• HNI 27/10: Bài thơ chương 9:
    BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền,
    Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân.
    Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận,
    Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm.
    Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành,
    Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được.
    Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh,
    Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn.
    Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo,
    Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng.
    Không cần sức mạnh, không cần uy nghi,
    Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân.
    Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm,
    Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm.
    Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận,
    Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi.
    Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung,
    Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại.
    Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại,
    Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình.
    Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố,
    Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông.
    Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói,
    Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người.
    Không phải mọi lệnh truyền đều có sức,
    Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân.
    Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân,
    Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục.
    Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt,
    Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau.
    Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình,
    Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo.
    Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời,
    Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên.
    Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo,
    Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh.
    Kết:
    Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng,
    Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an.
    Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng,
    Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
    HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 9: BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền, Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân. Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận, Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm. Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành, Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được. Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh, Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn. Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo, Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng. Không cần sức mạnh, không cần uy nghi, Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân. Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm, Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm. Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận, Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi. Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung, Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại. Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại, Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình. Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố, Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông. Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói, Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người. Không phải mọi lệnh truyền đều có sức, Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân. Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân, Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục. Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt, Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau. Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình, Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo. Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời, Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên. Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo, Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh. Kết: Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng, Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an. Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng, Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
    Love
    Like
    9
    0 Comments 0 Shares
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG NGÀY 27.10
      👉🏻Đề 1: 10 lòng biết ơn vào Mạng xã hội Doanh nhân HNI Biết ơn HNI – nơi hội tụ những con người mang tầm nhìn nhân văn và khát vọng trường tồn. Biết ơn Chủ tịch Henry Lê, người kiến tạo nền tảng kết nối tri thức và phụng sự doanh nhân Việt. Biết ơn Ban phụng sự HNI đã tận tâm cống hiến, tạo...
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: BÀI THƠ CHƯƠNG 10:
    KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời,
    Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng.
    Không cần ép dân phải phục tùng,
    Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi.
    Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm,
    Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ.
    Pháp luật chẳng cần răn quá nặng,
    Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác.
    Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành,
    Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh.
    Không cần dựng tường xây đồn trại,
    Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông.
    Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành,
    Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc.
    Dân no ấm – không do bố thí,
    Mà bởi ai nấy biết góp phần chung.
    Đạo Trời chẳng thiên vị ai,
    Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính.
    Người cầm quyền biết khiêm cung,
    Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi.
    Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải,
    Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang.
    Khi luật được viết bằng nhân nghĩa,
    Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc.
    Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi,
    Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người.
    Khi dân an – Trời cũng mỉm cười,
    Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý.
    Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng,
    Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn.
    Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần,
    Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi.
    Thịnh trị không ở nơi cung điện,
    Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm.
    An dân không phải dâng bánh, phát cơm,
    Mà khiến họ thấy mình làm chủ.
    Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo,
    Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh.
    Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng,
    Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời.
    Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời,
    Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc.
    Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa,
    Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt
    HNI 27/10: 📕BÀI THƠ CHƯƠNG 10: KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Khi quyền lực thuận theo Đạo Trời, Thì mệnh nước tự nhiên mà sáng. Không cần ép dân phải phục tùng, Dân tự nguyện vì lòng tin vững chãi. Khi người cầm quyền sống thuận Thiên tâm, Mỗi lời nói hóa gió xuân dịu nhẹ. Pháp luật chẳng cần răn quá nặng, Mà nhân nghĩa khiến lòng người tự giác. Quyền lực thuận Đạo – chẳng tranh giành, Mà tỏa sáng như mặt trời giữa đỉnh. Không cần dựng tường xây đồn trại, Mà kỷ cương vẫn thấm khắp non sông. Khi Đạo là gốc, Chính trị là cành, Thì cành lá tự nhiên mà trổ lộc. Dân no ấm – không do bố thí, Mà bởi ai nấy biết góp phần chung. Đạo Trời chẳng thiên vị ai, Nhưng chỉ soi kẻ thuận lòng công chính. Người cầm quyền biết khiêm cung, Thì quốc vận như nước nguồn chảy mãi. Khi vua biết cúi mình trước lẽ phải, Thì dân nào chẳng ngẩng đầu hiên ngang. Khi luật được viết bằng nhân nghĩa, Thì lòng dân hóa núi vàng, biển bạc. Quyền lực thuận Đạo, chẳng tạo sợ hãi, Mà khơi dậy ánh sáng trong lòng người. Khi dân an – Trời cũng mỉm cười, Vì nhân thế đã hòa cùng Thiên ý. Kẻ nghịch Đạo, dù quyền cao vạn trượng, Cũng chỉ như hoa sớm nở rồi tàn. Còn kẻ thuận Đạo, dù áo vải chân trần, Vẫn lưu danh cùng mây trời sông núi. Thịnh trị không ở nơi cung điện, Mà ở lòng dân tin Đạo của người cầm. An dân không phải dâng bánh, phát cơm, Mà khiến họ thấy mình làm chủ. Khi quyền lực hòa trong lòng Đạo, Chính trị trở thành nghệ thuật dưỡng sinh. Mỗi quyết định là dòng năng lượng sáng, Chữa lành cả những tổn thương ngàn đời. Một quốc gia thịnh vì biết thuận Trời, Không tranh, không chấp, không hận thù ràng buộc. Khi quyền – nghĩa – tình cùng giao hòa, Thì dân tộc ấy trường tồn, bất diệt
    Like
    Love
    Angry
    10
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 9:
    BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền,
    Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân.
    Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận,
    Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm.
    Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành,
    Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được.
    Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh,
    Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn.
    Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo,
    Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng.
    Không cần sức mạnh, không cần uy nghi,
    Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân.
    Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm,
    Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm.
    Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận,
    Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi.
    Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung,
    Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại.
    Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại,
    Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình.
    Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố,
    Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông.
    Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói,
    Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người.
    Không phải mọi lệnh truyền đều có sức,
    Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân.
    Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân,
    Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục.
    Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt,
    Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau.
    Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình,
    Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo.
    Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời,
    Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên.
    Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo,
    Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh.
    Kết:
    Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng,
    Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an.
    Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng,
    Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
    HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 9: BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền, Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân. Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận, Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm. Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành, Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được. Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh, Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn. Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo, Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng. Không cần sức mạnh, không cần uy nghi, Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân. Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm, Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm. Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận, Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi. Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung, Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại. Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại, Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình. Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố, Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông. Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói, Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người. Không phải mọi lệnh truyền đều có sức, Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân. Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân, Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục. Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt, Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau. Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình, Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo. Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời, Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên. Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo, Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh. Kết: Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng, Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an. Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng, Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
    Like
    Love
    Wow
    Sad
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 8:
    BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Chính trị chẳng phải trò quyền biến đoạt danh,
    Mà là nghệ thuật điều hòa lòng người, năng lượng.
    Không gươm giáo, chẳng mưu sâu kế hiểm,
    Chỉ một nhịp tâm an – cũng hóa bình thiên hạ.
    Nơi cộng đồng, năng lượng xoay vòng như mạch,
    Lúc thịnh, lúc suy – như thuỷ triều vơi đầy.
    Bậc trị quốc không cưỡng, không vội ép,
    Mà thuận dòng – đưa nước chảy về sông.
    Chính trị, nếu chỉ thấy quyền trong danh lợi,
    Sẽ biến dân thành công cụ cho một người.
    Nhưng khi hiểu quyền là luồng năng lượng sống,
    Thì lãnh đạo là người truyền dẫn yêu thương.
    Người lãnh đạo như người giữ nhịp đàn,
    Biết nâng cao khi lòng dân đang trỗi.
    Biết hạ xuống khi hận thù vừa dậy sóng,
    Để âm vang cộng đồng lại trở nên hài hòa.
    Mỗi tiếng nói, mỗi hành động là rung động,
    Chính trị là nghệ thuật cảm nhận tần số dân.
    Người trị thế không nghe bằng tai, bằng mắt,
    Mà nghe bằng lòng – thấy bằng ánh sáng trong.
    Có khi cần nói, nhưng nhiều khi cần lặng,
    Vì năng lượng dân làn sóng chẳng cần lời.
    Một quyết định sai có thể lay trời đất,
    Một im lặng đúng – giữ vững cả non sông.
    Năng lượng cộng đồng – ấy là ý Trời trong dân,
    Bậc lãnh đạo chỉ là người dẫn luồng khí ấy.
    Không chiếm, không nắm, không khống chế,
    Mà khai thông – để Đạo tự vận hành.
    Chính trị là giữ cân bằng giữa âm và dương,
    Giữa hành động và tĩnh tâm trong trí.
    Khi dân nóng, cần người biết làm mát,
    Khi dân lạnh, cần người nhóm lửa nhân tâm.
    Không ai trị được dân bằng ép buộc,
    Chỉ người hòa được dân bằng năng lượng yêu thương.
    Quyền lực chân chính là quyền của sự lắng nghe,
    Và chính trị viên là người điều khí của lòng người.
    Kết:
    Chính trị là nghệ thuật – không phải cuộc tranh quyền,
    Là điều hòa nguồn năng lượng chung nhân loại.
    Khi mỗi trái tim cùng rung trong tần số Đạo,
    Thì quốc gia yên – mà chẳng cần tới gươm đao.
    Đọc ít hơn
    HNI 27/10: Bài thơ chương 8: BÀI THƠ: CHÍNH TRỊ NHƯ NGHỆ THUẬT ĐIỀU HÒA NĂNG LƯỢNG CỘNG ĐỒNG Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Chính trị chẳng phải trò quyền biến đoạt danh, Mà là nghệ thuật điều hòa lòng người, năng lượng. Không gươm giáo, chẳng mưu sâu kế hiểm, Chỉ một nhịp tâm an – cũng hóa bình thiên hạ. Nơi cộng đồng, năng lượng xoay vòng như mạch, Lúc thịnh, lúc suy – như thuỷ triều vơi đầy. Bậc trị quốc không cưỡng, không vội ép, Mà thuận dòng – đưa nước chảy về sông. Chính trị, nếu chỉ thấy quyền trong danh lợi, Sẽ biến dân thành công cụ cho một người. Nhưng khi hiểu quyền là luồng năng lượng sống, Thì lãnh đạo là người truyền dẫn yêu thương. Người lãnh đạo như người giữ nhịp đàn, Biết nâng cao khi lòng dân đang trỗi. Biết hạ xuống khi hận thù vừa dậy sóng, Để âm vang cộng đồng lại trở nên hài hòa. Mỗi tiếng nói, mỗi hành động là rung động, Chính trị là nghệ thuật cảm nhận tần số dân. Người trị thế không nghe bằng tai, bằng mắt, Mà nghe bằng lòng – thấy bằng ánh sáng trong. Có khi cần nói, nhưng nhiều khi cần lặng, Vì năng lượng dân làn sóng chẳng cần lời. Một quyết định sai có thể lay trời đất, Một im lặng đúng – giữ vững cả non sông. Năng lượng cộng đồng – ấy là ý Trời trong dân, Bậc lãnh đạo chỉ là người dẫn luồng khí ấy. Không chiếm, không nắm, không khống chế, Mà khai thông – để Đạo tự vận hành. Chính trị là giữ cân bằng giữa âm và dương, Giữa hành động và tĩnh tâm trong trí. Khi dân nóng, cần người biết làm mát, Khi dân lạnh, cần người nhóm lửa nhân tâm. Không ai trị được dân bằng ép buộc, Chỉ người hòa được dân bằng năng lượng yêu thương. Quyền lực chân chính là quyền của sự lắng nghe, Và chính trị viên là người điều khí của lòng người. Kết: Chính trị là nghệ thuật – không phải cuộc tranh quyền, Là điều hòa nguồn năng lượng chung nhân loại. Khi mỗi trái tim cùng rung trong tần số Đạo, Thì quốc gia yên – mà chẳng cần tới gươm đao. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10:Bài thơ Chương 11: “Dân vi bản” – dân là gốc của chính trị
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Dân là đất, nước là cây,
    Không có gốc, cội nào xanh biếc mãi.
    Dân là biển, quyền là mây,
    Mây bay khỏi biển – chỉ còn trống trải.
    Chính trị suy nếu quên dân,
    Tựa nhà không móng, sập trong một sớm.
    Ngai vàng dựng bởi lòng nhân,
    Không bởi máu, súng hay quyền cưỡng ép.
    Dân là Trời trong thân phận người,
    Là gương soi nghiệp của kẻ lãnh đạo.
    Trời không tiếng, chỉ lặng cười,
    Khi kẻ cầm quyền quên đi đạo gốc.
    Một lời dân, nặng hơn vạn lệnh,
    Một giọt nước, có thể dâng thành bão tố.
    Nếu lòng dân thuận, nước vững như đồng,
    Nếu lòng dân loạn, ngai vàng cũng đổ.
    Chính trị thật là phụng dân sinh,
    Không phải giữ ngai, hay tô danh hão.
    Kẻ trị dân mà quên nghĩa tình,
    Sẽ bị lịch sử phán như giông bão.
    Dân không chỉ để nghe – để phục,
    Dân là chủ thể của mọi mệnh trời.
    Khi dân đứng, núi sông sáng phục,
    Khi dân gục, triều đại tả tơi.
    “Dân vi bản” – lời xưa còn vọng,
    Từ Hồng Đức, Thăng Long đến muôn đời sau.
    Không ai cao hơn dân tộc,
    Không ngai vàng nào hơn tấm lòng đau.
    Hãy lắng nghe tiếng thở của ruộng đồng,
    Tiếng trẻ thơ trong giấc mơ đói lạnh.
    Hãy cảm nhận nỗi khổ của từng người,
    Vì đó chính là nền móng chính danh.
    Dân là máu – chảy trong mọi quyền lực,
    Dân là hồn – giữ Đạo nước bền lâu.
    Một chính quyền quên đi dân tộc,
    Khác gì cây rụng lá trong sầu.
    Vì thế, chính trị không phải thống trị,
    Mà là nghệ thuật của tình thương.
    Một nhà lãnh đạo hiểu “dân vi bản”,
    Sẽ làm Trời cảm động – và đời nở hoa hương.
    HNI 27/10:📕Bài thơ Chương 11: “Dân vi bản” – dân là gốc của chính trị (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Dân là đất, nước là cây, Không có gốc, cội nào xanh biếc mãi. Dân là biển, quyền là mây, Mây bay khỏi biển – chỉ còn trống trải. Chính trị suy nếu quên dân, Tựa nhà không móng, sập trong một sớm. Ngai vàng dựng bởi lòng nhân, Không bởi máu, súng hay quyền cưỡng ép. Dân là Trời trong thân phận người, Là gương soi nghiệp của kẻ lãnh đạo. Trời không tiếng, chỉ lặng cười, Khi kẻ cầm quyền quên đi đạo gốc. Một lời dân, nặng hơn vạn lệnh, Một giọt nước, có thể dâng thành bão tố. Nếu lòng dân thuận, nước vững như đồng, Nếu lòng dân loạn, ngai vàng cũng đổ. Chính trị thật là phụng dân sinh, Không phải giữ ngai, hay tô danh hão. Kẻ trị dân mà quên nghĩa tình, Sẽ bị lịch sử phán như giông bão. Dân không chỉ để nghe – để phục, Dân là chủ thể của mọi mệnh trời. Khi dân đứng, núi sông sáng phục, Khi dân gục, triều đại tả tơi. “Dân vi bản” – lời xưa còn vọng, Từ Hồng Đức, Thăng Long đến muôn đời sau. Không ai cao hơn dân tộc, Không ngai vàng nào hơn tấm lòng đau. Hãy lắng nghe tiếng thở của ruộng đồng, Tiếng trẻ thơ trong giấc mơ đói lạnh. Hãy cảm nhận nỗi khổ của từng người, Vì đó chính là nền móng chính danh. Dân là máu – chảy trong mọi quyền lực, Dân là hồn – giữ Đạo nước bền lâu. Một chính quyền quên đi dân tộc, Khác gì cây rụng lá trong sầu. Vì thế, chính trị không phải thống trị, Mà là nghệ thuật của tình thương. Một nhà lãnh đạo hiểu “dân vi bản”, Sẽ làm Trời cảm động – và đời nở hoa hương.
    Like
    Love
    Yay
    9
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10 - B17 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 :
    SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ
    Quyền lực ép buộc dựng trên nỗi sợ,
    Còn quyền lực đạo lý lớn lên từ lòng tin.
    Một bên trói buộc thân xác con người,
    Một bên đánh thức linh hồn nhân nghĩa.
    Kẻ dùng bạo lực để trị dân,
    Chỉ được vâng lời, không được tôn kính.
    Người dùng đạo để cảm hóa lòng dân,
    Dù không nói một lời, thiên hạ cũng thuận theo.
    Ép buộc khiến người cúi đầu ngoài mặt,
    Nhưng trong tim vẫn giữ ngọn lửa phản kháng.
    Đạo lý khiến người cúi đầu tự nguyện,
    Bởi thấy trong đó ánh sáng của công tâm.
    Quyền lực ép buộc tồn tại nhờ gươm giáo,
    Quyền lực đạo lý sống bằng uy đức vô hình.
    Một bên dựng tường cao để che sợ hãi,
    Một bên mở cửa rộng để đón niềm tin.
    Người ép dân bằng lệnh, dân nghe mà oán,
    Người dẫn dân bằng gương, dân theo mà thương.
    Kẻ thống trị tin sức mạnh,
    Bậc hiền nhân tin vào đạo lý.
    Ép buộc khiến xã hội im lặng,
    Đạo lý khiến xã hội an hòa.
    Im lặng là bóng tối của sợ hãi,
    An hòa là ánh sáng của trí minh.
    Quyền lực ép buộc là tạm thời,
    Như ngọn đèn dầu trước bão.
    Quyền lực đạo lý là vĩnh cửu,
    Như mặt trời soi khắp muôn phương.
    Khi người cầm quyền hiểu rằng đạo đức là sức mạnh,
    Thì họ không cần vũ lực để giữ ngai vàng.
    Khi người cầm quyền dựa vào sợ hãi,
    Thì Trời đã ghi tên họ trong sổ phạt.
    Bởi Trời không trao quyền cho kẻ cưỡng ép,
    Trời chỉ ban mệnh cho người thuận Đạo.
    Ép buộc khiến quyền tan như cát bụi,
    Đạo lý khiến quyền sáng như sao trời.
    Hỡi kẻ đang nắm quyền, hãy tự hỏi lòng mình:
    Ngươi khiến dân sợ, hay khiến dân kính?
    Bởi câu trả lời ấy –
    Sẽ định đoạt ngươi thuộc về Đạo Trời hay Đạo diệt.
    HNI 27/10 - B17 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 5 : SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ Quyền lực ép buộc dựng trên nỗi sợ, Còn quyền lực đạo lý lớn lên từ lòng tin. Một bên trói buộc thân xác con người, Một bên đánh thức linh hồn nhân nghĩa. Kẻ dùng bạo lực để trị dân, Chỉ được vâng lời, không được tôn kính. Người dùng đạo để cảm hóa lòng dân, Dù không nói một lời, thiên hạ cũng thuận theo. Ép buộc khiến người cúi đầu ngoài mặt, Nhưng trong tim vẫn giữ ngọn lửa phản kháng. Đạo lý khiến người cúi đầu tự nguyện, Bởi thấy trong đó ánh sáng của công tâm. Quyền lực ép buộc tồn tại nhờ gươm giáo, Quyền lực đạo lý sống bằng uy đức vô hình. Một bên dựng tường cao để che sợ hãi, Một bên mở cửa rộng để đón niềm tin. Người ép dân bằng lệnh, dân nghe mà oán, Người dẫn dân bằng gương, dân theo mà thương. Kẻ thống trị tin sức mạnh, Bậc hiền nhân tin vào đạo lý. Ép buộc khiến xã hội im lặng, Đạo lý khiến xã hội an hòa. Im lặng là bóng tối của sợ hãi, An hòa là ánh sáng của trí minh. Quyền lực ép buộc là tạm thời, Như ngọn đèn dầu trước bão. Quyền lực đạo lý là vĩnh cửu, Như mặt trời soi khắp muôn phương. Khi người cầm quyền hiểu rằng đạo đức là sức mạnh, Thì họ không cần vũ lực để giữ ngai vàng. Khi người cầm quyền dựa vào sợ hãi, Thì Trời đã ghi tên họ trong sổ phạt. Bởi Trời không trao quyền cho kẻ cưỡng ép, Trời chỉ ban mệnh cho người thuận Đạo. Ép buộc khiến quyền tan như cát bụi, Đạo lý khiến quyền sáng như sao trời. Hỡi kẻ đang nắm quyền, hãy tự hỏi lòng mình: Ngươi khiến dân sợ, hay khiến dân kính? Bởi câu trả lời ấy – Sẽ định đoạt ngươi thuộc về Đạo Trời hay Đạo diệt.
    Like
    Love
    Haha
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: Bài thơ chương 9:
    BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền,
    Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân.
    Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận,
    Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm.
    Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành,
    Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được.
    Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh,
    Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn.
    Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo,
    Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng.
    Không cần sức mạnh, không cần uy nghi,
    Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân.
    Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm,
    Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm.
    Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận,
    Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi.
    Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung,
    Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại.
    Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại,
    Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình.
    Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố,
    Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông.
    Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói,
    Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người.
    Không phải mọi lệnh truyền đều có sức,
    Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân.
    Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân,
    Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục.
    Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt,
    Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau.
    Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình,
    Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo.
    Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời,
    Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên.
    Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo,
    Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh.
    Kết:
    Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng,
    Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an.
    Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng,
    Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
    Đọc ít hơn
    HNI 27/10: Bài thơ chương 9: BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền, Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân. Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận, Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm. Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành, Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được. Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh, Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn. Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo, Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng. Không cần sức mạnh, không cần uy nghi, Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân. Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm, Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm. Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận, Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi. Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung, Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại. Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại, Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình. Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố, Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông. Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói, Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người. Không phải mọi lệnh truyền đều có sức, Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân. Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân, Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục. Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt, Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau. Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình, Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo. Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời, Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên. Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo, Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh. Kết: Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng, Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an. Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng, Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10: Bài thơ Chương 12: Khi lòng dân thuận – thiên hạ thái bình
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Khi lòng dân thuận, trời xanh biếc,
    Mây ngừng bay, gió cũng dịu hiền.
    Đất mở nụ, sông reo khúc nhạc,
    Trẻ cười vang – tổ quốc bình yên.
    Một tấc lòng dân hơn ngàn đạo lệnh,
    Một niềm tin dân mạnh hơn vạn quân.
    Không cần gươm giáo, chỉ cần đồng thuận,
    Là thiên hạ tự hóa mùa xuân.
    Nước chẳng thể yên khi lòng người loạn,
    Triều đại chẳng bền nếu dân khổ đau.
    Ngai vàng dựng bởi vạn lòng tin tưởng,
    Chứ không bởi máu đổ trên đầu.
    Khi dân thương dân, vua thương dân,
    Cõi nhân gian hóa cõi thần tiên.
    Không cần trị, dân cũng thuận,
    Không cần lệnh, dân cũng liền.
    Khi dân tin, mọi lời đều có đạo,
    Khi dân nghi, ngàn pháp chẳng sinh công.
    Dân là gốc – chính quyền là ngọn,
    Nước thịnh suy đều khởi từ lòng.
    Lòng dân thuận – trời ban phúc,
    Lòng dân nghịch – trời xoay vần.
    Thuận thiên, thuận đạo, thuận lòng nước,
    Thì quốc gia vĩnh cửu muôn xuân.
    Đừng xem dân như kẻ dưới,
    Hãy xem dân là mạch sống của đời.
    Mỗi người dân là một trời nhỏ,
    Góp thành nền vũ trụ rạng ngời.
    Khi dân cười – đất nở hoa,
    Khi dân khóc – trời cũng rơi lệ.
    Bởi dân là khí của sơn hà,
    Là linh hồn của mọi thế hệ.
    Muốn thiên hạ thái bình – hãy dưỡng lòng dân,
    Muốn quốc gia vững bền – hãy tin dân trước.
    Đạo trị nước không ở sách vở,
    Mà ở chữ “nhân” khắc trong từng bước.
    Khi lòng dân thuận – tự nhiên trời thuận,
    Không cần mưu, cũng hóa đại đồng.
    Bởi dân là Trời trong hình hài đất,
    Giữ cho nhân thế mãi trường tồn.
    HNI 27/10: 📕Bài thơ Chương 12: Khi lòng dân thuận – thiên hạ thái bình (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi lòng dân thuận, trời xanh biếc, Mây ngừng bay, gió cũng dịu hiền. Đất mở nụ, sông reo khúc nhạc, Trẻ cười vang – tổ quốc bình yên. Một tấc lòng dân hơn ngàn đạo lệnh, Một niềm tin dân mạnh hơn vạn quân. Không cần gươm giáo, chỉ cần đồng thuận, Là thiên hạ tự hóa mùa xuân. Nước chẳng thể yên khi lòng người loạn, Triều đại chẳng bền nếu dân khổ đau. Ngai vàng dựng bởi vạn lòng tin tưởng, Chứ không bởi máu đổ trên đầu. Khi dân thương dân, vua thương dân, Cõi nhân gian hóa cõi thần tiên. Không cần trị, dân cũng thuận, Không cần lệnh, dân cũng liền. Khi dân tin, mọi lời đều có đạo, Khi dân nghi, ngàn pháp chẳng sinh công. Dân là gốc – chính quyền là ngọn, Nước thịnh suy đều khởi từ lòng. Lòng dân thuận – trời ban phúc, Lòng dân nghịch – trời xoay vần. Thuận thiên, thuận đạo, thuận lòng nước, Thì quốc gia vĩnh cửu muôn xuân. Đừng xem dân như kẻ dưới, Hãy xem dân là mạch sống của đời. Mỗi người dân là một trời nhỏ, Góp thành nền vũ trụ rạng ngời. Khi dân cười – đất nở hoa, Khi dân khóc – trời cũng rơi lệ. Bởi dân là khí của sơn hà, Là linh hồn của mọi thế hệ. Muốn thiên hạ thái bình – hãy dưỡng lòng dân, Muốn quốc gia vững bền – hãy tin dân trước. Đạo trị nước không ở sách vở, Mà ở chữ “nhân” khắc trong từng bước. Khi lòng dân thuận – tự nhiên trời thuận, Không cần mưu, cũng hóa đại đồng. Bởi dân là Trời trong hình hài đất, Giữ cho nhân thế mãi trường tồn.
    Like
    Love
    9
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 27/10:Bài thơ Chương 11: “Dân vi bản” – dân là gốc của chính trị
    (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    Dân là đất, nước là cây,
    Không có gốc, cội nào xanh biếc mãi.
    Dân là biển, quyền là mây,
    Mây bay khỏi biển – chỉ còn trống trải.
    Chính trị suy nếu quên dân,
    Tựa nhà không móng, sập trong một sớm.
    Ngai vàng dựng bởi lòng nhân,
    Không bởi máu, súng hay quyền cưỡng ép.
    Dân là Trời trong thân phận người,
    Là gương soi nghiệp của kẻ lãnh đạo.
    Trời không tiếng, chỉ lặng cười,
    Khi kẻ cầm quyền quên đi đạo gốc.
    Một lời dân, nặng hơn vạn lệnh,
    Một giọt nước, có thể dâng thành bão tố.
    Nếu lòng dân thuận, nước vững như đồng,
    Nếu lòng dân loạn, ngai vàng cũng đổ.
    Chính trị thật là phụng dân sinh,
    Không phải giữ ngai, hay tô danh hão.
    Kẻ trị dân mà quên nghĩa tình,
    Sẽ bị lịch sử phán như giông bão.
    Dân không chỉ để nghe – để phục,
    Dân là chủ thể của mọi mệnh trời.
    Khi dân đứng, núi sông sáng phục,
    Khi dân gục, triều đại tả tơi.
    “Dân vi bản” – lời xưa còn vọng,
    Từ Hồng Đức, Thăng Long đến muôn đời sau.
    Không ai cao hơn dân tộc,
    Không ngai vàng nào hơn tấm lòng đau.
    Hãy lắng nghe tiếng thở của ruộng đồng,
    Tiếng trẻ thơ trong giấc mơ đói lạnh.
    Hãy cảm nhận nỗi khổ của từng người,
    Vì đó chính là nền móng chính danh.
    Dân là máu – chảy trong mọi quyền lực,
    Dân là hồn – giữ Đạo nước bền lâu.
    Một chính quyền quên đi dân tộc,
    Khác gì cây rụng lá trong sầu.
    Vì thế, chính trị không phải thống trị,
    Mà là nghệ thuật của tình thương.
    Một nhà lãnh đạo hiểu “dân vi bản”,
    Sẽ làm Trời cảm động – và đời nở hoa hương.
    Đọc ít hơn
    HNI 27/10:Bài thơ Chương 11: “Dân vi bản” – dân là gốc của chính trị (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Dân là đất, nước là cây, Không có gốc, cội nào xanh biếc mãi. Dân là biển, quyền là mây, Mây bay khỏi biển – chỉ còn trống trải. Chính trị suy nếu quên dân, Tựa nhà không móng, sập trong một sớm. Ngai vàng dựng bởi lòng nhân, Không bởi máu, súng hay quyền cưỡng ép. Dân là Trời trong thân phận người, Là gương soi nghiệp của kẻ lãnh đạo. Trời không tiếng, chỉ lặng cười, Khi kẻ cầm quyền quên đi đạo gốc. Một lời dân, nặng hơn vạn lệnh, Một giọt nước, có thể dâng thành bão tố. Nếu lòng dân thuận, nước vững như đồng, Nếu lòng dân loạn, ngai vàng cũng đổ. Chính trị thật là phụng dân sinh, Không phải giữ ngai, hay tô danh hão. Kẻ trị dân mà quên nghĩa tình, Sẽ bị lịch sử phán như giông bão. Dân không chỉ để nghe – để phục, Dân là chủ thể của mọi mệnh trời. Khi dân đứng, núi sông sáng phục, Khi dân gục, triều đại tả tơi. “Dân vi bản” – lời xưa còn vọng, Từ Hồng Đức, Thăng Long đến muôn đời sau. Không ai cao hơn dân tộc, Không ngai vàng nào hơn tấm lòng đau. Hãy lắng nghe tiếng thở của ruộng đồng, Tiếng trẻ thơ trong giấc mơ đói lạnh. Hãy cảm nhận nỗi khổ của từng người, Vì đó chính là nền móng chính danh. Dân là máu – chảy trong mọi quyền lực, Dân là hồn – giữ Đạo nước bền lâu. Một chính quyền quên đi dân tộc, Khác gì cây rụng lá trong sầu. Vì thế, chính trị không phải thống trị, Mà là nghệ thuật của tình thương. Một nhà lãnh đạo hiểu “dân vi bản”, Sẽ làm Trời cảm động – và đời nở hoa hương. Đọc ít hơn
    Like
    Love
    Angry
    6
    0 Comments 0 Shares