HNI 9/11: Bài thơ chương 10
VĂN HÓA THUẬN THIÊN TRONG CÁC TRIỀU ĐẠI LÝ – TRẦN – LÊ
Trời trao mệnh nước nơi dòng sông uốn lượn,
Đất nở hoa từ tâm đạo an nhiên.
Lý khai sáng bằng lòng từ soi chiếu,
Trần giữ nước bằng tinh khí Trời ban.
Một niệm thuận Thiên – muôn dân hòa nhạc,
Một tấc nghịch Đạo – xã tắc nghiêng lay.
Văn hóa ấy không xây bằng gươm giáo,
Mà dệt bằng lòng nhân và ánh sáng tâm linh.
Phật trong cung, Nho trong đạo trị,
Đạo giữa đời, hợp nhất thành minh triết.
Ngòi bút Thăng Long vẽ nên linh khí,
Mực hòa sông Hồng, chữ hóa tiếng non sông.
Thời Lý dựng chùa như gieo mầm giác ngộ,
Tiếng chuông sớm chiều thức tỉnh lòng dân.
Trần giữa gió giông giữ Đạo giữa binh đao,
Tâm bất động mà sơn hà trường tại.
Lê khôi phục Nho phong cùng lễ nhạc,
Nhưng vẫn lưu hồn Việt giữa cõi nhân gian.
Một chữ “Thiên” làm nền cho muôn pháp,
Một lòng “Thuận” dẫn lối đến an nhiên.
Thái tử Tuệ Trung cười trong vô niệm,
Trần Nhân Tông ngộ Đạo giữa trần gian.
Phật hoàng xuất trần mà chẳng rời thế,
Tâm hòa cùng dân, Đạo hóa trong đời.
Lý Thái Tổ dời đô về đất Rồng bay,
Vì nghe tiếng linh thiêng từ lòng đất mẹ.
Thăng Long mở cánh, hồn nước thăng hoa,
Một giấc mộng thuận Thiên dựng triều văn hiến.
Lê Thánh Tông lập hội Tao Đàn,
Thơ hóa Đạo, văn soi Đời, quốc vận chói chang.
Từ triều sang triều, hồn Việt chẳng tàn,
Vì Đạo còn trong mạch máu dân gian.
Không vương triều nào tồn tại mãi,
Nhưng Đạo Thuận Thiên còn vượt thời gian.
Nơi người thuận Thiên, lòng hóa Thánh hiền,
Nơi kẻ nghịch Đạo, đời rơi tăm tối.
Một lời thuận Thiên, ngàn năm lưu tiếng,
Một đời thuận Đạo, vạn kiếp hồi quang.
Văn hóa Đại Việt – gốc từ trời ban,
Giữ bằng đức, truyền bằng nhân, sống bằng tâm thiện.
VĂN HÓA THUẬN THIÊN TRONG CÁC TRIỀU ĐẠI LÝ – TRẦN – LÊ
Trời trao mệnh nước nơi dòng sông uốn lượn,
Đất nở hoa từ tâm đạo an nhiên.
Lý khai sáng bằng lòng từ soi chiếu,
Trần giữ nước bằng tinh khí Trời ban.
Một niệm thuận Thiên – muôn dân hòa nhạc,
Một tấc nghịch Đạo – xã tắc nghiêng lay.
Văn hóa ấy không xây bằng gươm giáo,
Mà dệt bằng lòng nhân và ánh sáng tâm linh.
Phật trong cung, Nho trong đạo trị,
Đạo giữa đời, hợp nhất thành minh triết.
Ngòi bút Thăng Long vẽ nên linh khí,
Mực hòa sông Hồng, chữ hóa tiếng non sông.
Thời Lý dựng chùa như gieo mầm giác ngộ,
Tiếng chuông sớm chiều thức tỉnh lòng dân.
Trần giữa gió giông giữ Đạo giữa binh đao,
Tâm bất động mà sơn hà trường tại.
Lê khôi phục Nho phong cùng lễ nhạc,
Nhưng vẫn lưu hồn Việt giữa cõi nhân gian.
Một chữ “Thiên” làm nền cho muôn pháp,
Một lòng “Thuận” dẫn lối đến an nhiên.
Thái tử Tuệ Trung cười trong vô niệm,
Trần Nhân Tông ngộ Đạo giữa trần gian.
Phật hoàng xuất trần mà chẳng rời thế,
Tâm hòa cùng dân, Đạo hóa trong đời.
Lý Thái Tổ dời đô về đất Rồng bay,
Vì nghe tiếng linh thiêng từ lòng đất mẹ.
Thăng Long mở cánh, hồn nước thăng hoa,
Một giấc mộng thuận Thiên dựng triều văn hiến.
Lê Thánh Tông lập hội Tao Đàn,
Thơ hóa Đạo, văn soi Đời, quốc vận chói chang.
Từ triều sang triều, hồn Việt chẳng tàn,
Vì Đạo còn trong mạch máu dân gian.
Không vương triều nào tồn tại mãi,
Nhưng Đạo Thuận Thiên còn vượt thời gian.
Nơi người thuận Thiên, lòng hóa Thánh hiền,
Nơi kẻ nghịch Đạo, đời rơi tăm tối.
Một lời thuận Thiên, ngàn năm lưu tiếng,
Một đời thuận Đạo, vạn kiếp hồi quang.
Văn hóa Đại Việt – gốc từ trời ban,
Giữ bằng đức, truyền bằng nhân, sống bằng tâm thiện.
HNI 9/11: 📕 Bài thơ chương 10
VĂN HÓA THUẬN THIÊN TRONG CÁC TRIỀU ĐẠI LÝ – TRẦN – LÊ
Trời trao mệnh nước nơi dòng sông uốn lượn,
Đất nở hoa từ tâm đạo an nhiên.
Lý khai sáng bằng lòng từ soi chiếu,
Trần giữ nước bằng tinh khí Trời ban.
Một niệm thuận Thiên – muôn dân hòa nhạc,
Một tấc nghịch Đạo – xã tắc nghiêng lay.
Văn hóa ấy không xây bằng gươm giáo,
Mà dệt bằng lòng nhân và ánh sáng tâm linh.
Phật trong cung, Nho trong đạo trị,
Đạo giữa đời, hợp nhất thành minh triết.
Ngòi bút Thăng Long vẽ nên linh khí,
Mực hòa sông Hồng, chữ hóa tiếng non sông.
Thời Lý dựng chùa như gieo mầm giác ngộ,
Tiếng chuông sớm chiều thức tỉnh lòng dân.
Trần giữa gió giông giữ Đạo giữa binh đao,
Tâm bất động mà sơn hà trường tại.
Lê khôi phục Nho phong cùng lễ nhạc,
Nhưng vẫn lưu hồn Việt giữa cõi nhân gian.
Một chữ “Thiên” làm nền cho muôn pháp,
Một lòng “Thuận” dẫn lối đến an nhiên.
Thái tử Tuệ Trung cười trong vô niệm,
Trần Nhân Tông ngộ Đạo giữa trần gian.
Phật hoàng xuất trần mà chẳng rời thế,
Tâm hòa cùng dân, Đạo hóa trong đời.
Lý Thái Tổ dời đô về đất Rồng bay,
Vì nghe tiếng linh thiêng từ lòng đất mẹ.
Thăng Long mở cánh, hồn nước thăng hoa,
Một giấc mộng thuận Thiên dựng triều văn hiến.
Lê Thánh Tông lập hội Tao Đàn,
Thơ hóa Đạo, văn soi Đời, quốc vận chói chang.
Từ triều sang triều, hồn Việt chẳng tàn,
Vì Đạo còn trong mạch máu dân gian.
Không vương triều nào tồn tại mãi,
Nhưng Đạo Thuận Thiên còn vượt thời gian.
Nơi người thuận Thiên, lòng hóa Thánh hiền,
Nơi kẻ nghịch Đạo, đời rơi tăm tối.
Một lời thuận Thiên, ngàn năm lưu tiếng,
Một đời thuận Đạo, vạn kiếp hồi quang.
Văn hóa Đại Việt – gốc từ trời ban,
Giữ bằng đức, truyền bằng nhân, sống bằng tâm thiện.