• https://youtu.be/aUVd3FOzTKQ?si=dZWHDx_STCYIR0Jw
    https://youtu.be/aUVd3FOzTKQ?si=dZWHDx_STCYIR0Jw
    Like
    Love
    Angry
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/2UviLHy5Wms?si=6txX58N5ibsAxerb
    https://youtu.be/2UviLHy5Wms?si=6txX58N5ibsAxerb
    Like
    Love
    Angry
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11 - B23 BÀI THƠ CHƯƠNG 27 :
    KINH TẾ VỊ NHÂN SINH – KINH DOANH VÌ CON NGƯỜI
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Không phải mọi đồng tiền đều sáng,
    Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi.
    Có những đồng được tạo ra từ tình thương,
    Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ.
    Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận,
    Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian.
    Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng,
    Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại.
    Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn,
    Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị.
    Họ không xem con người là “nguồn lực”,
    Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này.
    Một nền kinh tế vị nhân sinh,
    Không đo bằng GDP hay cổ tức,
    Mà bằng phẩm giá của từng lao động,
    Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình.
    Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa,
    Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người.
    Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số,
    Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa.
    Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả,
    Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên.
    Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái,
    Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương.
    Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt,
    Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa.
    Thay vì giấu đi bí mật,
    Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn.
    Một công ty sống vì cộng đồng,
    Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng.
    Vì lòng dân chính là tấm khiên,
    Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất.
    Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng,
    Không ra lệnh mà truyền cảm hứng.
    Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ,
    Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ.
    Kinh tế vị nhân sinh –
    Là con đường nhân loại đang tìm về.
    Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu,
    Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau.
    Hcoin – nếu được sinh ra cho con người,
    Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính.
    Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc,
    Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương.
    Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy,
    Kinh tế sẽ không còn là áp
    HNI 4/11 - B23 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 27 : KINH TẾ VỊ NHÂN SINH – KINH DOANH VÌ CON NGƯỜI (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Không phải mọi đồng tiền đều sáng, Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi. Có những đồng được tạo ra từ tình thương, Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ. Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận, Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian. Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng, Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại. Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn, Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị. Họ không xem con người là “nguồn lực”, Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này. Một nền kinh tế vị nhân sinh, Không đo bằng GDP hay cổ tức, Mà bằng phẩm giá của từng lao động, Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình. Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa, Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người. Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số, Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa. Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả, Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên. Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái, Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương. Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt, Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa. Thay vì giấu đi bí mật, Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn. Một công ty sống vì cộng đồng, Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng. Vì lòng dân chính là tấm khiên, Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất. Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng, Không ra lệnh mà truyền cảm hứng. Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ, Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ. Kinh tế vị nhân sinh – Là con đường nhân loại đang tìm về. Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu, Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau. Hcoin – nếu được sinh ra cho con người, Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính. Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc, Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương. Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy, Kinh tế sẽ không còn là áp
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 1:
    BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI
    (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời)
    Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người,
    Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất.
    Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ,
    Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa.
    Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết,
    Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm.
    Khi con người cúi đầu biết lễ,
    Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm.
    Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế,
    Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy.
    Chảy qua từng giọt máu Việt,
    Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin.
    Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm,
    Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu.
    Nó không đến từ những điều học thuộc,
    Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau.
    Trời sinh người để phản chiếu Trời,
    Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng.
    Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo,
    Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu.
    Đạo là gốc, Văn là hoa,
    Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó.
    Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả,
    Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn.
    Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ,
    Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước.
    Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống,
    Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân.
    Đạo dạy ta biết hòa với Đất,
    Văn hóa dạy ta sống vì Người.
    Một bên là cội nguồn tĩnh tại,
    Một bên là dòng chảy muôn đời.
    Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu,
    Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên.
    Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo,
    Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn.
    Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió,
    Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh.
    Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi,
    Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh.
    Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở,
    Khi trái lòng, văn hóa héo khô.
    Đạo không xa – chỉ là hơi thở,
    Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô.
    Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ,
    Mà là cách con người cư xử với nhau.
    Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường,
    Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống.
    Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo,
    Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn.
    Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ,
    Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
    HNI 4/11: 📕 Bài thơ chương 1: BÀI THƠ: VĂN HÓA TRONG ĐẠO TRỜI (Thơ 32 câu – dành cho Chương 1: Khái niệm văn hóa trong Đạo Trời) Văn hóa là nhịp thở của Đạo trong người, Là hơi ấm Trời gửi vào tim Đất. Từ hạt sương mai rơi xuống cỏ, Cũng đã ẩn trong đó lời của Trời xưa. Văn hóa không phải tiếng nói hay chữ viết, Mà là linh hồn đang ngân giữa muôn tâm. Khi con người cúi đầu biết lễ, Là khi Đạo soi sáng trong nhân tâm. Từ lúc Trời mở mắt nhìn nhân thế, Ánh sáng Đạo đã hóa thành dòng chảy. Chảy qua từng giọt máu Việt, Chảy qua từng giọt lệ, nụ cười, niềm tin. Văn hóa – không tạo ra, mà được cảm, Như hương sen tỏa nhẹ giữa hồ sâu. Nó không đến từ những điều học thuộc, Mà từ lòng người biết thuận Đạo, sống theo nhau. Trời sinh người để phản chiếu Trời, Người sống đúng, Trời trong, Đất lặng. Khi một dân tộc hiểu nguồn cội của Đạo, Thì văn hóa họ sáng như vì sao Bắc Đẩu. Đạo là gốc, Văn là hoa, Hoa nở đến đâu, hương lan đến đó. Nếu mất gốc, hoa chỉ là sắc giả, Nếu giữ Đạo, hoa sẽ mãi không tàn. Văn hóa Việt – dòng sông không ngừng nghỉ, Trôi qua nghìn năm, vẫn đượm mùi hồn nước. Trong câu ca dao, lời ru, tiếng trống, Có bóng dáng Trời soi sáng hồn dân. Đạo dạy ta biết hòa với Đất, Văn hóa dạy ta sống vì Người. Một bên là cội nguồn tĩnh tại, Một bên là dòng chảy muôn đời. Đạo là “vô vi” nhưng sinh ra muôn hữu, Văn hóa là hữu hình của Đạo vô biên. Người hiểu Văn hóa là người đã chạm Đạo, Người sống có Đạo, tự khắc hóa thành Văn. Trời không nói, nhưng Đạo vang trong gió, Người không dạy, nhưng Văn tự nảy sinh. Từ một cánh đồng, một giọt mồ hôi, Cũng có thể thành kinh điển của nhân sinh. Khi lòng người thuận Trời, văn hóa nở, Khi trái lòng, văn hóa héo khô. Đạo không xa – chỉ là hơi thở, Nhưng ai biết lắng nghe mới thấy được nguồn vô. Văn hóa không chỉ là y phục, nghi lễ, Mà là cách con người cư xử với nhau. Một ánh mắt biết thương, một lời nói biết nhường, Cũng là biểu hiện của Đạo trong đời sống. Nếu một ngày nhân loại quên mất Đạo, Thì văn hóa chỉ còn là tượng đá không hồn. Nhưng khi từng người sống lại với Chân – Thiện – Mỹ, Thì Đạo và Văn lại hòa vào một.
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG NGÀY 4/11
    Đề 1: 10 lòng biết ơn Chủ tịch Lê Đình Hải: 1. Biết ơn Chủ tịch đã dấn thân khai mở con đường phụng sự vì nhân loại. 2. Biết ơn tầm nhìn lớn lao đã thắp sáng lý tưởng sống cho biết bao người. 3. Biết ơn trái tim nhân ái luôn đặt con người lên hàng đầu. 4. Biết ơn sự kiên định...
    Like
    Love
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 4/11
    Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị béo phì, giúp hỗ trợ giảm cân và cải thiện sức khỏe. 🥦 Thực phẩm nên ăn 1. Rau xanh và rau củ ít tinh bột Ví dụ: rau cải, bông cải xanh, rau chân vịt, dưa leo, bí đao. Giàu chất xơ, giúp no lâu, ít calo, hỗ trợ kiểm...
    Like
    Love
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11 - B20 CHƯƠNG 9 : VĂN HOÁ LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG
    1. TỪ VÔ HÌNH ĐẾN HỮU HÌNH – HÀNH TRÌNH CỦA LINH HỒN DÂN TỘC
    Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh.
    Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng.
    Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình.
    2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng
    Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống.
    Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê
    Đọc thêm
    HNI 4/11 - B20 CHƯƠNG 9 : VĂN HOÁ LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG 1. TỪ VÔ HÌNH ĐẾN HỮU HÌNH – HÀNH TRÌNH CỦA LINH HỒN DÂN TỘC Mọi nền văn hóa đều bắt đầu từ một điều không ai nhìn thấy: tâm linh của cộng đồng đó. Tâm linh không phải tôn giáo, càng không chỉ là tín ngưỡng. Nó là tầng năng lượng sâu thẳm, nơi ký ức, niềm tin, khát vọng và linh hồn của cả một dân tộc cùng dao động trong một tần số chung. Văn hóa – xét cho cùng – chính là hình tướng của năng lượng ấy khi được biểu hiện ra trong đời sống: trong cách con người nói năng, ăn ở, cư xử, làm việc, sáng tạo, thờ cúng, yêu thương và hi sinh. Một dân tộc có thể mất đất, mất của, mất quyền lực, nhưng nếu còn tâm linh, họ vẫn còn đường để hồi sinh. Trái lại, khi tâm linh bị bào mòn, văn hóa trở nên trống rỗng – và con người dần biến thành bóng mờ của chính mình. Đó là lý do văn hóa không thể chỉ được hiểu như phong tục hay nghi lễ, mà phải được nhìn như hình tướng sống động của linh hồn cộng đồng. Ở cấp độ sâu nhất, văn hóa là cách một dân tộc giao tiếp với Trời – Đất – Người. Mỗi hành động, mỗi tiếng nói, mỗi lễ nghi đều là một ngôn ngữ biểu tượnggiúp con người kết nối với vũ trụ. Từ tiếng trống đồng đến tiếng ru con, từ bát hương đến mái đình, từ lối chào hỏi đến bữa cơm sum vầy – tất cả là hình tướng của những mối dây vô hình, nơi tâm linh dân tộc tự phản chiếu chính mình. 2. Văn hóa – chiếc áo của linh hồn cộng đồng Nếu tâm linh là linh hồn, thì văn hóa là chiếc áo mà linh hồn ấy khoác lên để hiện diện giữa trần gian. Mỗi thời đại, chiếc áo ấy có thể thay đổi màu sắc, kiểu dáng, nhưng nếu người mặc vẫn là cùng một linh hồn – dân tộc đó vẫn còn nguyên khí sống. Người Việt xưa thờ Trời, nhưng Trời ấy không chỉ là ông trời cao xa mà là “Trời trong ta”. Bởi vậy, văn hóa Việt luôn ẩn chứa tinh thần hòa hợp, biết dung hòa cái Thiên – cái Địa – cái Nhân. Trong bữa cơm, trong lễ hội, trong lời ăn tiếng nói đều phảng phất đạo lý ấy. Đó là sự “biết đủ” của Nho, sự “buông bỏ” của Phật, sự “thuận theo” của Lão, nhưng trê Đọc thêm
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/Ba6ExSVgS3w?si=BkOxsTwI7YwY4Bzl
    https://youtu.be/Ba6ExSVgS3w?si=BkOxsTwI7YwY4Bzl
    Like
    Love
    Angry
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 4/11 - B23 BÀI THƠ CHƯƠNG 27 :
    KINH TẾ VỊ NHÂN SINH – KINH DOANH VÌ CON NGƯỜI
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Không phải mọi đồng tiền đều sáng,
    Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi.
    Có những đồng được tạo ra từ tình thương,
    Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ.
    Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận,
    Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian.
    Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng,
    Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại.
    Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn,
    Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị.
    Họ không xem con người là “nguồn lực”,
    Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này.
    Một nền kinh tế vị nhân sinh,
    Không đo bằng GDP hay cổ tức,
    Mà bằng phẩm giá của từng lao động,
    Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình.
    Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa,
    Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người.
    Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số,
    Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa.
    Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả,
    Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên.
    Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái,
    Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương.
    Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt,
    Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa.
    Thay vì giấu đi bí mật,
    Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn.
    Một công ty sống vì cộng đồng,
    Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng.
    Vì lòng dân chính là tấm khiên,
    Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất.
    Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng,
    Không ra lệnh mà truyền cảm hứng.
    Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ,
    Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ.
    Kinh tế vị nhân sinh –
    Là con đường nhân loại đang tìm về.
    Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu,
    Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau.
    Hcoin – nếu được sinh ra cho con người,
    Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính.
    Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc,
    Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương.
    Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy,
    Kinh tế sẽ không còn là áp
    HNI 4/11 - B23 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 27 : KINH TẾ VỊ NHÂN SINH – KINH DOANH VÌ CON NGƯỜI (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Không phải mọi đồng tiền đều sáng, Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi. Có những đồng được tạo ra từ tình thương, Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ. Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận, Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian. Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng, Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại. Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn, Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị. Họ không xem con người là “nguồn lực”, Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này. Một nền kinh tế vị nhân sinh, Không đo bằng GDP hay cổ tức, Mà bằng phẩm giá của từng lao động, Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình. Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa, Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người. Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số, Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa. Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả, Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên. Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái, Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương. Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt, Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa. Thay vì giấu đi bí mật, Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn. Một công ty sống vì cộng đồng, Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng. Vì lòng dân chính là tấm khiên, Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất. Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng, Không ra lệnh mà truyền cảm hứng. Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ, Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ. Kinh tế vị nhân sinh – Là con đường nhân loại đang tìm về. Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu, Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau. Hcoin – nếu được sinh ra cho con người, Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính. Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc, Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương. Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy, Kinh tế sẽ không còn là áp
    Like
    Love
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/n8-JavPv6gY?si=CYtEBrd9sV41gm3W
    https://youtu.be/n8-JavPv6gY?si=CYtEBrd9sV41gm3W
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ