Cập nhật gần đây
  • HNI 27/10 - B17 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :
    SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ
    Quyền lực ép buộc dựng trên nỗi sợ,
    Còn quyền lực đạo lý lớn lên từ lòng tin.
    Một bên trói buộc thân xác con người,
    Một bên đánh thức linh hồn nhân nghĩa.
    Kẻ dùng bạo lực để trị dân,
    Chỉ được vâng lời, không được tôn kính.
    Người dùng đạo để cảm hóa lòng dân,
    Dù không nói một lời, thiên hạ cũng thuận theo.
    Ép buộc khiến người cúi đầu ngoài mặt,
    Nhưng trong tim vẫn giữ ngọn lửa phản kháng.
    Đạo lý khiến người cúi đầu tự nguyện,
    Bởi thấy trong đó ánh sáng của công tâm.
    Quyền lực ép buộc tồn tại nhờ gươm giáo,
    Quyền lực đạo lý sống bằng uy đức vô hình.
    Một bên dựng tường cao để che sợ hãi,
    Một bên mở cửa rộng để đón niềm tin.
    Người ép dân bằng lệnh, dân nghe mà oán,
    Người dẫn dân bằng gương, dân theo mà thương.
    Kẻ thống trị tin sức mạnh,
    Bậc hiền nhân tin vào đạo lý.
    Ép buộc khiến xã hội im lặng,
    Đạo lý khiến xã hội an hòa.
    Im lặng là bóng tối của sợ hãi,
    An hòa là ánh sáng của trí minh.
    Quyền lực ép buộc là tạm thời,
    Như ngọn đèn dầu trước bão.
    Quyền lực đạo lý là vĩnh cửu,
    Như mặt trời soi khắp muôn phương.
    Khi người cầm quyền hiểu rằng đạo đức là sức mạnh,
    Thì họ không cần vũ lực để giữ ngai vàng.
    Khi người cầm quyền dựa vào sợ hãi,
    Thì Trời đã ghi tên họ trong sổ phạt.
    Bởi Trời không trao quyền cho kẻ cưỡng ép,
    Trời chỉ ban mệnh cho người thuận Đạo.
    Ép buộc khiến quyền tan như cát bụi,
    Đạo lý khiến quyền sáng như sao trời.
    Hỡi kẻ đang nắm quyền, hãy tự hỏi lòng mình:
    Ngươi khiến dân sợ, hay khiến dân kính?
    Bởi câu trả lời ấy –
    Sẽ định đoạt ngươi thuộc về Đạo Trời hay Đạo diệt.
    HNI 27/10 - B17 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 : SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ Quyền lực ép buộc dựng trên nỗi sợ, Còn quyền lực đạo lý lớn lên từ lòng tin. Một bên trói buộc thân xác con người, Một bên đánh thức linh hồn nhân nghĩa. Kẻ dùng bạo lực để trị dân, Chỉ được vâng lời, không được tôn kính. Người dùng đạo để cảm hóa lòng dân, Dù không nói một lời, thiên hạ cũng thuận theo. Ép buộc khiến người cúi đầu ngoài mặt, Nhưng trong tim vẫn giữ ngọn lửa phản kháng. Đạo lý khiến người cúi đầu tự nguyện, Bởi thấy trong đó ánh sáng của công tâm. Quyền lực ép buộc tồn tại nhờ gươm giáo, Quyền lực đạo lý sống bằng uy đức vô hình. Một bên dựng tường cao để che sợ hãi, Một bên mở cửa rộng để đón niềm tin. Người ép dân bằng lệnh, dân nghe mà oán, Người dẫn dân bằng gương, dân theo mà thương. Kẻ thống trị tin sức mạnh, Bậc hiền nhân tin vào đạo lý. Ép buộc khiến xã hội im lặng, Đạo lý khiến xã hội an hòa. Im lặng là bóng tối của sợ hãi, An hòa là ánh sáng của trí minh. Quyền lực ép buộc là tạm thời, Như ngọn đèn dầu trước bão. Quyền lực đạo lý là vĩnh cửu, Như mặt trời soi khắp muôn phương. Khi người cầm quyền hiểu rằng đạo đức là sức mạnh, Thì họ không cần vũ lực để giữ ngai vàng. Khi người cầm quyền dựa vào sợ hãi, Thì Trời đã ghi tên họ trong sổ phạt. Bởi Trời không trao quyền cho kẻ cưỡng ép, Trời chỉ ban mệnh cho người thuận Đạo. Ép buộc khiến quyền tan như cát bụi, Đạo lý khiến quyền sáng như sao trời. Hỡi kẻ đang nắm quyền, hãy tự hỏi lòng mình: Ngươi khiến dân sợ, hay khiến dân kính? Bởi câu trả lời ấy – Sẽ định đoạt ngươi thuộc về Đạo Trời hay Đạo diệt.
    Like
    Love
    Haha
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10 - B19 CHƯƠNG 25 : ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN
    (Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải)

    I. ĐẠO ĐỨC – linh hồn của chính trị
    Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức.
    Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo.
    Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân.
    Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn.
    Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng.
    Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ.

    II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực
    Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy.
    Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.”
    Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng.
    Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng.
    Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương
    HNI 27/10 - B19 🌺 CHƯƠNG 25 : ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN (Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải) I. ĐẠO ĐỨC – linh hồn của chính trị Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức. Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo. Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân. Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn. Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng. Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ. II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy. Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.” Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng. Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng. Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương
    Like
    Love
    Haha
    Angry
    12
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10 - B19 CHƯƠNG 25 : ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN
    (Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải)

    I. ĐẠO ĐỨC – linh hồn của chính trị
    Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức.
    Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo.
    Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân.
    Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn.
    Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng.
    Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ.

    II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực
    Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy.
    Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.”
    Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng.
    Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng.
    Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương
    HNI 27/10 - B19 🌺 CHƯƠNG 25 : ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN (Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải) I. ĐẠO ĐỨC – linh hồn của chính trị Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức. Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo. Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân. Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn. Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng. Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ. II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy. Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.” Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng. Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng. Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương
    Like
    Love
    12
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10:
    LỜI CẦU NGUY…HNI 27/10:
    LỜI CẦU NGUY…Xem thêm thêm
    HNI 27/10: LỜI CẦU NGUY…HNI 27/10: LỜI CẦU NGUY…Xem thêm thêm
    Like
    Love
    Haha
    Yay
    Wow
    13
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10:
    LỜI CẦU NGUY…Xem thêm
    HNI 27/10: LỜI CẦU NGUY…Xem thêm
    Like
    Love
    Wow
    Haha
    13
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/10:Bài thơ chương 19:
    Chính trị khép kín và hậu quả cô lập xã hội
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà,
    Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng.
    Lời than thở chẳng qua được vách lạnh,
    Xã hội mờ như khói phủ không trung.
    Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt,
    Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng.
    Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh,
    Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân.
    Một triều đại sợ dân như sợ gió,
    Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu.
    Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí,
    Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu.
    Không ai có thể sống giữa cô độc,
    Huống chi là quốc gia giữa nhân gian.
    Khi dân không nói – Trời cũng im lặng,
    Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn.
    Chính trị chân chính là dòng chảy mở,
    Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông.
    Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm,
    Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn.
    Những bức tường không ngăn được sự thật,
    Những hàng rào không chặn nổi lòng dân.
    Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối,
    Càng bưng bít, càng để mất niềm tin.
    Một tiếng dân – có thể làm nên sóng,
    Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi.
    Khi chính trị quên mất dân là gốc,
    Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi.
    Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết,
    Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm.
    Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo,
    Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an.
    Dân không chỉ cần cơm và áo,
    Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia.
    Chính trị mở – như Trời dang tay đón,
    Đem cô lập tan biến giữa lòng người.

    Đọc thêm

    HNI 27/10:Bài thơ chương 19: Chính trị khép kín và hậu quả cô lập xã hội (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà, Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng. Lời than thở chẳng qua được vách lạnh, Xã hội mờ như khói phủ không trung. Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt, Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng. Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh, Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân. Một triều đại sợ dân như sợ gió, Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu. Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí, Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu. Không ai có thể sống giữa cô độc, Huống chi là quốc gia giữa nhân gian. Khi dân không nói – Trời cũng im lặng, Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn. Chính trị chân chính là dòng chảy mở, Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông. Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm, Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn. Những bức tường không ngăn được sự thật, Những hàng rào không chặn nổi lòng dân. Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối, Càng bưng bít, càng để mất niềm tin. Một tiếng dân – có thể làm nên sóng, Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi. Khi chính trị quên mất dân là gốc, Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi. Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết, Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm. Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo, Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an. Dân không chỉ cần cơm và áo, Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia. Chính trị mở – như Trời dang tay đón, Đem cô lập tan biến giữa lòng người. Đọc thêm 
    Like
    Love
    Haha
    Angry
    13
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • CHÚC MỪNG VINH DANH THÀNH VIÊN SOFIA

    Nguyễn Thị Ngọc Thu – Người tiên phong mang trong mình ánh sáng của niềm tin, trí tuệ và sự kết nối yêu thương.

    Hôm nay, cộng đồng trân trọng vinh danh Sofia là một trong những thành viên đầu tiên được nhận Thẻ đa năng Hbanks – Phiên bản Kim Cương Phát Sáng Cực Đại, mang số hiệu 888888888, biểu tượng của may mắn – thịnh vượng – khai mở – trường tồn.

    Tấm thẻ không chỉ là một vật phẩm sang trọng, mà còn là:

    Lời ghi nhận hành trình đã cống hiến
    Minh chứng cho sự bền bỉ, kiên định và phụng sự
    Dấu ấn của một trái tim đặt lợi ích cộng đồng lên trên lợi ích cá nhân
    Hào quang của một người dẫn đường nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ

    Sofia không chỉ đồng hành, mà còn gieo niềm tin.
    Không chỉ nói, mà làm bằng trái tim.
    Không chỉ bước đi một mình, mà luôn nắm tay người khác cùng tiến bước.

    “Trong cộng đồng, có những người lặng lẽ nhưng ánh sáng của họ đủ để soi cả một con đường.”

    Hôm nay, ánh sáng đó đã được nhìn thấy.
    Và được vinh danh xứng đáng.



    Một lần nữa, xin chúc mừng Sofia

    Chúc bạn:
    • Tâm sáng – Trí mạnh – Hành vững
    • Đường mở rộng – Cộng đồng yêu thương bên cạnh
    • Thành công luôn song hành cùng phụng sự

    Chúng tôi trân trọng bạn.
    🎉 CHÚC MỪNG VINH DANH THÀNH VIÊN SOFIA 🎉 Nguyễn Thị Ngọc Thu – Người tiên phong mang trong mình ánh sáng của niềm tin, trí tuệ và sự kết nối yêu thương. Hôm nay, cộng đồng trân trọng vinh danh Sofia là một trong những thành viên đầu tiên được nhận Thẻ đa năng Hbanks – Phiên bản Kim Cương Phát Sáng Cực Đại, mang số hiệu 888888888, biểu tượng của may mắn – thịnh vượng – khai mở – trường tồn. Tấm thẻ không chỉ là một vật phẩm sang trọng, mà còn là: ✨ Lời ghi nhận hành trình đã cống hiến ✨ Minh chứng cho sự bền bỉ, kiên định và phụng sự ✨ Dấu ấn của một trái tim đặt lợi ích cộng đồng lên trên lợi ích cá nhân ✨ Hào quang của một người dẫn đường nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ Sofia không chỉ đồng hành, mà còn gieo niềm tin. Không chỉ nói, mà làm bằng trái tim. Không chỉ bước đi một mình, mà luôn nắm tay người khác cùng tiến bước. “Trong cộng đồng, có những người lặng lẽ nhưng ánh sáng của họ đủ để soi cả một con đường.” Hôm nay, ánh sáng đó đã được nhìn thấy. Và được vinh danh xứng đáng. ⸻ 💎 Một lần nữa, xin chúc mừng Sofia Chúc bạn: • Tâm sáng – Trí mạnh – Hành vững • Đường mở rộng – Cộng đồng yêu thương bên cạnh • Thành công luôn song hành cùng phụng sự Chúng tôi trân trọng bạn.
    Like
    Haha
    Love
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • 8. Kết luận: Tiền – linh hồn của Thuận Thiên

    Phần I kết thúc không chỉ để nói về tiền, mà là để nhắc nhân loại rằng: mọi sự vật đều có linh hồn. Tiền cũng vậy – nó có thể cứu rỗi hoặc hủy diệt, tùy theo tâm người sử dụng. Khi con người nhớ lại cội nguồn thiêng liêng của tiền, họ khôi phục lại mối liên kết với Thiên Đạo.Từ Lưu Hải – người hiểu đạo lưu thông, đến tư tưởng “Thuận Thiên” – đạo sống thuận Trời, ta thấy hành trình tiền tệ chính là hành trình tâm linh của nhân loại. Khi tiền trở lại vị trí thiêng liêng của nó, xã hội sẽ tìm lại hòa khí, và con người sẽ sống lại trong ánh sáng.

    Bởi vì, tiền – nếu được nhìn bằng đôi mắt của minh triết – chính là năng lượng thiêng của Trời trong hình hài của con người.
    8. Kết luận: Tiền – linh hồn của Thuận Thiên Phần I kết thúc không chỉ để nói về tiền, mà là để nhắc nhân loại rằng: mọi sự vật đều có linh hồn. Tiền cũng vậy – nó có thể cứu rỗi hoặc hủy diệt, tùy theo tâm người sử dụng. Khi con người nhớ lại cội nguồn thiêng liêng của tiền, họ khôi phục lại mối liên kết với Thiên Đạo.Từ Lưu Hải – người hiểu đạo lưu thông, đến tư tưởng “Thuận Thiên” – đạo sống thuận Trời, ta thấy hành trình tiền tệ chính là hành trình tâm linh của nhân loại. Khi tiền trở lại vị trí thiêng liêng của nó, xã hội sẽ tìm lại hòa khí, và con người sẽ sống lại trong ánh sáng. Bởi vì, tiền – nếu được nhìn bằng đôi mắt của minh triết – chính là năng lượng thiêng của Trời trong hình hài của con người.
    Love
    Like
    Wow
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • 8. Kết luận: Tiền – linh hồn của Thuận Thiên

    Phần I kết thúc không chỉ để nói về tiền, mà là để nhắc nhân loại rằng: mọi sự vật đều có linh hồn. Tiền cũng vậy – nó có thể cứu rỗi hoặc hủy diệt, tùy theo tâm người sử dụng. Khi con người nhớ lại cội nguồn thiêng liêng của tiền, họ khôi phục lại mối liên kết với Thiên Đạo.Từ Lưu Hải – người hiểu đạo lưu thông, đến tư tưởng “Thuận Thiên” – đạo sống thuận Trời, ta thấy hành trình tiền tệ chính là hành trình tâm linh của nhân loại. Khi tiền trở lại vị trí thiêng liêng của nó, xã hội sẽ tìm lại hòa khí, và con người sẽ sống lại trong ánh sáng.

    Bởi vì, tiền – nếu được nhìn bằng đôi mắt của minh triết – chính là năng lượng thiêng của Trời trong hình hài của con người.
    8. Kết luận: Tiền – linh hồn của Thuận Thiên Phần I kết thúc không chỉ để nói về tiền, mà là để nhắc nhân loại rằng: mọi sự vật đều có linh hồn. Tiền cũng vậy – nó có thể cứu rỗi hoặc hủy diệt, tùy theo tâm người sử dụng. Khi con người nhớ lại cội nguồn thiêng liêng của tiền, họ khôi phục lại mối liên kết với Thiên Đạo.Từ Lưu Hải – người hiểu đạo lưu thông, đến tư tưởng “Thuận Thiên” – đạo sống thuận Trời, ta thấy hành trình tiền tệ chính là hành trình tâm linh của nhân loại. Khi tiền trở lại vị trí thiêng liêng của nó, xã hội sẽ tìm lại hòa khí, và con người sẽ sống lại trong ánh sáng. Bởi vì, tiền – nếu được nhìn bằng đôi mắt của minh triết – chính là năng lượng thiêng của Trời trong hình hài của con người.
    Like
    Love
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 26/10 - B41 BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : VĂN HỌC DÂN GIAN – CỘI NGUỒN, TRÍ TUỆ NHÂN DÂN
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    Từ ngàn xưa khói lam chiều bay,
    Mẹ ru con giọng ca đong đầy,
    Lời ca dao như suối ngọt lành,
    Dẫn lối hồn dân tộc xanh mãi.
    Bên gốc đa, bến nước, sân đình,
    Câu chuyện cổ gieo niềm tin thánh thiện,
    Trí tuệ dân gian kết tinh từng vần,
    Lời ông bà hóa ngọc ngà bất diệt.

    Hạt gạo trắng, giọt mồ hôi mặn,
    “Cày đồng đang buổi ban trưa”,
    Chất đời thật – thành thơ chan chứa,
    Nuôi tâm hồn, thắp sáng tình thương.

    Truyện cổ tích – ước mơ hiền hậu,
    Công chúa, chàng trai, mẹ cha hiền,
    Dạy nhân nghĩa, gieo hạt nhân văn,
    Để muôn đời còn vang khúc hát.

    Ca dao, tục ngữ – hồn dân tộc,
    Ngắn mà sâu, gọn mà dài,
    Như ngọc sáng từ lòng đất Việt,
    Trí tuệ nhân dân muôn thuở rạng ngời.

    Cội nguồn ấy chảy hoài không cạn,
    Truyền qua bao thế hệ nối liền,
    Văn học dân gian – ngọn nguồn bất tử,
    Giữ hồn dân, nâng bước Việt Nam.
    HNI 26/10 - B41 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : VĂN HỌC DÂN GIAN – CỘI NGUỒN, TRÍ TUỆ NHÂN DÂN (HenryLe – Lê Đình Hải) Từ ngàn xưa khói lam chiều bay, Mẹ ru con giọng ca đong đầy, Lời ca dao như suối ngọt lành, Dẫn lối hồn dân tộc xanh mãi. Bên gốc đa, bến nước, sân đình, Câu chuyện cổ gieo niềm tin thánh thiện, Trí tuệ dân gian kết tinh từng vần, Lời ông bà hóa ngọc ngà bất diệt. Hạt gạo trắng, giọt mồ hôi mặn, “Cày đồng đang buổi ban trưa”, Chất đời thật – thành thơ chan chứa, Nuôi tâm hồn, thắp sáng tình thương. Truyện cổ tích – ước mơ hiền hậu, Công chúa, chàng trai, mẹ cha hiền, Dạy nhân nghĩa, gieo hạt nhân văn, Để muôn đời còn vang khúc hát. Ca dao, tục ngữ – hồn dân tộc, Ngắn mà sâu, gọn mà dài, Như ngọc sáng từ lòng đất Việt, Trí tuệ nhân dân muôn thuở rạng ngời. Cội nguồn ấy chảy hoài không cạn, Truyền qua bao thế hệ nối liền, Văn học dân gian – ngọn nguồn bất tử, Giữ hồn dân, nâng bước Việt Nam.
    Like
    Love
    Haha
    11
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
Nhiều câu chuyện hơn…