báo thay ngày trăng lên. Bước nhanh giữa chốn ồn êm, Mà quên nhịp thở rất hiền trong ta. Ta quên cây cũng biết già, Quên sông có nhớ, quên hoa biết buồn. Chặt rừng như chặt tâm hồn, Đào sâu lòng đất – đào luôn chính mình. Có khi giữa phố đông nghìn, Lại nghe trống rỗng lặng thinh bên trong. Có nhà cao, có tiền đồng, Mà không tìm thấy chỗ nương tâm hồn. Tự nhiên vốn ở rất gần, Trong hơi thở nhẹ, trong lần lặng im. Xa rừng là lạc trái tim, Xa mình – nên mới đi tìm bên ngoài. Ngày nào ta biết dừng lại, Nghe chim, nghe gió, nghe đời thở chung. Tự nhiên trở lại trong ta, Con người lại gặp chính mình… rất xưa.
    Like
    Love
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 22/12
    Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm

    Người ta đi lễ rất đông,
    Mà tim đóng kín như không cửa vào.
    Chuông rung khắp nẻo chiêm bao,
    Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn.
    Môi đọc kinh, miệng thì thầm,
    Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa.
    Lời thiêng rơi giữa nắng mưa,
    Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa.
    Áo đạo khoác nặng hình hài,
    Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong.
    Quỳ lâu cho đúng nghi môn,
    Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người.
    Có khi tượng Phật rất gần,
    Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình.
    Thắp nhang cầu phúc – cầu danh,
    Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm.
    Đạo đâu nằm ở hương hoa,
    Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga.
    Đạo là phút lặng đi qua,
    Khi ta thấy rõ mình là ai đây.
    Một giọt trải nghiệm nội tâm,
    Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà.
    Khi lòng chạm được thật thà,
    Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    HNI 22/12 📕 Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm Người ta đi lễ rất đông, Mà tim đóng kín như không cửa vào. Chuông rung khắp nẻo chiêm bao, Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn. Môi đọc kinh, miệng thì thầm, Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa. Lời thiêng rơi giữa nắng mưa, Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa. Áo đạo khoác nặng hình hài, Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong. Quỳ lâu cho đúng nghi môn, Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người. Có khi tượng Phật rất gần, Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình. Thắp nhang cầu phúc – cầu danh, Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm. Đạo đâu nằm ở hương hoa, Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga. Đạo là phút lặng đi qua, Khi ta thấy rõ mình là ai đây. Một giọt trải nghiệm nội tâm, Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà. Khi lòng chạm được thật thà, Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    Like
    Love
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 23/12
    Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm

    Người ta đi lễ rất đông,
    Mà tim đóng kín như không cửa vào.
    Chuông rung khắp nẻo chiêm bao,
    Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn.
    Môi đọc kinh, miệng thì thầm,
    Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa.
    Lời thiêng rơi giữa nắng mưa,
    Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa.
    Áo đạo khoác nặng hình hài,
    Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong.
    Quỳ lâu cho đúng nghi môn,
    Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người.
    Có khi tượng Phật rất gần,
    Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình.
    Thắp nhang cầu phúc – cầu danh,
    Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm.
    Đạo đâu nằm ở hương hoa,
    Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga.
    Đạo là phút lặng đi qua,
    Khi ta thấy rõ mình là ai đây.
    Một giọt trải nghiệm nội tâm,
    Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà.
    Khi lòng chạm được thật thà,
    Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    HNI 23/12 📕 Bài thơ Chương 17. Tôn giáo hình thức và sự khô cạn trải nghiệm nội tâm Người ta đi lễ rất đông, Mà tim đóng kín như không cửa vào. Chuông rung khắp nẻo chiêm bao, Lòng thì khô hạn, khát ao suối nguồn. Môi đọc kinh, miệng thì thầm, Nhưng tâm phiêu lạc trăm lần hơn xưa. Lời thiêng rơi giữa nắng mưa, Chưa kịp thấm đất đã vừa bay xa. Áo đạo khoác nặng hình hài, Mà quên cởi bỏ gông xiềng bên trong. Quỳ lâu cho đúng nghi môn, Đứng lên vẫn gánh oán – hơn – thua đầy người. Có khi tượng Phật rất gần, Mà lòng xa vắng, bâng khuâng chính mình. Thắp nhang cầu phúc – cầu danh, Quên cầu tỉnh thức, an lành nội tâm. Đạo đâu nằm ở hương hoa, Cũng không trú ngụ nơi tòa nguy nga. Đạo là phút lặng đi qua, Khi ta thấy rõ mình là ai đây. Một giọt trải nghiệm nội tâm, Còn hơn ngàn lễ mà tâm vắng nhà. Khi lòng chạm được thật thà, Thì không cần hỏi: Đạo là ở đâu.
    Like
    Love
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 23/12
    Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang

    Có một ngày ta thôi tin gió,
    Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông.
    Câu hỏi mọc đầy trong óc,
    Mà câu trả lời thì trống không.
    Người nói nhiều về chân lý,
    Nhưng sống xa lạ với chân thành.
    Niềm tin mòn như viên đá cũ,
    Qua tay đời, sứt cạnh mong manh.
    Ta nghi ngờ cả điều tử tế,
    Nghi cả chính mình lúc thiện lương.
    Giữa biển thông tin cuồn cuộn,
    Lòng trôi không bến, chẳng quê hương.
    Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức,
    Nhưng sâu bên trong là sợ đau.
    Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng,
    Nên tim khép lại trước nhiệm mầu.
    Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?”
    Sao nhiều ánh sáng mà không ấm.
    Có ngàn lời hứa trên môi thế giới,
    Mà không lời nào chạm đến tâm.
    Niềm tin không sinh từ tranh cãi,
    Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa.
    Nó lớn lên từ điều rất nhỏ:
    Một phút sống thật giữa đời mưa.
    Khi ta dám tin vào hơi thở,
    Tin vào lương tri rất con người.
    Hoài nghi lặng xuống như sương sớm,
    Niềm tin trở về — không gọi mời.
    HNI 23/12 📕 Bài thơ Chương 18:. Khi niềm tin bị thay thế bằng hoài nghi và hoang mang Có một ngày ta thôi tin gió, Thôi tin mầm vẫn nảy sau đông. Câu hỏi mọc đầy trong óc, Mà câu trả lời thì trống không. Người nói nhiều về chân lý, Nhưng sống xa lạ với chân thành. Niềm tin mòn như viên đá cũ, Qua tay đời, sứt cạnh mong manh. Ta nghi ngờ cả điều tử tế, Nghi cả chính mình lúc thiện lương. Giữa biển thông tin cuồn cuộn, Lòng trôi không bến, chẳng quê hương. Hoài nghi đội lốt là tỉnh thức, Nhưng sâu bên trong là sợ đau. Sợ tin rồi lại thêm vỡ mộng, Nên tim khép lại trước nhiệm mầu. Có đêm ta hỏi: “Đường ở đâu?” Sao nhiều ánh sáng mà không ấm. Có ngàn lời hứa trên môi thế giới, Mà không lời nào chạm đến tâm. Niềm tin không sinh từ tranh cãi, Cũng chẳng đến từ giáo điều xưa. Nó lớn lên từ điều rất nhỏ: Một phút sống thật giữa đời mưa. Khi ta dám tin vào hơi thở, Tin vào lương tri rất con người. Hoài nghi lặng xuống như sương sớm, Niềm tin trở về — không gọi mời.
    Like
    Love
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ