• HNI 9/11 CHƯƠNG 14: VĂN HÓA NHƯ NĂNG LƯỢNG ĐẠO LÝ TÁI SINH QUỐC GIA
    Trong hành trình thăng trầm của một dân tộc, có những giai đoạn tưởng chừng mọi thứ đều tàn lụi: thể chế rệu rã, lòng người chia cắt, niềm tin hao mòn, đạo lý mai một. Nhưng rồi, từ tro tàn ấy, nếu vẫn còn một hạt giống sáng – một mạch năng lượng chưa tắt mang tên văn hóa đạo lý, dân tộc ấy sẽ hồi sinh. Bởi văn hóa chính là năng lượng tái sinh của quốc gia, là nguồn khí thiêng nuôi dưỡng linh hồn tập thể, khơi dậy ý chí tự cường và làm sống dậy đạo làm người.
    I. Văn hóa – năng lượng vô hình nhưng không thể hủy diệt
    Nếu vật chất là nền tảng cho thân thể quốc gia, thì văn hóa là linh khí cho tâm hồn dân tộc. Khi thân thể có thể suy kiệt, thì linh khí – nếu còn nguyên đạo lý – sẽ tìm đường phục sinh. Bởi văn hóa không phải là sản phẩm của trí tuệ riêng lẻ, mà là năng lượng đạo lý được kết tinh qua hàng nghìn năm sống thuận Thiên, thuận Đạo.
    Năng lượng ấy vô hình, nhưng biểu hiện khắp nơi: trong câu ca dao mẹ ru, trong ánh mắt trung thực của người nông dân, trong cách người lính ngã xuống mà không oán thán, trong giọt mồ hôi người thợ rèn mưu sinh để nuôi con ăn học. Tất cả đều là biểu hiện của một trường năng lượng đạo lý, làm nên sức sống nội sinh của dân tộc.
    Người Nhật từng nói: “Chúng tôi không giàu tài nguyên, nhưng giàu đạo lý.” Sau Thế chiến thứ hai, khi đất nước họ tan hoang, chính năng lượng đạo lý ấy đã khiến dân tộc Nhật phục hưng. Họ không chỉ tái thiết hạ tầng, mà tái sinh tinh thần quốc gia, bằng cách gìn giữ nhân phẩm, trân trọng kỷ luật, tôn trọng tập thể, yêu cái đẹp và đề cao danh dự dân tộc.
    Việt Nam cũng từng như vậy. Mỗi lần đất nước bị xâm lăng, chính năng lượng đạo lý – trung, hiếu, nghĩa, nhân – đã khiến nhân dân đứng lên. “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” không phải chỉ là một câu nói, mà là biểu hiện của năng lượng văn hóa đạo lýlan tỏa trong máu thịt.
    II. Đạo lý – cội nguồn của năng lượng tái sinh
    Nếu văn hóa là năng lượng, thì đạo lý là cội nguồn sinh ra năng lượng ấy.
    Đạo lý là chuẩn mực tâm linh mà con người hướng về: sống sao cho thuận Trời, thuận Người, thuận Tự nhiên. Khi đạo lý được giữ, văn hóa được bồi; khi đạo lý bị phản, văn hóa suy tàn.
    HNI 9/11 🌺CHƯƠNG 14: VĂN HÓA NHƯ NĂNG LƯỢNG ĐẠO LÝ TÁI SINH QUỐC GIA Trong hành trình thăng trầm của một dân tộc, có những giai đoạn tưởng chừng mọi thứ đều tàn lụi: thể chế rệu rã, lòng người chia cắt, niềm tin hao mòn, đạo lý mai một. Nhưng rồi, từ tro tàn ấy, nếu vẫn còn một hạt giống sáng – một mạch năng lượng chưa tắt mang tên văn hóa đạo lý, dân tộc ấy sẽ hồi sinh. Bởi văn hóa chính là năng lượng tái sinh của quốc gia, là nguồn khí thiêng nuôi dưỡng linh hồn tập thể, khơi dậy ý chí tự cường và làm sống dậy đạo làm người. I. Văn hóa – năng lượng vô hình nhưng không thể hủy diệt Nếu vật chất là nền tảng cho thân thể quốc gia, thì văn hóa là linh khí cho tâm hồn dân tộc. Khi thân thể có thể suy kiệt, thì linh khí – nếu còn nguyên đạo lý – sẽ tìm đường phục sinh. Bởi văn hóa không phải là sản phẩm của trí tuệ riêng lẻ, mà là năng lượng đạo lý được kết tinh qua hàng nghìn năm sống thuận Thiên, thuận Đạo. Năng lượng ấy vô hình, nhưng biểu hiện khắp nơi: trong câu ca dao mẹ ru, trong ánh mắt trung thực của người nông dân, trong cách người lính ngã xuống mà không oán thán, trong giọt mồ hôi người thợ rèn mưu sinh để nuôi con ăn học. Tất cả đều là biểu hiện của một trường năng lượng đạo lý, làm nên sức sống nội sinh của dân tộc. Người Nhật từng nói: “Chúng tôi không giàu tài nguyên, nhưng giàu đạo lý.” Sau Thế chiến thứ hai, khi đất nước họ tan hoang, chính năng lượng đạo lý ấy đã khiến dân tộc Nhật phục hưng. Họ không chỉ tái thiết hạ tầng, mà tái sinh tinh thần quốc gia, bằng cách gìn giữ nhân phẩm, trân trọng kỷ luật, tôn trọng tập thể, yêu cái đẹp và đề cao danh dự dân tộc. Việt Nam cũng từng như vậy. Mỗi lần đất nước bị xâm lăng, chính năng lượng đạo lý – trung, hiếu, nghĩa, nhân – đã khiến nhân dân đứng lên. “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” không phải chỉ là một câu nói, mà là biểu hiện của năng lượng văn hóa đạo lýlan tỏa trong máu thịt. II. Đạo lý – cội nguồn của năng lượng tái sinh Nếu văn hóa là năng lượng, thì đạo lý là cội nguồn sinh ra năng lượng ấy. Đạo lý là chuẩn mực tâm linh mà con người hướng về: sống sao cho thuận Trời, thuận Người, thuận Tự nhiên. Khi đạo lý được giữ, văn hóa được bồi; khi đạo lý bị phản, văn hóa suy tàn.
    Like
    Love
    Haha
    6
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11 - B29
    BÀI THƠ CHƯƠNG 44 : TRÁI ĐẤT THỨC DẬY

    Có ngày Trái Đất thức dậy,
    Không bằng tiếng nổ long trời.
    Mà bằng hơi thở rất nhẹ,
    Chạm vào trái tim người.

    Có ngày nhân loại tỉnh giấc,
    Không vì học thuyết mới rơi.
    Mà vì nhìn nhau thật kỹ,
    Thấy linh hồn trong đôi môi.

    Không còn ai làm kẻ thù,
    Không còn ai cần đúng.
    Chỉ còn người ôm lấy người,
    Như nắng ôm lấy rừng.

    Những đứa trẻ sinh ra,
    Mắt sáng như mặt trời nhỏ.
    Chỉ cần nhìn, là hiểu,
    Không cần nói, cũng tỏ.

    Sông núi xanh trở lại,
    Biển hát câu dịu hiền.
    Bởi loài người đã biết,
    Chữa Trái Đất cũng là chữa tim mình.

    Bão tố rồi sẽ lắng,
    Chiến tranh rồi sẽ tàn.
    Khi trái tim đủ sáng,
    Bóng tối tự tan dần.

    Kỷ nguyên không còn súng,
    Không cần rào hay tường.
    Chỉ cần bàn tay ấm,
    Đủ xóa mọi đoạn trường.

    Một ngày Trái Đất mỉm cười,
    Trong màu trời trong vắt.
    Vì nhân loại đã hiểu,
    Thay đổi đến từ mặt đất – trong lòng đất, trong lòng người, trong từng hơi thở thật.

    Thức tỉnh không ồn ào,
    Không phá, không đạp, không xây.
    Chỉ cần trái tim mở,
    Là thế giới đổi thay.
    HNI 9-11 - B29 🌺🌺🌺 ✅ BÀI THƠ CHƯƠNG 44 : TRÁI ĐẤT THỨC DẬY Có ngày Trái Đất thức dậy, Không bằng tiếng nổ long trời. Mà bằng hơi thở rất nhẹ, Chạm vào trái tim người. Có ngày nhân loại tỉnh giấc, Không vì học thuyết mới rơi. Mà vì nhìn nhau thật kỹ, Thấy linh hồn trong đôi môi. Không còn ai làm kẻ thù, Không còn ai cần đúng. Chỉ còn người ôm lấy người, Như nắng ôm lấy rừng. Những đứa trẻ sinh ra, Mắt sáng như mặt trời nhỏ. Chỉ cần nhìn, là hiểu, Không cần nói, cũng tỏ. Sông núi xanh trở lại, Biển hát câu dịu hiền. Bởi loài người đã biết, Chữa Trái Đất cũng là chữa tim mình. Bão tố rồi sẽ lắng, Chiến tranh rồi sẽ tàn. Khi trái tim đủ sáng, Bóng tối tự tan dần. Kỷ nguyên không còn súng, Không cần rào hay tường. Chỉ cần bàn tay ấm, Đủ xóa mọi đoạn trường. Một ngày Trái Đất mỉm cười, Trong màu trời trong vắt. Vì nhân loại đã hiểu, Thay đổi đến từ mặt đất – trong lòng đất, trong lòng người, trong từng hơi thở thật. Thức tỉnh không ồn ào, Không phá, không đạp, không xây. Chỉ cần trái tim mở, Là thế giới đổi thay.
    Wow
    Like
    Love
    Haha
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 9/11 CHƯƠNG 14: VĂN HÓA NHƯ NĂNG LƯỢNG ĐẠO LÝ TÁI SINH QUỐC GIA
    Trong hành trình thăng trầm của một dân tộc, có những giai đoạn tưởng chừng mọi thứ đều tàn lụi: thể chế rệu rã, lòng người chia cắt, niềm tin hao mòn, đạo lý mai một. Nhưng rồi, từ tro tàn ấy, nếu vẫn còn một hạt giống sáng – một mạch năng lượng chưa tắt mang tên văn hóa đạo lý, dân tộc ấy sẽ hồi sinh. Bởi văn hóa chính là năng lượng tái sinh của quốc gia, là nguồn khí thiêng nuôi dưỡng linh hồn tập thể, khơi dậy ý chí tự cường và làm sống dậy đạo làm người.
    I. Văn hóa – năng lượng vô hình nhưng không thể hủy diệt
    Nếu vật chất là nền tảng cho thân thể quốc gia, thì văn hóa là linh khí cho tâm hồn dân tộc. Khi thân thể có thể suy kiệt, thì linh khí – nếu còn nguyên đạo lý – sẽ tìm đường phục sinh. Bởi văn hóa không phải là sản phẩm của trí tuệ riêng lẻ, mà là năng lượng đạo lý được kết tinh qua hàng nghìn năm sống thuận Thiên, thuận Đạo.
    Năng lượng ấy vô hình, nhưng biểu hiện khắp nơi: trong câu ca dao mẹ ru, trong ánh mắt trung thực của người nông dân, trong cách người lính ngã xuống mà không oán thán, trong giọt mồ hôi người thợ rèn mưu sinh để nuôi con ăn học. Tất cả đều là biểu hiện của một trường năng lượng đạo lý, làm nên sức sống nội sinh của dân tộc.
    Người Nhật từng nói: “Chúng tôi không giàu tài nguyên, nhưng giàu đạo lý.” Sau Thế chiến thứ hai, khi đất nước họ tan hoang, chính năng lượng đạo lý ấy đã khiến dân tộc Nhật phục hưng. Họ không chỉ tái thiết hạ tầng, mà tái sinh tinh thần quốc gia, bằng cách gìn giữ nhân phẩm, trân trọng kỷ luật, tôn trọng tập thể, yêu cái đẹp và đề cao danh dự dân tộc.
    Việt Nam cũng từng như vậy. Mỗi lần đất nước bị xâm lăng, chính năng lượng đạo lý – trung, hiếu, nghĩa, nhân – đã khiến nhân dân đứng lên. “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” không phải chỉ là một câu nói, mà là biểu hiện của năng lượng văn hóa đạo lýlan tỏa trong máu thịt.
    II. Đạo lý – cội nguồn của năng lượng tái sinh
    Nếu văn hóa là năng lượng, thì đạo lý là cội nguồn sinh ra năng lượng ấy.
    Đạo lý là chuẩn mực tâm linh mà con người hướng về: sống sao cho thuận Trời, thuận Người, thuận Tự nhiên. Khi đạo lý được giữ, văn hóa được bồi; khi đạo lý bị phản, văn hóa suy tàn.
    Đọc thêm
    HNI 9/11 CHƯƠNG 14: VĂN HÓA NHƯ NĂNG LƯỢNG ĐẠO LÝ TÁI SINH QUỐC GIA Trong hành trình thăng trầm của một dân tộc, có những giai đoạn tưởng chừng mọi thứ đều tàn lụi: thể chế rệu rã, lòng người chia cắt, niềm tin hao mòn, đạo lý mai một. Nhưng rồi, từ tro tàn ấy, nếu vẫn còn một hạt giống sáng – một mạch năng lượng chưa tắt mang tên văn hóa đạo lý, dân tộc ấy sẽ hồi sinh. Bởi văn hóa chính là năng lượng tái sinh của quốc gia, là nguồn khí thiêng nuôi dưỡng linh hồn tập thể, khơi dậy ý chí tự cường và làm sống dậy đạo làm người. I. Văn hóa – năng lượng vô hình nhưng không thể hủy diệt Nếu vật chất là nền tảng cho thân thể quốc gia, thì văn hóa là linh khí cho tâm hồn dân tộc. Khi thân thể có thể suy kiệt, thì linh khí – nếu còn nguyên đạo lý – sẽ tìm đường phục sinh. Bởi văn hóa không phải là sản phẩm của trí tuệ riêng lẻ, mà là năng lượng đạo lý được kết tinh qua hàng nghìn năm sống thuận Thiên, thuận Đạo. Năng lượng ấy vô hình, nhưng biểu hiện khắp nơi: trong câu ca dao mẹ ru, trong ánh mắt trung thực của người nông dân, trong cách người lính ngã xuống mà không oán thán, trong giọt mồ hôi người thợ rèn mưu sinh để nuôi con ăn học. Tất cả đều là biểu hiện của một trường năng lượng đạo lý, làm nên sức sống nội sinh của dân tộc. Người Nhật từng nói: “Chúng tôi không giàu tài nguyên, nhưng giàu đạo lý.” Sau Thế chiến thứ hai, khi đất nước họ tan hoang, chính năng lượng đạo lý ấy đã khiến dân tộc Nhật phục hưng. Họ không chỉ tái thiết hạ tầng, mà tái sinh tinh thần quốc gia, bằng cách gìn giữ nhân phẩm, trân trọng kỷ luật, tôn trọng tập thể, yêu cái đẹp và đề cao danh dự dân tộc. Việt Nam cũng từng như vậy. Mỗi lần đất nước bị xâm lăng, chính năng lượng đạo lý – trung, hiếu, nghĩa, nhân – đã khiến nhân dân đứng lên. “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” không phải chỉ là một câu nói, mà là biểu hiện của năng lượng văn hóa đạo lýlan tỏa trong máu thịt. II. Đạo lý – cội nguồn của năng lượng tái sinh Nếu văn hóa là năng lượng, thì đạo lý là cội nguồn sinh ra năng lượng ấy. Đạo lý là chuẩn mực tâm linh mà con người hướng về: sống sao cho thuận Trời, thuận Người, thuận Tự nhiên. Khi đạo lý được giữ, văn hóa được bồi; khi đạo lý bị phản, văn hóa suy tàn. Đọc thêm
    Like
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 9/11 BÀI THƠ: chương 6
    MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC
    Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống.
    Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời.
    Người quên gốc mà bon chen quyền lợi,
    Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương.
    Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời,
    Mất Đạo là mất đường trở về cội.
    Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân,
    Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối.
    Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng,
    Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên.
    Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa,
    Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng.
    Đạo là nguồn, Văn là dòng,
    Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ.
    Nếu nguồn đục, dòng vẩn,
    Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng.
    Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý,
    Chỉ nói luật mà quên lòng nhân,
    Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh.
    Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần.
    Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ.
    Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày.
    Nước không chỉ là biên giới,
    Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu.
    Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai,
    Văn hưng thì Nước mạnh.
    Đạo mất, Văn tàn,
    Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn.
    Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người.
    Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút.
    Muốn giữ được non sông,
    Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất.
    Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa,
    Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng.
    Bởi mất Đạo là mất Trời,
    Mất Văn là mất Người,
    Và mất Nước – là mất chính mình.
    HNI 9/11 📕BÀI THƠ: chương 6 MẤT ĐẠO – MẤT VĂN – MẤT NƯỚC Khi Đạo rời khỏi lòng người, đất khô nứt từng mạch sống. Khi Văn không còn soi sáng, lời nói hóa thành dao nhọn giữa đời. Người quên gốc mà bon chen quyền lợi, Nước mất linh hồn trước khi mất biên cương. Tổ tiên từng dạy: giữ Đạo là giữ mạch Trời, Mất Đạo là mất đường trở về cội. Một dân tộc không còn biết cúi đầu trước Thiện – Mỹ – Chân, Sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tham – sợ – dối. Ngày nào chữ nghĩa còn trong sáng, Thì lương tâm còn chỗ trú ngụ bình yên. Khi Văn bị biến thành công cụ dối lừa, Thì dân trở thành bóng đổ dưới ngai vàng. Đạo là nguồn, Văn là dòng, Nước là biển – nơi hai mạch ấy hội tụ. Nếu nguồn đục, dòng vẩn, Thì biển kia mặn đắng và đầy xác ảo vọng. Những kẻ chỉ thờ vàng mà quên đạo lý, Chỉ nói luật mà quên lòng nhân, Chính là kẻ chôn dần dân tộc mình trong tấm mộ đá lạnh. Không gươm đao, mà nước vẫn tan rã từng phần. Đạo không ở chùa cao, mà ở ánh mắt trong của trẻ thơ. Văn không nằm trong sách cổ, mà trong cách ta đối xử với nhau mỗi ngày. Nước không chỉ là biên giới, Mà là hơi thở chung của những con tim đồng điệu. Hãy nhớ lấy, khi Đạo sáng thì Văn khai, Văn hưng thì Nước mạnh. Đạo mất, Văn tàn, Nước chỉ còn là thân xác không linh hồn. Muốn cứu Nước, phải phục hồi Đạo trong lòng người. Muốn khôi phục Văn, phải trả lại sự thật cho ngòi bút. Muốn giữ được non sông, Phải để Trời – Đất – Người giao hòa trong một mạch Đạo duy nhất. Hỡi dân tộc ta, đừng để mất thêm lần nữa, Đừng để hồn thiêng Tổ quốc phải khóc trong im lặng. Bởi mất Đạo là mất Trời, Mất Văn là mất Người, Và mất Nước – là mất chính mình.
    Love
    Like
    Angry
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 9/11: BÀI THƠ: chương 7
    TÁI LẬP LINH HỒN VIỆT QUA KHÔI PHỤC VĂN HÓA GỐC
    Ta trở về nghe tiếng trống đồng vọng lại,
    Từ lòng đất tổ tiên khẽ gọi con cháu trở về.
    Những hoa văn xưa không chỉ là hình chạm,
    Mà là mật mã của linh hồn dân tộc ngàn năm.
    Mỗi câu ca dao, mỗi làn điệu quan họ,
    Là dòng máu đỏ chảy trong tim người Việt.
    Văn hóa gốc không nằm trong bảo tàng,
    Mà trong hơi thở, trong nếp sống, trong ánh nhìn của mẹ.
    Ta đã đi quá xa trên con đường mô phỏng,
    Đến mức quên dáng ngồi, tiếng cười, hồn vía của mình.
    Những giá trị ngoại lai như lớp son phấn mỏng,
    Không thể che được nỗi rỗng nơi tâm linh.
    Tái lập linh hồn Việt không phải là hoài cổ,
    Mà là thổi sinh khí mới vào mạch Đạo xưa.
    Là học lại cách cúi đầu trước đất,
    Cách ngẩng đầu trước Trời,
    Và sống trọn trong Nhân.
    Phục hồi văn hóa gốc là phục hồi cội tâm,
    Là trả lại ý nghĩa thiêng liêng cho từng hạt gạo, giọt mồ hôi.
    Là gọi lại tổ tiên trong từng lễ hội,
    Không bằng hình thức, mà bằng sự thành kính từ tim.
    Hãy để tiếng Việt được trong như nước suối,
    Không lai tạp, không méo mó bởi phồn hoa ảo.
    Hãy để lễ nghĩa, hiếu trung, nhân ái,
    Trở lại làm kim chỉ nam trong từng hành xử nhỏ.
    Chỉ khi đó, dân tộc mới thật sự đứng dậy,
    Không phải bằng cơ bắp, mà bằng linh hồn đã tái sinh.
    Văn hóa gốc là cội nguồn Đạo Việt,
    Là ngọn lửa thắp sáng tương lai tự do và nhân bản.
    Khi mỗi người dân sống bằng hồn Việt của mình,
    Thì đất nước sẽ không bao giờ mất.
    Bởi kẻ thù có thể chiếm đất,
    Nhưng không thể chiếm được linh hồn đã thức tỉnh.
    Hỡi người Việt, hãy cùng nhau tái lập linh hồn dân tộc,
    Bằng việc sống trọn trong Chân – Thiện – Mỹ.
    Bởi phục hồi văn hóa gốc,
    Chính là dựng lại ngôi đền thiêng của nước Việt trong mỗi trái tim.
    HNI 9/11: 📕BÀI THƠ: chương 7 TÁI LẬP LINH HỒN VIỆT QUA KHÔI PHỤC VĂN HÓA GỐC Ta trở về nghe tiếng trống đồng vọng lại, Từ lòng đất tổ tiên khẽ gọi con cháu trở về. Những hoa văn xưa không chỉ là hình chạm, Mà là mật mã của linh hồn dân tộc ngàn năm. Mỗi câu ca dao, mỗi làn điệu quan họ, Là dòng máu đỏ chảy trong tim người Việt. Văn hóa gốc không nằm trong bảo tàng, Mà trong hơi thở, trong nếp sống, trong ánh nhìn của mẹ. Ta đã đi quá xa trên con đường mô phỏng, Đến mức quên dáng ngồi, tiếng cười, hồn vía của mình. Những giá trị ngoại lai như lớp son phấn mỏng, Không thể che được nỗi rỗng nơi tâm linh. Tái lập linh hồn Việt không phải là hoài cổ, Mà là thổi sinh khí mới vào mạch Đạo xưa. Là học lại cách cúi đầu trước đất, Cách ngẩng đầu trước Trời, Và sống trọn trong Nhân. Phục hồi văn hóa gốc là phục hồi cội tâm, Là trả lại ý nghĩa thiêng liêng cho từng hạt gạo, giọt mồ hôi. Là gọi lại tổ tiên trong từng lễ hội, Không bằng hình thức, mà bằng sự thành kính từ tim. Hãy để tiếng Việt được trong như nước suối, Không lai tạp, không méo mó bởi phồn hoa ảo. Hãy để lễ nghĩa, hiếu trung, nhân ái, Trở lại làm kim chỉ nam trong từng hành xử nhỏ. Chỉ khi đó, dân tộc mới thật sự đứng dậy, Không phải bằng cơ bắp, mà bằng linh hồn đã tái sinh. Văn hóa gốc là cội nguồn Đạo Việt, Là ngọn lửa thắp sáng tương lai tự do và nhân bản. Khi mỗi người dân sống bằng hồn Việt của mình, Thì đất nước sẽ không bao giờ mất. Bởi kẻ thù có thể chiếm đất, Nhưng không thể chiếm được linh hồn đã thức tỉnh. Hỡi người Việt, hãy cùng nhau tái lập linh hồn dân tộc, Bằng việc sống trọn trong Chân – Thiện – Mỹ. Bởi phục hồi văn hóa gốc, Chính là dựng lại ngôi đền thiêng của nước Việt trong mỗi trái tim.
    Like
    Love
    Haha
    Sad
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11 - B31
    **BÀI THƠ CHƯƠNG 45 : “KHI CON NGƯỜI TRỞ THÀNH SÁNG THẾ”**

    Khi con người thôi sợ hãi, ánh sáng bắt đầu lên,
    Khi con người thôi phán xét, yêu thương trở lại gần.
    Khi con người thôi đổ lỗi, trách nhiệm tràn trong tim,
    Khi con người thôi trốn chạy, linh hồn nở thành hoa.

    Không cần ai chứng minh, cũng chẳng cần ai hiểu,
    Vì linh hồn tự biết đường, như nước tìm về biển.
    Chẳng ai thật sự lạc, chỉ là chưa thức tỉnh,
    Chẳng ai thật sự sai, chỉ là chưa đủ thương.

    Ngày ta nhìn người khác, như nhìn một phần của mình,
    Sân hận rơi xuống đất, ánh sáng mọc trên môi.
    Ngày ta thôi làm nạn nhân, và bắt đầu sáng tạo,
    Thế giới đổi màu trời, số phận đổi màu gió.

    Thượng Đế không trên cao, Thượng Đế nằm trong ngực,
    Trong nhịp thở dịu êm, trong ý nghĩ thiện lành.
    Mỗi lời ta nói ra, là hạt giống gieo thực tại,
    Mỗi điều ta nghĩ đến, là mệnh lệnh gửi trời.

    Không phép màu nào lớn, bằng trái tim thức giấc,
    Không con đường nào xa, bằng hành trình trở về.
    Không chiến thắng nào đẹp, bằng tha thứ chính mình,
    Không tự do nào thật, bằng hiểu mình là ánh sáng.

    Khi ta không cần cố, Vũ trụ làm phần còn lại,
    Khi ta không cần sợ, chân lý tự tỏa hương.
    Và đến cuối hành trình, ta chợt mỉm cười hiền:
    Hóa ra điều ta tìm, từ đầu đã ở trong.
    HNI 9-11 - B31 🌺🌺 **BÀI THƠ CHƯƠNG 45 : “KHI CON NGƯỜI TRỞ THÀNH SÁNG THẾ”** Khi con người thôi sợ hãi, ánh sáng bắt đầu lên, Khi con người thôi phán xét, yêu thương trở lại gần. Khi con người thôi đổ lỗi, trách nhiệm tràn trong tim, Khi con người thôi trốn chạy, linh hồn nở thành hoa. Không cần ai chứng minh, cũng chẳng cần ai hiểu, Vì linh hồn tự biết đường, như nước tìm về biển. Chẳng ai thật sự lạc, chỉ là chưa thức tỉnh, Chẳng ai thật sự sai, chỉ là chưa đủ thương. Ngày ta nhìn người khác, như nhìn một phần của mình, Sân hận rơi xuống đất, ánh sáng mọc trên môi. Ngày ta thôi làm nạn nhân, và bắt đầu sáng tạo, Thế giới đổi màu trời, số phận đổi màu gió. Thượng Đế không trên cao, Thượng Đế nằm trong ngực, Trong nhịp thở dịu êm, trong ý nghĩ thiện lành. Mỗi lời ta nói ra, là hạt giống gieo thực tại, Mỗi điều ta nghĩ đến, là mệnh lệnh gửi trời. Không phép màu nào lớn, bằng trái tim thức giấc, Không con đường nào xa, bằng hành trình trở về. Không chiến thắng nào đẹp, bằng tha thứ chính mình, Không tự do nào thật, bằng hiểu mình là ánh sáng. Khi ta không cần cố, Vũ trụ làm phần còn lại, Khi ta không cần sợ, chân lý tự tỏa hương. Và đến cuối hành trình, ta chợt mỉm cười hiền: Hóa ra điều ta tìm, từ đầu đã ở trong.
    Wow
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 09/11:Trả lời câu đố chiều:
    Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị chuột rút
    1. Thực phẩm nên ăn:
    Khi bị chuột rút, cơ thể thường thiếu khoáng chất (magie, canxi, kali) hoặc mất nước, nên cần bổ sung:
       •    Thực phẩm giàu magie: rau chân vịt, bơ, hạnh nhân, hạt bí, chuối.
       •    Thực phẩm giàu canxi: sữa, phô mai, sữa chua, cá mòi, đậu phụ.
       •    Thực phẩm giàu kali: chuối, khoai lang, cam, dưa hấu.
       •    Uống đủ nước: đặc biệt là nước khoáng có chứa điện giải (Na, K, Mg).
       •    Cá béo (cá hồi, cá thu): chứa omega-3 giúp giảm viêm cơ.
    2. Thực phẩm nên tránh:
       •   Thức ăn quá mặn: làm mất cân bằng điện giải, dễ gây co cơ.
       •   Đồ uống có cồn, cà phê, nước ngọt có ga: gây mất nước, tăng nguy cơ chuột rút.
       •   Thức ăn nhanh, nhiều dầu mỡ: khiến tuần hoàn kém, máu khó lưu thông đến cơ bắp.
       •   Thực phẩm nhiều đường tinh luyện: làm tăng acid trong cơ, gây mỏi và co cơ.
    Lời khuyên:
    Ngoài ăn uống, nên vận động nhẹ, giãn cơ thường xuyên và ngủ đủ giấc để cơ bắp được phục hồi, tránh chuột rút tái phát.
    Đề 2: Cảm nhận Chương 29 – “Doanh nhân và trách nhiệm với hành tinh”
    (Trích từ SÁCH TRẮNG: DOANH NHÂN LÊ ĐÌNH HẢI – NGƯỜI KIẾN TẠO NỀN KINH TẾ NHÂN VĂN THẾ KỶ 21 – Tác giả Henry Le)
    Chương 29 mang đến một thông điệp sâu sắc về mối quan hệ giữa doanh nhân và Trái Đất – ngôi nhà chung của nhân loại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kinh doanh vì lợi nhuận, mà còn nhấn mạnh trách nhiệm đạo đức, sinh thái và nhân văn của người lãnh đạo trong kỷ nguyên mới.
    Tôi cảm nhận được tinh thần phụng sự hành tinh, nơi mỗi doanh nhân được xem như người bảo vệ sự sống, chứ không chỉ là người tạo ra sản phẩm. Tư tưởng “doanh nhân xanh” mà tác giả truyền tải là lời kêu gọi mỗi cá nhân kinh doanh bền vững, hài hòa giữa phát triển kinh tế – bảo vệ môi trường – nâng cao ý thức con người.
    Điều tôi ấn tượng nhất là cách tác giả gắn trách nhiệm xã hội với trách nhiệm hành tinh:
    “Một doanh nhân nhân văn là người không chỉ tạo giá trị cho con người hôm nay, mà còn để lại di sản cho thế hệ mai sau.”
    HNI 09/11:Trả lời câu đố chiều: Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị chuột rút 1. Thực phẩm nên ăn: Khi bị chuột rút, cơ thể thường thiếu khoáng chất (magie, canxi, kali) hoặc mất nước, nên cần bổ sung:    •   🥬 Thực phẩm giàu magie: rau chân vịt, bơ, hạnh nhân, hạt bí, chuối.    •   🧀 Thực phẩm giàu canxi: sữa, phô mai, sữa chua, cá mòi, đậu phụ.    •   🍊 Thực phẩm giàu kali: chuối, khoai lang, cam, dưa hấu.    •   💧 Uống đủ nước: đặc biệt là nước khoáng có chứa điện giải (Na, K, Mg).    •   🐟 Cá béo (cá hồi, cá thu): chứa omega-3 giúp giảm viêm cơ. 2. Thực phẩm nên tránh:    •   Thức ăn quá mặn: làm mất cân bằng điện giải, dễ gây co cơ.    •   Đồ uống có cồn, cà phê, nước ngọt có ga: gây mất nước, tăng nguy cơ chuột rút.    •   Thức ăn nhanh, nhiều dầu mỡ: khiến tuần hoàn kém, máu khó lưu thông đến cơ bắp.    •   Thực phẩm nhiều đường tinh luyện: làm tăng acid trong cơ, gây mỏi và co cơ. 👉 Lời khuyên: Ngoài ăn uống, nên vận động nhẹ, giãn cơ thường xuyên và ngủ đủ giấc để cơ bắp được phục hồi, tránh chuột rút tái phát. Đề 2: Cảm nhận Chương 29 – “Doanh nhân và trách nhiệm với hành tinh” (Trích từ SÁCH TRẮNG: DOANH NHÂN LÊ ĐÌNH HẢI – NGƯỜI KIẾN TẠO NỀN KINH TẾ NHÂN VĂN THẾ KỶ 21 – Tác giả Henry Le) Chương 29 mang đến một thông điệp sâu sắc về mối quan hệ giữa doanh nhân và Trái Đất – ngôi nhà chung của nhân loại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kinh doanh vì lợi nhuận, mà còn nhấn mạnh trách nhiệm đạo đức, sinh thái và nhân văn của người lãnh đạo trong kỷ nguyên mới. Tôi cảm nhận được tinh thần phụng sự hành tinh, nơi mỗi doanh nhân được xem như người bảo vệ sự sống, chứ không chỉ là người tạo ra sản phẩm. Tư tưởng “doanh nhân xanh” mà tác giả truyền tải là lời kêu gọi mỗi cá nhân kinh doanh bền vững, hài hòa giữa phát triển kinh tế – bảo vệ môi trường – nâng cao ý thức con người. Điều tôi ấn tượng nhất là cách tác giả gắn trách nhiệm xã hội với trách nhiệm hành tinh: “Một doanh nhân nhân văn là người không chỉ tạo giá trị cho con người hôm nay, mà còn để lại di sản cho thế hệ mai sau.”
    Like
    Love
    Yay
    3
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 9/11: bài thơ Chương 8:
    BÀI THƠ: LÒNG DÂN LÀ MẠCH NGUỒN NUÔI DƯỠNG VĂN HÓA
    Văn hóa không từ sách vở sinh ra,
    Mà từ ánh mắt, nụ cười của người mẹ tảo tần sớm tối.
    Từ giọt mồ hôi cha rơi trên ruộng lúa,
    Từ tiếng hát ru ngàn đời vẫn chưa tắt trong gió Việt.
    Lòng dân là đất,
    Văn hóa là cây.
    Cây chỉ xanh khi đất còn ấm,
    Và đất chỉ phì nhiêu khi lòng người còn tin yêu.
    Một dân tộc mất lòng tin,
    Thì mọi nghi lễ cũng chỉ là vỏ rỗng.
    Bởi văn hóa không sống trong cung điện,
    Mà sống giữa chợ đời, nơi dân còn nhân hậu.
    Những bữa cơm chia sẻ trong nghèo khó,
    Là thánh đường của văn hóa Việt.
    Một cái bắt tay chân thật,
    Giá trị hơn vạn bài diễn văn bóng bẩy.
    Khi lòng dân khô cạn,
    Thì thơ ca cũng mất nhạc điệu của hồn.
    Khi dân bị lãng quên,
    Thì văn hóa chỉ còn là tấm áo rách được vá bằng khẩu hiệu.
    Hãy lắng nghe tiếng dân như nghe nhịp đất,
    Nơi mọi giá trị thật bắt đầu hồi sinh.
    Hãy tin vào lòng dân như tin vào mạch nước ngầm,
    Dù bề mặt khô, dưới sâu vẫn chảy mãi nguồn trong.
    Văn hóa chỉ trường tồn khi lòng dân được nuôi dưỡng,
    Bằng công bằng, bằng lẽ phải, bằng tình thương.
    Khi dân an, đạo đức tự nhiên nảy nở,
    Như hoa mọc giữa đồng không cần ai gieo hạt.
    Từ lòng dân, văn hóa vươn lên như mầm sống,
    Mang hơi thở của quê hương, vị mặn của mồ hôi và nước mắt.
    Tổ tiên ta hiểu điều ấy nên gửi lại lời nhắn:
    “Giữ lòng dân – chính là giữ mạch nguồn văn hóa.”
    Hỡi những người đang dựng lại hồn nước,
    Hãy bắt đầu từ việc lắng nghe tiếng dân.
    Bởi nơi đó – nơi thẳm sâu của lòng người,
    Chính là nguồn nước thiêng nuôi sống nền văn hóa Việt muôn đời.
    HNI 9/11: 📕 bài thơ Chương 8: BÀI THƠ: LÒNG DÂN LÀ MẠCH NGUỒN NUÔI DƯỠNG VĂN HÓA Văn hóa không từ sách vở sinh ra, Mà từ ánh mắt, nụ cười của người mẹ tảo tần sớm tối. Từ giọt mồ hôi cha rơi trên ruộng lúa, Từ tiếng hát ru ngàn đời vẫn chưa tắt trong gió Việt. Lòng dân là đất, Văn hóa là cây. Cây chỉ xanh khi đất còn ấm, Và đất chỉ phì nhiêu khi lòng người còn tin yêu. Một dân tộc mất lòng tin, Thì mọi nghi lễ cũng chỉ là vỏ rỗng. Bởi văn hóa không sống trong cung điện, Mà sống giữa chợ đời, nơi dân còn nhân hậu. Những bữa cơm chia sẻ trong nghèo khó, Là thánh đường của văn hóa Việt. Một cái bắt tay chân thật, Giá trị hơn vạn bài diễn văn bóng bẩy. Khi lòng dân khô cạn, Thì thơ ca cũng mất nhạc điệu của hồn. Khi dân bị lãng quên, Thì văn hóa chỉ còn là tấm áo rách được vá bằng khẩu hiệu. Hãy lắng nghe tiếng dân như nghe nhịp đất, Nơi mọi giá trị thật bắt đầu hồi sinh. Hãy tin vào lòng dân như tin vào mạch nước ngầm, Dù bề mặt khô, dưới sâu vẫn chảy mãi nguồn trong. Văn hóa chỉ trường tồn khi lòng dân được nuôi dưỡng, Bằng công bằng, bằng lẽ phải, bằng tình thương. Khi dân an, đạo đức tự nhiên nảy nở, Như hoa mọc giữa đồng không cần ai gieo hạt. Từ lòng dân, văn hóa vươn lên như mầm sống, Mang hơi thở của quê hương, vị mặn của mồ hôi và nước mắt. Tổ tiên ta hiểu điều ấy nên gửi lại lời nhắn: “Giữ lòng dân – chính là giữ mạch nguồn văn hóa.” Hỡi những người đang dựng lại hồn nước, Hãy bắt đầu từ việc lắng nghe tiếng dân. Bởi nơi đó – nơi thẳm sâu của lòng người, Chính là nguồn nước thiêng nuôi sống nền văn hóa Việt muôn đời.
    Love
    Like
    Haha
    6
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 9/11: BÀI THƠ: chương 9:
    VĂN HÓA LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG
    Văn hóa không chỉ là áo, là lời, là lễ,
    Mà là linh hồn chung kết nối triệu con tim.
    Tâm linh cộng đồng – ngọn lửa không tắt,
    Thắp sáng từng mái nhà, từng giọt lệ, từng nụ cười.
    Mỗi ngôi chùa, mỗi đình làng, mỗi tiếng trống hội,
    Là biểu hiện hữu hình của niềm tin vô hình.
    Văn hóa chính là tấm gương phản chiếu,
    Cái thiêng liêng trong lòng dân tộc qua bao mùa biến động.
    Tâm linh không ở cõi xa xôi,
    Nó hiện trong cách người ta đối đãi nhau bằng nhân nghĩa.
    Mỗi lời chào, mỗi nén hương, mỗi bát cơm chia sẻ,
    Đều là nghi lễ của tâm linh Việt.
    Văn hóa là linh hồn mặc áo đời thường,
    Là Đạo đi giữa chợ mà không mất thiêng liêng.
    Là tiếng khấn mẹ thầm trong đêm gió,
    Là giọt nước mắt cha rơi khi con trưởng thành.
    Một dân tộc mất gốc tâm linh,
    Thì văn hóa chỉ còn là xác rỗng không hồn.
    Nhưng khi lòng người cùng hướng về điều thiện,
    Thì mọi biểu tượng đều trở nên sống động như Thần.
    Tâm linh là gốc, văn hóa là cành,
    Từ đó hoa nhân nghĩa nở khắp đồng xanh.
    Từng câu hát, từng điệu múa, từng phong tục cổ,
    Đều là lời kinh không viết nên của dân tộc Việt.
    Khi con người sống có Tâm,
    Thì Đạo tự nhiên hiển hiện qua cách sống.
    Và khi cộng đồng cùng đồng thanh thiện niệm,
    Thì đất nước trở thành cõi Phúc trong trần gian.
    Văn hóa là ngôi đền vô hình của linh hồn tập thể,
    Mỗi người dân là một viên đá thiêng giữ vững nền móng.
    Nếu lòng người tắt lửa niềm tin,
    Thì đền kia sụp đổ trong im lặng.
    Hỡi người Việt, hãy giữ trong tim ngọn lửa thiêng cộng đồng,
    Để mỗi hành vi, mỗi lời nói đều mang hơi thở của Đạo.
    Bởi văn hóa không ở đâu xa,
    Nó chính là hình tướng rực sáng của tâm linh trong từng con người Việt.
    HNI 9/11: 📕 BÀI THƠ: chương 9: VĂN HÓA LÀ HÌNH TƯỚNG CỦA TÂM LINH CỘNG ĐỒNG Văn hóa không chỉ là áo, là lời, là lễ, Mà là linh hồn chung kết nối triệu con tim. Tâm linh cộng đồng – ngọn lửa không tắt, Thắp sáng từng mái nhà, từng giọt lệ, từng nụ cười. Mỗi ngôi chùa, mỗi đình làng, mỗi tiếng trống hội, Là biểu hiện hữu hình của niềm tin vô hình. Văn hóa chính là tấm gương phản chiếu, Cái thiêng liêng trong lòng dân tộc qua bao mùa biến động. Tâm linh không ở cõi xa xôi, Nó hiện trong cách người ta đối đãi nhau bằng nhân nghĩa. Mỗi lời chào, mỗi nén hương, mỗi bát cơm chia sẻ, Đều là nghi lễ của tâm linh Việt. Văn hóa là linh hồn mặc áo đời thường, Là Đạo đi giữa chợ mà không mất thiêng liêng. Là tiếng khấn mẹ thầm trong đêm gió, Là giọt nước mắt cha rơi khi con trưởng thành. Một dân tộc mất gốc tâm linh, Thì văn hóa chỉ còn là xác rỗng không hồn. Nhưng khi lòng người cùng hướng về điều thiện, Thì mọi biểu tượng đều trở nên sống động như Thần. Tâm linh là gốc, văn hóa là cành, Từ đó hoa nhân nghĩa nở khắp đồng xanh. Từng câu hát, từng điệu múa, từng phong tục cổ, Đều là lời kinh không viết nên của dân tộc Việt. Khi con người sống có Tâm, Thì Đạo tự nhiên hiển hiện qua cách sống. Và khi cộng đồng cùng đồng thanh thiện niệm, Thì đất nước trở thành cõi Phúc trong trần gian. Văn hóa là ngôi đền vô hình của linh hồn tập thể, Mỗi người dân là một viên đá thiêng giữ vững nền móng. Nếu lòng người tắt lửa niềm tin, Thì đền kia sụp đổ trong im lặng. Hỡi người Việt, hãy giữ trong tim ngọn lửa thiêng cộng đồng, Để mỗi hành vi, mỗi lời nói đều mang hơi thở của Đạo. Bởi văn hóa không ở đâu xa, Nó chính là hình tướng rực sáng của tâm linh trong từng con người Việt.
    Love
    Like
    6
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    Like
    5
    1 Comments 0 Shares