HNI 27/10: Bài thơ chương 9:
BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền,
Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân.
Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận,
Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm.
Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành,
Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được.
Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh,
Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn.
Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo,
Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng.
Không cần sức mạnh, không cần uy nghi,
Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân.
Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm,
Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm.
Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận,
Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi.
Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung,
Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại.
Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại,
Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình.
Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố,
Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông.
Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói,
Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người.
Không phải mọi lệnh truyền đều có sức,
Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân.
Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân,
Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục.
Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt,
Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau.
Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình,
Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo.
Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời,
Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên.
Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo,
Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh.
Kết:
Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng,
Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an.
Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng,
Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
  BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền,
Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân.
Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận,
Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm.
Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành,
Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được.
Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh,
Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn.
Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo,
Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng.
Không cần sức mạnh, không cần uy nghi,
Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân.
Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm,
Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm.
Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận,
Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi.
Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung,
Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại.
Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại,
Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình.
Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố,
Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông.
Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói,
Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người.
Không phải mọi lệnh truyền đều có sức,
Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân.
Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân,
Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục.
Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt,
Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau.
Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình,
Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo.
Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời,
Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên.
Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo,
Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh.
Kết:
Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng,
Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an.
Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng,
Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
HNI 27/10: 📕Bài thơ chương 9:
BÀI THƠ: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
Nhà lãnh đạo – không chỉ là người cầm quyền,
Mà là kẻ nắm mạch Đạo của Trời trong lòng dân.
Không ra lệnh, mà khiến muôn người tự thuận,
Không cưỡng cầu, mà vạn vật tự hòa âm.
Đạo Trời chẳng nói, nhưng năng lượng vẫn vận hành,
Người lãnh đạo chân chính là kẻ cảm nhận được.
Thấy Trời qua từng hơi thở nhân sinh,
Biết thời – mà chẳng cần hỏi chiêm tinh hay sao hạn.
Khi tâm người trị nước hòa cùng nhịp Đạo,
Thì mọi mệnh lệnh đều tự nhiên mà đúng.
Không cần sức mạnh, không cần uy nghi,
Chỉ một ánh mắt cũng đủ lay động ngàn dân.
Năng lượng Đạo Trời không ở xa xăm,
Nó ở trong lòng người biết giữ chính niệm.
Nhà lãnh đạo nếu còn sợ, còn tham, còn giận,
Thì luồng năng lượng ấy sẽ đứt giữa đường đi.
Trời chỉ trao quyền cho người biết khiêm cung,
Không tranh danh, chẳng chấp thắng hay bại.
Bởi quyền lực là gánh nặng của lòng tin nhân loại,
Chứ chẳng phải vinh quang để tự xưng mình.
Khi nhà lãnh đạo biết tĩnh trong bão tố,
Thì dân cũng yên dù gió giật mưa giông.
Bởi năng lượng Đạo Trời lan tỏa không bằng tiếng nói,
Mà bằng khí chất thanh an từ trong cốt tủy người.
Không phải mọi lệnh truyền đều có sức,
Mà chỉ lời nào mang tần số của Chân.
Khi nói ra từ lòng vô ngã, không vì bản thân,
Thì tiếng ấy hóa Thiên lệnh, khiến muôn lòng cảm phục.
Bậc dẫn đạo là người soi sáng chứ không dẫn dắt,
Không đứng trước – cũng chẳng ở phía sau.
Chỉ như Trời – ở khắp mà chẳng hiện hình,
Nhưng ai cũng thấy, cũng cảm, cũng theo.
Khi người lãnh đạo sống đúng Đạo Trời,
Thì mọi quyết định đều mang hơi thở an nhiên.
Không còn trị dân – mà cùng dân kiến tạo,
Không còn cai quản – mà cùng hòa vận sinh.
Kết:
Nhà lãnh đạo là trung tâm của trường năng lượng,
Nếu tâm lệch – vạn dân dao động bất an.
Khi thuận Đạo, Trời gia phúc, dân đồng lòng,
Một niệm sáng – chiếu rạng cả giang san.
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  Vietnam
Vietnam