• HNI. 9/11 - B8 . BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : TƯ TƯỞNG NHÂN VĂN TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM
    Từ ca dao, tiếng mẹ ru ngọt ngào,
    Đến bản trường ca giữa non cao, sông rộng,
    Văn học Việt Nam – dòng chảy muôn đời sống,
    Thắp sáng tâm hồn, gìn giữ nghĩa nhân.
    Trong từng trang viết, ẩn chứa tình dân,
    Thương phận nghèo, cảm nỗi đau ly tán,
    Ngợi ca khát vọng, niềm tin không tàn,
    Dẫu phong ba, con người luôn bất diệt.
    Nhân văn soi sáng, như trăng thu tha thiết,
    Đem tình thương chở che kiếp nhân sinh,
    Gọi tình người, dựng mái ấm hòa bình,
    Kết nối muôn đời, một dòng sông bất tử.
    Văn học Việt – ngọn lửa bền bỉ,
    Thắp trong tim ánh sáng của ngày mai,
    Khẳng định con người – giá trị muôn loài,
    Bức tranh nhân văn, rạng ngời đất Việt.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI. 9/11 - B8 📕. BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : TƯ TƯỞNG NHÂN VĂN TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM Từ ca dao, tiếng mẹ ru ngọt ngào, Đến bản trường ca giữa non cao, sông rộng, Văn học Việt Nam – dòng chảy muôn đời sống, Thắp sáng tâm hồn, gìn giữ nghĩa nhân. Trong từng trang viết, ẩn chứa tình dân, Thương phận nghèo, cảm nỗi đau ly tán, Ngợi ca khát vọng, niềm tin không tàn, Dẫu phong ba, con người luôn bất diệt. Nhân văn soi sáng, như trăng thu tha thiết, Đem tình thương chở che kiếp nhân sinh, Gọi tình người, dựng mái ấm hòa bình, Kết nối muôn đời, một dòng sông bất tử. Văn học Việt – ngọn lửa bền bỉ, Thắp trong tim ánh sáng của ngày mai, Khẳng định con người – giá trị muôn loài, Bức tranh nhân văn, rạng ngời đất Việt. Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Sad
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI. 9/11 - B8 . BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : TƯ TƯỞNG NHÂN VĂN TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM
    Từ ca dao, tiếng mẹ ru ngọt ngào,
    Đến bản trường ca giữa non cao, sông rộng,
    Văn học Việt Nam – dòng chảy muôn đời sống,
    Thắp sáng tâm hồn, gìn giữ nghĩa nhân.
    Trong từng trang viết, ẩn chứa tình dân,
    Thương phận nghèo, cảm nỗi đau ly tán,
    Ngợi ca khát vọng, niềm tin không tàn,
    Dẫu phong ba, con người luôn bất diệt.
    Nhân văn soi sáng, như trăng thu tha thiết,
    Đem tình thương chở che kiếp nhân sinh,
    Gọi tình người, dựng mái ấm hòa bình,
    Kết nối muôn đời, một dòng sông bất tử.
    Văn học Việt – ngọn lửa bền bỉ,
    Thắp trong tim ánh sáng của ngày mai,
    Khẳng định con người – giá trị muôn loài,
    Bức tranh nhân văn, rạng ngời đất Việt.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI. 9/11 - B8 📕. BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : TƯ TƯỞNG NHÂN VĂN TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM Từ ca dao, tiếng mẹ ru ngọt ngào, Đến bản trường ca giữa non cao, sông rộng, Văn học Việt Nam – dòng chảy muôn đời sống, Thắp sáng tâm hồn, gìn giữ nghĩa nhân. Trong từng trang viết, ẩn chứa tình dân, Thương phận nghèo, cảm nỗi đau ly tán, Ngợi ca khát vọng, niềm tin không tàn, Dẫu phong ba, con người luôn bất diệt. Nhân văn soi sáng, như trăng thu tha thiết, Đem tình thương chở che kiếp nhân sinh, Gọi tình người, dựng mái ấm hòa bình, Kết nối muôn đời, một dòng sông bất tử. Văn học Việt – ngọn lửa bền bỉ, Thắp trong tim ánh sáng của ngày mai, Khẳng định con người – giá trị muôn loài, Bức tranh nhân văn, rạng ngời đất Việt. Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9-11 - B27
    BÀI THƠ CHƯƠNG 43 : ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI

    Có một ánh sáng không cần mặt trời,
    Chiếu từ trái tim người đang tỉnh.
    Có một ngọn lửa không cần mồi lửa,
    Bừng lên khi linh hồn lặng thinh.

    Bóng tối không phải kẻ thù,
    Chỉ là nơi chưa nhìn rõ.
    Nỗi sợ không phải quái vật,
    Chỉ là đứa trẻ còn lo.

    Khi ta nhìn vào nỗi đau,
    Nó dịu xuống như gió ngừng thổi.
    Khi ta ôm lấy chính mình,
    Thế giới cũng thôi gió nổi.

    Ánh sáng không đến từ tri thức,
    Mà từ sự hồi sinh yêu thương.
    Không đến từ cái đầu thông minh,
    Mà từ trái tim biết nhường.

    Một người sáng, vạn người ấm,
    Một lời thương, vạn lòng vui.
    Một bàn tay đưa ra dịu dàng,
    Cũng đủ thay đổi một đời người.

    Khi ta không còn cần đúng,
    Ánh sáng chảy khắp muôn nơi.
    Khi ta ngừng phán xét,
    Trời đất mở cánh cửa mới.

    Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng,
    Chỉ hiện diện mà ai cũng yên.
    Không cần chứng minh điều gì,
    Vì bản thân nó đã hiển nhiên.

    Một ngày trái đất đủ sáng,
    Chiến tranh hóa chuyện đã xưa.
    Một ngày con người đủ thương,
    Bóng tối chẳng còn chỗ thừa.

    Ánh sáng không ở đâu xa,
    Nằm ngay dưới lồng ngực.
    Chỉ cần ta mở lòng,
    Cả vũ trụ bước cùng nhịp.

    Và rồi khi nhân loại hiểu,
    Tất cả vốn là một nhà.
    Ánh sáng từ trái tim người,
    Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
    HNI 9-11 - B27 🌺🌺 ✅ BÀI THƠ CHƯƠNG 43 : ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI Có một ánh sáng không cần mặt trời, Chiếu từ trái tim người đang tỉnh. Có một ngọn lửa không cần mồi lửa, Bừng lên khi linh hồn lặng thinh. Bóng tối không phải kẻ thù, Chỉ là nơi chưa nhìn rõ. Nỗi sợ không phải quái vật, Chỉ là đứa trẻ còn lo. Khi ta nhìn vào nỗi đau, Nó dịu xuống như gió ngừng thổi. Khi ta ôm lấy chính mình, Thế giới cũng thôi gió nổi. Ánh sáng không đến từ tri thức, Mà từ sự hồi sinh yêu thương. Không đến từ cái đầu thông minh, Mà từ trái tim biết nhường. Một người sáng, vạn người ấm, Một lời thương, vạn lòng vui. Một bàn tay đưa ra dịu dàng, Cũng đủ thay đổi một đời người. Khi ta không còn cần đúng, Ánh sáng chảy khắp muôn nơi. Khi ta ngừng phán xét, Trời đất mở cánh cửa mới. Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng, Chỉ hiện diện mà ai cũng yên. Không cần chứng minh điều gì, Vì bản thân nó đã hiển nhiên. Một ngày trái đất đủ sáng, Chiến tranh hóa chuyện đã xưa. Một ngày con người đủ thương, Bóng tối chẳng còn chỗ thừa. Ánh sáng không ở đâu xa, Nằm ngay dưới lồng ngực. Chỉ cần ta mở lòng, Cả vũ trụ bước cùng nhịp. Và rồi khi nhân loại hiểu, Tất cả vốn là một nhà. Ánh sáng từ trái tim người, Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
    Love
    Like
    Wow
    Angry
    11
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Đạo trời thuận lòng dân- quyển 7
    HNI 9/11:  💎PHẦN II – VĂN HÓA THUẬN ĐẠO 💎Chương 10: Văn hóa thuận Thiên trong các triều đại Lý – Trần – Lê Trong dòng chảy dài của lịch sử dân tộc Việt, có những thời kỳ mà văn hóa không chỉ là tấm áo bên ngoài của xã hội, mà trở thành...
    Love
    Like
    Sad
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9-11 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 43 : ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI

    Có một ánh sáng không cần mặt trời,
    Chiếu từ trái tim người đang tỉnh.
    Có một ngọn lửa không cần mồi lửa,
    Bừng lên khi linh hồn lặng thinh.

    Bóng tối không phải kẻ thù,
    Chỉ là nơi chưa nhìn rõ.
    Nỗi sợ không phải quái vật,
    Chỉ là đứa trẻ còn lo.

    Khi ta nhìn vào nỗi đau,
    Nó dịu xuống như gió ngừng thổi.
    Khi ta ôm lấy chính mình,
    Thế giới cũng thôi gió nổi.

    Ánh sáng không đến từ tri thức,
    Mà từ sự hồi sinh yêu thương.
    Không đến từ cái đầu thông minh,
    Mà từ trái tim biết nhường.

    Một người sáng, vạn người ấm,
    Một lời thương, vạn lòng vui.
    Một bàn tay đưa ra dịu dàng,
    Cũng đủ thay đổi một đời người.

    Khi ta không còn cần đúng,
    Ánh sáng chảy khắp muôn nơi.
    Khi ta ngừng phán xét,
    Trời đất mở cánh cửa mới.

    Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng,
    Chỉ hiện diện mà ai cũng yên.
    Không cần chứng minh điều gì,
    Vì bản thân nó đã hiển nhiên.

    Một ngày trái đất đủ sáng,
    Chiến tranh hóa chuyện đã xưa.
    Một ngày con người đủ thương,
    Bóng tối chẳng còn chỗ thừa.

    Ánh sáng không ở đâu xa,
    Nằm ngay dưới lồng ngực.
    Chỉ cần ta mở lòng,
    Cả vũ trụ bước cùng nhịp.

    Và rồi khi nhân loại hiểu,
    Tất cả vốn là một nhà.
    Ánh sáng từ trái tim người,
    Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
    Đọc thêm
    HNI 9-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 43 : ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI Có một ánh sáng không cần mặt trời, Chiếu từ trái tim người đang tỉnh. Có một ngọn lửa không cần mồi lửa, Bừng lên khi linh hồn lặng thinh. Bóng tối không phải kẻ thù, Chỉ là nơi chưa nhìn rõ. Nỗi sợ không phải quái vật, Chỉ là đứa trẻ còn lo. Khi ta nhìn vào nỗi đau, Nó dịu xuống như gió ngừng thổi. Khi ta ôm lấy chính mình, Thế giới cũng thôi gió nổi. Ánh sáng không đến từ tri thức, Mà từ sự hồi sinh yêu thương. Không đến từ cái đầu thông minh, Mà từ trái tim biết nhường. Một người sáng, vạn người ấm, Một lời thương, vạn lòng vui. Một bàn tay đưa ra dịu dàng, Cũng đủ thay đổi một đời người. Khi ta không còn cần đúng, Ánh sáng chảy khắp muôn nơi. Khi ta ngừng phán xét, Trời đất mở cánh cửa mới. Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng, Chỉ hiện diện mà ai cũng yên. Không cần chứng minh điều gì, Vì bản thân nó đã hiển nhiên. Một ngày trái đất đủ sáng, Chiến tranh hóa chuyện đã xưa. Một ngày con người đủ thương, Bóng tối chẳng còn chỗ thừa. Ánh sáng không ở đâu xa, Nằm ngay dưới lồng ngực. Chỉ cần ta mở lòng, Cả vũ trụ bước cùng nhịp. Và rồi khi nhân loại hiểu, Tất cả vốn là một nhà. Ánh sáng từ trái tim người, Sẽ chữa lành cả Ngân Hà. Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI. 9/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : TƯ TƯỞNG NHÂN VĂN TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM
    Từ ca dao, tiếng mẹ ru ngọt ngào,
    Đến bản trường ca giữa non cao, sông rộng,
    Văn học Việt Nam – dòng chảy muôn đời sống,
    Thắp sáng tâm hồn, gìn giữ nghĩa nhân.
    Trong từng trang viết, ẩn chứa tình dân,
    Thương phận nghèo, cảm nỗi đau ly tán,
    Ngợi ca khát vọng, niềm tin không tàn,
    Dẫu phong ba, con người luôn bất diệt.
    Nhân văn soi sáng, như trăng thu tha thiết,
    Đem tình thương chở che kiếp nhân sinh,
    Gọi tình người, dựng mái ấm hòa bình,
    Kết nối muôn đời, một dòng sông bất tử.
    Văn học Việt – ngọn lửa bền bỉ,
    Thắp trong tim ánh sáng của ngày mai,
    Khẳng định con người – giá trị muôn loài,
    Bức tranh nhân văn, rạng ngời đất Việt.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HNI. 9/11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 8 : TƯ TƯỞNG NHÂN VĂN TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM Từ ca dao, tiếng mẹ ru ngọt ngào, Đến bản trường ca giữa non cao, sông rộng, Văn học Việt Nam – dòng chảy muôn đời sống, Thắp sáng tâm hồn, gìn giữ nghĩa nhân. Trong từng trang viết, ẩn chứa tình dân, Thương phận nghèo, cảm nỗi đau ly tán, Ngợi ca khát vọng, niềm tin không tàn, Dẫu phong ba, con người luôn bất diệt. Nhân văn soi sáng, như trăng thu tha thiết, Đem tình thương chở che kiếp nhân sinh, Gọi tình người, dựng mái ấm hòa bình, Kết nối muôn đời, một dòng sông bất tử. Văn học Việt – ngọn lửa bền bỉ, Thắp trong tim ánh sáng của ngày mai, Khẳng định con người – giá trị muôn loài, Bức tranh nhân văn, rạng ngời đất Việt. Đọc thêm Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Yay
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HCOIN 9-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : ẢNH HƯỚNG VĂN HỌC THẾ GIỚI ĐỐI VỚI VIỆT NAM
    Từ thuở xưa, tiếng sóng ngoài khơi xa,
    Mang trang sách từ muôn miền đất lạ,
    Bước chân người, mở giao lưu văn hóa,
    Đem tinh hoa về góp nhịp sông Hồng.
    Văn học thế giới – ngọn gió mênh mông,
    Tỏa hương sáng vào hồn thơ đất Việt,
    Từ triết học Đông – Tây chan hòa, bất diệt,
    Đến khúc ca nhân bản, tự do.
    Những bản trường ca Hy Lạp, La Mã,
    Ngợi ca người hùng, ý chí kiên cường,
    Đã gieo vào lòng dân tộc quê hương,
    Khát vọng đứng lên, làm chủ vận mệnh.
    Ánh sáng nhân văn từ văn chương Âu Mỹ,
    Thắp ngọn đèn dân chủ, tự do,
    Khơi dậy niềm tin, chống lại ngoại xâm,
    Viết bản anh hùng ca bất tận.
    Từ thi ca Trung Hoa mộng mị,
    Đến truyện Kiều nâng tầm văn chương,
    Từ triết lý Phật giáo, Nho gia,
    Đến tư tưởng nhân quyền của nhân loại.
    Văn học Việt Nam – dòng sông tiếp nhận,
    Nhưng chẳng bao giờ mất gốc nguồn thiêng,
    Biết chắt lọc, biến thành sức mạnh riêng,
    Dung hợp bốn phương thành bản sắc Việt.
    Ảnh hưởng thế giới, là dòng suối ngọt,
    Nuôi tâm hồn, mở trí tuệ con dân,
    Để văn học Việt Nam tỏa sáng muôn lần,
    Sánh vai cùng nhân loại – rực rỡ.
    Đọc thêm
    Đọc thêm
    HCOIN 9-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 9 : ẢNH HƯỚNG VĂN HỌC THẾ GIỚI ĐỐI VỚI VIỆT NAM Từ thuở xưa, tiếng sóng ngoài khơi xa, Mang trang sách từ muôn miền đất lạ, Bước chân người, mở giao lưu văn hóa, Đem tinh hoa về góp nhịp sông Hồng. Văn học thế giới – ngọn gió mênh mông, Tỏa hương sáng vào hồn thơ đất Việt, Từ triết học Đông – Tây chan hòa, bất diệt, Đến khúc ca nhân bản, tự do. Những bản trường ca Hy Lạp, La Mã, Ngợi ca người hùng, ý chí kiên cường, Đã gieo vào lòng dân tộc quê hương, Khát vọng đứng lên, làm chủ vận mệnh. Ánh sáng nhân văn từ văn chương Âu Mỹ, Thắp ngọn đèn dân chủ, tự do, Khơi dậy niềm tin, chống lại ngoại xâm, Viết bản anh hùng ca bất tận. Từ thi ca Trung Hoa mộng mị, Đến truyện Kiều nâng tầm văn chương, Từ triết lý Phật giáo, Nho gia, Đến tư tưởng nhân quyền của nhân loại. Văn học Việt Nam – dòng sông tiếp nhận, Nhưng chẳng bao giờ mất gốc nguồn thiêng, Biết chắt lọc, biến thành sức mạnh riêng, Dung hợp bốn phương thành bản sắc Việt. Ảnh hưởng thế giới, là dòng suối ngọt, Nuôi tâm hồn, mở trí tuệ con dân, Để văn học Việt Nam tỏa sáng muôn lần, Sánh vai cùng nhân loại – rực rỡ. Đọc thêm Đọc thêm
    Love
    Like
    Haha
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Đạo trời thuận lòng dân quyền 7
    🌺CHƯƠNG 11: VĂN HÓA NGHỊCH ĐẠO VÀ HẬU QUẢ XÃ HỘI SUY ĐỒI (Theo văn phong triết học – tâm linh – hùng biện, chia mục rõ ràng và kết nối sang chương 12)     I. Khi con người quay lưng với Đạo Từ thuở hồng hoang, con người biết ngẩng đầu nhìn Trời, cúi đầu cảm tạ Đất. Họ nhận ra trong mỗi hơi thở là...
    Love
    Like
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9/11 -
    CHƯƠNG 10: KINH TẾ LƯỢNG TỬ – MÔ HÌNH VẬN HÀNH THEO ĐẠO LÝ VŨ TRỤ
    (HenryLe – Lê Đình Hải)

    I. Lượng tử – nền tảng của vũ trụ và cũng là nền tảng của kinh tế mới
    Khi con người bước vào thế kỷ XXI, những phát hiện trong vật lý lượng tử đã mở ra cánh cửa nhận thức mới. Vũ trụ không phải là một khối vật chất tĩnh lặng, mà là một mạng lưới dao động năng lượng vô hạn – nơi mọi hạt nhỏ nhất đều liên kết, tương tác, và phản chiếu lẫn nhau trong sự cân bằng vi diệu.
    Nếu vật lý cổ điển mô tả thế giới bằng các quy luật cơ học tuyến tính – “nếu A thì B” – thì lượng tử lại cho thấy: mọi khả năng cùng tồn tại, và kết quả phụ thuộc vào ý thức của người quan sát.
    Đây không chỉ là bước ngoặt của khoa học, mà còn là khởi đầu cho một mô hình kinh tế hoàn toàn mới– kinh tế lượng tử.
    Trong đó, giá trị không sinh ra từ sức lao động đơn thuần, mà từ tần số rung động của ý thức con người. Mọi giao dịch, mọi chuỗi cung ứng, mọi dòng tiền đều là sự biểu hiện của năng lượng – và năng lượng đó tuân theo Đạo lý của vũ trụ: cân bằng, cộng hưởng, và tương tác nhân quả.
    Trong nền kinh tế cũ, người ta tin rằng tiền là thước đo giá trị.
    Trong nền kinh tế lượng tử, ý thức là thước đo giá trị, và tiền chỉ là phương tiện biểu đạt năng lượng mà thôi.
    Càng nhiều người hành xử theo Đạo – nghĩa là sống trung thực, biết chia sẻ, biết điều hòa – thì dòng năng lượng kinh tế càng mạnh, càng trong sáng, và toàn xã hội càng thịnh vượng.

    II. Kinh tế lượng tử là gì?
    Kinh tế lượng tử không phải là một lý thuyết mơ hồ, mà là một cách vận hành hệ thống kinh tế dựa trên các nguyên lý lượng tử của tự nhiên. Nó xem nền kinh tế như một sinh thể sống – nơi mọi yếu tố (cá nhân, tổ chức, cộng đồng, tài sản, dữ liệu…) đều là các “hạt năng lượng” trong một trường giao cảm liên tục.
    Ba nguyên lý nền tảng của kinh tế lượng tử là:
    Nguyên lý cộng hưởng năng lượng – Khi hai cá nhân, hai doanh nghiệp, hay hai quốc gia cùng hướng đến điều thiện, cùng chia sẻ tần số trung thực và hợp đạo, thì năng lượng chung sẽ khuếch
    HNI 9/11 - CHƯƠNG 10: KINH TẾ LƯỢNG TỬ – MÔ HÌNH VẬN HÀNH THEO ĐẠO LÝ VŨ TRỤ (HenryLe – Lê Đình Hải) I. Lượng tử – nền tảng của vũ trụ và cũng là nền tảng của kinh tế mới Khi con người bước vào thế kỷ XXI, những phát hiện trong vật lý lượng tử đã mở ra cánh cửa nhận thức mới. Vũ trụ không phải là một khối vật chất tĩnh lặng, mà là một mạng lưới dao động năng lượng vô hạn – nơi mọi hạt nhỏ nhất đều liên kết, tương tác, và phản chiếu lẫn nhau trong sự cân bằng vi diệu. Nếu vật lý cổ điển mô tả thế giới bằng các quy luật cơ học tuyến tính – “nếu A thì B” – thì lượng tử lại cho thấy: mọi khả năng cùng tồn tại, và kết quả phụ thuộc vào ý thức của người quan sát. Đây không chỉ là bước ngoặt của khoa học, mà còn là khởi đầu cho một mô hình kinh tế hoàn toàn mới– kinh tế lượng tử. Trong đó, giá trị không sinh ra từ sức lao động đơn thuần, mà từ tần số rung động của ý thức con người. Mọi giao dịch, mọi chuỗi cung ứng, mọi dòng tiền đều là sự biểu hiện của năng lượng – và năng lượng đó tuân theo Đạo lý của vũ trụ: cân bằng, cộng hưởng, và tương tác nhân quả. Trong nền kinh tế cũ, người ta tin rằng tiền là thước đo giá trị. Trong nền kinh tế lượng tử, ý thức là thước đo giá trị, và tiền chỉ là phương tiện biểu đạt năng lượng mà thôi. Càng nhiều người hành xử theo Đạo – nghĩa là sống trung thực, biết chia sẻ, biết điều hòa – thì dòng năng lượng kinh tế càng mạnh, càng trong sáng, và toàn xã hội càng thịnh vượng. II. Kinh tế lượng tử là gì? Kinh tế lượng tử không phải là một lý thuyết mơ hồ, mà là một cách vận hành hệ thống kinh tế dựa trên các nguyên lý lượng tử của tự nhiên. Nó xem nền kinh tế như một sinh thể sống – nơi mọi yếu tố (cá nhân, tổ chức, cộng đồng, tài sản, dữ liệu…) đều là các “hạt năng lượng” trong một trường giao cảm liên tục. Ba nguyên lý nền tảng của kinh tế lượng tử là: Nguyên lý cộng hưởng năng lượng – Khi hai cá nhân, hai doanh nghiệp, hay hai quốc gia cùng hướng đến điều thiện, cùng chia sẻ tần số trung thực và hợp đạo, thì năng lượng chung sẽ khuếch
    Love
    Like
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 9-11 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 42 : TÌNH YÊU LÀ ÁNH SÁNG

    Tình yêu không phải những lời thề,
    Mà là trái tim biết mở về phía nhau.
    Không phải giữ, không phải buộc,
    Chỉ là thương – thật sâu.

    Tình yêu không hỏi đáp lại bao nhiêu,
    Chỉ hỏi: trái tim có thật không?
    Không phải thắng – thua – hơn – kém,
    Mà là hiểu, là lắng nghe, là bao dung.

    Khi ta yêu không cần sở hữu,
    Ta tự do như gió trong lành.
    Khi ta thương mà không cần đổi chác,
    Ta trở thành nguồn sáng an lành.

    Tình yêu không có kẻ thua cuộc,
    Chỉ có những người còn mang nỗi sợ trong tim.
    Không ai là sai, không ai là xấu,
    Chỉ là vết thương khiến họ lặng im.

    Hãy yêu như mặt trời chiếu sáng,
    Không chờ cảm ơn mới tỏa vàng.
    Hãy thương như dòng nước chảy,
    Càng cho đi càng dịu dàng.

    Một ngày kia nhân loại thức tỉnh,
    Sẽ chẳng còn hận thù chia hai.
    Vì khi tình yêu trở thành ngôn ngữ,
    Cả thế giới sẽ mỉm cười, nhẹ dài.

    Tình yêu là năng lượng đầu tiên,
    Và cũng là cuối cùng còn lại.
    Khi vũ trụ đóng mọi cánh cửa,
    Tình yêu là cánh cửa mở mãi.

    Ta sinh ra từ nguồn sáng ấy,
    Và sẽ trở về trong vòng tay yên bình.
    Tình yêu vô điều kiện không mất,
    Nó sống mãi trong mỗi linh hồn đang tỉnh mình.
    Đọc thêm
    HNI 9-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 42 : TÌNH YÊU LÀ ÁNH SÁNG Tình yêu không phải những lời thề, Mà là trái tim biết mở về phía nhau. Không phải giữ, không phải buộc, Chỉ là thương – thật sâu. Tình yêu không hỏi đáp lại bao nhiêu, Chỉ hỏi: trái tim có thật không? Không phải thắng – thua – hơn – kém, Mà là hiểu, là lắng nghe, là bao dung. Khi ta yêu không cần sở hữu, Ta tự do như gió trong lành. Khi ta thương mà không cần đổi chác, Ta trở thành nguồn sáng an lành. Tình yêu không có kẻ thua cuộc, Chỉ có những người còn mang nỗi sợ trong tim. Không ai là sai, không ai là xấu, Chỉ là vết thương khiến họ lặng im. Hãy yêu như mặt trời chiếu sáng, Không chờ cảm ơn mới tỏa vàng. Hãy thương như dòng nước chảy, Càng cho đi càng dịu dàng. Một ngày kia nhân loại thức tỉnh, Sẽ chẳng còn hận thù chia hai. Vì khi tình yêu trở thành ngôn ngữ, Cả thế giới sẽ mỉm cười, nhẹ dài. Tình yêu là năng lượng đầu tiên, Và cũng là cuối cùng còn lại. Khi vũ trụ đóng mọi cánh cửa, Tình yêu là cánh cửa mở mãi. Ta sinh ra từ nguồn sáng ấy, Và sẽ trở về trong vòng tay yên bình. Tình yêu vô điều kiện không mất, Nó sống mãi trong mỗi linh hồn đang tỉnh mình. Đọc thêm
    Love
    Like
    Angry
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ